Lái chiếc QQ màu xanh lá cây, Viên Nhuận Chi từ từ
tiến về đường Quảng Châu, tìm tòa nhà NB cạnh số nhà 264 được nhắc đến trước
đó. Càng lái xe cô lại càng cảm thấy có gì đó bất ổn, phương hướng này không
phải tiến về nhà “Tùy gì đó” hay sao? Chỉ cần là người đều sẽ biết nhà “Tùy
gìđó” đã trở thành từ thay thế cho nguồn tư bản thần thánh của thành phố này.
Đừng nói là tên Kỷ biến thái kia thật sự bắt cô phải mang số đồ này đến chỗ đó
chứ?
Dưới sự chỉ đường của những người hảo tâm, cuối cùng
cô cũng tìm đến được số nhà 264, thế nhưng hỏi rất nhiều người rồi, ai cũng nói
là không biết xung quanh đây có tòa lầu nào như thế. Mãi cho tới khi gặp được
một ông lão lớn tuổi, dưới lời chỉ dẫn củaông, cô đi vào một con ngõ nhỏ, vòng
vèo rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra tòa nhà NB.
Viên Nhuận Chi ngồi trong xe, ngước đầu lên nhìn tòa
nhà trước mặt. Cả tòa lầu nhìn ra từ ngoài vào cũ nát, người không đểý sẽ tưởng
nhầm đây là tòa nhà nằm trong khuôn viên Bệnh viện não khoa bên cạnh.
Viên Nhuận Chi vô cùng khâm phục Kỷ Ngôn Tắc. Một nơi
khó tìm như thế này mà anh ta cũng có thể biết đượ cở đây đang cần trùng tu,
sửa chữa lại. Cô đỗ xe xong, đang định bê viên gạch kia từ trong xe ra, đột
nhiên cảm thấy bụng đau ê ẩm, tiếp đó nỗi đau như dòng điện lưu truyền đi khắp
các tế bào trên cơ thể. Cả người cô ớn lạnh run run, khẽ rủa một câu: “Đúng là
tạo nghiệt!”
Người ta thường nói con người có ba điều gấp gáp, vậy
mà vào đúng lúc này lại bắt cô gặp phải một trong những “điều gấp gáp” đó. May
mà đã tới được đúng chỗ, cứ vào trong tòa nhà này rồi tính sau.
Cô nghiến răng nghiến lợi, dồn nén cảm xúc lại, còn
chưa kịp đứng thẳng người lên đã đưa tay ra ấn vào nút cầu thang máy. Bây giờ
không cần biết lên tầng mấy, trước tiên phải đi vào nhà vệ sinh rồi tính sau.
Rất nhanh, “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra với tốc độ cực kì chậm chạp.
Ra khỏi thang máy, cô ôm theo viên gạch chạy từ đầu
này đến đầu kia của tòa nhà, sau đó lại chạy từ đầu kia lại đầu này. Điều bất
hạnh chính là, bi kịch đã xảy ra… tại sao tòa nhà này lại quỷ quái, dị thường
đến thế, ngay một nhà vệ sinh công cộng cũng không có. Tất cả đều là những căn
phòng nối tiếp căn phòng chẳng khác nào trong khách sạn, mà cửa căn phòng nào
cũng được đóng chặt kín.
Lại một dòng điện lưu truyền từ bụng đi khắp thân thể
cô, nỗi đau đớn có thể hủy diệt cả nhân gian này khiến cho Viên Nhuận Chi có
mong muốn đâm đầu vào tường.Trong nỗi thất vọng nặng nề, cô đành phải ôm viên
gạch về cửa thang máy, tức tối ấn loạn nút cầu thang máy. “Ting” một tiếng,
cuối cùng thang máy cũng dừng lại. Khi hai cánh cửa của thang máy đủ để một
người đi vào, cô liền tức tối bê viên gạch xông vào bên trong.
“Á…”
Viên Nhuận Chi chỉ để tâm việc chen vào thang máy,
hoàn toàn phớt lờ xem trong thang máy liệu có còn người khác không, lại cộng
thêm cô xông vào đây với tốc độ vừa nhanh vừa dứt khoát, cả người lẫn gạch đập
mạnh khiến cho người kia đập cả người vào thành thang máy.
“Khụ, khụ, khụ…”.Người đàn ông thân hình cao lớn bị
Viên Nhuận Chi ôm viên gạch nặng xông thẳng vào người, nhất thời không nhẫn
nhịn được, ho sặc sụa. Cô theo bản năng đưa tay ra chống đỡ, giữ chắc viên gạch
ở phía trước mình.
Trong kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của Viên Nhuận Chi
chính là tự bảo vệ lấy thân mình, thế nên hai tay ôm lấy viên gạch và sách sản
phẩm mẫu buông lỏng ra. Một giây sau, khi cô ý thức được “viên lựu đạn” mình
vứt xuống, Viên Nhuận Chi liền thét lên hoảng hốt: “Chết tôi rồi…”
Điều may mắn là người kia thân thủ phi phàm, đón lấy
viên gạch kia một cách chuẩn xác. Nếu như cứ để mặc viên gạch rơi xuống thì
chắc chắn sẽ xảy ra một bi kịch thảm khốc.
“Cái đó… may quá, đỡ chuẩn rồi!” Giọng đàn ông vang
lên phía trên đầu cô, giọng nói trầm ồm nghe rất lọt tai, khiến cho người khác
cảm thấy hứng thú.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc đưa mắt lên nhìn người đàn
ông đang đứng rất gần mình. Chỉ trong giây lát, cô gần như chết lặng người đi.
Cô trợn tròn đôi mắt, ánh mắt lại lướt từ dưới lên
trên, nhìn người đàn ông này kĩ lưỡng một lần nữa. Trên người anh ta mặc một
chiếc áo sơ mi màu ghi nhạt, chín chắn, đĩnh đạc, tuyệt đối không phải màu
trắng tinh khiết chết tiệt kia. Chiếc cằm tuyệt đẹp thể hiện rõ cá tính của chủ
nhân, đôi môi mỏng gợi cảm đang nhoẻn một nụ cười hoàn mỹ, vừa nhìn là biết con
người không bao giờ nói điều gì làm tổn thương chị em phụ nữ. Màu da cũng là
màu đồng khỏe mạnh đang thịnh hành nhất hiện nay, chứ tuyệt đối không phải màu
da trắng trẻo của tên “mặt trắng” nào đó cho dù phơi nắng bao lâu cũng không
đen được. Dưới đôi lông mày đen rậm là đôi mắt mềm mại tựa nước, chẳng khác nào
những ngôi sao ban đêm…
Cô vẫn thường không có chút đề kháng trước những anh
chàng đẹp trai thế này, bụng cũng chẳng còn đau nữa, ngay cả “ba việc gấp gáp”
nọ cũng quên sạch sẽ…
“Cô muốn lên tầng mấy?” Giọng nói quyếnrũ kia lại vang
lên lần nữa.
Cô tham lam muốn nhìn khuôn mặt tuấn tú kia thêm một
lúc nữa, ấp a ấp úng trả lời anh bằng tiếng nói dịu dàng, nhu mì: “Tầng… tầng
bảy…”
“Trùng hợp quá, tôi cũng lên tầng bảy”. Anh chàng đẹp
trai khẽ nhoẻn miệng cười, đôi lông mi dài rậm khép lại, đưa anh mắt nhìn vào
trước lồng ngực mình.
Viên Nhuận Chi cũng nhìn theo hướng anh, mới nhận ra
viên gạch mình ôm trong lòng giờ đã chuyển sang tay của anh chàng đẹp trai. Cô
ngại ngùng gãi đầu gãi tai, sau đó đưa tay ra phía viên gạch nói: “Thật ngại
quá, cứ để tôi tự mình bê cho!”
“Cô để một người đàn ông như tôi đứng không nhìn cô bê
một thứ nặng thế này sao?” Giọng nói của anh chàng đẹp trai dịu dàng mà ấm áp.
Lời nói của anh chẳng khác nào một luồng khí nóng
truyền đi khắp thân thể, sau cùng tràn cả vào trái tim của Viên Nhuận Chi. Vào
giờ khắc này, cô cảm nhận bản thân chẳng khác nào một nàng công chúa ngồi trên
chiếc xe ngựa được hoàng tử tận tình bao bọc, chăm sóc. Cô vội vã đứng cạnh bên
anh rồi nói: “Vậy cảm ơn anh nhiều nhiều!”
“Không cần khách khí!”
Khuôn mặt cô đỏ hồng lên.
Cùng là đàn ông, tại sao cách biệt giữa người với
người lại có thể lớn đến thế? Tên Kỷ biến thái kia suốt ngày chỉ ỷ mình là cấp
trên ăn hiếp cô, đối đãi với cô chẳng khác nào công nhân lao động. Đừng nói là
cô bé lọ lem, rõ ràng khiến cô cảm thấy mình chẳng khác nào người đánh xe ngựa.
Không biết liệu có phải do bát tự của cô với Kỷ Ngôn
Tắc không hợp nhau?
Cô hít một hơi thật sâu, theo phản xạ tự nhiên đưa tay
xuống ôm bụng, ngại ngùng ngẩng đầu lên, hỏi thăm anh chàng đẹp trai đứng cạnh
bằng giọng nhỏ nhẹ: “Xin hỏi… chỗ này nhà vệ sinh ở đâu thế?”
Anh chàng đẹp trai ngây người trong giây lát rồi mỉm
cười nói: “Ở tầng nào cũng có hết!”
Cô mệt mỏi tựa người vào tay vịn ở sau lưng rồi mím
chặt môi, trong lòng than thở đầy bi phẫn: Gặp quỷ rồi, tầng ba làm gì có…
Lúc này, khi đã lên tới tầng bảy, cánh cửa thang máy
từ từ mở ra, Viên Nhuận Chi nhìn anh chàng đẹp trai gật gật đầu, bước ra khỏi
cầu thang trước, bước sang trái mấy bước, sang phải mấy bước rồi lại dừng lại,
trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bi phẫn tột cùng. Làm gì có chuyện tầng
nào cũng có? Kết cấu, bố trí giống hệt như nhau, tại sao trên đời lại tồn tại
một lầu nhà quỷ quái, dị thường thế này chứ?
“Này, ở bên này này!”
Viên Nhuận Chi ôm bụng quay đầu lại, liền nhìn thấy
anh chàng đẹp trai đã đặt viên gạch kia xuống, mở một trong những cánh cửa gỗ.
Rốt cuộc nhà vệ sinh có dáng vẻ thế nào mà lại được
cất giấu kín mít như vậy? Viên Nhuận Chi nhanh bước tiến về phía trước, mới
bước đến cửa, cô đã hoàn toàn kinh hãi. Cô nhìn vào cách bài bố trong gian
phòng đó, kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Đối diện cô là bục dài được làm bằng thủy tinh có hoa
văn bao bọc phần bên trong.Trên bục đài đó sắp đặt gọn gàng các đồ dùng riêng
cho đàn ông. Trên tường bên cạnh còn đặt một chiếc tủ để ti vi, trên tủ là
chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng. Cô run run người nhìn xéo sang bên cạnh,
đưa ánh mắt ra phía sau bục vách thủy tinh hoa văn, là một chiếc giường đôi rộng
mét tám, vị trí gần cửa sổ có một chiếc bàn viết chữ và giá sách,
Là thế giới này đã phát triển quá nhanh hay là do cô
quá đỗi lạc hậu? Không ngờ có người bằng lòng đem nhà vệ sinh trong căn phòng
của mình làm nhà vệ sinh công cộng. Người nào không biết chuyện lại còn tưởng
rằng bọn họ đang “làm dịch vụ”.
Lương tâm trời đất chứng giám, cô thuần khiết biết
bao…
“Tại sao cô không vào đi? Phía bên tay trái cửa thủy
tinh chính là nhà vệ sinh đấy!”Anh chàng đẹp trai ôm viên gạch đi qua cửa gỗ.
Đôi môi của Viên Nhuận Chi mấp ma mấp máp, sau cùng
vẫn lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi chỗ này… có phải là nhà vệ sinh công cộng không?”
Anh chàng đẹp trai nọ đặt viện gạch trên bàn viết chữ,
quay người lại, mỉm cười nói: “Cô nhìn xem trông có giống với nhà vệ sinh công cộng
không?”
Đương nhiên là không giống…
“Thế nhưng không phải anh nói tầng nào cũng có nhà vệ
sinh sao?”
“Đúng thế, mỗi tầng đều có 20 gian phòng, chỉ có điều
mỗi gian phòng có một nhà vệ sinh riêng”.
Trước câu trả lời của anh chàng đẹp trai, Viên Nhuận
Chi hoàn toàn im bặt, không biết nói gì.
Anh chàng đẹp trai lại nhiệt tình nói: “Cô mau vào
đi!”
Trái tim của Viên Nhuận Chi đập thình thịch như sắp
nhảy ra khỏi lồng ngực. Gần đây biến thái dâm tặc càng ngày càng nhiều, truyền
hình hàng ngày đều đưa tin, nhắc nhở công dân phải chú ý an toàn ở những nơi
công cộng. Anh chàng đẹp trai này nhìn bề ngoài vô hại là thế, nhưng liệu có
phải là loại biến thái dâm tặc nhân cơ hội hiếp đáp con gái nhà lành?
Viên Nhuận Chi lại một lần nữa nhìn vào đôi mắt sáng
trong như nước của anh chàng đẹp trai, chỉ một giây sau, liền gạt bỏ ngay suy
nghĩ này. Nếu như trong khoảnh khắc này có người biến thành “kẻ háo sắc” thì
tuyệt đối không phải là anh mà chính là cô. Dựa vào sắc đẹp thường thường bậc
trung như cô, có thể được một anh chàng đẹp trai nhìn đến, nhất định là ông
trời đang ngủ gật rồi. Cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, người chiếm lợi thế
vẫn cứ là cô…
“Vậy điều đó… tôi đành thất lễ vậy…”. Cô đã quyết
định, dũng cảm tiến lên phía trước, khi tay vừa chạm lên chiếc cửa thủy tinh
nọ, cô lại do dự thêm lần nữa.
Bây giờ trang trí nột thất đều theo đuổi phong cách đơn
giản, thời thượng, phòng vệ sinh trông chẳng có chút cảm giác an toàn gì cả,
liệu người kiến trúc sư này có phải là “kẻ thích khoe hàng” biến thái, thất đức
hay không?
Người đời thường nói, thất lễ chuyện nhỏ, “nhịn” chết
chuyện lớn!
Nếu như để cho mọi người biết rằng Viên Nhuận Chi cô
chết vì không “đi nặng”, cô thà rằng để cho anh chàng đẹp trai có cơ hội “xông
lên”.
Đấu tranh trong lòng một thời gian ngắn, cô vẫn quyết
định đi vào trong.
Kỷ Vũ Ngang nhìn người phụ nữ tóc dài đang bước vào trong
nhà vệ sinh, tuy rằng phải bê viên gạch nặng mà hai má cô đỏ hồng, trên trán
mướt mát đầy mồ hôi, thế nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một giai nhân thanh
tú. Trên khuôn mặt trái xoan kia là đôi mắt to, sáng chói, linh hoạt, khi mỉm
cười chẳng khác nào vầng trăng khuyết. Không biết tại sao lại cảm thấy cô rất
buồn cười, đặc biệt là thái độ và hành động cô kéo cửa khi nãy, cứ như thể dũng
sỹ ra đi vì nghĩa lớn vậy.
Anh cảm thấy hơi nghi hoặc, tuy rằng Kỷ Ngôn Tắc không
hề để tâm đến những người phụ nữ bên cạnh mình, khi nói chuyện dùng từ hơi quá
đáng, nhưng không đến mức bắt người ta phải làm mấy việc nặng nhọc như mang vác
gạch ngói thế này.
Cứ nghĩ tới đôi mắt cong cong như vầng trăng đó, anh
lại bật cười lắc đầu, cúi người xuống lấy cuốn sách sản phẩm mẫu được buộc chặt
vào viên gạch dưới mặt đất.
Viên Nhuận Chi ngồi trên bồn vệ sinh, hai mắt nhìn
chằm chằm vào rèm cửa cạnh bên, trong đầu vừa nghĩ đến anh chàng đẹp trai bên
ngoài liệu có biến thái đến mức kéo tấm rèm ra không, lại vừa xem lúc này anh
đang làm gì bên ngoài kia.
Sau khi chinh chiến mấy phút liền, cuối cùng cô cũng
đứng dậy. Cô kéo cánh cửa thủy tinh ra, liền nhìn thấy anh chàng đẹp trai đang
ngồi bên cạnh bàn không biết đang đọc thứ gì.Có lẽ anh chàng đẹp trai nghe thấy
tiếng động, liền quay đầu lại, nhìn thấy cô mỉm cười dịu dàng. Nụ cười đó chẳng
khác nào cơn gió xuân tháng Ba, khiến cho trái tim của cô chẳng khác nào nụ
hoa, gặp không khí ấm áp bật cánh nở rộ sặc sỡ.
Khuôn mặt ngại ngùng của cô lại ửng đỏ lên, cô cũng
không dám nói bằng giọng nói oang oang của mình như thường ngày, sợ sẽ làm anh
chàng đẹp trai kia sợ hãi, thế nên nhỏ nhẹ lên tiếng: “Thật sự ngại quá đi
mất!”
“Không sao cả!”
Cô lại cười ha ha trông ngốc nghếch vô cùng, thấy viên
gạch dựng trước chiếc bàn, lập tức đưa tay vỗ trước ngực, chỉ để tâm đến anh
chàng đẹp trai, suýt chút nữa quên mất chuyện đưa gạch với sách sản phẩm mẫu.
Cô vội vã đi về phía anh chàng đẹp trai rồi nói: “Xin
hỏi, anh có viết Kỷ Vũ Ngang tiên sinh cũng ở tại tầng này không?”
“Ồ, tôi có biết!”
“Woa, vậy thì tốt quá!Xin hỏi anh có biết vị tiên sinh
ấy ở phòng nào không?”
“Anh ta sống ở phòng 706”.
“À, cảm ơn anh nhiều!” Sau khi gật đầu cảm ơn, cô lại
bê viên gạch lên, quay người bước ra ngoài cửa.
“Này, chuyện đó, tôi…” Kỷ Vũ Ngang hoàn toàn không thể
ngờ rằng người phụ nữ vừa đáng yêu vừa buồn cười trước mắt lại tự mình bê viên
gạch kia rồi đi ra ngoài.
Viên Nhuận Chi lại hiểu nhầm anh chàng đẹp trai muốn
giúp đỡ, liền quay đầu lại nhìn anh mỉm cười nói: “Anh không cần phải bê giúp
nữa đâu, tự tôi cũng có thể làm được. Cảm ơn anh nhiều nhế, anh đích thực là
một người tốt!”
Kỷ Vũ Ngang định mở miệng mấy lần, cứ định nói rồi lại
thôi, bởi vì cảm thấy bộ dạng cô ôm viên gạch thật quá đỗi buồn cười. Những
người phụ nữ mà anh quen biết hầu như đều đặt hình tượng của bản thân lên hàng
đầu. Đừng nói đến việc bắt bọn họ phải bê một viên gạch vừa to vừa nặng như
thế, ngay cả một vật gì cồng kềnh một chút là bọn họ sẽ kêu ca, oán thán cả
ngày trời không dứt.
Người tốt? Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy phụ nữ
đánh giá về mình như vậy. Do dự vài giây, anh vội vã đứng dậy, đi về phía cửa
lớn.
Viên Nhuận Chi ôm lấy gạch đi từng gian phòng tìm số
706.
Thật là kì quái, tại sao kể từ khi bước ra khỏi căn
phòng đó, những căn tiếp theo đều là 707, 708,709,710. Quay đầu lại tìm dãy số
ở đầu đằng kia, thì lại là 720, 719, 718…
Trong đầu cô dâng lên một dự cảm không lành.
Đứng trước cửa gian phòng số 717, cô ngước mắt nhìn về
phía đối diện, cả tầng này, căn phòng duy nhất mở cửa chính là nơi cô vừa mới
bước ra, còn anh chàng đẹp trai đã nhiệt tình giúp đỡ cô trước đó đang đứng
ngoài cửa.
Cô nhìn lại anh mỉm cười tươi tắn, tiếp tục tiến lên
phía trước, khi nhìn thấy tấm biển thủy tinh có dòng chữ màu vàng “705” ở trên
cánh cửa đóng chặt kia, cô bất giác dừng chân lại.
Cô từ từ quay đầu lại, cố gắng nhìn tấm biển bị anh
chàng đẹp trai với thân hình cao to, vạm vỡ kia che mất. Ai ngờ anh cũng phối
hợp rất nhịp nhàng, dịch thân người sang một bên, dòng số 706 vàng chóe hiện
lên trước mắt cô. Nhất thời, tất cả các cơ trên khuôn mặt cô đều co giật không
ngừng, khóe miệng là nơi co giật kịch liệt nhất.
Vào giây phút đó, cô vô cùng hy vọng anh chàng đẹp
trai trước mặt mình không phải là Kỷ Vũ Ngang mà cô đang tìm…
“Lúc nãy tôi đã định gọi cô lại, thế nhưng không ngờ
cô bê gạch chạy nhanh đến thế!” Kỷ Vũ Ngang thành khẩn nhìn Viên Nhuận Chi rồi
giãi bày sự thật, sau đó tiến nhanh về phía trước, đỡ lấy viên gạch trong tay
cô.
Viên Nhuận Chi ngây thần người nhìn anh chàng đẹp trai
đón lấy viên gạch rồi ôm vào trong phòng một lần nữa. Suy nghĩ âm thầm chỉ
trích anh Kỷ đẹp trai vô nhân đạo trong lòng khi nãy hoàn toàn biến mất. Tuy
rằng cùng họ Kỷ, nhưng Kỷ đẹp trai và Kỷ biến thái khác hẳn nhau về bản chất.
Một người lịch sự, nho nhã, dịu dàng, cho dù cố ý trêu chọc, đùa giỡn, nhưng đã
thành khẩn nhận lỗi cùng cô. Còn một tên khác thì vĩnh viễn không bao giờ biết
“thương hoa tiếc ngọc”, nhân đạo, dịu dàng là thế nào!
Viên Nhuận Chi lại một lần nữa bước vào căn phòng 706,
mím môi cười rồi nói: “Kỷ tiên sinh, Kỷ tổng bảo tôi mang đồ này đến cho anh.
Giờ đồ đã mang tới rồi, tôi về trước nhé!”
Kỷ Vũ Ngang không hề trả lời trực tiếp mà đi đễn chỗ
bình nước, rót một ly rồi đi về phía Viên Nhuận Chi, mỉm cười nói: “Xin lỗi
nhé, tôi không ngờ Kỷ tổng của các cô lại để một cô gái yêu đuối mang viên gạch
nặng thế này sang đây. Cô vất vả rồi. Ngoài trời nóng nực là vậy, cô uống ly
nước giải khát, ngồi nghỉ một lát rồi đi sau!”
Anh đưa ly nước cho Viên Nhuận Chi, chỉ vào chiếc sofa
đơn đối diện ra hiệu cho cô ngồi xuống. Ban đầu, Viên Nhuận Chi định từ chối,
thế nhưng khi bàn tay cầm ly nước mát, trái tim cùng bàn tay cô bất giác run
run xúc động.
“Cảm ơn anh!” Cô thận trọng hớp ngụm nước rồi từ từ
ngồi xuống chiếc sofa đơn, hai mắt ngước lên nhìn về phía Kỷ Vũ Ngang, bất giác
thần người.
Kỷ Vũ Ngang khí chất tuyệt vời, tướng mạo tuấn tú, cái
tên này thật sự vô cùng hợp với bản thân con người của anh.
Vừa tốt nghiệp cô đã bước chân ngay vào ngành nội
thất, kiến trúc, đã gặp rất nhiều lại đàn ông, có người ăn mặc tùy tiện, có
người ăn nói thô tục, có người tính khí nóng nảy, có người coi thường phụ nữ,
lại còn có người độc mồm độc miệng. Còn người đàn ông nho nhã, dịu dàng, khiêm
tốn, lịch sự như thế này, ngoại trừ Thẩm sư huynh phải lòng Tang sư tỷ ra thì
gần như đã tuyệt diệt trên địa cầu này.
Thật ra, cô đã miễn dịch với những người đàn ông đẹp
trai từ lâu, thế nhưng lại chẳng thể nào từ chối nổi người đàn ông phong độ
ngời ngời như anh. Trái tim nằm trước ngực cô ngay từ lúc đầu đã không an phận,
giờ đây lại càng đập mạnh hơn.
Cô thầm hét trong lòng: “Viên Nhuận Chi, mày tiêu đời
rồi! Không ngờ lại phải lòng người đàn ông mới gặp chưa đến một phút, người đàn
ông này lại còn là khách hàng của công ty…” Ngay vào khoảnh khắc nhận được ly
nước mát, cô đã tiêu đời triệt để với người đàn ông trước mặt này. Cô đã trúng
tiếng sét ái tình, hix.
Bị Viên Nhuận Chi nhìn chằm chằm, Kỷ Vũ Ngang cảm thấy
hơi nghi hoặc, đưa tay lên sờ mặt mình rồi hỏi: “Trên mặt tôi có thứ gì kì lạ
sao?”
Viên Nhuận Chi định thần lại rồi đáp: “À, không có,
không có!” Cô cắn chặt răng vào chiếc ly giấy. Thật sự ngại quáđi mất.Cô bắt
đầu tự khinh bỉ chính bản thân mình.
Kỷ Vũ Ngang mỉm cười dịu dàng rồi đáp: “Đã nói chuyên
lâu vậy rồi, tôi vẫn chưa biết cô tên là gì?”
“Hả?À, tôi tên là Viên Nhuận Chi. “Nhuận” trong từ
“Nhuận trạch[1]”, “Chi” trong từ “Chi hồ
giả dã[2]””.
[1]
Là óng ả, mượt mà
[2]
Là trợ từ dùng trong văn chương – thể loại văn nửa cổ điển, nửa hiện đại của
Trung Quốc.
“Viên Nhuận Chi, cái tên nghe rất hay”.
Trước lời khen của Kỷ đẹp trai, khuôn mặt của Viên
Nhuận Chi lại ửng hồng. Cô đưa tay sờ lên mái tóc, mỉm cười ngốc nghếch nói:
“Có thật không? Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người khác khen tên
của tôi hay đấy. Thật ra, cái tên này là do dì tôi tùy tiện đặt cho. Hình như
hôm ấy dì vừa hay đi qua một trường học, nghe thấy đám học sinh đang đứng đồng
thanh đọc bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ
Phủ[3]:
Tùy phong tiềm nhập dạ
Nhuận vật tế vô thanh.
(Nghĩa là:
Đưa nhẹ một cơn bừng giấc thắm
Rơi ra từng sợi thấm cành khô.)
Cho nên dì mới đặt cái tên này cho tôi”.
[3] Ông được coi là một trong hai nhà
thơ vĩ đại nhất của Trung Quốc, cùng với Lý Bạch. Ông được các nhà phê bình
Trung Quốc đặt cho hai danh hiệu Thi sử và Thi thánh. Đỗ Phủ có sức ảnh hưởng
lớn đến văn hóa Trung Quốc và Nhật Bản.
“Dì của cô?” Kỷ Vũ Ngang ngây người đôi lát, một lúc
sau dường như ý thức được điều gì đó, vội vàng tạ lỗi: “Nếu như có chỗ nào
không phải tôi thành thật xin lỗi!”
Viên Nhuận Chi xua xua tay: “À, không có gì cả, tôi
xuất thân từ gia đình đơn thân, mẹ tôi lại qua đời sớm, cũng chẳng có ấn tượng
gì sâu đậm. Từ nhỏ dì đã nuôi tôi khôn lớn. Chỉ có vậy thôi, anh không cần phải
xin lỗi gì hết!”
Cô lại nghiến chặt răng vào mép chiếc cốc giấy, bởi vì
cô có cảm tình đặc biệt với Kỷ Vũ Ngang, cho nên cũng nói với anh nhiều hơn
người khác đôi chút.
Kỷ Vũ Ngang gật gật đầu, nghĩ một hồi rồi hỏi thêm cô
làm vị trí gì trong công ty? “Đi tìm kiếm thị trường? Hình như không có nhiều
con gái chọn công việc tìm kiếm thị trường nội thất kiến trúc này?”
“Ồ, chức vụ hiện nay của tôi là Trợ lí Tổng Giám thị
trường cũng chính là Trợ lý của Kỷ tổng. Quả thực không có nhiều phụ nữ làm
ngành này, nhưng tôi cảm thấy cũng khá tuyệt, làm lâu cũng thành quen”.
“Thì ra cô là Trợ lí của anh ta”. Kỷ Vũ Ngang tỏ ra
hài lòng trước câu trả lời của Viên Nhuận Chi. “Vào thời buổi hiện nay mà
cóđược người phụ nữ có khả năng chịu khổ, một người Trợ lí năng động như cô, Kỷ
tổng đúng là có phúc quá!”
“Anh quá khen rồi…” Trước lời tán thưởng tiếp theo của
Kỷ đẹp trai, khuôn mặt Viên Nhuận Chi lúc này lại phết màu hồng phấn, trong
lòng trào dâng cảm giác ấm áp, sung sướng khó nói thành lời.
Kỷ Vũ Ngang mỉm cười, cầm bản đề án từ mặt bàn lên,
tiện tay lật giở rồi nói: “Phiền cô trước khi quay về nói với Tổng kỷ một câu,
tôi đọc qua đề án này trước, có điều gì không rõ tôi sẽ gọi điện thoại hỏi
sau”.
“Dạ được”.
Kỷ Vũ Ngang còn định nói gì đó nhưng di động lại vang
lên.
“Thật ngại quá, tôi nghe cuộc điện thoại đã”. Khi anh
mở điện thoại nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, sắc mặt nhanh chóng biến
đổi, vội vã ấn nút nhận.
Viên Nhuận Chi nhìn thấy sắc mặt của anh không ổn,
trong lòng bất giác cũng thấy lo lắng, thấp thỏm. Đầu bên kia không biết nói
những gì, nhưng sắc mặt của anh càng ngày càng thêm khó coi, chỉ nghe thấy anh
trả lời lại như sau: “Tôi đang ở ngay bên cạnh, tôi sẽ sang luôn, tôi sẽ sang
luôn!”
“Phập” một tiếng, Kỷ Vũ Ngang gập di động lại, vội vã
đi ra phía cửa.
Chợt nhận ra Viên Nhuận Chi vẫn còn ở trong phòng anh
vội vã quay người lại nói: “Thành thật xin lỗi, bây giờ tôi có chút việc phải
ra ngoài trước!”
Nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang bỗng nhiên hoang mang như vậy,
Viên Nhuận Chi cũng không biết phải làm thế nào, không biết đặt tay ở đâu mới
ổn. Cô tốt bụng hỏi thăm: “Tôi có thể giúp đỡ được gì cho anh không?” Cô thấp
thỏm lo lắng nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của Kỷ Vũ Ngang.
Anh nhìn Viên Nhuận Chi rồi nói: “Cô đi theo tôi”. Nói
xong anh liền nhanh chân bước ra ngoài.
“Vâng”. Viên Nhuận Chi đáp lại rồi bước ra khỏi cửa,
đuổi theo đến thang máy, đột nhiên nghĩ tới việc anh vẫn chưa đóng cửa, cô liền
nói: “Anh vẫn chưa đóng cửa kìa!”
“Không cần bận tâm đâu”. Kỷ Vũ Ngang nhanh chóng kéo
cô vào trong thang máy, ấn nút đi xuống. Viên Nhuận Chi nhìn anh, không nói lời
nào.Tại sao anh lại có thể thiếu ý thức phòng chống trộm cắp như vậy chứ? Có
điều như vậy thật sự rất là Man!
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Vũ Ngang liền xông ra ngoài,
Viên Nhuận Chi hít hơi thật sâu rồi nhanh chóng theo sau. Khi nhìn thấy nơi Kỷ
Vũ Ngang muốn tới chính là Bệnh viện não khoa bên cạnh, Viên Nhuận Chi bất giác
dừng chân lại.
Lẽ nào một người nào đó của anh chàng đẹp trai này
đang ở trong? Nhìn bộ dạng vội vã, gấp gáp đó của anh, nhất định đó phải là một
người vô cùng, vô cùng quan trọng với anh. Cảm giác đau xót, tiếc thương khó
diễn tả bằng lời dần dần dâng trào trong lòng. Cô hít một hơi thật sâu, nhanh
chóng tiến về phía trước, đuổi theo bóng dáng to cao, vội vã trước mặt.
Kỷ Vũ Ngang chạy thẳng tới tầng ba khu C của bệnh
viện, phía trước có một bác sỹ mặc chiếc áo khoác trắng bên ngoài bước tới.
“Cao tiên sinh!” Kỷ Vũ Ngang bước về phía Cao tiên
sinh, bác sỹ chủ trị rồi vội vã nói: “Trước khi tôi đi, bà ấy vẫn khỏe mạnh mà,
mới khoảng mười phút, tại sao đột nhiên lại như vậy?”
Cao tiên sinh vừa nói vừa giải thích: “Hôm nay, có một
y tá thực tập tới, chưa quen thuộc lắm với tình hình ở đây. Nhìn thấy chú gấu
bông nhỏ hàng ngày mẹ anh ôm hơi bẩn, nên định đưa đến phòng giặt để làm sạch
đi. Kết quả lại khiến cho mẹ anh phát bệnh, hơn nữa cô y tá thực tập đó còn bị
mẹ anh đè lên giường, dùng sức bóp cổ, suýt chút nữa là ngộp thở mà chết”.
“Tôi thành thật xin lỗi, cô y tá thực tập đó bây giờ
thế nào rồi?” Kỷ Vũ Ngang nghe thấy bác sỹ nói vậy, trái tim trong lồng ngực
cũng đập thình thịch mãnh liệt.
“Người phải nói xin lỗi là chúng tôi mới đúng, đây là
lỗi của chúng tôi. Cô y tá thực tập kia không sao rồi, nhưng lúc này tinh thần
của mẹ anh không ổn định lắm, chúng tôi sẽ phải tiêm thuốc trấn tĩnh cho bà,
anh vào trong trước rồi bàn thêm”. Bác sỹ Cao mở cửa phòng bệnh ra.
Kỷ Vũ Ngang còn chưa bước vào trong đã nghe thấy tiếng
la hét thất thanh vang lên: “Các người cút đi! Nếu như các người dám tới đây,
tôi sẽ giết chết hết. Không ai được động đến đứa con của tôi. Cút đi! Cút đi…”
Viên Nhuận Chi theo sát phía sau Kỷ Vũ Ngang. Vừa
bướcvào bên trong cô liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đầu tóc rối bù,
thân hình gầy guộc đang áp người vào khung cửa sổ. Tay phải bà ôm một chú gấu
bông nhỏ màu trắng đã khá bẩn, tay còn lại cầm một ống kim tiêm, giơ về phía
hai nam bác sĩ cùng với ba y tá rồi thét lớn: “Các người còn dám tới gần tôi sẽ
giết hết. Giết chết hết các người!”
Bác sĩ và y tá thấy Kỷ Vũ Ngang đến, tất cả đều đứng
dẹp sang một bên.
Kỷ Vũ Ngang thận trọng đi về chỗ người mẹ của mình, bà
Trang Vân Hà, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Vân Hà, là anh đây, Bình Viễn đây!”
Trang Vân Hà vừa nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang đến lập tức thả
ống kim tiêm trong tay ra. Bà mở to mắt nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang bước tới, hoảng
hốt ôm chặt lấy rồi bật khóc thành tiếng: “Viễn, anh vừa đi cái là bọn họ lại
định cướp Vũ Ngang của chúng ta. Em nhất định không để bọn họ cướp đi Vũ Ngang
đi, em sẽ giết chết hết bọn họ!”
Kỷ Vũ Ngang ôm chặt lấy mẹ, khẽ khàng vỗ phần lưng của
bà rồi nói: “Có anh ở đây, bọn họ không dám cướp Vũ Ngang đi đâu. Vũ Ngang vẫn
luôn ở bên cạnh em đấy thôi, mãi mãi ở cạnh bên em, không một ai dám cướp thằng
bé đi đâu!”
Viên Nhuận Chi há hốc miệng nhìn về phía Kỷ Vũ Ngang,
sau đó lại nhìn người phụ nữ trung niên thân hình gầy guộc đang nằm gọn trong
vòng tay của anh, cảm thấy chẳng hiểu tình huống lúc này ra sao.
Bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế? Tại sao bản thân cô
lại có cảm giác đang xem một bộ phim tình yêu khổ sở của Hồng Kông? Kỷ đẹp trai
tại sao lại xưng mình là “Bình Viễn”? Người phụ nữ kia tại sao cũng ôm lấy anh
rồi gọi là “Viễn”? Lại còn nói là có người muốn cướp đi đứa con của họ -Vũ
Ngang? Kỷ đẹp trai không phải chính là Kỷ Vũ Ngang sao?
Bỗng nhiên, cô sực nhớ lại lời nói của bác sỹ khi nãy,
bất giác vỗ nhẹ lên đầu, bây giờ cô đã biết người phụ nữ này là ai. Cô mím chặt
môi, nhìn Kỷ Vũ Ngang bằng đôi mắt thương xót.
Đúng lúc này, ánh nắng mặt trời bên ngoài luồn qua tấm
rèm tràn vào trong phòng, anh ôm chặt lấy người mẹ của mình. Hai người trông
giống như đang tắm nắng, lại giống như đôi tình nhân ngọt ngào, ấm áp, khiến cô
có cảm giác xót thương khó diễn tả bằng lời.
Kỷ Vũ Ngang đỡ mẹ mình ngồi lại trên chiếc giường, dỗ
dành bà nằm xuống. Y tá cầm theo mũi thuốc an thần đã chuẩn bị trước đó bước
vào phòng, Trang Vân Hà vừa nhìn thấy mũi tiêm, lập tức bật người ra khỏi
giường, chỉ vào y tá rồi nói: “Mày định làm cái gì? Viễn đang ở đây, tao không
sợ chúng mày đâu?”
Kỷ Vũ Ngang ôm chặt lấy mẹ mình, dịu dàng nói: “Vân
Hà, bọn họ không phải là người xấu, họ đều là bác sỹ và y tá, em mau nhìn y
phục họ mặc trên người kìa, đều là màu trắng cả. Em đang bị ốm, cho nên phải
tiêm thuốc!”
Trang Vân Hà đưa mắt nhìn quanh về phía Viên Nhuận
Chi, nhìn thấy chiếc áo phông, quần soóc bò của cô, lập tức trợn tròn mắt lên,
chỉ vào cô rồi thét lên đầy kích động: “Y phục cô kia đâu phải là màu trắng? Cô
ta nhất định là người xấu, muốn đến đây cướp đi Vũ Ngang của chúng ta!”
Bỗng nhiên bị Trang Vân Hà chỉ trỏ, Viên Nhuận Chi cảm
thấy vô cùng kinh hãi, biết trước như vậy cô đã khoác tấm áo trắng bên ngoài
rồi mới vào. Bây giờ đi ra ngoài mặc chắc vẫn còn kịp, thế là cô liền quay
người bước đi.
Lúc này, giọng nói trầm ồm, dịu dàng của Kỷ Vũ Ngang
lại vang lên: “Vân Hà, cô ấy không phải là người xấu, cô ấy là nhà cung cấp vật
liệu cho anh, nghe nói em bị bệnh nên cũng đi theo sang đây thăm em”.
Viên Nhuận Chi nghe thấy lời này, lập tức quay người
lại rồi bước tới trước giường: “Cô là Vân Hà đúng không? Xin chào, Kỷ tiên sinh
chính là khách hàng VIP của công ty chúng tôi. Nghe nói hai người mới sinh được
một em bé vừa đẹp trai vừa đáng yêu, cho nên tiện đường qua đây ghé thăm cô với
em bé. Em bé của cô tên là Vũ Ngang đúng không? Đó là một cái tên rất hay, khí
chất tuyệt vời, sau này lớn lên nhất định là một anh chàng đẹp trai, khiến bao
cô gái phải chết mê chết mệt”.
Kỷ Vũ Ngang kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía Viên Nhuận
Chi, đôi mắt trong sáng của cô đang ra hiệu cùng anh.
Trang Vân Hà nghe thấy lời tán tụng con trai Vũ Ngang
của bà lập tức bế chú gấu bông nhỏ trong tay mình cho cô xem, vui vẻ nói: “Đúng
thế, đúng thế. Vũ Ngang của tôi vừa ngoan lại vừa nghe lời. Có điều trước đó bị
một người mặc áo trắng dọa cho sợ quá, vừa khóc vừa quấy. Tôi giận cô ta làm
cho Vũ Ngang khóc, nên đã bóp cổ cô ta”.
Nói xong, Trang Vân Hà liền đưa tay về phía trước mặt
Viên Nhuận Chi làm động tác như thể bóp cổ ai đó.
Trước một động tác nguy hiểm như vậy, Viên Nhuận Chi
cảm thấy hơi hoảng sợ, khóe miệng bất giác co giật một hồi, thân hình dần lui
về phía sau. Cô sực nhớ trong túi quần mình có một chiếc kẹo mút, vội vã lấy
ra, rồi đưa cho Trang Vân Hà. “Này, cái này tôi tặng cho Tiểu Vũ Ngang, là kẹo
mút của hãng Bất Nhị Gia đó. Tôi thích ăn mùi vị trà sữa, đảm bảo Tiểu Vũ Ngang
ăn rồi sẽ hết khóc, hết quấy ngay thôi!”
Trang Vân Hà nhìn chiếc kẹo mút bọc đẹp bên ngoài, do
dự một hồi rồi nói: “Có thật thế không?”
Viên Nhuận Chi lập tức bóc lớp vỏ bên ngoài ra nói:
“Không tin thì cô nếm thử coi”.
Trang Vân Hà đưa đầu lưỡi ra liếm thử, mùi vị thanh
nhạt của trà sữa dần tan trong miệng, bà vui vẻ nhận lấy chiếc kẹo mút, sau đó
đưa cho chú gấu bông nhỏ màu trắng ăn. “Tiểu Vũ Ngang, mau nếm thử món kẹo mút
dì tặng cho con này!”
Nghe thấy tiếng “dì”, Viên Nhuận Chi liền đỏ bừng cả
khuôn mặt lên, không ngờ lại khiến Kỷ đẹp trai phải chịu thiệt thòi. Cô thật sự
không hề cố ý…
Cô lén lút nhìn sang phía Kỷ Vũ Ngang, anh đang mỉm
cười nhìn cô, đôi mắt thâm sâu, đen láy đang vui mừng, lấp lánh. Trái tim của
Viên Nhuận Chi đang đập mãnh liệt trong lồng ngực. Trời ơi, Thượng Đế ơi, Thánh
Mẫu ơi, cô cảm thấy như mình sắp ngộp thở vậy. Viên Nhuận Chi hít một hơi thật
sâu. Cứ như vậy cô đứng trong phòng bệnh, nhìn Kỷ Vũ Ngang ở bên cạnh mẹ mình
Trang Vân Hà, mãi cho tới khi tinh thần Trang Vân Hà dần dần ổn định lại, sau
đó tiêm một mũi trấn tĩnh bà ngủ thiếp đi, anh mới đứng dậy.
Viên Nhuận Chi theo Kỷ Vũ Ngang ra bên ngoài. Giẫm
chân lên bờ cỏ xanh mượt phía dưới, bọn họ nhanh chóng quay về phía trước tòa
nhà NB bên cạnh, thời gian trôi qua thật quá nhanh!
Cô mím chặt môi nhìn vào chiếc mũi của mình rồi lấy
hết mọi dũng khí, liền nói với Kỷ Vũ Ngang đang đứng cách mình khoảng hơn một
mét: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Tôi phải quay về công ty bây giờ!”
“Người nói lời cảm ơn phải là tôi mới đúng. Cảm ơn cô
dã tặng cho mẹ tôi chiếc kẹo mút Bất Nhị Gia!” Kỷ Vũ Ngang đút hai tay vào túi
quần, khóe miệng nhoẻn cười.
“À, cũng không có gì”. Viên Nhuận Chi lúc này mới cảm
thấy mình thật ngốc nghếch, cô hoàn toàn không biết phải nói gì, đành ngô nghê
đưa tay lên gãi đầu gãi tai.
Kỷ Vũ Ngang lại mỉm cười, bỗng nhiên tiếng điện thoại
vừa quen thuộc vừa xa lạ vnag lên, nhìn ba chữ hiển thị trên màn hình, Kỷ Vũ
Ngang bất giác nhíu chặt đôi mày nói: “A lô?”
Đầu dây bên kia điện thoại, người nào đó chẳng buồn
chào hỏi, trực tiếp đi vào vấn đề: “Người phụ nữ mà tôi phái tới có ở bên chỗ
anh không?”
Kỷ Vũ Ngang “ừm” một tiếng rồi đáp: “Có”.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, ngữ khí lại cứng rắn
hơn trước vài phần: “Mau bảo cô ta nghe điện thoại!”
Kỷ Vũ Ngang cau chặt đôi mày, nghe khẩu khí này anh có
thể nhận ra Kỷ Ngôn Tắc đang không vui. Kỷ Ngôn Tắc lấy theo họ mẹ, cũng có thể
coi là người nhà họ Kỷ, đương nhiên cũng là một trong những quái thai của Kỷ
gia. Kỷ Ngôn Tắc là một người kiệm lời, mỗi lần quay về nhà họ Kỷ, nói chuyện
với người nhà tuyệt đối không có bất kì câu thừa thãi nào. Nhiều lúc giấu cảm
xúc chân thực của bản thân rất kĩ, có lúc lại chẳng che đậy gì, chỉ nói một câu
cũng đủ khiến cho cho cả nhà tức đến mức chết đi sống lại. Còn người phải chịu
đựng nhiều nhất chính là Kỷ lão thái gia, người chủ gia đình họ Kỷ, cũng là ông
nội của Kỷ Vũ Ngang, ông ngoại của Kỷ Ngôn Tắc. Thời gian lâu dần, mọi người
trong nhà đều kính trọng mà tránh xa Kỷ Ngôn Tắc, bởi vì tất cả đều biết được
tính khí của vị thiếu gia này quái lạ, bất thường, khó dây.
Anh nheo nheo đôi mắt, liếc nhìn Viên Nhuận Chi, đưa
tay ấn vào nút bật loa, đợi một lúc rồi đưa di động cho cô bảo: “Kỷ tổng bên
công ty đang tìm cô đấy!”
“Hả?” Viên Nhuận Chi vô cùng kinh ngạc, lúc này vẫn
còn nghiên cứu xem rút cuộc tại sao sắc mặt của Kỷ đẹp trai lại kì quái như
vậy, bây giờ lại nghe thấy Kỷ Ngôn Tắc đang tìm mình, cô vỗ mạnh vào đầu mới
sực nhớ ra mình để quên di động trong xe.
Thôi toi rồi, trước khi đi, Kỷ Ngôn Tắc đã dặn dò cô
đi sớm về sớm, bây giờ cô đã dằn dứ ở đây biết bao lâu rồi, không hiểu tên khốn
này lại nghĩ ra trò gì để giày vò cô đây? Vì đôi chút phần trăm doanh thu, làm
người đến được độ như cô, bà nhà nó, thật sự bi thảm.
Cô nhận lấy chiếc di động, đặt bên tai nói: “A lô”
Ai ngờ đầu dây kia truyền lại giọng nói bình thản như
không, lãnh đạm của Kỷ Ngôn Tắc: “Viên Nhuận Chi, xin mời cô ngay lập tức quay
về công ty cho tôi!”
Giọng nói lớn đột nhiên vang lên khiến cho cô đinh tai
nhức óc, theo ý thức cô đưa di động ra xa khỏi tai mình, nếu như không nể tình
đây là di động của Kỷ đẹp trai, cô nhất định sẽ vứt nó đi không chút do dự.
Tên khốn khiếp này đúng là bị thần kinh, bảo quay về
công ty thì cô sẽ về ngay, cần gì phải nói lớn tiếng thế làm cô sợ hãi, may mà
không có tiền sử bệnh tim mạch. Chỉ để tâm thầm rủa Kỷ Ngôn Tắc, cô hoàn toàn
không ý thức được rằng, không phải Kỷ Ngôn Tắc đang lớn tiếng mà do di động
đang để chế độ bật loa ngoài.
Cô dập điện thoại, cau chặt đôi mày, hít một hơi thở
sâu rồi đưa trả chiếc di động cho Kỷ Vũ Ngang, ngần ngại nhìn anh mỉm cười rồi
nói: “Thật ngại quá, tôi phải quay về công ty đây!” Nói xong, cô liền mở khóa
rồi vội vã ngồi vào xe.
Làm anh em họ bao lâu nay, Kỷ Vũ Ngang chưa bao giờ
thấy Kỷ Ngôn Tắc đối xử với phụ nữ như thế. Nghĩ vậy, anh bất giác nhìn lại kỹ
càng người phụ nữ đang mỉm cười vô cùng đáng yêu nọ. Chiếc xe vừa mới khởi
động, anh liền đưa tay ra, khẽ gõ vào cửa kính ô tô. Viên Nhuận Chi hạ cửa sổ
xuống, tỏ ra nghi hoặc hỏi: “Kỷ tiên sinh, có chuyện gì thế?”
Anh mỉm cười dịu dàng nói: “Liệu cô có thể nhớ rõ mười
một chữ số không?”
“Hả?”Viên Nhuận Chi hoàn toàn mơ hồ.
“138 518 XXX XXX”. Nhanh chóng đọc số di động của mình
ra, anh lại nhoẻn miệng cười dặn thêm: “Đi đường cẩn thận!” Nói xong, anh liền
quay người đi vào bên trong tòa nhà.
138 518 XXX XXX…
“138 518 XXX XXX”. Viên Nhuận Chi ngây ngô đọc lại
từng chữ số một trong dãy mười một chữ số nọ lần nữa, khi nhận ra rằng đây
chính là số di động của Kỷ Vũ Ngang, cô bất giác trợn to mắt, một giây sau cô
kích động mỉm cười sung sướng. Cô lập tức lấy di động ra định lưu lại số điện
thoại này, chợt nhìn thấy bảy cuộc điện thoại nhỡ, mở ra xem, tất cả đều bắt
đầu bằng số “138 518…”, có điều của tên Kỷ biến thái đáng ghét kia. Sau ngàn
lần nguyền rủa dãy số này, nhập số của Kỷ Vũ Ngang rồi lưu lại, cô mới nhìn chiếc
di động, mỉm cười ngốc nghếch, sau đó lái xe trở về công ty.