Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 98: Chương 98: Quân phiệt tranh bá văn [8]




“Trên đời này, riêng mình anh em sẽ không nói dối.” Tuy nói đêm nay không cách nào thấy biểu tình trên mặt, nhưng giọng của Thiệu Khiêm có thể trấn an lòng người: “Chắc anh ta ở ngay phía trước cách đây không xa đâu.”

Mắt Mộc Thanh Yểm chăm chú nhìn Thiệu Khiêm đang cầm đuốc, đột nhiên y khởi động ngựa đi nhanh mấy bước, dưới ánh mắt nghi hoặc của Thiệu Khiêm đột ngột nhảy lên sau lưng hắn, ngựa của Thiệu Khiêm bởi vì đột nhiên có thêm sức nặng của một người, hí lên một tiếng.

Thiệu Khiêm có chút không hiểu quay đầu muốn nhìn Mộc Thanh Yểm: “Tại sao đột nhiên lại lên ngựa của em?”

Mộc Thanh Yểm từ sau lưng bao bọc Thiệu Khiêm, đầu tiến tới cổ của hắn ngửi một cái: “Trên đời này, anh cũng chỉ tin em, chỉ mình em.”

Thiệu Khiêm bị y ôm lấy dĩ nhiên không có biện pháp xoay người. Cho nên, hắn hơi nghiêng đầu, hôn lên mặt Mộc Thanh Yểm một cái: “Anh chỉ cần tin em là được.”

Mộc Thanh Yểm không nghĩ tới Thiệu Khiêm lại đột nhiên hôn mình, cơ thể y mất tự nhiên cứng lại, sau đó ôm chặt người trong ngực thêm một chút, miệng dò xét hôn khóe môi Thiệu Khiêm một cái, thấy hắn không phản đối, trực tiếp kéo người lại hôn.

Thiệu Khiêm một tay cầm đuốc một tay nắm dây cương, chỉ là tư thế này thật sự có chút khó chịu, hơn nữa, hôn hắn còn là một người không có chút kinh nghiệm nào... Lúc tên này hôn, răng trực tiếp đụng trúng môi hắn. Lúc này Thiệu Khiêm quả thật có chút muốn khóc, hắn thật muốn lắp cho bạn đời của mình một cái thẻ nhớ, như vậy có phải hay không mỗi lần đều không cần cách thức hóa?

Cũng may hai người này cũng không quên họ đến đây làm gì, một lát sau Mộc Thanh Yểm vẫn dán chặt dán Thiệu Khiêm không động tác buông ra, sau đó còn chép miệng: “Hình như có hơi ngọt.”

Thiệu Khiêm liếc xéo vỗ vỗ đầu Mộc Thanh Yểm: “Em không ăn kẹo, còn nữa, chắc sắp tới rồi, đừng có quậy nữa.”

Mặc dù Mộc Thanh Yểm có chút nuối tiếc không thể tiếp tục, có điều y cũng biết bây giờ là chỗ nào. Vì vậy, tên này ung dung nhảy về ngựa của mình, trong lòng thì thầm định sau này tiếp tục.

Lại đi một lát, Thiệu Khiêm mới cho Mộc Thanh Yểm xuống ngựa, cột ngựa trong rừng rồi dập tắt cây đuốc kéo Mộc Thanh Yểm đi tới trước.

Mộc Thanh Yểm cũng không hỏi vì sao, cứ như vậy bị Thiệu Khiêm kéo đi về phía trước, hai người cũng không đi bao xa, đã nghe thấy phía trước có người hùng hùng hổ hổ gầm tiếng.

“Tôi nói nè Bạch đại ca, hành động hôm nay của đại soái, thật sự dọa anh em giật mình.” Người trong rừng chính là phó quan Bạch cùng với hai hán tử khác mặc áo tay ngắn, lúc này nói chuyện chính là người ngồi bên trái phó quan Bạch: “Anh em còn tưởng rằng... Không ngờ đại soái lại giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho Bạch đại ca.”

“Mấy người còn tưởng đại soái sẽ sợ hai tên đoản mệnh của nhà họ Bành gia?” Phó quan Bạch uống một hớp rượu đắc ý nói: “Đại soái đã sớm muốn mượn cớ để tôi rời Bành Thành, mấy ngày nay gia còn minh tư khổ tưởng làm sao lợi dụng cơ hội này, không ngờ hai tên không não nhà họ Bành trực tiếp nhào tới. Mấy người nói coi, giờ tôi không dạy dỗ nó thì dạy dỗ ai?”

“Bạch đại ca cao minh.” Người bên phải rót đầy ly cho phó quan Bạch: “Thế thì đại soái của chúng ta vừa có thể khiến hai tên đoản mệnh nhà họ Bành thả lỏng, vừa có thể giúp Bạch đại ca tìm đến Phỉ Sơn đàm phán, đây đúng là một công ba chuyện.”

“Một công ba chuyện đâu ra?” Lúc này phó quan Bạch đã hơi say, lúc nói chuyện cũng có hơi ngọng: “Cái này, nhiều nhất chính là một công đôi chuyện mới đúng.”

“Bạch đại ca khiêm nhường đúng không?” Người bên phải lấy lòng nói: “Anh nhìn đi, hợp tác với Phỉ Sơn đại soái được lợi, xử lý Bành gia lại là đại soái thu được ích lợi, mà Bạch đại ca chẳng phải từng bước lên chức?”

“Cậu đúng là đồ cơ trí.” Phó quan Bạch bỗng vỗ lưng người bên phải cười ha ha không ngừng: “Chỉ cần có thể giúp đại soái, tôi lên chức hay không lên chứ thì có làm sao.”

“Bạch đại ca nói vậy không đúng rồi.” Người bên trái cũng không cam lòng yếu thế mở miệng nói: “Cái gọi là người thường đến nơi cao, anh lên chức cũng có thể nói tốt cho các anh em đôi câu phải không?”

“Bởi mới nói tâm tư mấy người không thuần.” Phó quan Bạch ợ rượu vỗ ngực bảo đảm nói: “Hai người cứ việc yên tâm, chỉ cần gia có một miếng thịt, tuyệt đối không thể để hai người không có nước canh.”

“Vậy thì thật khiến anh thất vọng.” Thiệu Khiêm kéo Mộc Thanh Yểm đi tới, nhìn ba người phó quan Bạch cười lạnh nói: “Đánh người xong đã muốn đi, anh cũng nghĩ đẹp quá nhỉ phó quan Bạch.”

Hôm nay nghe đến đây, Thiệu Khiêm cũng đã biết ban đầu vì sao Bành nhị thiếu lại bị đánh, đại soái Lãnh vì sao lại dễ dàng đuổi phó quan Bạch ra ngoài như thế. Mọi thứ đều là ván cờ đại soái Lãnh bày ra, ván cờ một lưới bắt hết hai nhà Bành Trầm.

Nghĩ đến kết cục ban đầu của mình, cùng với kết cục của hai nhà Bành Trầm Thiệu Khiêm quả thật hận đến nhe răng, lúc này rất muốn đi về Bành Thành trực tiếp kéo đại soái Lãnh ra ngoài lột da rút xương.

“Bành nhị?” Phó quan Bạch thấy Thiệu Khiêm thì rất là kinh ngạc, mặt gã biến sắc trực tiếp đứng lên, nhưng bởi vì đứng quá nhanh nên bị choáng váng một lúc.

“Làm sao, tôi với anh chiều nay mới gặp, phó quan Bạch đã quên mất rồi?” Thiệu Khiêm buông tay Mộc Thanh Yểm cười lạnh nói: “Mới nghe phó quan Bạch nói cười rất vui vẻ, không bằng phó quan Bạch nói cho thiếu gia tôi nghe với?”

Phó quan Bạch lắc đầu chỉ mặt Thiệu Khiêm cười gằn: “Lão tử đang nghĩ làm sao bắt mày, không nghĩ tới mày tự đưa tới cửa. Bành nhị tao nói thật cho mày nghe, nơi này cũng không có cọp cái và Bành cáo già của Bành gia, để tao coi ai có thể giúp mày.”

“Có phải anh ngốc lắm không?” Thiệu Khiêm mặt đầy thương hại nhìn phó quan Bạch: “Nếu như tôi không hề chuẩn bị, có thể trực tiếp xuất hiện trước mặt anh?”

“Mày có ý gì?” Phó quan Bạch nghi thần nghi quỷ nhìn bốn phía một phen, xác nhận chung quanh không có ai cười lạnh nói: “Phô trương thanh thế ai không biết?”

Mà lúc này hai người đi theo phó quan Bạch đều rút ra súng chỉ vào hai người Thiệu Khiêm: “Bạch đại ca, trực tiếp bắt hai người này giao cho đại soái, đến lúc đó còn có thể ghi thêm công cho anh.”

Mộc Thanh Yểm sớm đã có chút không kiên nhẫn, ánh mắt y nhìn chằm chằm phó quan Bạch lạnh lùng nói: “Trực tiếp giết?”

Con người phó quan Bạch mặc dù cũng hơi côn đồ, nhưng cũng không phải là phế vật hoàn toàn không có đầu óc. Lúc gã nghe được Mộc Thanh Yểm nói chuyện thì sắc mặt chợt biến: “Mày... mày là Mộc Thanh Yểm?”

Ban sáng gã đã cảm thấy tướng tá của người này rất là quen mắt, nhưng rốt cuộc vẫn bởi vì tướng mạo bất đồng mà trực tiếp coi thường, lúc này nghe người này nói chuyện gã lập tức nhận ra, Mộc Thanh Yểm chẳng biết tại sao lại thay đổi tướng mạo, cũng khó trách gã với đại soái lại bỏ quên.

Chút men say của phó quan Bạch đều bị sợ hãi đuổi đi sạch, gã cầm súng từ từ lui về phía sau: “Mộc Thanh Yểm tao nói cho mày biết, người khác sợ mày nhưng tao không sợ đâu. Mày, nếu mày dám tới, đừng trách tao không khách sáo.”

Người ngoài cũng cho rằng con trai trưởng nhà họ Mộc là một phế vật văn bất thành võ bất tựu, thực ra là do y che giấu quá tốt, lừa gạt tất cả mọi người. Ban đầu chính là vì đại soái thấy kỹ năng của người này, mới bỏ cái tốt nhất lấy cái tương đối hợp tác với con trai thứ nhà họ Mộc bỏ thuốc mê trộm người ra ngoài.

Chỉ là, cho dù dẫn người tới đại soái phủ rồi, họ cũng không dám coi thường người này, hai ngày trước dùng xích sắt trói chân, cũng chỉ cho ít nước uống thôi. Nhưng không ngờ, người này giảo hoạt ghê gơm, họ còn chưa kịp liên lạc với Lý gia, Mộc Thanh Yểm đã mở được xích chân chạy ra ngoài.

“Đối với một phế vật văn bất thành võ bất tựu lại sợ đến như vậy, anh đúng là không bôi nhọ thể diện đại soái Lãnh.” Mộc Thanh Yểm bước chân trầm ổn từng bước một đi về phía phó quan Bạch.

“Mày mẹ nó...” Phó quan Bạch nhìn Mộc Thanh Yểm từng bước một đi tới, tay phải cầm súng đều đã có chút run rẩy. Trong lòng gã bất chấp bóp cò, nhưng tuyệt vọng phát hiện cò súng này chẳng biết tại sao bị kẹt lại không cách nào nhúc nhích: “Các người, các người mau bắn chết nó cho tôi.”

Hai người đi cùng phó quan Bạch mới lấy lại tinh thần, hai người lật đật chỉ về phía Mộc Thanh Yểm bóp cò. Chỉ là, tiếng súng quen thuộc không vang lên, súng của hai người cũng kẹt cứng như bên phó quan Bạch.

Mộc Thanh Yểm tiến lên hai bước trực tiếp nắm đầu của hai người kia đập vào nhau, hai người kia chỉ cảm thấy trán bị người dùng lực đập mạnh, ngay sau đó trán đau nhức, rồi hai người liền ngất đi.

Phó quan Bạch nhìn hình dáng kiêu dũng của Mộc Thanh Yểm nhất thời sợ vỡ mật, tất nhiên gã biết được mình rơi vào tay hai người này thì không thể nào có kết quả tốt, gã nhìn Mộc Thanh Yểm đi tới đây, hung hăng cắn môi dưới cho mình dũng khí, sau đó xoay người muốn chạy trốn.

Mộc Thanh Yểm thân cao chân dài còn có thể cho phó quan Bạch trốn thoát? Y thấy phó quan Bạch chạy trốn thì nhanh chóng đuổi theo, chỉ mất mười mấy bước đã bắt được người: “Anh muốn chạy đi đâu?”

Thiệu Khiêm thấy Mộc Thanh Yểm đã bắt người cũng an tâm, hắn đi tới trước mặt hai người đã hôn mê, nhặt khẩu súng rơi dưới đất của hai người kia, dùng mấy lớp vải gói lại họng súng chỉ về phía hai người bắn mấy phát.

“Người này làm thế nào?” Mộc Thanh Yểm xách phó quan Bạch đã sợ té đái đi tới.

“Mang về Ninh Thành cho anh của em.” Thiệu Khiêm ánh mắt quét nhìn đáy quần của phó quan Bạch cau mày: “Hôi quá.”

Mộc Thanh Yểm nhìn nơi bị Thiệu Khiêm nhìn qua sắc mặt không được đẹp lắm, y nghĩ nghĩ trực tiếp đạp một cước lên vị trí đó: “Phế đi là được.”

Phó quan Bạch bị đạp chỗ hiểm nhất thời kêu gào thảm thiết, nhưng có lẽ là Thiệu Khiêm cảm thấy gã hét quá mức khó nghe, trực tiếp vải gói súng nhét vào miệng gã: “Hai người sắp chết vứt xuống chân núi Phỉ Sơn.”

“Có thể.” Mộc Thanh Yểm một tay nhấc phó quan Bạch, một tay nhấc thi thể lên: “Anh không biết đường.”

“Lên ngựa.” Thiệu Khiêm dập tắt đống lửa, một tay kéo một thi thể khác cùng Mộc Thanh Yểm rời đi.

Phỉ Sơn cách nơi này cũng không xa, Thiệu Khiêm và Mộc Thanh Yểm vòng qua những thủ vệ, vứt hai thi thể xuống dưới chân núi Phỉ Sơn, sau đó lại tiện tay chôm một sợi dây, trói chặt phó quan Bạch buộc vào yên ngựa kéo đằng sau mà đi.

Dĩ nhiên, Thiệu Khiêm cũng không thể để người này bị kéo chết, hắn vẫn rất hảo tâm dùng chút ít lực linh hồn bao trùm sau lưng gã, không để người này bị kéo chết.

Hai người giằng co đến hơn nửa đêm, lúc đến cửa thành Ninh Thành lúc này trời đã tờ mờ sáng, toàn bộ Ninh Thành được Trầm gia nắm trong bàn tay, Thiệu Khiêm và Mộc Thanh Yểm không hề bị cản trở đi thẳng đến Trầm phủ.

“Du Du làm sao giờ này lại chạy tới?” Bành Cẩm vừa nghe là Du Du nhà mình tới vội vàng mặc lên cái áo khoác chống lạnh chạy ra, khi anh thấy áo nhám vải thô trên người Thiệu Khiêm, cùng với cái người khắp người toàn là máu dưới đất thì mặt liền biến sắc: “Có phải nhà có chuyện gì xảy ra?”

“Cũng không.” Thiệu Khiêm lắc đầu một cái, sau đó kéo Mộc Thanh Yểm ngồi xuống: “Anh, anh ngồi xuống em từ từ nói với anh.”

Bành đại thiếu nhìn động tác của em trai nhà mình, rồi sau đó dùng tầm mắt hoài nghi đặt lên người Mộc Thanh Yểm bên cạnh em trai: “Vị này là?”

“Mộc Thanh Yểm.” Ánh mắt của Mộc Thanh Yểm rời khỏi Thiệu Khiêm: “Nghe đại danh Bành đại thiếu đã lâu.”

“Không dám nhận.” Bành đại thiếu vô hình có chút địch ý với người này, anh cứ cảm thấy người này sẽ cướp mất em trai nhà mình. Không thể không nói, trực giác của Bành đại thiếu vẫn rất chính xác, mục đích của người này còn không phải là cướp đi em trai nhà anh?

Thiệu Khiêm ngồi ở một bên nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, sau đó trực tiếp đứng dậy kéo Bành đại thiếu ngồi xuống: “Anh, chúng ta nói chính sự trước.”

“... Nghe em.” Trên thực tế, đối với Bành đại thiếu mà nói, chuyện lớn hơn nữa, cũng thua chuyện của em trai nhà mình.

Thiệu Khiêm thuật lại mọi chuyện, sau đó nói ra âm mưu của đại soái Lãnh không giữ lại chút nào.

Lúc Bành đại thiếu nghe được người toàn thân đều là máu người là phó quan Bạch thì lộ ra biểu tình không thể tin được, sau đó lại nghe Thiệu Khiêm nói về âm mưu của đại soái Lãnh, chuyện này thật khiến Bành đại thiếu tức giận nhe răng: “Lãnh Lâm này đúng là hiếp người quá đáng.”

“Cha mẹ vốn muốn để em... và A Miểu đến Lý gia, ai ngờ trên đường trùng hợp đụng phải phó quan Bạch.” Lúc Thiệu Khiêm nói câu này thì dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Lãnh Lâm muốn hợp tác với đám người liều mạng trên Phỉ Sơn bắt hai nhà Bành Trầm, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được.” “Nếu cha mẹ đã đồng ý cùng... Mộc thiếu gia hợp tác, bên phía cậu tất nhiên sẽ không phản đối.” Bành đại thiếu có vẻ không tin tưởng nhìn Mộc Thanh Yểm: “Chẳng qua là, bên phía Mộc thiếu gia...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.