Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 14: Chương 14: Thiên sư thần quái văn [2]




“Hà tất quấn quýt như thế.” Tống Đạo nhìn về phía ban công kia lắc đầu cười cười, mình cũng thật ngớ ngẩn, rõ ràng chỉ nhìn thấy một thân ảnh thôi đã cảm thấy trong lòng lo lắng khó nhịn, cứ do dự không dám tiến lên. Từ khi nào anh đã không quả quyết như vậy?

Nhấc chân đi về phía tòa nhà đó, vốn chỉ cách hai mươi mấy mét anh lại dùng hai, ba bước liền đến rồi. Mà Thiệu Khiêm trên lầu bị âm khí bao vây chìm đắm trong đó, thậm chí vẫn chưa phát hiện hắn người tránh không kịp đã đến cửa nhà mình rồi.

Thiệu Khiêm hút một điểm âm khí cuối cùng vào trong cơ thể, đẩy âm khí mà lực linh hồn thôi luyện bơi khắp toàn thân, sau đó liền cảm thấy cấm chế của căn phòng này hình như đã phá tan, hiện giờ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rời khỏi căn phòng nhỏ này.

Nghĩ tới đây Thiệu Khiêm không khỏi nở nụ cười, mấy ngày nay thật quả thật đã nghẹn không nhẹ, mỗi lần muốn từ cửa sổ nhảy xuống đều sẽ bị một bức tường khí ngăn trở, cái loại cảm giác có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng ra không được này thật khó chịu.

Giữa lúc Thiệu Khiêm định rời khỏi nơi này rồi muốn đi đâu thì đi thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó hắn nhìn thấy một người đàn ông cầm la bàn trong tay đi tới.

Thiệu Khiêm nhìn thấy người đàn ông thì nhất thời có chút há hốc mồm, tình huống gì đây? Người nọ đến đây thế nào? Hắn nhớ là mình đã dùng thủ thuật che mắt rồi kia mà. Hơn nữa... Vì sao luôn cảm thấy người đàn ông này quen quen? Sau đó nghĩ đến tính khả năng nào đó Thiệu Khiêm có chút sợ hãi, đừng nói là cái người hắn đang nghĩ kia nha!?

Nhưng mà khi Tống Đạo nhìn thấy thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ thì cũng đứng chết trân tại chỗ. Ngay khi anh nhìn thấy thiếu niên này, tế bào cả người đều đang hét chính là cậu, bắt được cậu, cầm cố cậu, giữ lấy cậu.

Nhưng những ý niệm này chỉ lóe lên đã bị ép xuống, nhìn thiếu niên bên cửa sổ anh lại cảm thấy đau lòng, lại cảm thấy thua thiệt, lại càng cảm thấy đây là người mình quan tâm nhất, người mình muốn bảo vệ nhất. Loại cảm giác này quá mức cường liệt, làm cho anh không tự chủ được muốn đến gần thiếu niên, thậm chí ngay cả trong tay la bàn rơi trên mặt đất cũng không rảnh để ý.

“Đứng lại.” Thiệu Khiêm đứng trên bệ cửa sổ lớn tiếng mở miệng: “Nếu anh tới nữa, tôi sẽ không khách khí.”

Bị cậu nói vậy Tống Đạo cũng tỉnh táo lại, anh nhìn thân ảnh hơi lơ lửng khẽ nheo mắt lại: “Vì sao em chết?”

Là ai, trước khi mình đến đã hại đến tính mạng của cậu? Nếu như để anh biết, nhất định sẽ khiến người nọ sống không bằng chết.

“Liên quan gì tới anh. Anh đi mau, bằng không tôi... tôi liền hút dương khí của anh.” Kinh nghiệm từ thế giới trước khiến cho Thiệu Khiêm đối với sinh vật như nam chính này có chút mâu thuẫn.

“Hút dương khí của anh?” Trong lòng Tống Đạo có chút nhảy nhót, vừa gặp mặt cậu đã muốn hút dương khí của mình, lẽ nào cậu cũng có suy nghĩ muốn giữ lấy mình? Giả sử... giả sử anh bị cậu hút chút ít dương khí thì cũng không sao cả.

“Không sai.” Thiệu Khiêm ôm chặt búp bê trong tay hơn nữa, rất sợ người này lật lọng trực tiếp ra tay.

“Em theo anh trở về, anh tạo điều kiện cho em dương khí thấy sao?” Tống Đạo cong môi cười nói: “Hơn nữa anh biết đạo thuật, có thể thi pháp giúp em rời đi nơi này.”

“... Không cần. Cám ơn.” Thiệu Khiêm có chút câm nín, hắn bắt đầu hoài nghi người nọ không phải Tống Đạo, nếu là Tống Đạo, sao lại ngu quá vậy? Nguyên tác chẳng phải đã nói Tống Đạo là thiên tài Lý Học đồng thời ngoại trừ nữ chính ra thì đối với bất kỳ người hoặc là quỷ gì đều lạnh nhạt? Hiện tại cái người cười ngốc không sót gì trước mặt mình là ai vậy?

“... Anh tặng em cái khác?” Tống Đạo rất ít khi giao tiếp với người khác, cho nên đối với kỹ năng lấy lòng người thì thật sự không thành thạo lắm. Chỉ là trong lòng anh cũng minh bạch, nhất định phải giữ người này lại, bằng không về sau anh nhất định sẽ hối hận.

“Chúng ta không quen biết. Hơn nữa tôi là quỷ.” Cho nên, không có chuyện gì không nên lại đây, huống hồ chúng ta là đối nghịch.

Khi Tống Đạo nghe Thiệu Khiêm nói không quen biết thì chỉ cảm thấy có chút ủy khuất, anh luôn thấy bọn họ vốn là người thân cận nhất, nhưng vì sao thiếu niên luôn bài xích anh vậy? Có điều không sao cả, cho dù hiện tại búp bê của anh không thích anh, chờ cả hai ở chung lâu dài thì tự nhiên sẽ lâu ngày sinh tình thôi.

“Vậy trong ngực em là tro cốt của em sao? Là ai làm? Thật xinh đẹp.” Tống Đạo không quấn quýt vấn đề có quen biết hay không nữa, anh chỉ vào búp bê Thiệu Khiêm đang ôm chặt nói sang chuyện khác, âm khí trên người búp bê và âm khí trên người thiếu niên cùng một nguồn, cho nên không khó nghĩ đến quan hệ của búp bê và thiếu niên. Chẳng qua là ai giúp thiếu niên nung búp bê? Nghĩ đến tro cốt của thiếu niên bị người khác chạm qua anh đã cảm thấy trong lòng nhuốm nước chua, nếu như anh làm, nhất định sẽ càng xinh đẹp càng đáng yêu.

“Anh muốn làm gì?” Thiệu Khiêm ôm chặt búp bê mặt mũi phòng bị nhìn Tống Đạo: “Anh đừng hòng cướp búp bê của tôi.” Với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của thiên sư, nếu búp bê này đã trong tay anh ta rồi, mình còn có thân thể tự do?

“Em đừng hiểu lầm.” Tống Đạo nghe vậy thì nóng nảy: “Anh thật sự không có ý gì khác, chẳng qua chỉ cảm thấy nó rất đẹp mà thôi.”

Thiệu Khiêm nhìn Tống Đạo mắt nhìn gấp gáp sắc mặt đỏ bừng giải thích cảm thấy có chút quấn quýt, hắn cảm thấy mình phải mau chóng hồi phục dữ liệu hệ thống, sau đó phải quét hệ thống để nhìn xem nhân vật không khớp với kịch tình gốc là chuyện gì xảy ra.

Tống Đạo thấy hắc khí trên người thiếu niên trên cơ bản tất cả tản đi, tay phải vẫn cầm một lá Câu Hồn phù giấu sau lưng phóng về phía Thiệu Khiêm.

Thiệu Khiêm vẫn để ý đến Tống Đạo nhìn thấy động tác của anh liền muốn né tránh, ai ngờ sắp đến thời cơ hắn cư nhiên hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, nhưng mà lực linh hồn lại giống như trước đây vừa chạm tới Trương Tử Hiên liền hoàn toàn không có cách nào sử dụng, cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lá bùa bắn trúng mình, sau đó mắt tối sầm lại giống như bị thu vào trong vật gì vậy.

Đánh lén thành công Tống Đạo vội vàng nhào qua đón được búp bê rơi xuống, anh có chút chột dạ vuốt ve búp bê cười gượng: “Em, em không nên tức giận. Anh chỉ là muốn đưa em ra ngoài.”

Thiệu Khiêm vào lúc Tống Đạo đánh tới vốn muốn né tránh, chỉ là đang trong trạng thái vật rơi tự do có nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, lúc này hắn đã ý thức được mình bị nhốt trong búp bê, thậm chí ngay khi rơi xuống còn đang nghĩ con búp bê này sẽ bị rơi vỡ a!? Sau đó lại có chút may mắn, may mắn linh hồn của hắn cũng không tính là bản nhân của Sở Lương, cho nên búp bê có nát thương tổn đối với hắn cũng không tính là quá lớn.

Cũng may mắn Tống Đạo không định thực sự để cho hắn rơi xuống đất, thậm chí khi đón được búp bê còn thô bỉ sờ trên dưới một lần.

“Đến cùng là anh muốn làm gì?” Thiệu Khiêm cảm thấy mình nhất định chính là một bi kịch, giờ còn chưa ra sao mà lại bị bắt rồi, vận khí của mình quả thật tốt đến hoàn cảnh nhất định luôn.

“Em đừng lo lắng, anh không phải người xấu.” Tống Đạo cho rằng thiếu niên đang sợ mình, một tay anh thận trọng cầm búp bê, khi đi ra ngoài vẫn không quên nhặt la bàn rơi dưới đất: “Anh thật sự chỉ muốn đưa em rời khỏi đây. Chỗ ở của anh rất đẹp, hơn nữa còn lớn hơn nơi này, em nhất định sẽ thích.”

“...” Tôi tuyệt không muốn biết chỗ ở của anh thế nào, cứ cảm thấy đụng tới anh là không có chuyện gì tốt.

Tống Đạo thật lâu không nghe thấy thiếu niên nói, cho rằng cậu thầm chấp nhận ý kiến của mình, nhất thời cảm thấy tâm tình có chút thấp thỏm trước kia bình tĩnh không ít, bao nhiêu đây là một tiến bộ lớn đúng không?

Quẹo tới quẹo lui ra khỏi tiểu khu này khi đi ngang qua công viên nhỏ cách đó không xa thì tựa như cảm thấy có khí âm sát cuốn tới, anh theo bản năng bảo vệ búp bê trong ngực, sau đó cực nhanh lui ra sau mấy bước, tay kia cầm gương bát quái chiếu về nơi âm sát.

Thiệu Khiêm được Tống Đạo bảo vệ trong ngực che mắt lại không thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được khí âm sát này rất là quen thuộc, thẳng đến khi nghe thấy tiếng hét chói tai thì mới bừng tỉnh, đây... chẳng phải là nữ chính bị mình vừa tỉnh lại đánh một quyền à? Sao cô ta lại không có đầu óc cư nhiên trực tiếp đánh lén Tống Đạo thế?

Kỳ thực á, vậy cũng không trách nữ chính được, cô cũng biết đạo lý xu cát tị hung, bình thường đụng tới người có cương khí đạo gia sẽ né tránh một ít, đương nhiên, nếu như cái loại cương khí toàn thân này tốt hơn người bình thường một chút, nhưng gà mờ không tính là lợi hại, cô sẽ không để ý mà tự ăn no nê. Nói cách khác, đây chính là một chủ nhân bắt nạt kẻ yếu.

Nhưng hôm nay quả thật không thể trách cô nhìn nhầm, thứ hãm hại Tống Đạo này vì sợ cương khí đạo gia trên người khí thương tổn búp bê trong ngực, cho nên đã thu liễm cương khí toàn thân, thậm chí ngay cả la bàn thường cầm trong tay đều đặt trong túi đeo lưng, cứ thế một thanh niên lưng đeo túi người mặc áo thun quần jean, trong lòng ôm một con búp bê có chứa âm khí, vừa nhìn đã cảm thấy là một tên bị quỷ mê hoặc nha.

Cho nên, lệ quỷ trăm năm luôn luôn rất có nhãn lực nhào tới. Gì? Nguyên nhân công kích Tống Đạo? Cô đều đã canh ở đây hai ba ngày rồi, muốn tìm một cơ hội báo thù một phát, sau đó sẽ nuốt tiểu quỷ đã hấp thu nhiều như vậy kia.

Ai ngờ cô còn chưa kịp đi, tên tiểu quỷ này đã bị một thanh niên đưa ra ngoài, giờ đây nữ chính hưng phấn nha, đây quả thực là đồ ăn đưa tới cửa a, cho nên giờ chỉ đành liều mạng trực tiếp đánh lén.

Kết quả? Nữ quỷ vốn đã bị đánh một quyền mới vừa khôi phục được phân nửa bị thương càng nặng hơn, thậm chí bị cương khí trong gương bát quái đánh tan không ít âm khí, đây nếu là hấp thu tinh túy ánh trăng không nói không chừng phải một năm nửa năm mới có thể khôi phục lại.

“Ấy ấy ấy, quỷ kia đâu?” Thiệu Khiêm nhìn không thấy phía sau chỉ có thể buồn bực mở miệng trong lòng Tống Đạo trong lòng: “Bắt cô ta lại nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.