Hai ngày sau Hạ Vân Dật mới tới hành tinh số mười chín, trừ hắn ra còn có thêm hai trợ lý. Hạ Vân Sâm tự mình lái xe đưa Nguyễn Đường đi đón anh trai.
“Quái vật đâu? Quái vật ở chỗ nào thế?” Hạ Vân Dật vừa mới ngồi lên xe đã không kịp đợi hỏi liên thanh.
Thủy quái mà người của hành tinh số mười chín vừa nghe đã sợ mất mật ở trong mắt Hạ Vân Dật đã trở thành một loại thực phẩm siêu cấp ngon miệng, đợi đến khi kiểm tra kĩ càng xác nhận là không có độc thì chúng nó sẽ trở thành những món ngon không cưỡng lại được.
Cơn mưa lớn trước nay chưa từng có rơi đúng một ngày một đêm, tuy giờ mưa đã tạnh mà vẫn còn nhiều chỗ bị ngập, quân đội thường trú tại đây đang dùng máy bơm hút nước đuổi quái vật.
“Kia chính là thủy quái.” Nguyễn Đường chỉ vào một con cua đang bay nhảy trong một vũng nước nói.
“Ối chà! To thế cơ à.” Hai mắt Hạ Vân Dật sáng ngời, thủy quái to thế này khi chế thành đồ ăn sẽ rất nhiều cho mà xem.
“Lũ quái vật biển thường sống trong nước, cơn mưa này khiến nước dâng nên bọn nó chạy ngược vào đây, chúng rất hung hãn, khả năng sinh sản mạnh mẽ, gần như toàn bộ vùng biển của hành tinh số mười chín là địa phận của chúng, nếu không không chế thì sớm muộn gì cũng gây nguy hiểm cho người dân nơi đây. Nếu xác nhận chúng nó là nguyên liệu an toàn thì vấn đề này sẽ được giải quyết nhanh chóng.” Nguyễn Đường đã từng chứng kiến cảnh tôm hùm đất gây hại cho hệ thống sinh thái và có khả năng sinh sản vô địch bị ăn gần như tuyệt diệt ở kiếp trước, nên nếu như chứng thực lũ thủy quái có thể ăn thì mọi thứ được giải quyết đơn giản hơn nhiều, còn cho thêm hành tinh số mười chín đang lạc hậu một loại tiềm năng giao thương mới.
“Được, thế giờ chúng ta đi kiểm tra thôi.” Hạ Vân Dật đã không kịp đợi nữa rồi.
Nguyễn Đường nhìn Hạ Vân Sâm, hiển nhiên Hạ Vân Sâm cũng hiểu cái tính nôn nóng này của anh trai hắn, cho nên gật nhẹ đầu một cái lái xe bay xuất phát ra biển luôn.
Sau khi dừng xe ở một khu vực có địa thế cao thì mọi người cùng xuống xe ra biển. Hạ Vân Dật và các trợ thủ cùng nhau dỡ máy móc xuống đến lắp đặt, bản thân Hạ Vân Sâm lại mặc đồ bảo hộ có thể cho hắn bơi lội tự do trong nước, cũng có khả năng chống lại sự tấn công của quái vật. Vũ khí của hắn vẫn là con dao găm ánh sáng kia, nó đã được bổ sung năng lượng nên lại bén nhọn như cũ.
“Tôi đi đây.”
Hạ Vân Sâm vừa mới tới cạnh biển đã thấy đám bóng đen nhao nhao lên, khi chân hắn vừa bước xuống nước thì có một con quái vật xấu xí với hình thể khổng lồ nhảy lên giơ càng ra, nhắm ngay chân Hạ Vân Sâm mà cắp.
Hạ Vân Sâm không tránh đi không chút hoang mang, vung dao găm chém bay tám cái chân và hai cái càng của con quái vật, xong xuôi thì thò tay túm chiến lợi phẩm về.
Hạ Vân Dật vốn đang chờ sẵn bèn nhanh chóng kiểm tra một lượt từ đầu đến chân con quái vật này, ngay cả lớp giáp dầy cui cũng bị khui ra, con cua chỉ có thể càng ngày càng kêu lên những tiếng vừa nhỏ yếu vừa bất lực. Hạ Vân Dật còn để Hạ Vân Sâm mang một ít nước biển lại đây để đo lường, cũng không phát hiện ra có vấn đề gì, không những thế, nước biển ở đây còn chứa một lượng lớn nguyên tố vi lượng.
“Không có độc cũng như bất cứ thành phần gây hại nào, con quái vật này hẳn có thể ăn được, nhưng mà không biết ăn như thế nào nhỉ?” Hạ Vân Dật đưa ra kết luận quái vật có thể ăn, mà lớp ngoài của nó cứng quá, hơn nữa sau khi lột vỏ thì thấy cấu tạo trong cơ thể nó rất phức tạp, muốn ăn thịt được nó thì cũng tốn kha khá công sức đấy.
“Cái này để tôi nghĩ cho, mọi người chỉ cần chờ ăn là được.” Trong đầu Nguyễn Đường đã suy nghĩ xem nên xử lý đám cua này thế nào, cua rang, cua hấp, cháo cua nồi đất, cà ri cua, cua rang cay,... Nghĩ thôi cũng đã chảy nước miếng.
“Vậy được, tôi chờ lộc ăn nhé.” Dù có là loại nguyên liệu nào khi vào tay Nguyễn Đường đều trở thành mỹ vị, nên Hạ Vân Dật rất là mong chờ món ăn làm từ loại sinh vật có vẻ ngoài xấu xí này.
“Vừa nãy lúc tôi xuống lấy mẫu nước thấy phía dưới còn những sinh vật khác nữa, có muốn bắt lên xem thử không?” Hạ Vân Sâm hỏi.
“Đương nhiên.” Nguyễn Đường hứng thú, nếu nơi đây có cua hoàng đế biến dị thì khả năng là vẫn sẽ có những loài thủy sản khác nữa.
Hạ Vân Sâm lại xuống biển một chuyến, lần này hắn lặn sâu xuống, chẳng mấy chốc đã mang lên một con vật dài dài màu đỏ, bề ngoài của nó cũng có một lớp giáp và hai cái càng chắc khỏe như cua.
Lúc Nguyễn Đường thấy con quái vật biển này, mai mắt anh trợn trừng, đây chẳng phải là tôm hùm hay sao?! Đầu tôm còn bự hơn đầu tôm hùm đỏ Úc nữa!
Trong đầu anh lập tức nhảy ra một đống thực đơn, tôm nướng, tôm sốt phomai, tôm hùm hấp tỏi, tôm nướng bơ...
Hạ Vân Sâm đưa tôm cho Hạ Vân Dật đo lường còn bản thân lại nhảy xuống biển, lần này còn lặn sâu hơn lúc trước.
Đã năm phút trôi qua mà Hạ Vân Sâm vẫn chưa thấy đâu, Nguyễn Đường không khỏi lo lắng, “ Hạ đại ca, sao anh Sâm chưa lên? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Thằng nhóc đó thì có chuyện gì xảy ra được chứ? Đừng lo, mặc đồ bảo hộ rồi thì nằm dưới đó cả hai tiếng cũng chẳng sao đâu.” Hạ Vân Dật không thèm ngẩng đầu lên để trả lời, hắn vẫn đang chuyên chú kiểm tra cùng với các nhân viên khác.
Bấy giờ Nguyễn Đường mới thoáng yên tâm được một chút, mà tầm mắt thì vẫn hướng về phía ngoài khơi.
Mười phút nữa trôi qua, trên mặt biển cuối cùng cũng xuất hiện nước bọt bắn lên dữ dội, nhìn như chuẩn bị có biển động vậy, khiến đám người Nguyễn Đường ở trên bờ sợ hết hồn hết vía. Mãi đến khi mặt nước bình thường lại như cũ Hạ Vân Sâm mới lên bờ, trong tay hắn còn kéo theo một sinh vật mềm oặt không xác định, đợi đến khi hắn đến gần Nguyễn Đường mới thấy nó là một con bạch tuộc tám chân siêu bự!
“Trời ơi! Cái con này xấu quá. Như này sao mà ăn?” Hạ Vân Dật vừa thấy con quái vật to lớn kia là bắt đầu tỏ thái độ ghét bỏ.
Bạch tuộc ở đây có màu tím đậm, trông khá là dị, đầu thì bự mà đám xúc tu của nó lại nổi cục lên, bên dưới là một loạt giác hút dày đặc, hắn quả thực không có cách nào liên tưởng cái thứ này với đồ ăn ngon cho được.
“Con này cũng ăn được đó.” Tuy Nguyễn Đường vẫn bị kích cỡ của con bạch tuộc này dọa sợ, nhưng không thể phủ nhận một điều là xấu thì đúng là xấu, mà ăn thì vẫn ăn được.
“Ui dùi ui ăn được á?” Hạ Vân Sâm nhăn nhó nhìn Nguyễn Đường, trong lòng cứ thấy sởn da gà kiểu gì, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được con quái vật xấu xí như kia có thể tạo thành món nào ngon, chỉ với cái vẻ ngoài thế này là đã khiến người ta không muốn hạ mồm rồi.
“Phải.” Hơn nữa còn rất ngon.
Trong đầu Nguyễn Đường lại hiện lên một trăm món chế biến từ bạch tuộc – bạch tuộc nướng, bạch tuộc ngâm tương, takoyaki, bạch tuộc kho, bạch tuộc nướng sốt Hàn Quốc... Không thể trách anh được, chỉ trách nền ẩm thực của kiếp trước quá sức phong phú thôi.
Sau đó bọn họ tìm được khá là nhiều sò và những loại sinh vật có vỏ sò, tất cả đều rất lớn, loài sinh vật này không có khả năng tấn công nên toàn bộ đều là nguyên liệu nấu ăn an toàn.
Nguyễn Đường vui vẻ cực kì, biển rộng nơi hành tinh số mười chín chẳng khác nào một kho báu vô tận, sinh vật biển ở đây nhiều như thế bớt không ít công hoàn nguyên cho viện khoa học.
Bọn họ bắt được một đống nguyên liệu nấu ăn, nhét chật xe bay, trên đầu xe bay còn cột một con bạch tuộc tím khổng lồ.
Mọi người chất đầy một xe hải sản về đến khu biệt thự Nguyễn Đường ở, bởi vì trên xe toàn là “thủy quái” nên quân đội còn tưởng là thủy quái đã cướp được xe của loài người để lên đất liền xâm chiếm. Nước lũ ở đây đã rút hết và nước đọng cũng được xử lý sạch nên người dân bắt đầu lục tục quay về, khi thấy con bạch tuộc khổng lồ trên mui xe của họ thì mọi người sợ chết điếng, mãi đến khi thấy nó không có lực uy hiếp gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi! Quái vật khổng lồ! Bọn họ mang quái vật về kìa!”
“Không muốn sống nữa à?”
“Khoan đã, hình như xe kia dừng ở trước cửa nhà Nguyễn tiên sinh...”
“Không thì... Ta đi xem thử xem?”
Nguyễn Đường mới ở đây mấy ngày, ngày nào anh nấu cơm cũng có đủ loại hương thơm tỏa ra, tất nhiên là hàng xóm xung quanh cũng chú ý tới hương thơm ấy và cũng có hiểu sơ sơ rằng Nguyễn Đường là một streamer ẩm thực, và có khả năng nấu nước siêu cấp vô địch.
Một hàng xóm đi tới, đứng từ xa hỏi: “Nguyễn tiên sinh, mọi người đang làm gì vậy...?”
“Đây là viện trưởng viện khoa học Hạ Vân Dật, tới hành tinh số mười chín để tiến hành đo lường, những con 'quái vật biển' này chính là nguyên liệu nấu ăn an toàn.” Chuyện những loài sinh vật biển này là nguyên liệu thiên nhiên an toàn không phải là chuyện bí mật nên Nguyễn Đường nói luôn cho họ biết.
“Cái gì? Nguyên liệu nấu ăn an toàn?”
“Viện khoa học?”
“Thật hay giả vậy?”
Nghe đến câu này, tất cả mọi người ngờ rằng mình nghe nhầm, mọi người quay qua nhìn nhau, tất cả đều thấy được sự ngờ vực trong mắt nhau, ngay cả mấy quân nhân ở lại cũng không tin được.
Đây chính là loại thủy quái mà bọn họ bó tay biết bao nhiêu năm, mang đến phiền phức nhiều đến nỗi mà người dân nghe thấy tên nó là sợ hãi.
Cơ mà giờ đây, Nguyễn Đường nói... Chúng nó ăn được?
Cái thứ vừa xấu vừa ác thì sao mà ăn được! Không chừng còn có độc! Bọn nó sẽ càn quấy trong bụng của họ! Hoặc là... Ký sinh lên người họ luôn.
Trong vài giây ngắn ngủi, tất cả mọi người lùi về sau hai bước, trong mắt toàn bộ đều là cảnh giác – không ngờ đám quái vật này lại mang dã tâm lớn đến vậy.
Thấy mọi người không tin, Nguyễn Đường nhịn cười nghĩ, không cần quan tâm mọi người có sợ hay không, đến lúc làm xong thấy ngon là được, “Chút nữa tôi sẽ nấu đám quái vật biển này ở trong sân, nếu mọi người hứng thú thì có thể đến đây quan sát.”
Đầu của bạch tuộc quá lớn, không thể nhét vào phòng bếp được nên anh định dựng một khu bếp đơn giản ngoài trời để nấu nướng, tiện đó phát sóng trực tiếp luôn, cho mọi người biết rằng thủy quái chính là một loại nguyên liệu nấu ăn, thay đổi ấn tượng về đám quái vật biển này.
Trước khi Hạ Vân Dật tới, Nguyễn Đường đã cố ý dặn trước để hắn chuẩn bị một đám đồ làm bếp mới ngoại cỡ, hơn nữa còn phải cứng, tránh việc không đập nổi vỏ tôm cua. Anh bày biện hết dồ đạc ra rồi lên khu mua sắm đặt một vài loại gia vị khác đến.
Chuyển phát nhanh vẫn nhanh như xưa, sau khi nhận chuyển phát xong, hai anh em nhà họ Hạ lại giúp Nguyễn Đường dựng một khu bếp đơn giản. Người dân của hành tinh số mười chín đứng vây xem ở chung quanh nhưng lại không dám đến quá gần, chỉ thấy được hành động của họ, trong lòng mọi người cũng đều nảy lên một suy nghĩ: Nhìn thế này, chẳng lẽ đám quái vật có thể ăn?
Nhớ lại những vết thương do bọn thủy quái gây ra, người dân của hành tinh số mười chín chỉ cảm thấy cổ chân mình đau xót.
Quá là đáng sợ! Không ăn được mấy con quái vật này đâu! Dù ăn được thì chắc chắn cũng không ngon!
Chắc chắn là thế!
Sau khi chuẩn bị kỹ càng xong, Nguyễn Đường mở kênh livestream của mình ra.
“Chào mọi người, tôi là streamer Nguyễn Đường, hôm nay tôi sẽ mang đến cho mọi người món cua xào cay, tôm sốt phomai, sò hấp tỏi, hàu nướng và bạch tuộc xào cay.”
[Meo Meo thích ăn tất cả đồ ăn của streamer: A a a, cuối cùng streamer cũng livestream rồi! Đợi đến hoa cũng héo mòn! Nghe đâu hành tinh số mười chín có mưa, streamer có sao không?]
[A Niếp mỏng manh: Đúng đó, nghe đâu hành tinh số mười chín có rất nhiều quái vật biển đáng sợ. Streamer phải cẩn thận nha.]
[Ôm cây ôm không nổi: Sao sao sao? Có nguyên liệu nấu ăn mới sao?]
[Thiếu nữ fangirl YOGA: Trời ơi! Sao mà nhiều món thế?]
“Phải đó, hôm nay có nguyên liệu nấu ăn mới.” Nguyễn Đường cười bí ẩn, “Vậy thì tiếp đây chúng ta sẽ làm món đầu tiên là cua xào cay.”