Sau khi Hạ Vân Sâm đưa Nguyễn Đường đến bệnh viện thì nói với anh: “Tôi còn phải thương lượng với Chu Tĩnh một vài chi tiết nhỏ trong quá trình khởi tố, cậu lên đi, tôi chờ trong xe, khi nào xong cậu cứ vào trong xe luôn là được.”
“Ừm, làm phiền anh Sâm rồi.” Nguyễn Đường biết hắn làm những điều đó là vì anh, nên trong lòng anh cảm thấy vô cùng biết ơn.
Lúc anh lên lầu đã thấy Nguyễn Vũ được y tá ôm ra từ khoang chữa bệnh, đang nằm trên giường mềm mại.
Nguyễn Vũ thấy anh đứng ở cửa, đôi mắt nâu nhạt màu sáng lên, vui vẻ gọi, “Anh!”
Nguyễn Đường không nhịn được cũng cười theo, đi tới bên người Nguyễn Vũ, xoa xoa mái đầu mềm mại của em trai mình, “Anh đến rồi, Tiểu Vũ đói không?”
“Đói ạ!” Thằng bé gật đầu thật mạnh.
Nguyễn Đường kéo ghế ra ngồi xuống, lúc mở hộp bảo quản, thứ hương thơm đặc trưng của thịt lập tức bay khắp nơi, nam y tá đang dọn dẹp khoang chữa bệnh cũng dừng tay lại, không tự chủ được nuốt nước bọt, nghiêng đầu qua nhìn chăm chăm hộp bảo quản, mắt sáng đến phát sợ.
“Ăn một ít này trước thì sẽ tốt cho cơ thể.” Nguyễn Đường gắp cho em trai một đũa rau dền xào tỏi, hộp bảo quản có công dụng siêu tốt, đồ ăn vẫn còn nóng, Nguyễn Vũ ngoan ngoãn há miệng ăn, tốc độ ăn rất nhanh, như hamster vậy, siêu cấp đáng yêu.
Nguyễn Đường không nhịn được nhéo nhẹ hai bên má thằng bé, nhỏ giọng hỏi: “Ngon không?”
“Ngon ạ!” Nguyễn Vũ vô cùng thích rau dền mềm nhũn, sau khi nuốt xong miếng rau trong miệng là đã lập tức há miệng chờ miếng nữa.
Trước đây Nguyễn Vũ dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống, dạ dày khá yếu, hôm qua mới là lần đầu tiên cậu ăn những thực phẩm làm từ nguyên liệu thiên nhiên, cho nên hôm nay Nguyễn Đường cũng chẳng dám cho ăn nhiều, đút được hai, ba miếng đồ ăn là chuyển sang canh. Canh xương hầm còn ngon hơn cả canh gà, Nguyễn Đường dùng thìa nhỏ xúc tủy cho Nguyễn Vũ nếm thử, hương thơm ngào ngạt tươi mới chinh phục thằng bé, còn có cả củ cải non mềm, còn ngon hơn cả ăn thịt, thằng nhóc ăn vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà dẫu sao thì vẫn chỉ là trẻ con, lượng ăn tương đối ít, chưa ăn được bao nhiêu bụng nhỏ đã căng tròn, miệng thì muốn ăn mà dạ dày thì bảo ngừng ngay.
Canh trong hộp bảo quản chỉ còn gần một nửa, Nguyễn Đường đang định đóng nắp hộp thì chú ý tới ánh mắt nam y tá như hổ như sói.
Nguyễn Đường: “...”
Tầm mắt y tá chạm vào tầm mắt Nguyễn Đường, mặt thấy hơi nóng, mà vẫn chẳng thể chuyển sự chú ý khỏi bát canh. Cơ mà cứ nhìn chăm chăm vào đồ ăn của bạn nhỏ nhà người ta thì cũng hơi quá đáng thật, nhưng đồ ăn thơm quá, cậu không khống chế bản thân được.
Nguyễn Đường kỳ thực cũng hiểu khát vọng của nam y tá với canh trong hộp bảo quản, nhưng mà em trai vừa ăn canh này rồi, củ cải và xương cũng đã hết, chỉ còn ít nước canh, lấy canh này cho người khác thì có vẻ không ổn lắm?
Hai người cứ thế nhìn nhau mất một lúc, giằng co mất mấy giây thì nghe Nguyễn Vũ nhẹ nhàng nói: “Anh Vương, anh cũng muốn ăn canh anh trai em nấu hả? Canh anh em nấu ngon lắm ấy!”
“Ờ... Phải, tôi, tôi có thể nếm thử không?” Vương y tá nuốt nước bọt, vẫn không ngăn nổi khát vọng muốn ăn, hai má nóng hẳn lên.
“Nếu cậu không chê...”
“Đương nhiên không chê rồi!” Y tá Vương nói như chém đinh chặt sắt, sau đó vội vã nhận lấy hộp bảo quản, cũng chẳng cần thìa, cầm lên húp một miếng lớn.
!!!!!
Siêu ngon! Hóa ra đây là hương vị của nguyên liệu thiên nhiên trong truyền thuyết sao?! Chẳng trách viện khoa học lại cố ý quảng bá, thứ này ngon hơn dịch dinh dưỡng cả trăm, ngàn lần!
Cậu ôm hộp bảo quản có hơi tí không muốn uống, chỉ mong canh này uống mãi không hết.
Mà tất nhiên là không được rồi, sau khi uống canh xong, cậu cố gắng khống chế mình không liếm đáy bát, trả lại hộp bảo quản rỗng tuếch cho Nguyễn Đường, “Cảm ơn đã chiêu đãi, tay nghề của anh thật tốt.”
“Cậu thích là được, tôi còn phải cảm ơn anh và bác sĩ Đường đã chăm sóc cho em tôi đến tận bây giờ.” Nếu không phải bởi bác sĩ Đường và những nhân viên y tế khác cố sức chữa trị cho Nguyễn Đường, thì e là thằng bé chẳng thể kiên cường để chờ được anh đến, cho nên trong lòng Nguyễn Đường rất cảm kích bọn họ.
“Anh nói quá rồi, đây là việc chúng tôi phải làm...” Đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng sấm vang lên.
Mặt y tá Vương biến sắc, cậu nhanh chân đi ra khỏi phòng bệnh nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ, quả nhiên trời đã chuyển sang âm u, bầu trời vừa trong trẻo nay bị những tầng mấy tối om che phủ.
“Không ổn, sắp mưa rồi, anh tuyệt đối không được ra khỏi bệnh viện, tôi phải đi làm việc đây.”
“Chờ chút, xin hỏi chỗ này khi mưa có gì đặc biệt sao?” Nguyễn Đường có hơi chút không hiểu, sao trời mưa thì mọi người lại sốt sắng như sắp đối mặt với kẻ địch, một cơn mưa mà thôi, sao lại lo lắng đến thế?
Y tá Vương giờ mới nhớ bọn họ từ thủ đô tới, cho nên không biết tình hình hành tinh số mười chín là bình thường, cậu nói cực nhanh: “Hành tinh số mười chín của chúng tôi được bao phủ gần hết bởi nước, chỉ mưa một ít là nước dâng, dễ xuất hiện lũ, hơn nữa trong nước có thủy quái, sẽ nổi lên tấn công con người, chúng tôi phải đi chống lũ, không được để nước tràn vào bệnh viện.”
“Thì ra là thế, vậy cậu đi nhanh đi.”
Thủy quái...?
Nguyễn Đường không nhịn được đi tới bên cửa sổ, nhìn vòm trời nặng nề u ám, ngoài khơi đã dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuồng phong gào thét rít lên từng tiếng nghe mà ghê tai.
Không biết thủy quái như thế nào, cũng không biết sức chiến đấu ra làm sao, dù biết Hạ Vân Sâm mạnh, Nguyễn Đường cũng không ngăn được nỗi lo lắng của bản thân, sợ rằng hắn không chú ý chút thôi sẽ bị tấn công rồi bị thương.
Thấy y tá Vương vội vàng rời đi, Nguyễn Đường nhanh chóng mở quang não ra nhắn cho Hạ Vân Sâm, sau khi mưa xuống quả nhiên nước dâng lên cao, xe của Hạ Vân Sâm dễ bị chìm, mà không chìm thì cũng sẽ bị thủy quái tấn công, khả năng thủy quái tương đối nguy hiểm, anh phải nhanh báo cho Hạ Vân Sâm xuống xe trốn vào bệnh viện.
Nhưng có thể là Hạ Vân Sâm đang nói chuyện với Chu Tĩnh, anh không gọi được. Nghe thấy sấm rền vang ngoài kia, trong lòng Nguyễn Đường lo lắng vạn phần.
“Tiểu Vũ, anh Hạ hôm qua gặp em đang ở dưới, em ở đây chờ anh ngoan nha?” Nguyễn Đường kìm lại sự nóng nảy trong lòng, dịu dàng nói với Nguyễn Vũ.
“Dạ, được anh.” Nguyễn Vũ ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ thằng bé không còn sợ anh trai sẽ đi mất như lúc đầu, cậu tin chắc chắn anh mình sẽ trở lại.
Nguyễn Đường nhẹ nhàng hôn lên trán em mình một cái, sau đó chạy nhanh xuống dưới.
Bây giờ ngoài trời đã đổ mưa, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống liên tục, đập lên tường, lên bậc thang, vỡ tung ra khiến cho chân Nguyễn Đường ướt hết, toàn bùn là bùn. Chẳng mấy chốc trên đất đã có nước đọng, bên trong những vũng nước như là có mấy bóng đen lao nhao, từng đàn từng đàn, khiến anh sợ hãi không thôi.
Xe của Hạ Vân Sâm vẫn đang đỗ bên ngoài bệnh viện, dựa theo ánh chớp có thể thấy trong xe vẫn đang có người ngồi.
“Anh Sâm! Anh Sâm!” Nguyễn Đường lớn tiếng gọi, nhưng bị tiếng sấm và tiếng mưa rơi ào ào nhấn chìm.
Nguyễn Đường không màng mình không có đồ che chắn, nhanh chân chạy vào màn mưa, đến bên chiếc xe đỗ cạnh đường, đập cửa kính.
“A Đường, sao cậu...?” Hạ Vân Sâm nghe thấy tiếng, vội vàng mở cửa, kinh ngạc nhìn Nguyễn Đường ướt đẫm.
“Mau đi theo tôi!” Nguyễn Đường không còn thời gian để giải thích, vội vã kéo Hạ Vân Sâm chạy về hướng bệnh viện.
Hạ Vân Sâm nhanh chóng cúp máy, cùng chạy với Nguyễn Đường, ngay khi bọn họ chạy đến cửa bệnh viện, Nguyễn Đường đột nhiên thấy mắt cá nhân đau nhói, chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn rồi anh ngã gục về phía trước, mắt thấy sắp ngã sấp mặt xuống thì được một bàn tay lớn kéo vào trong lồng ngực rắn chắc.
“A Đường, sao vậy? Trẹo chân à?” Hạ Vân Sâm lo lắng hỏi.
“Không, hình như bị cái gì cắn...” Nguyễn Đường dựa vào ngực Hạ Vân Sâm, đưa tay xuống sờ cổ chân, lúc đưa lên chỉ thấy một màu đỏ máu.
Hạ Vân Sâm thấy thế, đồng tử tập tức thu nhỏ lại, không còn đủ sức quan tâm đến những cái khác nữa, nhanh chóng ôm Nguyễn Đường lên vọt vào bệnh viện.
Nhân viên của bệnh viện đã nhanh chóng khởi động hệ thống chống lũ, một bức tường cao nửa mét vụt lên từ dưới đất, vây quanh bệnh viện, sau đó thiết bị bơm nước cũng hút nước ra ngoài.
Hạ Vân Sâm ôm Nguyễn Đường vào sảnh chính của bệnh viện, nhân viên y tế ở đó thấy máu ở chân anh, lập tức đẩy giường tới, sau đó dùng kéo cắt ống quần Nguyễn Đường ra, thấy vết thương be bét máu. Nhân viên y tế lập tức mang nước đến rửa vết thương, thấy ngay một vết thương như bị vật sắc cắt ra, dường như là vòng quanh cả cổ chân của anh.
Sau khi nhân viên y tế khử trùng và sơ cứu xong bèn phun một loại dung dịch màu xanh quanh vết thương của anh, lập tức vết thương đóng một loại kén mỏng màu xanh lam.
“Đã ổn rồi, đợi vết thương hấp thu hết thuốc là ổn, ba ngày là liền như ban đầu.”
“Cảm ơn bác sĩ nhiều.”
Bác sĩ khoát tay một cái, ra hiệu cho hắn ra chỗ thanh toán trả tiền là được.
Kỳ thực Hạ Vân Sâm vẫn muốn hỏi bác sĩ, vì sao Nguyễn Đường lại bị thương, nhưng mà lúc đó lại có người đội mưa vọt vào, nhìn đô hơn Nguyễn Đường, mà bị thương cũng nặng hơn, không chỉ dưới chân có vết thương, cánh tay và sau lưng cũng có.
“Mau nằm xuống!” Hiển nhiên bác sĩ và y tá cũng đã quen với việc này, nhanh chóng bắt đầu chữa trị cho người kia.
“Thủy quái! Rất nhiều thủy quái!” Người kia có chút hoảng sợ nói.
“Cậu an toàn rồi, không sao nữa đâu.” Bác sĩ vừa động viên vừa nhanh chóng xử lý vết thương cho hắn.
“Thủy quái...” Hạ Vân Sâm không khỏi cau mày.