Mỗi Ngày Bạn Trai Đều Muốn Chết Cùng Tôi

Chương 12: Chương 12: Ánh trăng quá đỗi dịu dàng...




Edit: Rebecca Sugar.

Ngày đầu tiên tận thế buông xuống, thế giới ngập tràn quái vật, máu và tiếng thét chói tai.

Mà ở đây, chỉ cách một bức tường, Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên lại dịu dàng ôm nhau, hôn môi, làm tình. Bọn họ như hai kẻ ở một hành tinh hoàn toàn xa lạ, nơi này có rượu, có tình, có sự cuồng hoan mãnh liệt.

Mưa rơi tí tách ngoài cửa số, ánh trăng ôn hòa mơn trớn trên da thịt họ, ngay cả bóng người trên mặt đất cũng hiện lên vài phần lung linh lãng mạn.

Mà chuyện kế tiếp xảy ra vì Tấn Giang không cho viết nên tác giả không đề cập:)

......

Sau một thời gian cày cấy quần quật từ phòng khách tới phòng ngủ, thì cuối cùng hai người cũng ngừng chiến.

Tại vùng ngoài thành ngẫu nhiên cũng sẽ gặp hai ba con quái vật đi ngang qua nhưng rất nhanh chúng nó đều bỏ chạy tới thành thị.

Mưa ngừng, ngoài kia chỉ còn thanh âm lay động của những nhánh cây theo gió, thế gian an tĩnh đến kỳ lạ. Nhưng hết thảy điều này chỉ là trong phút chốc, theo thời gian trôi qua Nhứ Trạng vật trong không khí càng ngày càng nồng, chúng không ngừng ngấm vào gen của con người, thúc đẩy sự dung hợp và tiến hóa.

Có động thực vật tiến hóa theo phương hướng có lợi với nhân loại, còn có loài sẽ biến thành quái vật. Mà nhân loại không thể tránh khỏi sự ăn mòn của Nhứ Trạng vật, người thường ở bên ngoài lâu rất có khả năng biến thành quái vật hoặc có bệnh.

Tóm lại đây không phải một khởi đầu tốt đẹp, mà càng về sau thế giới có thể trở nên tệ hại hơn.

Vân Lộ Tinh ghé vào giường nệm mềm mại, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trăng lẻ loi treo ở chân trời.

Phía sau truyền đến tiếng động, Vân Lộ Tinh nhỏ giọng ngáp, hỏi: “Chúng ta làm bao lâu rồi?”

Lúc về đến nhà mới là giữa trưa mà hiện tại trăng đã treo cao hơn lông mày rồi.

Kỳ Phong Miên vừa tắm xong, anh khoác áo tắm ra khỏi phòng tắm, vài giọt nước trong suốt còn đọng trên xương quai xanh, một đường trượt xuống cơ bụng duyên dáng.

Anh nhàn nhạt nhìn sắc trời, không chút để ý nói: “Sau mạt thế thời tiết chuyển biến xấu hơn, thời gian ban ngày sẽ ngắn hơn ban đêm.”

Tin tức này đối với nhân loại không thể nói là tin tức tốt, vì trong bóng đêm con người hoạt động khó khăn hơn quái vật rất nhiều.

Vân Lộ Tinh nhíu mày hồi tưởng, nhưng lại không có tí ký ức nào. Đời trước sau khi cô chết luôn làm quỷ sau lưng Kỳ Phong Miên, ngày thường cũng chỉ nhìn thấy anh, rất nhiều chuyện liên quan tới mạt thế cô không nhớ nổi.

Thậm chí đôi khi chuyện về Kỳ Phong Miên cô cũng mơ hồ. Vân Lộ Tinh nghĩ có lẽ đây là di chứng trọng sinh.

Cô vừa nghĩ, vừa chậm chạp trả lời: “Thế sao.” Cô cọ tới cọ lui không chịu đứng dậy rời khỏi ổ chăn mềm mại.

Kỳ Phong Miên đi tới bên giường, cúi xuống sát lại gần Vân Lộ Tinh đang ăn vạ, mỉm cười nói: “Mèo con mau đi tắm rửa.” Vân Lộ Tinh có rất nhiều thói quen hư, cô vừa không thích giao tiếp với người khác, thỉnh thoảng lại có tật lề mề.

Ban nãy khi vừa kết thúc, Kỳ Phong Miên bảo cô đi tắm rửa, kết quả Vân Lộ Tinh ngủ nướng tới tận giờ.

Thể lực Vân Lộ Tinh không tốt, náo loạn với Kỳ Phong Miên cả buổi chiều đã cực kì mệt mỏi. Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, liền muốn chậm chạp một chút.

Cô chôn đầu trong chăn, làm bộ không nghe thấy gì. Kỳ Phong Miên thúc giục cô liền trở mình, duỗi tay ôm lấy eo bụng anh, vùi đầu vào cái ôm ấm áp của anh, mềm mại cầu xin: “Để em nằm một xíu thôi mà.”

“Chỉ một chút thôi.” Ngón tay trắng ngần của cô níu lấy áo anh, giọng nói vừa ngọt vừa mềm, bộ dạng cầu khẩn rất giống con mèo nhỏ nuôi ở bệnh viện Trung Vân, ngoan ngoãn cực kỳ.

Vân Lộ Tinh vừa nói vừa chậm rãi khép mắt lại.

Biệt thự ở lưng chừng núi không có quần áo của Vân Lộ Tinh, cô đang mặc sơ mi của Kỳ Phong Miên. Áo không vừa người, tay áo quá dài khiến cô phải xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Cô nằm trong ngực Kỳ Phong Miên, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Ánh mắt thanh lãnh của anh nháy mắt mềm mại, anh cong môi cười, bất đắc dĩ thở dài. Kỳ Phong Miên ôm cô gái nhỏ trong ngực đứng dậy, lông mi đối phương run run như muốn tỉnh dậy.

Kỳ Phong Miên khẽ khàng nói: “Ngủ đi, anh tắm cho em.”

Vân Lộ Tinh an tâm nhắm mắt, mông lung đáp: “Vâng.” Giọng cô mềm mại, mang theo hương vị thuộc về thiếu nữ, khiến trái tim anh cũng trở nên ngọt ngào.

Giờ phút này, dường như ngay cả ánh trăng lạnh lẽo cũng ấm áp kì lạ.

Tắm rửa xong, Vân Lộ Tinh tự cảm thấy người mình thơm ngát. Sau khi về lại ổ chăn ấm cúng của mình, cô thoải mái lăn lộn.

Cô bỗng nhiên mở một mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đói.” Cô vẫn nhớ mãi không quên đồ ăn vặt bị vứt lại.

Có lẽ mình về sau không thể ăn kem vị dâu tây và sữa chua nữa.

Ánh trăng vẫn dịu dàng như vậy, nhưng thế giới lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sau trọng sinh có rất nhiều chuyện thay đôi, tận thế đến sớm, cô chưa chết, Kỳ Phong Miên cả ngày đều nghĩ tuẫn tình với cô.

Vân Lộ Tinh nhìn Kỳ Phong Miên, nhẹ nhàng níu tay anh, gọi: “Kỳ Phong Miên.”

Dưới ánh trăng, Kỳ Phong Miên quay đầu nhìn lại. Trong nháy mắt, đôi mắt anh như phủ kín một tầng sáng khiến anh trở nên mờ ảo, xa lạ.

Vân Lộ Tinh chậm chạp hỏi: “Vì sao anh lại nói thế.”

Trong đôi mắt sáng ngời của cô tràn ngập mờ mịt, nói: “Nói chuyện tuẫn tình, vì sao không thể chết trên tay quái vật?” Vân Lộ Tinh cảm thấy Kỳ Phong Miên thật là kỳ quái, anh vừa nói muốn tuẫn tình với cô, nhưng hành động lại ngược lại luôn bảo vệ cô hết mình.

Kỳ Phong Miên rũ mắt nhìn cô hồi lâu, mặt mày dịu dàng thâm tình. Anh vươn tay mơn trớn trên gương mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng: “Vì rất đau.”

Bất luận là ai, vào thời điểm bị quái vật giết chết cũng tỏ ra tuyệt vọng bất lực. Ai cũng có thể chật vật mà chết đi nhưng Vân Lộ Tinh không được

Kỳ Phong Miên nghĩ, chỉ có duy nhất Tiểu Lộ Châu của anh không được phép như vậy.

Tiểu Lộ Châu của anh làm chuyện gì cũng rất đáng yêu, kể cả tử vong, tuẫn tình cô cũng phải yêu kiều như thế.

Anh không thể chịu đựng nổi nếu Vân Lộ Tinh dùng tư thái này mà chết trước mắt anh.

Trong những giấc mơ giữa đêm, Kỳ Phong Miên thường xuyên nhớ lại thời khắc Vân Lộ Tinh chết ở kiếp trước.

Từng luồng máu ấm áp không ngừng chảy ra khỏi cơ thể cô, nhiễm đỏ hết thảy mọi thứ. Vân Lộ Tinh thoạt nhìn rất đau, ngay cả hô hấp bình thường cũng phải nhíu mày.

Đã lâu như vậy nhưng Kỳ Phong Miên vẫn nhớ rõ bộ dạng Vân Lộ Tinh nhỏ giọng oán giận với anh: “Chết thật là đau.”

Kỳ Phong Miên nhìn Vân Lộ Tinh, nói: “Sẽ không có lần thứ hai.”

Vân Lộ Tinh nhìn anh, hiển nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời đối phương.

Cô không nghe thấy tiếng lòng Kỳ Phong Miên nhưng lại sinh ra một tia trực giác: Giờ phút này anh khẳng định rất cô độc.

Bỗng nhiên Vân Lộ Tinh cũng cảm thấy khổ sở.

Cảm tình giữa cô và Kỳ Phong Miên rất phức tạp.

Bọn họ là bạn bè tốt nhất, hay nói cách khác là bạn bè duy nhất của nhau. Bọn họ là tình nhân vĩnh hằng của đối phương, dù cho chưa một lần nói lên tiếng yêu. Bọn họ hiểu rõ tình cảm và sự ỷ lại của mình đối với người nọ nhưng chưa từng để lộ tâm ý.

Cô độc, cổ quái.

Tất cả mọi người đều biết Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên, một người là bệnh nhân tâm thần còn một người là bác sĩ chủ trị, nhưng chỉ riêng họ mới biết, bản thân chính là người bệnh tự nguyện bị nhốt trong bệnh viện.

Vân Lộ Tinh tới trước, còn Kỳ Phong Miên thì giãy giụa bên ngoài mấy năm rồi cũng vào nơi đây. Có lẽ anh muốn đưa cô ra ngoài, cũng có lẽ anh muốn ở lại, tóm lại, hai người họ cuối cùng vẫn ở bên cạnh nhau.

Quan hệ của cô và Kỳ Phong Miên tựa như người yêu, tựa như bạn bè. Thế giới này như hòn đảo cô độc, mà ở đó chỉ có hai người họ là đồng loại có thể thấu hiểu lẫn nhau.

Tựa như Vân Lộ Tinh biết Kỳ Phong Miên là đồ quái vật, nhưng cô không nói ra. Mà Kỳ Phong Miên rõ ràng hiểu hết thảy nhưng anh cũng lựa chọn im lặng.

Vân Lộ Tinh ghét kết bạn với người khác nhưng Kỳ Phong Miên lại là kẻ đặc biệt.

Vì anh sẽ không tổn thương cô, cho nên cô nguyện ý đi theo anh.

Bởi vì anh và cô là đồng loại, vậy nên cô mới không kiêng nể gì mà bày bộ mặt quỷ quái của mình ra.

Vân Lộ Tinh nằm trên giường, hai chân không an phận mà đung đưa. Cô bỗng nhiên gọi tên Kỳ Phong Miên, nói: “Sau khi em chết, có phải anh rất cô độc không?”

Vì cô đơn nên mới nghĩa vô phản cố[1] chọn tự sát.

[1] Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – yì wú fǎn gù, đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Vấn đề Vân Lộ Tinh đưa ra khiến động tác anh dừng lại, ánh trăng chiếu trên người anh, lộ ra khuôn mặt vô cảm, cũng không trả lời.

Vân Lộ Tinh bò dậy, cô quỳ gối trên giường nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Cô chôn đầu trong lòng anh, mềm mại an ủi: “Được rồi.” Thanh âm của cô sạch sẽ, động lòng người.

Vân Lộ Tinh nói: “Anh không phải sợ nữa, hiện tại em đã trở về bên anh rồi.”

Trước mạt thế, tất cả mọi người đều cho rằng Vân Lộ Tinh là thố ti hoa[2] chỉ có thể dựa vào Kỳ Phong Miên. Nhưng chỉ có bản thân hai người mới biết, Kỳ Phong Miên mới là kẻ ỷ lại Vân Lộ Tinh.

[2] vô dụng, phải sống nương tựa người khác.

Anh lạnh lùng lại vô cùng dịu dàng, kiệt lực ngụy trang bản thân thành một người bình thường, nhưng nội tâm lại chịu sự dày vò sắp hỏng mất. Từ một phương diện nào đó mà nói, Vân Lộ Tinh chính là chiếc gương mà Kỳ Phong Miên tìm kiếm, đôi khi có thể nói họ là cứu rỗi của nhau.

Ánh trăng quá đỗi hiền dịu, Vân Lộ Tinh thấy Kỳ Phong Miên trầm mặc không nói: “Kỳ thật tận thế cũng không phải quá tệ nhỉ?”

Hai con người không được xã hội đón nhận, là người bệnh mãi chôn chân trong bệnh viện tâm thần, rốt cuộc vào lúc tận thế buông xuống mới có thể chân chính gia nhập vào thế gian này.

Vân Lộ Tinh chỉ là đơn giản ôm anh một chút, sau đó một lần nữa chui vào ổ chăn. Cô ghé đầu vào gối, ngáp một cái, nhắm mắt lại: “Em muốn đi ngủ.”

Vân Lộ Tinh hé mắt, nhìn người đàn ông cao lớn, nhỏ giọng: “Ngủ ngon nha. Kỳ Phong Miên. “

Nói xong cô liền ngủ.

Thật lâu sau, Kỳ Phong Miên mới buông tiếng thở dài. Anh chậm rãi cong lưng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

“Ngủ ngon.”

Lời editor: Định đăng 6 hôm trước rồi nhưng mà wattpad cứ nuốt mất nửa chương của mình nên phải lóc cóc đi edit lại:< rất xin lỗi mọi người.

12/03/21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.