Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 124: Chương 124: Áo tướng quân chính là áo cổ đinh? (thượng)




Điều này làm Chu Bách Triết càng ý thức được chỉ cần ôm cái đùi này thì chuyện tinh hạch tuyệt đối không cần phải lo!

Chỉ bằng sức mạnh cường đại của đối phương, tin tưởng thời gian biến thành người của cậu nhất định sẽ rút ngắn không ít.

Trên đường, Chu Bách Triết nghe thấy có không ít người đang khóc, cũng có người mắng chửi vương tộc, cư nhiên hiện giờ mới phát hiện trùng biến dị tồn tại, trước kia bọn họ rốt cuộc đã làm gì chứ?

Mọi người tuyệt vọng hiểu được, hôm nay tất cả mọi người đều sẽ chết, chỉ là trước lúc chết bọn họ muốn nói ra hết những điều ấm ức tức tối trong lòng.

Khó trách mọi người tuyệt vọng như vậy, đây chính là trùng vương cấp bảy, căn bản không có ai có thể giết chết nó.

Chênh lệch của nhân loại cùng trùng vương cấp bảy thật sự quá lớn, càng miễn bàn tới chuyện binh lực ở đây căn bản không thể sánh với tinh cầu A, đám trùng triều kia đã sắp phá vỡ phòng tuyến thứ hai, sau đó sẽ đại sát khắp nơi.

- ---tất cả mọi người đều sẽ chết!

Thời khắc tử vong có lẽ chỉ còn một giờ mà thôi, thậm chí là mười mấy phút, mọi người rúc vào một chỗ, tựa hồ phải có nhiều người mới cảm giác được an tâm.

Tiếng khóc có ở khắp nơi, trên mặt đất còn có đoạn tay chân cụt làm người ta buồn nôn.

Chu Bách Triết có chút tâm phiền ý loạn, đúng lúc này trên không trung một lần nữa vang vọng âm thanh của người chấp hành cao cấp nhất.

[Toàn bộ dân chúng xin đừng khẩn trương, tất cả dị năng giả lập tức cầm vũ khí giết trùng biến dị, cố hết sức kéo dài thời gian cho Áo tướng quân, để ngài ấy cùng các vị phó tướng bao vây tiêu diệt trùng vương.]

Sau khi tin tức này xuất hiện, mọi người yên lặng vài giây, sau đó là không thể tin nổi, cuối cùng là mừng như điên rồi bùng phát tiếng hoan hô, có người còn quỳ rạp xuống đất khóc rống.

“Thật tốt quá, có Áo tướng quân ở, chúng ta được cứu rồi!”

“Lần trước ngài ấy đã giết được trùng biến dị cấp bảy, lần này nhất định cũng có thể.”

“Thượng Đế ơi, tôi rốt cuộc không cần phải chết rồi!”

“Chồng---- anh đang ở đâu vậy, đừng bỏ lại em.”

Đủ loại âm thanh vang vọng làm Chu Bách Triết có chút ngơ ngẩn, cậu lắc đầu nói với Áo Cổ Đinh: “Xem ra vị ba ba Áo tướng quân của anh có danh khí lớn thật ấy, người người đều hướng về phía ngài ấy kìa.”

Áo Cổ Đinh cười như không cười, lộ ra biểu tình ý vị sâu xa làm Chu Bách Triết vô thức run bắn, cẩn thận nghĩ lại lời mình nói thì không phát hiện có gì dị thường.

Nhưng vấn đề là.... sao cậu lại có cảm giác----- Áo Cổ Đinh cười không có ý tốt nhỉ?

Áo Cổ Đinh xuyên qua đám người đang chen lấn, người xung quanh tuy có rất nhiều nhưng đều e ngại khí thế lạnh giá như băng tuyết của Áo Cổ Đinh mà tự động tránh ra, gắng gượng mở ra một con đường.

Ở nơi này có một lượng lớn quân đội đang gian nan duy trì phòng tuyến, cho nên tử thương vô số, thi thể chất thành đống, mà bên trùng biến dị cũng không giành được quá nhiều lợi lộc, cũng đã chết không ít.

Cuộc chiến khốc liệt tang thương làm Chu Bách Triết có chút cảm nhiễm, cậu rất muốn cầm lấy kiếm kích quang xông lên hỗ trợ, thế nhưng---- với thực lực hiện giờ thật sự không thích hợp.

Hơn nữa bom ớt của cậu lại địch ta bất phân, không thể tung ra được.

Thế nhưng không có nghĩa là cậu không có biện pháp khác.

Ánh mắt Chu Bách Triết lóe sáng, lập tức mở hệ thống tìm kiếm hạt giống cây ớt.

Mặc dù không thể xác định hệ thống rốt cuộc có bán thứ này không, thế nhưng cậu đã không còn biện pháp nào khác.

Trong thành phố này căn bản không có ai trồng rau, càng miễn bàn tới trồng ớt.

Chu Bách Triết chỉ có thể ký thác hi vọng vào thương thành.

Lúc này, Áo Cổ Đinh tiếp tục tiến sát tới vùng ranh giới, ở nơi này số lượng trùng biến dị ngày một nhiều hơn, ánh mắt anh lóe lên sát ý, dùng kiếm kích quang tung ra chiêu thức công kích phạm vi lớn, nháy mắt đã giết chết một mảng lớn ở xung quanh.

Một màn này làm người xung quanh kinh hãi không thôi, người nam nhân này rốt cuộc là ai, sao lại có năng lực đáng sợ như vậy?

Thế nhưng không thể không nói, có Áo Cổ Đinh, áp lực của mọi người giảm hẳn, rất nhiều trùng biến dị cảm nhận được uy áp đáng sợ của Áo Cổ Đinh, ánh mắt chúng tỏ ra sợ hãi, tựa hồ biết rõ không nên công kích người này.

Đúng lúc này từ xa xa truyền tới một tiếng gào thét cực kỳ đáng sợ lan tràn khắp mọi nơi, tựa hồ có thể tổn thương linh hồn, sắc mặt mọi người trắng bệch, thân mình lung lay sắp đổ, trong đầu xuất hiện một ý niệm đáng sợ.

Nhất định là tiếng kêu của trùng vương cấp bảy phát ra.

Đám trùng biến dị nghe thấy mệnh lệnh của trùng vương thì lập tức trở nên hung ác độc địa, bắt đầu không sợ hãi như tre già măng mọc nhào tới cắn xé nhân loại, mà nhân loại vì uy đạo áp đáng sợ kia mà dị năng đình trệ mất vài giây, lực chiến giảm mạnh.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, nhanh chóng khuếch tán một đạo uy áp bao phủ lấy nhóm dị năng giả bị ảnh hưởng, trừ bỏ ấn ký của trùng vương lưu lại trong tinh thần bọn họ.

Mọi người chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, sau đó kinh ngạc phát hiện năng lượng ngưng trệ cư nhiên một lần nữa thông suốt.

Xa xa, trùng vương cấp bảy vừa cực kỳ phẫn nộ lại vừa kiêng kỵ, nó có thể cảm giác được sức mạnh của nhân loại kia rất cường đại.

- ----nhân loại ghê tởm, tao muốn ăn mày.

Trùng vương biến dị phát ra tiếng gầm thét càng phẫn nộ hơn, tiếng gầm kinh thiên động địa, uy áp một lần nữa kéo tới, sắc mặt mọi người tái nhợt, Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, chân khẽ động, điều động sức mạnh toàn thân ngăn cản khí tức kia...

Tiếng va chạm thật lớn vang lên tựa hồ hồ nổ tung trong đầu mọi người, tâm tư trống rỗng, thế nhưng mọi người chỉ có một thoáng không thoải mái mà thôi, không hề có chút thương tổn nào.

Ngược lại bên trùng biến dị lại có không ít trùng biến dị lung lay lảo đảo, dáng vẻ tựa hồ rất thống khổ, có con còn lăn lộn giãy giụa dưới đất, thống khổ gào thét, cuối cùng nghe thấy tiếng gì đó nổ tung.

Đám trùng biến dị đó triệt để không còn động tĩnh.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhịn không được nuốt nước miếng, ngầm suy đoán này rốt cuộc là chuyện gì.

Dị năng giả có lá gan lớn trực tiếp kéo con trùng biến dị đã chết kia qua, đám trùng biến dị còn lại thấy vậy thì phình lớn thân thể, nỗ lực công kích nhưng vẫn bị những nhân loại khác chém giết.

Dị năng giả kia chẻ đầu trùng, sau đó hít một hơi khí lạnh.

- ----- phần não trong đầu con trùng biến dị này đã biến thành tương hồ, tinh hạch chìm bõm bên trong, lóe sáng quang mang.

“Cái này....”

Mọi người không khỏi kinh hãi, căn bản không thể tưởng tượng được nguyên do gì làm nó trở thành như vậy.

Thế nhưng có thể khẳng định, chuyện này tuyệt đối không phải do trùng vương gây ra.

Chu Bách Triết tự nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh bên đó, trong lòng cũng giống nhóm dị năng giả kia, cực kỳ kinh hãi.

Tinh thần lực của Áo Cổ Đinh lại mạnh mẽ hơn rồi sao?

Nhóm dị năng giả này không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Chu Bách Triết thì cực kỳ rõ ràng.

Đơn giản chính là Áo Cổ Đinh cùng trùng biến dị đang phân cao cấp bằng tinh thần lực, cuối cùng---- Áo Cổ Đinh đã thắng, tinh thần lực của anh quá bá đạo, trực tiếp nổ tung não trùng biến dị thành tương hồ.

Nếu đổi lại là cậu thì căn bản không thể chống chọi lại tinh thần lực của trùng biến dị cấp bảy.

Áo Cổ Đinh trầm mặc, nhanh chóng chém giếc trùng biến dị ở xung quanh, sau đó lập tức tiến tới trước, những người khác thấy vậy vội vàng hô to: “Trở lại đi, ở phía trước trùng biến dị nhiều lắm, rất nguy hiểm!”

Áo Cổ Đinh không quay đầu lại mà chỉ tiếp tục tiến tới trước, người kia thấy vậy chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Người trẻ tuổi này phỏng chừng ỷ mình có thực lực mạnh mẽ nên nghĩ rằng mình có thể chống chọi lại trùng triều, thế nhưng trùng biến dị cấp bảy sao có thể dễ dàng bị giết chết như vậy?

Toàn bộ tinh tế này ngoại trừ vị cường giả mạnh nhất lánh đời kia thì chỉ còn Áo tướng quân là có năng lực đối chiến trùng biến dị cấp bảy.

Nghĩ tới Áo tướng quân, tinh thần mọi người lại chấn động, dâng trào vô hạn sùng bái cùng cuồng nhiệt.

Chuyện Áo tướng quân dùng lực của một mình mình giết chết trùng biến dị cấp bảy đã sớm lan truyền khắp tinh tế, người người đều cảm thấy khiếp sợ, tiếp sau đó chính là điên cuồng sùng bái.

Hóa ra nhân loại thật sự có thể chiến thắng trùng biến dị cấp bảy.

Chỉ là không biết Áo tướng quân hiện giờ đang ở nơi nào, thật muốn nhìn tư thế oai hùng của ngài ấy!

Áo Cổ Đinh một đường cường sát, cuối cùng cũng vượt qua vòng trùng triều đầu tiên, hội hợp với nhóm Hoàng Mao đang chém giết ở bên trong.

Nhìn thấy Áo Cổ Đinh, nhóm Hoàng Mao lập tức kích động, giống như có mục tiêu vội vàng tiến tới gần: “Đại nhân!”

Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm giọng nói: “Tìm được vị trí của trùng biến dị cấp bảy chưa?”

Đám Hoàng Mao lập tức gật đầu: “Đã tìm được!”

Biểu tình Áo Cổ Đinh lạnh lùng: “Đi, dẫn tôi tới đó.”

Chu Bách Triết thấy xung quanh không có ai liền an tâm từ trong túi áo bò ra ngoài, bám chặt lấy cổ Áo Cổ Đinh, ngửi mùi vị truyền ra từ người anh, không biết vì sao, rõ ràng là thời khắc rất khẩn trương nhưng tâm tình lại bình tĩnh dị thường.

Xung quanh không ngừng xuất hiện trùng biến dị, từng đợt từng đợt ồ ạt xông tới, Áo Cổ Đinh đứng ở phía sau, không ra tay mà để nhóm Hoàng Mao xử lý.

Thời khắc này Áo Cổ Đinh nhất định phải bảo tồn thực lực, như vậy mới có trạng thái tốt nhất để chiến đấu với trùng biến dị cấp bảy.

Phải giết chết trùng vương cấp bảy thì đám trùng triều vây công thành phố mới chịu rút lui.

Nhóm Hoàng Mao liều mạng chém giết, đáy mắt tràn đầy sát khí, cư nhiên cũng làm đám trùng biến dị cảm thấy sợ hãi, vô thức lui lại vài bước.

Nhân cơ hội này nhóm Hoàng Mao lập tức xông lên công kích, đám trùng biến dị ngay cả tiếng gào cuối cùng cũng không kịp phát ra đã triệt để bất động.

Có lẽ trùng vương đã nhận ra nguy hiểm, nó phái ra vài con trùng biến dị cấp sáu công kích nhóm bọn họ, cũng may nhóm Hoàng Mao hiện giờ tuy chỉ cấp năm nhưng thực lực hoàn toàn có thể sánh ngang trùng biến dị cấp sáu.

Hai bên đánh nhau túi bụi, ánh mắt của Áo Cổ Đinh vô thức nhìn một con trùng biến dị có màu xám xanh, vẻ mặt lộ ra sát ý.

Chu Bách Triết cũng nhìn qua, lập tức kinh hô thành tiếng: “Tôm hùm siêu to khổng lồ!”

Cái càng của con trùng khổng lồ kia to như ống đồng, phần lưng và bụng hơi dẹp, giáp xác cứng rắn, hơn nữa còn có phần xúc tu tua tủa đặc biệt, hoàn toàn chứng minh----- nó là bản phóng đại gấp trăm ngàn lần của tôm hùm đất.

Không biết vì sao, nỗi sợ đối với trùng biến dị nháy mắt biến mất, trong đầu toàn là dáng vẻ sau khi chết của con tôm hùm này, ăn ngon biết bao nhiêu a....

Chu Bách Triết nhịn không được nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên.

Cái con tôm hùm này, nhất định phải lưu lại mần thịt!

Áo Cổ Đinh híp mắt, nói với Chu Bách Triết: “Em biết trùng biến dị cấp bảy là gì à?”

Chu Bách Triết nuốt nước miếng, cực kỳ tham lam nhìn chằm chằm tôm hùm: “Tôi có chết cũng không quên nó được.” Ăn ngon biết bao nhiêu a.

Vị thịt tươi ngon cộng thêm chút tê cay đặc biệt, cậu thật sự không nhịn được nữa, vội nói: “Thi thể của con trùng biến dị cấp bảy này nhất định phải giữ lại cho tôi!”

Nhóm Hoàng Mao sửng sốt, suýt chút nữa đã sơ suất bị trùng biến dị đánh lén, bọn họ vội vàng lui lại, Hoàng Mao hỏi Chu Bách Triết: “Ớt đại vương, ngài muốn xác của nó làm gì?”

Chu Bách Triết đương nhiên nói: “Đương nhiên là ăn rồi.”

Sắc mặt nhóm Hoàng Mao nháy mắt biến đổi, cảm thấy thực buồn nôn, dáng dấp trùng biến dị cấp bảy kỳ quái như vậy, thoạt nhìn cực kỳ xấu xí mà vị Ớt đại vương này cư nhiên lại muốn ăn nó.....

Cảm giác buồn nôn từng cơn từng cơn ập tới, nhóm Hoàng Mao không thể nào tưởng tượng tiếp nữa.

Thế nhưng Áo Cổ Đinh vẫn bình tĩnh nói: “Được.”

Chu Bách Triết bĩu môi: “Mấy người không biết nó ăn ngon cỡ nào đâu, sau này mấy người chắc chắn sẽ khóc hận.”

Đám Hoàng Mao lập tức biểu thị: ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không hối hận, cái con trùng vừa nhìn đã thấy tởm lợm khó ăn này, bọn họ tuyệt đối sẽ không ăn.

Chu Bách Triết lập tức nói với Áo Cổ Đinh: “Bọn họ không ăn càng tốt, con tôm này thuộc về hai chúng ta.”

Ánh mắt Áo Cổ Đinh có chút sững sờ, sau đó chăm chú nhìn về phía trùng vương biến dị cấp bảy, cư nhiên trầm mặc nửa ngày.

Chu Bách Triết cười cười thần bí: “Tin tưởng tôn, nó thật sự ăn rất ngon.”

Áo Cổ Đinh giựt giựt khóe miệng, không để ý tới cây nhớt nhỏ đặc biệt này nữa.

Mọi người tiếp tục giết tới trước, mắt thấy trùng biến dị cấp bảy ngày càng gần thì cách đấy không xa bắt đầu truyền tới âm thanh chém giết cùng tiếng âm vang rung động của kiếm kích quang.

Nhóm Áo Cổ Đinh lập tức nhìn qua, hơn trăm chiến sĩ dị năng giả mặc áo giáp chế tác tinh xảo, tay cầm kiếm kích quang cao cấp liều mạng giết trùng biến dị.

Rất nhanh, bọn họ đã tiến tới chỗ nhóm Áo Cổ Đinh.

Một người nam đứng đầu bước ra, biểu tình nghiêm nghị nói: “Các vị, nơi này rất nguy hiểm, xin hãy nhanh chóng rời đi.”

Hoàng Mao lắc đầu: “Tôi thấy mấy người rời đi nhanh đi, bằng không chết ở đây thì không có ai nhặt xác giúp đâu.”

Lời này không phải khiêu khích mà vì Hoàng Mao cảm thấy thực lực đối phương quá thấp, tới đây chỉ có thể chịu chết, hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt mới nói như vậy.

Thế nhưng người kia lại hơi biến sắc nói: “Tôi tốt bụng nhắc nhở nhưng cậu lại nói như vậy?”

Hoàng Mao giết trùng biến dị, căn bản không có tâm tình giải thích rõ ràng với những người này: “Bây giờ đi vẫn còn kịp, đừng có kéo chân sau bọn tôi.”

Sắc mặt người nam kia lạnh băng, không để ý tới Hoàng Mao nữa, chỉ nói với nhóm chiến sĩ ở sau lưng: “Vương tử đang ở bên trong, chúng ta phải liều mạng cứu ngài ấy ra, nghe rõ không?”

Nhóm chiến sĩ hô to: “Rõ.”

Lúc những người này tới, Chu Bách Triết lập tức giả vờ mình chỉ là một gốc thực vật bình thường, không hề nhúc nhích, thậm chí còn nhắm mắt lại, sợ đối phương phát hiện không thích hợp.

Rất nhanh, hai nhóm người bắt đầu tiếp tục giết trùng tiến tới trước, có lẽ trong lòng có quyết tâm nên nhóm chiến sĩ kia phóng xuất dị năng tới mức lớn nhất.

Đủ loại màu sắc dị năng không ngừng bùng nổ, nhóm trùng biến dị tụ tập phía trước dần dần giảm bớt, mà bên Áo Cổ Đinh thì vẫn tốc độ đều đều tiến tới.

Một vài chiến sĩ lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

Lực chiến đấu như vậy mà cũng dám tới đây, cũng không sợ trùng biến dị giết chết.

Đám Hoàng Mao căn bản không để ý tới những người đó, nhiệm vụ của bọn họ là tận hết khả năng hộ tống Áo Cổ Đinh tới vị trí của trùng biến dị cấp bảy.

Thấy đối phương không có phản ứng, đám chiến sĩ cũng cảm thấy không thú vị, liền không hành động cảm tính nữa, chuyên tâm giết trùng, thế nhưng mười phút sau đó, sắc mặt của bọn họ bắt đầu trở nên trắng bệch.

Vừa nãy vì muốn tạo cảm giác mạnh mẽ nên bọn họ đã tiêu hao phần lớn dị năng một cách vô ích, mà trùng biến dị ở xung quanh thì cuồn cuộn không dứt.

Sợ rằng còn chưa tìm được vương tử thì mọi người đã mất mạng ở đây rồi.

“Tướng quân, chúng ta phải làm sao đây?”

Nhóm chiến sĩ có chút bối rối, bọn họ theo bản năng liếc nhìn sang bên cạnh thì liền ngây dại.

Vì sao dị năng của bọn họ lại dư thừa như vậy, cứ như không hề tiêu hao vậy?

Nhóm Hoàng Mao thầm cười nhạt, đám người này đúng là ngu xuẩn, vì mặt mũi mà để chính mình mất mạng ở nơi này.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, làm như lơ đãng dùng uy áp của mình chấn kinh đám trùng ở xung quanh, khiến lực chiến của chúng nó suy giảm.

Cũng nhờ thế, nhóm chiến sĩ có thể dùng số năng lượng còn sót lại của mình trốn tới bên cạnh nhóm Áo Cổ Đinh, xấu hổ không thôi.

Mới vừa nãy bọn họ còn bảo những người này mau rời đi, tránh phải bỏ mạng ở đây.

Thế nhưng bây giờ người ta vẫn duy trì trạng thái như cũ, mà bọn họ thì phải chết ở nơi này sao? Còn vương tử, chỉ sợ sớm đã...

Áo Cổ Đinh trấm giọng nói: “Hoàng Mao.”

Hoàng Mao nghe vậy thì lộ ra chút không tình nguyện, thế nhưng vẫn nháy mắt hiểu được ý của Áo Cổ Đinh, lập tức tiến qua hộ tống nhóm chiến sĩ, phòng ngừa bọn họ bị trùng biến dị công kích.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt của nhóm chiến sĩ lại càng đặc sắc hơn.

Giống như ý thức được nhân loại đáng sợ kia đã sắp tới, trùng biến dị cấp bảy không đợi nổi nữa, nhanh chóng gầm thét triệu đám trùng tụ tập tới, điên cuồng công kích nhân loại.

Mọi người biến sắc.

Bọn họ không ngờ con trùng biến dị này lại làm như vậy.

Trong thành phố rõ ràng còn không ít nhân loại cùng trùng biến dị, thế nhưng vì sao con trùng biến dị cấp bảy này lại muốn dồn hết binh lực vào bọn họ?

Nhóm chiến sĩ sắc mặt trắng bệch nghĩ.

Chờ đã...

Đúng lúc này nhóm chiến sĩ tựa hồ phát hiện một ít đầu mối.

Con trùng biến dị cấp bảy kia tựa hồ có tâm tình dị thường, ánh mắt kia là----- kiêng kỵ?

Thế nhưng sao có thể chứ?

Đó chính là trùng biến dị cấp bảy, sao có chuyện nó kiêng kỵ thứ gì chứ?

Mọi người nhìn theo tầm mắt trùng biến dị thì ngây người.

Trùng vương biến dị cư nhiên kiêng kỵ------ một nhân loại.

Hơn nữa còn là một nam nhân có tướng mạo lẫn khí độ cực kỳ bất phàm.

Chỉ liếc mắt một cái bọn họ đã ý thức được người này tuyệt đối không phải người bình thường.

Chính là, nó chính là trùng vương cấp bảy a, ngoại trừ Áo tướng quân thì làm sao có thể có người làm nó coi trọng như vậy chứ?

Mà bây giờ, trùng triều mãnh liệt ùn ùn ập tới, mọi người cũng không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, đầu óc thậm chí có chút trống rỗng.

Xong----- phải chết thật rồi.

Thế nhưng lúc này một luồng ánh sáng màu xanh chợt lóe lên, mọi người vô thức nheo mắt, đến khi ánh sáng tản đi, bọn họ một lần nữa kinh ngạc đến ngây người, tựa hồ có cảm giác chủ nghĩa duy vật của bọn họ nháy mắt đổ nát.

Đó, đó là....

Từng hàng thực vật xanh biếc vây xung quanh mọi người, rõ ràng cành lá nhỏ bé yếu ớt nhưng lại cố tình tạo ra ảo giác chúng nó mạnh mẽ không gì sánh bằng.

Thế nhưng rất nhanh, bọn họ ý thức được đó hoàn toàn không phải ảo giác.

Mà đám thực vật quỷ dị kia cư nhiên có thể cử động!

Chúng còn hỗ trợ bên nhân loại, cùng mọi người chém giết trùng biến dị.

Thực lực của chúng kém hơn trùng biến dị cấp ba, thế nhưng dựa vào vóc dáng thấp bé cùng ưu thế linh hoạt nhanh chóng giết sạch đám trùng biến dị cấp ba, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cư nhiên dùng rễ cây tựa hồ lóe hàn quang của mình xuyên thủng mắt trùng biến dị, trực tiếp moi tinh hạch ra.

Cho dù thân thể không có nơi nào bị thương nhưng trùng biến dị vẫn nháy mắt tử vong.

Thủ đoạn hung tàn này làm người ta lạnh sống lưng, mọi người hít một hơi khí lạnh, vội vàng lui lại.

“Chúng----- chúng là cái gì vậy?”

Nhóm chiến sĩ run run môi, một câu cũng không nói được.

Ngược lại nhóm Hoàng Mao chỉ hơi giật mình một chút, sau đó lại tiếp tục vùi đầu chiến đấu.

Chu Bách Triết lúc này căn bản không cần điều khiển số cây ớt kia, bởi vì chúng có thể tự mình chiến đấu, ngược lại so với cậu điều khiển lại càng có sức chiến đấu cường đại hơn.

Đương nhiên, đây chính là ớt tiểu đệ đời thứ ba, sức chiến đấu tự nhiên mạnh hơn đời hai rất nhiều.

Chỉ là tích phân tiêu hao quả thật nhiều tới đáng sợ.

Có ớt tiểu đệ hỗ trợ, áp lực của mọi người nháy mắt giảm nhẹ rất nhiều, chỉ là người tướng quân cùng nhóm chiến sĩ kia vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.

Đúng lúc này, một màn làm người ta càng khiếp sợ hơn xuất hiện.

Đám thực vật kia moi tinh hạch ra chất chồng trên mặt đất, rất nhanh đã chất thành một ngọn núi nhỏ, giống như cố ý muốn làm vậy.

Hành vi này của chúng làm bọn họ nháy mắt nghĩ tới một sự thực đáng sợ.

Đó chính là, số thực vật này chẳng lẽ có năng lực suy tính của riêng mình?

Nếu thật sự là vậy, nếu chúng muốn công kích nhân loại thì không phải là dễ như trở bàn tay sao?

Khó trách đám người này sợ hãi như vậy, thật sự là trùng biến dị đã làm bọn họ thành chim sợ cành cong, phàm là nhìn thấy sinh vật quái dị, phản ứng đầu tiên chính là có lẽ chúng sẽ uy hiếp nhân loại.

Đúng lúc này, một tiếng rống giận vang lên.

Sắc mặt mọi người tái nhợt.

Trong đầu cư nhiên chỉ có một ý niệm.

Xong, trùng biến dị cấp bảy muốn công kích rồi.

Bây giờ căn bản không có người nào có thể đánh bại nó, trừ phi là---- Áo tướng quân xuất hiện.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xông tới, tốc độ nhanh tới mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, mọi người tập trung quan sát, sắc mặt trắng bệch.

Thì ra, bóng người đó, chính là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.