Sau khi trùng triều qua đi, thôn dân bắt đầu thống kê tinh hạch thu được, mà nhóm Hoàng Mao cũng không còn giữ thái độ lãnh đạm cao ngạo như trước nữa.
Chuyện này cũng làm sắc mặt đội trưởng đội săn dễ nhìn hơn rất nhiều.
Đại đa số thôn dân đều đã là dị năng giả cấp ba, không cần lo lắng lúc đi săn thú bị trùng biến dị tập kích, hiện giờ bọn họ đã có thể một mình đi săn ở gần thôn, có năng lực tự vệ, không như trước kia phải có một đội mới dám ra ngoài.
Cho nên thức ăn của thôn dân cũng tốt hơn trước, muốn ăn thịt thì có thể vào rừng bắt động vật, dị năng giả cấp ba ngay cả trùng biến dị cũng có thể đồ sát chứ nói chi là đám động vật nhỏ yếu kia.
Lúc nhóm Hoàng Mao ở tạm trong thôn, vì muốn cám ơn, mỗi ngày thôn dân đều thết đãi món ăn cực kỳ phong phú.
Dĩ nhiên đối với nhóm Hoàng Mao thì những món ăn này rất đơn sơ, thế nhưng hơn ở nguyên liệu tươi ngon, ăn cũng rất có mùi vị.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, nhóm Hoàng Mao phát hiện một chuyện rất quỷ dị.
Đó chính là người trong thôn này tất cả đều là dị năng giả cấp ba, trong đó có năm người cấp bốn, nếu ở bên ngoài có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.
Mặc dù ở tinh cầu A có dị năng giả cấp ba ở khắp nơi nhưng cấp bốn thì cực kỳ hiếm thấy, cấp bậc cao nhất hiện giờ chính là nguyên soái tiền nhiệm của đế quốc, cấp bảy.
Tiền nguyên soái mặc dù sớm đã không còn can dự tới chính sự nhưng vẫn trấn thủ ở tinh cầu A, đời này chưa từng rời đi, bởi vì ông không thể đi được, bằng không đám trùng biến dị đẳng cấp cao sẽ lập tức lệnh cho trùng triều tập kích tinh cầu.
Thế nhưng bởi vì nguyên soái đã già, một khi xuất thủ thì dị năng sẽ tiêu hao hết, sinh mệnh cũng ngài cũng lập tức kết thúc.
Vì thế trừ phi tinh cầu đã tới thời khắc tinh tử tồn xong, vị nguyên soái này sẽ không xuất thủ.
Trừ bỏ nguyên soái thì có hai người có dị năng cấp sáu, đồng dạng cũng có chức vị rất cao, dĩ nhiên, Áo Cổ Đinh mặc dù là cấp bốn nhưng có tài năng vượt trội cùng thiên phú chiến đấu, giúp anh có thể chiến đấu vượt cấp.
À không đúng, bây giờ Áo Cổ Đinh tướng quân đã lên cấp sáu tồi.
Hoàng Mao gãi đầu, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Nói tới cũng kỳ quái, Áo Cổ Đinh tướng quân đã dừng ở cấp bốn từ rất lâu rồi, thế nhưng không tới một cái đã thăng liên tục hai cấp.
Này cơ hồ có thể nói là kỳ tích.
Thăng liền hai cấp mặc dù hiếm lạ nhưng không phải không có khả năng phát sinh.
Chính là cấp ba cùng cấp bốn chính là một ranh giới rất lớn.
Từ cấp một thăng lên ba cấp có lẽ rất dễ dàng, thế nhưng từ cấp ba thăng liền tù tì lên cấp sáu thì cơ hồ có thể nói là khó màn tin được, suốt mấy trăm năm nay, cho dù là dị năng giả thiên tài cũng không làm được.
Mặc dù Áo Cổ Đinh tướng quân cũng là thiên tài.
Nhưng, nhưng mà, điều này sao có thể chứ...
Nhóm Hoàng Mao tập trung trong phòng nghe Áo Cổ Đinh phân tích chuyện con trùng biến dị cấp bảy, càng nghe càng hoảng sợ.
May mắn có Triệu Nam Các là người trầm ổn nhất trong nhóm, miễn cưỡng không thất thố nhưng vẫn có chút thất thanh nói: “Trên tinh cầu này có trùng vương biến dị cấp bảy?”
Chu Bách Triết từ cửa sổ nhảy vào, vừa vặn nghe thấy lời này, run run một thân nước, cậu mới nhảy xuống sông tắm một phen, mùa hè này thật sự quá nóng.
Nhất là đối với loại thực vật không thích cắm rễ trong đất như cậu thật sự khó chịu đựng, mặc dù lá cây vẫn trong veo mọng nước nhưng không biết vì sao tinh thần vẫn có chút uể oải, không phấn chấn.
Cũng may tắm một phen, lại uống vài cốc bổ sung lượng nước, nháy mắt lại sinh long hoạt hổ.
Thực quen thuộc nhảy lên bàn, nói với Áo Cổ Đinh: “Nước nước.”
Áo Cổ Đinh không biến sắc thực tự nhiên rót nước, cũng tri kỷ đặt tới bên cạnh Chu Bách Triết: “Chờ một chốc rồi uống, nước hơi nóng.”
Trong nháy mắt, không khí giống như đọng lại.
Nhóm Hoàng Mao giống như bị búa tạ đập vào đầu, đầu óc cũng ong ong vang dội.
Bọn họ mới vừa nghe thấy gì vậy?
Cây ớt không biết từ đâu xông tới này chẳng những biết nói chuyện mà còn không biết xấu hổ sai Áo Cổ Đinh tướng quân rót nước?
Nghĩ tới đám quý tộc cùng dị năng giả của tinh cầu A đứng trước mặt Áo Cổ Đinh mà rén tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhóm Hoàng Mao cảm thấy thực hoang đường, cứ như mình đang chìm trong giấc mộng, hư ảo đến đáng sợ.
Người phản ứng mạnh nhất chính là Hồng Lăng, cô chưa từng thấy Áo Cổ Đinh như vậy, cư nhiên tự tay rót nước cho người khác, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng vẫn làm Hồng Lăng có chút khó tiếp thu.
Chu Bách Triết chú ý tới phản ứng kỳ lạ của nhóm Hoàng Mao, cậu liếc nhìn Áo Cổ Đinh, khó hiểu hỏi: “Bọn họ sao vậy?”
Áo Cổ Đinh vẫn không biến sắc: “Không cần để ý tới bọn họ, nóng quá nên động kinh ấy.”
Chu Bách Triết có chút bất ngờ: “Không ngờ anh cũng biết nói đùa.”
Áo Cổ Đinh nhướng mày: “Chứ em tưởng sao?”
Chu Bách Triết ngượng ngùng nói: “Tôi cứ tưởng anh là nam nhân lãnh khốc không phải người phàm trần, không ngờ cũng biết nói đùa như vậy.”
Áo Cổ Đinh xoa trán, rõ ràng là từ ngữ khen ngợi nhưng lại làm anh có chút không biết phản ứng thế nào.
Kết quả nhóm Hoàng Mao suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất, Áo Cổ Đinh đại nhân của... bọn họ, cư nhiên nói đùa?!!!!
Nhiều năm như vậy, không quản phát sinh chuyện gì, Áo Cổ Đinh tướng quân vĩnh viễn vẫn là gương mặt lạnh lùng tỏa ra hơi thở băng lãnh đó, vài mét xung quanh không ai dám tới gần, sợ chọc trúng vị sát thần này.
Chu Bách Triết cười ha hả, thận thế bò tới, mặt dày nói: “Có thể nhờ anh giúp một chuyện không, dễ lắm.”
Áo Cổ Đinh không lộ biểu cảm, bất đắc dĩ nói: “Nói.”
Chu Bách Triết chỉ chỉ ly nước: “Ngày đó không phải anh có thể dùng dị năng đông thành đá à? Nước này nóng quá, mùa hè làm tôi sắp mất nước chết rồi a.”
Áo Cổ Đinh lại càng bất đắc dĩ hơn, Chu Bách Triết nhìn anh, không được sao, chẳng lẽ muốn cự tuyệt?
Ngay sau đó, mọi người thấy cây ớt kia giống như nhân loại chắp tay, đáng thương nói: “Áo Cổ Đinh, anh giúp tôi một chút đi, tôi chỉ là một cây ớt đáng thương yếu ớt không chịu nổi một kích, bây giờ chỉ muốn uống một ly nước đá mà thôi, anh nhẫn tâm cự tuyệt tôi sao?”
Khóe miệng Áo Cổ Đinh co quắp.
Yếu ớt không chịu nổi một kích?
Từ này, đặt trên người cây ớt nhỏ, thật sự vi diệu.
Không biết vì sao, Áo Cổ Đinh đột nhiên nghĩ tới lần đối mặt với trùng biến dị cấp năm, khi đó thôn dân đã không đứng nổi nữa, duy chỉ có cây ớt nhỏ này vẫn hăm hở như cũ, đứng trên cao cao khí phách nói: “Có tôi ở đây, ai cũng không thể bắt nạt mấy người!”
Nhìn cây ớt nhỏ nói mình yếu ớt không chịu nổi một kích trước mắt, Áo Cổ Đinh có chút đau đầu, thật sự không biết làm sao, chỉ đành tập trung tinh thần kích phát dị năng, không tới mấy giây, anh mở lòng bàn tay, bên trong là mấy viên băng cầu tỏa ra khí lạnh, không khí xung quanh nháy mắt hạ thấp, khí lạnh xâm lấn làn da.
Nhóm Hoàng Mao há to miệng, giống như thấy chuyện không thể phát sinh trên thế giới này, cả đám người bật dậy, thất thanh nói: “Đại nhân, này là?”
Áo Cổ Đinh không nhanh không chậm bỏ băng cầu vào ly, chỉ nghe thấy tõm một tiếng, nước nóng nháy mắt biến thành nước đá, bên trong vần còn nhìn thấy cục đá.
Toàn bộ quá trình chỉ cần một giây.
Đó chính là nước nóng a, cư nhiên chỉ một giây đã chuyển thành nước đá... có thể thấy viên đá này lạnh cỡ nào...
Không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự rung động của nhóm Hoàng Mao lúc này.
Chu Bách Triết hài lòng uống nước, khí lạnh nháy mắt thổi bay một thân nóng rực, cậu thỏa mãn lười biếng nằm dài trên bàn nói với đám Hoàng Mao: “Gì mà giật mình đến vậy, chuyện này rất thần kỳ à?”
Một vật nhỏ như vậy đã dọa hoảng mấy người?
Nếu mấy người biết bản đại vương có thể biến thành tiểu thiên sứ chữa trị thương tổn, còn có thể hỗ trợ đề cao dị năng, chắc mấy người sẽ quỳ lạy bản đại vương, sùng bái như gặp được thượng đế đi?
Càng nghĩ, Chu Bách Triết lại càng nhịn không được cười hắc hắc, cả cây ớt kích động không thôi.
Chờ sau này trở nên mạnh mẽ hơn, cậu có thể làm toàn bộ tinh tế này sùng bái mình!
Để tất cả mọi người trở thành fan hâm mộ của mình, nói không chừng còn có thể quay một bộ phim tên là “Ớt Đại Vương Truyền Kỳ” kể lại cuộc đời thần kỳ chói lọi sáng lạn của cậu.
Hoàng Mao có chút thất thố, âm thanh cũng cất cao: “Mi không hiểu, cho dù nói chuyện này với cả tinh tế thì cũng không có ai tin.”
Chu Bách Triết sửng sốt: “Khoa trương vậy à?”
Không phải chỉ dùng dị năng hình thành cục đá thôi à?
Hoàng Mao lắc đầu, không giải thích rõ với Chu Bách Triết, ngược lại ngồi xuống ghế, có chút lo lắng hỏi: “Đại nhân, này rốt cuộc là chuyện gì?”
Hắn thực sự tò mò muốn chết.
Không cần dùng kiếm laser lại có thể kích phát dị năng hình thành cục đá, điều này thật sự quá thần kỳ, rốt cuộc làm sao làm được.
Tinh cầu này thật sự càng lúc càng cổ quái.
Có cây ớt biết nói chuyện, có một thôn xóm toàn là dị năng giả cấp ba, có trùng biến dị nhan nhản khắp nơi, còn có cả trùng vương cấp bảy đáng sợ.
Quan trọng hơn là sau khi tiến tới tinh cầu này, Áo Cổ Đinh đại nhân cũng bắt đầu có nhiều biến hóa không thể tưởng nổi.
Tỷ như tính cách, còn cả dị năng nữa.
Đủ loại chuyện thần bí làm Hoàng Mao theo bản năng cảm nhận là chúng có mối liên hệ.
Áo Cổ Đinh có ý ám chỉ nói: “Này là có người dạy tôi.”
Nhóm Hoàng Mao vừa mờ mịt lại khiếp sợ.
Rốt cuộc là người nào lợi hại như vậy?
Chu Bách Triết ho khan vài cái, muốn hấp dẫn sự chú ý của nhóm Hoàng Mao.
Không sai, người đó chính là tôi a!
Tới đây đi, sùng bái tôi đi!
Thế nhưng đám Hoàng Mao vẫn không đoán ra đầu mối, cấp bậc cao nhất trong thôn này cũng chính là nhóm dị năng giả cấp bốn kia mà thôi, thế nhưng cho dù bọn họ thế nào cũng không có khả năng dạy tướng quân những thứ này.
Như vậy rốt cuộc là ai?
Hoàng Mao càng nghĩ lại càng bứt rứt như có móng mèo cào cào trong lòng, lập tức năn nỉ: “Đại nhân, cầu ngài mau nói đi a, tôi tò mò sắp chết rồi.”
Áo Cổ Đinh liếc nhìn cây ớt nhỏ, con ngươi lóe lên chút trêu chọc, anh nhìn ra cây ớt nhỏ này cũng rất gấp gáp.
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.” Áo Cổ Đinh có ý ám chỉ liếc nhìn cây ớt nhỏ.
Nhóm Hoàng Mao đồng loạt tập trung tầm mắt lên cây ớt đang cố ấy rung cành rung lá thu hút sự chú ý, nháy mắt trầm mặc.
Chính là thứ này dạy tướng quân?
Không có khả năng!!
Nhưng từ trước đến nay tướng quân chưa từng nói dối.
Nhóm Hoàng Mao trao đổi ánh mắt, từ mắt nhau nhìn thấy khiếp sợ cùng không thể tin nổi.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ... thật sự là cái thứ bé nhỏ này tìm được phương pháp kích phát dị năng thành công mà nhân loại tìm kiếm suốt trăm ngàn năm qua mà không thành công?
Này cũng quá... quá viễn tưởng đi?!!!