Nếu người này không biết cái gì gọi là tinh thần lực, Chu Bách Triết liền vỗ ngực vung lá cây, xung phong nhận việc: “Nếu vậy, để bản đại vương phổ cập kiến thức giúp anh.”
Nam nhân nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu.
Chu Bách Triết ngồi khoanh chân ngay ngắn, lá cây khẽ cuộn lại chỉ chỉ bình trà, giống như cao tăng nhập định nói: “Trước tiên châm trà cho bản đại vương.”
Châm trà?
Nam nhân nhìn lướt qua cây ớt, sau khi xác định nó không có miệng thì im lặng hồi lâu, có vẻ kinh ngạc hỏi: “Em chắc chắn?”
Chu Bách Triết quơ quơ chân, lá cây vung vẫy, thực vô lại nói: “Đừng càm ràm, mau châm trà.”
Nam nhân tựa tiếu phi tiếu, con ngươi đen láy sâu không thấy đáy, Chu Bách Triết lập tức mất cốt khí sửa lời: “Tôi cũng không khát lắm.”
Chẳng qua giọng điệu thực ủy khuất, người không biết còn tưởng Chu Bách Triết chịu ủy khuất rất lớn lao.
Nam nhân xoa xoa chân mày, bất đắc dĩ nói: “Em nói tiếp đi.”
Chu Bách Triết gật đầu: “Tinh thần lực chính là chỉ một sức mạnh không thể nhận ra do sóng điện não phóng ra, đơn giản thì chính là loại khí tức mà anh phóng thích ra vừa nãy.”
Vừa nói, Chu Bách Triết vừa gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết nên giải thích thế nào.”
Không ngờ, nam nhân trầm tư một lúc liền hiểu: “Thì ra là vậy.”
Chu Bách Triết: “...”
Người này không khỏi quá trâu bò đi.
Cậu nhịn không được hỏi: “Cái đó, anh thật sự hiểu à?”
Giọng điệu nghe có vẻ không tin tưởng lắm.
Biểu tình nam nhân biến đổi, không đáp lời mà trực tiếp phóng ra khí lạnh quanh người, Chu Bách Triết có cảm giác đang ở giữa băng thiên tuyết địa, chóp lá trên đỉnh lại bắt đầu đọng sương trắng tỏa ra khí lạnh.
Cậu run lập cập, vội vàng cầu xin tha thứ: “Tôi phục tôi phục rồi, mau thu hồi tinh thần lực của anh đi, bản đại vương sắp chết rét rồi.”
Lúc này nam nhân mới thu hồi tinh thần lực, điều khiển tự nhiên như vậy thật sự làm Chu Bách Triết bội phục sát đất, đối phương quá trâu bò, không phục không được!
Chu Bách Triết run lẩy bẩy, vẫn còn hơi lạnh.
Con ngươi nam nhân hơi trầm xuống, anh đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Chu Bách Triết rùng mình: “Biết, biết rồi.”
Nam nhân đi ra ngoài, khoảng vài phút sau thì ôm rất nhiều củi gỗ quay trở lại, châm lửa vào bếp lò nấu nước, chờ nước sôi thì rót vào bình đặt bên cạnh Chu Bách Triết, trầm giọng nói: “Ôm sưởi ấm đi.”
Chu Bách Triết vội vàng vươn tay vươn chân ôm chặt bình nước, hài lòng than thở: “A, thật ấm áp.”
Vừa nói, chiếc lá trên đỉnh đầu cũng khẽ đong đưa, tựa hồ rất vui sướng.
Ánh mắt nam nhân nhìn mấy quả ớt khoảng vài giây, sau đó làm như không có chuyện gì dời tầm mắt, Chu Bách Triết hoàn toàn không phát hiện, vẫn như cũ thỏa mãn run run bắp đùi trắng nõn.
Một người một ớt ngồi ở đó, không nói gì, Chu Bách Triết lén lút nhìn sườn mặt nam nhân, nhịn không được thán phục giá trị nhan sắc cực cao của đối phương, cho dù nhìn bao nhiêu lần vẫn khiếp sợ như cũ.
Nam nhân phủi phủi bụi đất trên người chỉnh lý lại quần áo lại càng tăng thêm độ anh tuấn cùng cường thế.
Trời dần tối, nam nhân ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Trời tối rồi, tôi ra ngoài tìm chút đồ ăn.”
Chu Bách Triết mới lấy lại tinh thần, theo bản năng nói: “Nhanh vậy đã tối rồi sao? Rõ ràng vẫn là ban ngày...” Nhìn lướt qua cửa sổ, cậu nhất thời cứng họng.
Quả nhiên đã sụp tối.
Chu Bách Triết một lần nữa câm nín, cậu cư nhiên nhìn mặt người ta cả buổi chiều, ngay cả thời gian qua lâu như vậy mà cũng không biết.
Này cũng quá mất trí đi.
Ngay lúc Chu Bách Triết đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nam nhân đứng dậy túm lấy Ớt đại vương bỏ vào lòng rồi sải bước đi ra cửa.
Bị ôm vào lòng hệt như trẻ sơ sinh, Ớt đại vương theo bản năng giãy dụa, nam nhân cúi đầu đè đầu cậu, trầm giọng nói: “An tĩnh.”
Chu Bách Triết lập tức cứng ngắc, cả cây ớt đều có chút mất tự nhiên.
Đối phương đi tìm thức ăn, việc gì phải mang theo cậu...
Xuyên qua bụi cỏ tiến vào rừng rậm, ánh mắt Chu Bách Triết liền bị đám trái cây ở xa xa hấp dẫn, vội vàng dùng lá cây chọt chọt cánh tay nam nhân.
Nam nhân dừng chân, cúi đầu nói: “An tĩnh.”
Ớt đại vương khựng lại một chút... sau đó một lần nữa vươn lá cây, chọt chọt nam nhân.
Tướng quân: “...”
Chu Bách Triết có chút ngượng ngùng chỉ đám trái cây: “Có thể hái vài quả mang về không, tôi muốn ăn.”
Tướng quân nhịn không được xoa trán, cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm.
Một cây ớt, chẳng những biết nói chuyện, chẳng những biết tung tăng nhún nhảy... mà còn biết ăn trái cây?
..*..