Trên mặt đất khắp nơi đều là xác trùng biến dị, chiều cao của Chu Bách Triết hiện giờ chỉ tầm ba mươi sm, má đám trùng cho dù nằm bẹp dưới đất cũng cao cỡ hai met, đối với cậu thì chính là đỉnh núi cao vời vợi.
Chu Bách Triết nóng nảy nhìn bóng lưng Áo Cổ Đinh đi xa, thực muốn hét lớn một tiếng: “Anh em, món trang sức trên vai rớt rồi kìa! Mau nhặt tôi lên a!”
Thế nhưng cậu không dám, cậu sợ đám trùng biến dị sẽ bị hấp dẫn sự chú ý, bởi vì tùy tiện bất kỳ con trùng nào cũng có thể giết chết cậu.
Đầu năm nay là một gốc thức vật, sống so với chó còn khó hơn.
Chu Bách Triết thầm chua xót, rất nhanh sau đó liền chấn chỉnh tinh thần nhanh chóng lợi dùng ưu thế linh hoạt của mình lao tới, mượn lực từ đủ loại chướng ngại vật nhảy qua, cuối cùng cũng đuổi kịp Áo Cổ Đinh.
Lúc này Áo Cổ Đinh đã sớm cùng con trùng biến dị cấp sáu kia kịch chiến, kích quang kiếm kích phát dị năng không ngừng chém tới, thế nhưng lớp vỏ của trùng biến dị cực kỳ cứng cắn, chỉ để lại một vết thương nhàn nhạt rươm rướm máu màu xanh lá cây tràn ra ăn mòn mấy lỗ trên mặt đất.
Trình độ chiến đấu đẳng cấp cao này căn bản những dị năng giả khác không thể nào xen vào, cho dù là cấp bốn cũng không thể, vì thế mọi người chỉ có thể liều mạng giết những con trùng khác, không để chúng quấy nhiễu Áo Cổ Đinh.
Dù sao cho dù là dị năng giả mạnh mẽ thế nào đi nữa vẫn không thể chống chọi được chiến thuật biển người.
Ngay lúc này một tiếng gầm thét vang lên mang theo chấn động khiếp người, tinh thần của toàn bộ dị năng giả đều bị quấy nhiễu, thân thể hơi khựng một chút, thế nhưng một giây đó đã đủ để đám trùng đánh lén thành công.
Kết quả có không ít người bị thương nhẹ, bất quá vì kịp thời phản ứng né tránh nên mới không bỏ mạng.
Tất cả dị năng giả đều thầm nghĩ không tốt, vốn một con trùng cấp sáu đã đủ khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm một con, Áo Cổ Đinh cho dù mạnh cũng không có khả năng cùng lúc đối phó hai con.
Cho dù đối mặt với tình cảnh như vậy Áo Cổ Đinh vẫn không hề hoang mang, vừa chiến đấu với trùng biến dị cấp sáu vừa dùng tinh thần lực chú ý xung quanh, rốt cuộc con trùng cấp sáu thứ hai cũng xông tới, há rộng cái mồm muốn cắn xé.
“Đại nhân...” Đầu óc mọi người trống rỗng.
Thế nhưng tình cảnh mà mọi người lo ngại căn bản không phát sinh.
Kiếm kích quang trong tay Áo Cổ Đinh sáng choang ngăn cản trùng biến dị công kích, sau đó nâng tay còn lại nhanh chóng ngưng kết thành cột băng, dùng tốc độ ánh sáng phóng ra ngoài, cắm xuyên qua thân thể con trùng thứ hai kia.
Chỉ một kích như vậy thôi nhưng đã làm Áo Cổ Đinh tiêu hao gần một nửa năng lượng, độ sáng của kiếm kích quang ở trong tay cũng yếu đi vài phần.
Mọi người còn chưa kịp khiếp sợ vì cột băng kia thì phát hiện Áo Cổ Đinh tựa hồ đã sắp chống đỡ không nổi nữa, không khỏi hốt hoảng.
Mọi người đều ý thức được rất rõ, chỉ có Áo Cổ Đinh có thể giết trùng biến dị cấp sáu mà thôi, còn bọn họ, cho dù có liều mạng cũng không thể địch lại nổi.
Đây là quan niệm đã khắc vào tận trong xương, bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện giết quái vượt cấp.
Giống như tất cả mọi người đều cho rằng trái táo chỉ rơi xuống đất chứ không thể rơi lên bầu trời vậy, bởi vì nó căn bản không có khả năng.
Thế nhưng chỉ có đám Hoàng Mao biết, giết quái vượt cấp có thể phát sinh.
Mấy năm trước Áo Cổ Đinh dùng sức mạnh cấp năm phối hợp với đông đảo chiến sĩ cùng nhau giết chết trùng vương biến dị cấp bảy.
Triệu Nam Các xưa nay vẫn luôn giữ sắc mặt ôn hòa, thế nhưng lúc này đã lộ ra sát khí, vung tay giết chết một con trùng biến dị xông tới rồi hướng đám Hoàng Mao hét: “Mau qua hỗ trợ đại nhân!”
Đám Hoàng Mao nghe vậy lập tức nhanh chóng áp sát, thế nhưng trùng biến dị cấp sáu tựa hồ nhận ra ý đồ của đám Hoàng Mao, nó nhanh chóng phát ra càng nhiều trùng biến dị hơn tới ngăn cản bọn họ, nhất thời đám Hoàng Mao khó nhúc nhích được nửa bước, chỉ có thể liều mạng chém giết trùng biến dị.
“A a a a!” Hoàng Mao vừa giết vừa gào thét, mặt dính bê bết máu như ma quỷ tái thế, thế nhưng không ai sợ hãi, chỉ cảm thấy bi thương.
Mọi người đều hiểu được tâm tình của Hoàng Mao lúc này, cái loại cảm giác vô lực không thể giúp được này quả thực làm người ta đè nén tới mức muốn nổ tung.
Vì sao đã yếu rồi mà ngay cả tư cách giúp đỡ cũng không có? Nguy hiểm như vậy toàn bộ do một mình Áo Cổ Đinh gánh vác, nếu Áo Cổ Đinh ngã xuống thì có ai có thể đánh bại con trùng vương biến dị cấp bảy chứ?
Thế nhưng ngay lúc này, dị biến phát sinh.
Cách Áo Cổ Đinh không xa đột nhiên nhảy ra một cái cây xanh lá, những chiếc lá cây xinh đẹp nhất thế gian của nó khẽ lay động.
Lúc này, cái cây ấy đột nhiên hét lớn: “Đám trùng con, chịu chết đi!”
Ngay nháy mắt đó, trong lòng thôn dâng dâng trào hi vọng vô hạn, dù sao thì trừ bỏ Áo Cổ Đinh trong thôn còn một người... không đúng, là một cây ớt có thể đánh bại trùng biến dị cấp bảy, nó có sức mạnh khủng khiếp không gì có thể cản phá, không gì có thể thắng được.
Sắc mặt nhóm Hoàng Mao biến đổi, vật nhỏ này có thể làm dị năng giả thăng cấp nhưng không có nghĩa là cành lá yếu ớt của nó có thể đánh bại được trùng biến dị cấp sáu, có xông lên cũng chỉ làm món khai vị cho đám trùng mà thôi.
Hoàng Mao thậm chí còn vừa đánh vừa hét to với Chu Bách Triết: “Đồ chơi nhỏ, cậu điên rồi sao? Đừng có tự tìm được chết a!”
Chu Bách Triết nháy mắt cứng đờ, không thể tin nổi, cái tên cắc ké Hoàng Mao này vừa mới gọi mình là cái gì?
Nhỏ? Đồ chơi nhỏ?
Không chỉ Chu Bách Triết, Áo Cổ Đinh cùng người toàn thôn đều nghe thấy cái tên này, đột nhiên, tất cả khẩn trương cùng sợ hãi tựa hồ bị cái từ đồ chơi này xóa tan.
Không biết vì sao, bọn họ có chút hiếu kỳ Ớt đại vương có tâm tình gì...
Bất quá với cái tính thích giữ mặt mũi lại nhỏ mọn của Ớt đại vương, tên Hoàng Mao này phỏng chừng sẽ bị ghim.
Thôn dân thầm nghĩ.
Dù sao thì từ trước tới nay chưa từng có ai dám gọi Ớt đại vương như vậy, thế mà Hoàng Mao này lại dám, chẳng lẽ hắn không biết ngoại trừ Áo Cổ Đinh thì Ớt đại vương chính là cây ớt lợi hại nhất toàn thôn à?
Lúc này thôn dân mới bừng tỉnh nhớ ra, những người này vừa mới tới thôn, căn bản không biết chỗ lợi hại của Ớt đại vương.
Cũng không biết sau khi thấy uy lực của bom ớt, mấy người này sẽ có biểu tình gì, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Chu Bách Triết thầm ghim trong lòng, không thèm phản ứng Hoàng Mao.
Ông đây đang bận, không có thời gian để ý.
Áo Cổ Đinh hơi khựng một chút, tựa hồ biết kế hoạch của Ớt đại vương, anh nhanh chóng dẫn dắt thù hận của hai con trùng cấp sáu rồi lơ đãng dẫn dụ chúng tới gần Chu Bách Triết.
Hoàng Mao càng nhìn lại càng cuống, vì sao tướng quân lại dẫn trùng biến dị qua đó?
Thế nhưng nhất thời không thể nói được gì.
Dù sao tất cả hành vi của tướng quân đều có thâm ý, cho dù hắn là phó tướng thì cũng không thể thấu suốt.
Chu Bách Triết vội vàng kích phát tinh thần lực, rất nhanh cậu cảm giác được đỉnh đầu có chút trướng trướng, sau đó đầu tựa hồ bị thứ gì níu lấy, nặng trĩu, cơ hồ sắp bẻ cong cành lá.
Đám Hoàng Mao há to miệng đến mức không thể nào bình tĩnh được, nếu không phải thôn dân ở bên cạnh kịp phản ứng giết chết con trùng biến dị định nhân cơ hội đánh lén thì đám Hoàng Mao chắc chắn đã bị thương.
Thế nhưng bọn họ thực sự thấu hiểu phản ứng khiếp sợ của nhóm Hoàng Mao, mặc dù bọn họ đã xem qua rất nhiều lần nhưng vẫn vì nó mà rung động, nó tựa hộ như thấm sâu tới tận xương tủy cùng linh hồn, cho dù là mấy chục năm sau cũng không thể nào quên được.
Cái cây kia giống như nhân loại đang cố gắng siết nắm tay, lá cây long lanh trong suốt khẽ run, thực giống như một bức tranh sơn dầu, xinh đẹp đến mức làm người ta thán phục.
Mà một màn kế tiếp làm Hoàng Mao cực kỳ khó hiểu.
Nụ hoa trên đỉnh đầu Ớt đại vương dần dần héo tàn, cuối cùng mọc ra một quả ớt chỉ thiên đỏ tươi.
Đám Hoàng Mao nháy mắt bừng tỉnh, hóa ra cây ớt này là loại ớt chỉ thiên.
Quả ớt dựng thẳng, màu sắc đỏ au làm người ta nhìn thôi đã cảm thấy cay hừng hực.
Ớt đại vương này rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù không thể phản đối ớt của nó thực sự rất dễ nhìn, thế nhưng bây giờ đang chiến đấu trên chiến trường, nó ở bên cạnh kích phát ra ớt để làm gì?
Chẳng lẽ muốn cay chết trùng biến dị?
Chỉ nghĩ tới cái lí do này thôi đám Hoàng Mao đã muốn cười, lý do này thực sự quá hoang đường.
Thế nhưng tiếp theo đó, bọn họ không thể nào cười được.
Bởi vì Ớt đại vương ngắt ớt của mình ném vào miệng trùng biến dị, trong lúc mơ hồ bọn họ nghe thấy tiếng gào hống hách của Ớt đại vương.
“Đám trùng con, ăn bom ớt của tao đi này!”
Đám Hoàng Mao nhịn không được than thở, thực sự bó tay với chỉ số thông minh của Ớt đại vương, hóa ra nó ngốc như vậy, lại còn ngây thơ nữa, nó thực sự cho rằng quả ớt bé xíu kia có thể cay chết trùng biến dị cấp sáu sao?
Đừng có nói đùa.
Lúc này, nhóm thôn dân cho dù đối mặt với trùng biến dị cấp sáu cũng không đổi sắc cư nhiên vừa thấy bom ớt bị ném ra thì lập tức ngừng chiến, xách kiếm kích quang xoay người chạy điên cuồng, sắc mặt vặn vẹo cực kỳ kinh hoàng, cứ như vừa thấy cảnh tượng kinh khủng nhất thế gian.
Đám Hoàng Mao kinh ngạc, nhóm thôn dân này rốt cuộc bị làm sao vậy, đang chiến đấu mà phân tách đội hình như vậy bộ muốn chết sao?
Quả nhiên không được huấn luyện chính quy, đối mặt với chiến tranh, bọn họ rốt cuộc vẫn chưa hợp cách, cho dù phía trước là trùng biến dị đáng sợ thế nào đi nữa, hoặc là có gai nhọn, một chiến sĩ hợp cách tuyệt đối không được lui về sau!
Đó chính là kiêu ngạo của dị năng giả chân chính.
Nhóm thôn dân bất chấp đám Hoàng Mao nghĩ thế nào, bọn họ chỉ biết, nếu không chạy thì thật sự không còn kịp nữa rồi.
Bởi vì Ớt đại vương đáng sợ kia... ném ra tới năm quả bom ớt!
Nhớ tới nỗi sợ hãi về bom ớt trước kia, nhóm thôn dân giống như phát cuồng, con trùng biến dị không có mắt nào dám ngăn cản họ chạy thoát thân thì cứ dứt khoát chọt chết, muốn thô bạo bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu, chọt một phát không chết thì hai phát, vẫn không chết thì chọt ba phát.
Đám Hoàng Mao há to miệng, lần đầu tiên biết kiếm kích quang còn có thể chọt như dao găm như vậy.