Ngay lúc này ánh mắt Áo Cổ Đinh chợt lóe, kiếm kích quang trong tay thoáng chốc phát ra một tia sáng mạnh mẽ, khí tức lạnh như băng tràn ngập.
Chỉ trong giây lát xung quanh đã xuất hiện băng sương.
Chu Bách Triết nhịn không được run run, lạnh quá...
Thế nhưng Chu Bách Triết không biết cảm giác lạnh lẽo mà mình cảm nhận được kỳ thực đã rất yếu ớt, bởi vì con trùng biến dị cấp bảy ở đối diện đã bị đông cứng tới mức hành động của nó trở nên chậm chạp, mấy cái chân cứng ngắc như bất cứ lúc nào cũng có thể nứt ra gãy nát.
Trùng biến dị cấp bảy cực kỳ tức giận, từ miệng nó phun ra những viên phân cầu đầy mùi hôi thối văng về phía mặt Áo Cổ Đinh.
Nháy mắt này, Áo Cổ Đinh trước nay vẫn không biến sắc bất ngờ lộ ra biểu cảm bối rối.
Anh không dùng kích quang kiếm phản kích mà có chút chật vật nhanh chóng thoát khỏi những quả phân cầu kia.
Đáng sợ hơn chính là chúng rơi xuống đất sẽ bể nát rồi văng nước bẩn tung tóe đầy đất, sau đó nháy mắt ăn mòn thành một cái hố thật sâu.
Đáng sợ hơn là mùi hôi thúi tỏa ra làm người ta nôn mửa.
Con ngươi đen láy như ngọc thạch của Áo Cổ Đinh lóe lên một tia ý lạnh.
Chu Bách Triết theo bản năng ọe một tiếng, muốn bịt mũi lại, thế nhưng vấn đề là cậu là một cái cây, căn bản không có lỗ mũi, vì thế cậu bị ép phải nghe thấy mùi thúi mất hồn kia, cả ây ớt suýt chút nữa đã bay hồn về Tây Thiên.
Thật sự quá thúi đi!
Con trùng biến dị cấp bảy vẫn tiếp tục phun phân cầu, trên mặt đất rất nhanh đã trải rộng nước bẩn cùng hố to hố nhỏ bị ăn mòn, mỗi lần Áo Cổ Đinh đều né tránh số nước bẩn kia.
Chỉ là không gian sơn động mặc dù rất lớn nhưng không chống đỡ nổi nó cứ phun như vậy, thân hình nó to lớn, rất nhanh đã bị quẹt một thân nước bẩn, xác trùng vốn sạch sẽ một lần nữa trở nên hôi thối.
Tay giơ cao kiếm kích quang của Áo Cổ Đinh hơi khựng lại, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt hẹp dài lại càng lạnh lẽo hơn.
Chu Bách Triết hiểu được cảm giác của Áo Cổ Đinh lúc này, con trùng biến dị cấp bảy này thực sự quá bẩn, hơn nữa còn không chỉ bẩn mà còn đặc biệt thúi, người bình thường tuyệt đối không thể nào tiếp cận nó trong phạm vi ba mét, bằng không nhất định sẽ thúi tới bất tỉnh.
Giống như cậu vậy, đã sắp bị hun tới chết rồi a!
Lực sát thương của mùi thúi này cơ hồ sánh ngang bom ớt.
Con trùng biến dị cấp bảy kia tựa hồ phát hiện nhân loại này không dám tới gần mình, ánh mắt hung ác dữ tợn của nó lộ ra tia hưng phấn.
Nó lay động sợi râu, phát ra tiếng gào thét.
- ---ăn mi, lấy tinh hạch, trùng tộc cao đẳng đại nhân tới, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Chu Bách Triết nghe vậy thì có chút sửng sốt.
Trùng tộc cao đẳng đại nhân?
Cậu âm thầm ghi nhớ từ này trong lòng, sau này có thời gian sẽ hỏi lại Áo Cổ Đinh.
Con trùng biến dị này thoạt nhìn là cấp bảy nhưng uy áp quanh thân nó đã xấp xỉ cấp tám đỉnh phong, Áo Cổ Đinh là cấp sáu, cho dù đã đạt tới trạng thái đỉnh phong nhưng so với một con trùng biến dị sấp xỉ cấp tám thì khoảng cách vẫn quá xa, căn bản không cùng đẳng cấp.
Hơn nữa với thủ đoạn công kích của con trùng này, Áo Cổ Đinh thực sự khó tiếp cận, quan trọng nhất là dưới sự công kích của nó, Áo Cổ Đinh càng lúc càng rơi vào thế hạ phong, năng lượng dần dần tiêu hao hơn phân nửa.
Chu Bách Triết thừa dịp này vội vàng điều động tinh thần lực thúc giục sinh trưởng một đám ớt chỉ thiên, Áo Cổ Đinh hiểu ý nhanh chóng há miệng, Chu Bách Triết cũng không để ý tới chuyện bị cay, vội vàng nhét ớt vào miệng Áo Cổ Đinh...
Nước ớt đậm đà lan tỏa trong miệng làm năng lượng vốn ngưng trệ bắt đầu điên cuồng vận chuyển, năng lượng tiêu hao cạn kiệt một lần nữa trở nên dư thừa.
Áo Cổ Đinh nghiêm nghị ném kiếm kích quang cắm sâu vào vách tường.
Chu Bách Triết lập tức ôm chặt cổ Áo Cổ Đinh, trong lòng thầm hiểu đối phương muốn tung ra đại chiêu.
Trùng biến dị cấp bảy gào thét lay động giáp xác hất toàn bộ phần nước bẩn trên xác mình văng ra, sắc mặt Áo Cổ Đinh nháy mắt trở nên âm trầm, nhanh chóng lùi về sau để tránh kết quả bị phân và nước bẩn văng đầy người.
Trung biến dị cấp bảy diễu võ dương oai quơ quơ chân trùng, tựa hồ biểu thị vui vẻ khi thấy nhân loại này lùi về phía sau.
Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, khóe miệng hiện lên ý lạnh làm người ta kinh sợ.
Ngay lúc đó, trùng biến dị nhanh chóng xông tới, Áo Cổ Đinh vừa né tránh vừa tung ra một cột băng hung hăng cắm vào trên cái chân đang di chuyển của trùng biến dị.
Một vết ấn nhàn nhạt xuất hiện trên chân nó, từ trong rỉ ra giọt máu màu xanh, trùng biến dị đau đớn gào thét, nháy mắt giận tím mặt, một nhân loại lại có thể tổn thương nó.
- ----ta muốn ăn mi!
Trùng biến dị điên cuồng rống to, lý trí hoàn toàn biến mất, nó há to miệng chuẩn bị một lần nữa dùng phân cầu công kích.
Áo Cổ Đinh nhanh chóng xông tới, ngưng tụ một cột băng thật lớn đâm thẳng vào miệng trùng biến dị.
Nháy mắt, phân cầu trong miệng trùng biến dị bùng nổ, bởi vì bị cột băng chặn miệng nên nó chỉ có thể nuốt phân lẫn nước bẩn ngược vào miệng, nó tức giận gầm thét muốn phun cột băng ra.
Thế nhưng độ to của cột băng này đã được Áo Cổ Đinh cẩn thận phán đoán, kích cỡ vừa vặn cắm vào miệng nó, làm sao cũng không phun ra được.
Đôi mắt trùng biến dị cấp bảy ngày càng đỏ ngầu, hiển nhiên đã hoàn toàn bị chọc giận, nó không phun ra nữa mà quyết định trực tiếp cắn nát.
Răng rắc một tiếng, cột văng hơi nứt ra một chút.
Áo Cổ Đinh nhanh chóng tiến tới, định tu bổ phần bị nứt nhưng trùng biến dị sao có thể để Áo Cổ Đinh đạt được, nó lập tức giơ kiềm hung hăng kẹp tới.
Áo Cổ Đinh sớm đã chuẩn bị, lập tức ngưng tụ lá chắn băng ngăn cản cú kẹp, đồng thời nhanh chóng tu bổ cột băng.
Trùng biến dị cảm nhận được cột băng trong miệng biến lớn thì lại càng phẫn nộ không thôi, nó dùng chân mình hung hăng đập vào lá chắn băng, mỗi lần đập lại làm lá chắn nứt một đường, không tới vài cái, lá chắn đã hoàn toàn vỡ vụn.
Áo Cổ Đinh quyết định thật nhanh, anh đạp lên chân trùng nhảy ra sau, trùng biến dị bám sát, một người một trùng một lần nữa kịch liệt chiến đấu.
Trùng biến dị có ưu thế trời sinh, sức mạnh bản thân vượt trội hơn nhân loại rất nhiều, cộng thêm cấp bậc chênh lệch của hai người khá lớn, Áo Cổ Đinh lại dần dần rơi vào hạ phong, năng lượng trong cơ thể lại một lần nữa cạn kiệt.
Thấy tình huống này, Chu Bách Triết thầm nhủ không tốt, vội vàng nhét hết số bom ớt còn dư lại vào miệng Áo Cổ Đinh, trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Nếu không phải Áo Cổ Đinh có bom ớt chống đỡ thì chỉ sợ dưới sức tấn công của trùng biến dị cấp bảy chỉ có thể chống đỡ được nửa tiếng, dị năng giả cho dù lợi hại thế nào thì cũng không phải làm bằng sắt.
Một trùng một người đánh nhau hơn bốn mươi phút, tinh thần lực của Áo Cổ Đinh đã rơi vào trạng thái mệt mỏi nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Trùng biến dị cấp bảy có chút tức giận, nhân loại này không giống những nhân loại nó từng gặp qua, đánh thế nào năng lượng cũng cuồn cuộn không hết.
Nó rõ ràng ý thức được, nhân loại này thật sự rất mạnh mẽ.
Nếu muốn giết hắn thì chỉ có một biện pháp.
Trùng biến dị ngửa đầu gào thét, sau đó bắt đầu húc vào vách tường, chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn vang lên, trùng biến dị nhanh chóng từ khe hở móc ra tinh hạch đỏ ngầu long lanh sáng chói.
Viên tinh hạch này tỏa ra khí tức cực kỳ nồng đậm, mang theo uy áp cường giả đáng sợ.
Ngay cả Áo Cổ Đinh cũng nhịn không được kinh ngạc.
Bởi vì anh chưa từng thấy qua viên tinh hạch nào có màu đỏ thẫm như vậy.
Chu Bách Triết cũng là lần đầu tiên biết trên thế giới này có tinh hạch màu đỏ thẫm, hơn nữa viên tinh hạch này mang tới sức hấp dẫn ăn đứt tất cả các loại tinh hạch khác.
Như vậy có thể thấy cấp bậc của nó hiển nhiên cao hơn tinh hạch cấp sáu.
Chỉ là tinh hạch cấp bảy có màu tím, thế nhưng viên này lại có màu đỏ, Chu Bách Triết có chút bối rối, tinh hạch màu đỏ thẫm này rốt cuộc có phẩm chất gì?
Trùng biến dị cầm tinh hạch gầm gừ gào thét.
- ---ăn tinh hạch cấp tám.... thăng cấp, giết chết nhân loại!
Chu Bách Triết hơi khựng lại, nháy mắt hiểu ra, hóa ra tinh hạch màu đỏ thẫm kia là tinh hạch cấp tám.
Tuyệt đối không thể để nó ăn.
Chu Bách Triết bất chấp, chỉ dùng một giây thời gian kích phát sinh trưởng bom ớt, nhanh chóng ném ra ngoài.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, xung quanh trùng biến dị bắt đầu lan tỏa rất nhiều sương mù màu đỏ, cho dù là trùng biến dị cấp bảy cũng không tránh được ăn đau, cảm giác nóng hừng hực tựa hồ ăn mòn linh hồn, làm nó lăn lộn trên đất, thân thể to lớn đụng vàng vách đá gây nên chấn động, đất đá cuồn cuộn rớt xuống phát ra tiếng vang thật lớn.
Chu Bách Triết không thể tới gần làn sương đỏ, vì thế cậu chỉ có thể áp sát Áo Cổ Đinh, gấp gáp nói: “Không thể để nó ăn viên tinh hạch kia.”
Áo Cổ Đinh không hỏi nguyên nhân, chỉ trầm giọng nói: “Tránh sang một bên.”
Chu Bách Triết lập tức nhảy vào trong góc, kinh hồn bạt vía nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh, cất cao giọng nói: “Anh phải cẩn thận đấy.”
Áo Cổ Đinh không để ý tới Chu Bách Triết, nhanh chóng vọt vào trong làn sương đỏ.
Chu Bách Triết cố gắng nhìn tình cảnh bên trong làn sương đỏ, thế nhưng vẫn không thể nhìn rõ tình huống, trong lòng lại càng lo lắng không thôi.
Trùng biến dị vẫn còn gào rống thống khổ, vách núi chấn động rung lên, cũng không biết có sụp đổ hay không, Chu Bách Triết lo lắng run run cành lá, nếu quả thực không được.... thì cậu sẽ vọt vào giúp Áo Cổ Đinh.
Chỉ là vừa nghĩ tới làn sương đỏ đáng sợ kia, Chu Bách Triết liền cảm thấy cả người mình đau đớn.
Thế nhưng đứng trước mặt mối nguy hiểm tính mạng thì chút đau đớn này có nhằm nhò gì!
Hít sâu một hơi, Chu Bách Triết cuộn lá cây cắn đầu liều mạng lao vào trong, lúc thế giới trước mắt biến thành màu đỏ, vị cay quen thuộc liền tấn công tới làm cậu suýt chút nữa đã trợn trắng mắt bất tỉnh.
Thật sự cay quá đi!
Ngay lúc này, Chu Bách Triết bị nhấc lên không trung, dưới chân trống rỗng làm cậu sợ hoảng hồn, vội vàng giãy dụa, không phải là trùng biến dị đã tha cậu đi rồi chứ?
“Đừng động.” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai mang theo ý lạnh nhàn nhạt quen thuộc, Chu Bách Triết không giãy dụa nữa, chỉ hỏi: “Tinh hạch đâu rồi?”
Áo Cổ Đinh không lên tiếng, nhanh chóng xách cây ớt nhỏ lao ra khỏi làn sương, thế nhưng làn sương kia tựa hồ chỉ biết bao lấy vật còn sống, nó bắt đầu lan tràn về phía Áo Cổ Đinh.
Chu Bách Triết sợ tới mức dựng đứng lá cây: “Nó tới rồi!”
Áo Cổ Đinh giật giật khóe miệng, cứ cảm thấy hình ảnh này thực vui mắt.
Chu Bách Triết liều mạng chui vào trong cổ áo Áo Cổ Đinh, muốn giảm bớt sự ăn mòn của làn sương kia.
Gân xanh trên trán Áo Cổ Đinh không ngừng nảy lên, vội vàng đè cây ớt không an phận này lại: “An tĩnh.”
Bị đè lại, Chu Bách Triết chỉ có thể yếu ớt lắc lắc lá cây, run rẩy nói: “Thế nhưng làn sương đỏ kia sắp lan tới rồi.”
Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ thở dài, vận dụng năng lượng hấp thu sạch sẽ làn sương lan tới, sau đó đặt Chu Bách Triết vào trong góc, dặn dò: “Đợi ở đây.”
Chu Bách Triết kéo tay áo Áo Cổ Đinh nói: “Anh muốn đi đâu?”
Áo Cổ Đinh híp mắt: “Tiếp tục chiến đấu với trùng biến dị.”
Chu Bách Triết nghe vậy thì buông tay ra: “Vậy anh... cẩn thận.”
Áo Cổ Đinh gật đầu, từ trong lòng móc tinh hạch đưa cho Chu Bách Triết, trầm giọng nói: “Cái này... bây giờ là của em.”
Chu Bách Triết nhận lấy tinh hạch, nhịn không được lảo đảo, chờ lấy lại tinh thần thì Áo Cổ Đinh đã biến mất trong làn sương đỏ, bên trong bắt đầu truyền ra âm thanh đánh nhau kịch liệt.
Chu Bách Triết nhìn chằm chằm tinh hạch màu đỏ, đầu trống rỗng, giống như bị một cái chùy đánh tới phát ngốc.
Cái này... chính là viên tinh hạch cấp tám kia sao?
Màu sắc đỏ thẫm, còn có khí tức tỏa ra đã chứng thực phỏng đoán của cậu chính xác.
Thế nhưng tinh hạch cấp tám không phải nguyên nhân làm Chu Bách Triết phản ứng lớn như vậy, mà là câu nói của Áo Cổ Đinh vừa nãy.
Đến bây giờ, Chu Bách Triết cũng hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Thế nhưng lý trí nói cho cậu biết, cậu không nghe nhầm, là sự thật.
Chu Bách Triết nắm chặt tinh hạch cấp tám, phản ứng đầu tiên là muốn hấp thu nó, thế nhưng lại không thể nào ra tay được, dù sao cũng là tinh hạch cấp tám, rất có thể chính là viên độc nhất vô nhị trên thế giới.
Với lại thứ này là Áo Cổ Đinh lấy được từ tay trùng biến dị, cậu cứ vậy hấp thu hết không khỏi có chút.... không tốt lắm đi.
Sau khi loay hoay một hồi, Chu Bách Triết quấn chặt nó trong rễ cây của mình, cậu tin tưởng để chỗ này đảm bảo nhất.
Mà lúc này làn sương kia cũng bắt đầu tiêu tán, bóng dáng Áo Cổ Đinh cùng trùng biến dị cấp bảy cũng dần hiện ra, Chu Bách Triết bật dậy chạy tới bên cạnh Áo Cổ Đinh quan sát mấy lần, tâm cũng thót lên.
“Anh.... bị thương!” Chu Bách Triết la hoảng.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt nói: “Em nhìn đối diện.”
Chu Bách Triết theo bản năng quay đầu, suýt chút nữa đã nhảy cỡn lên.
Con trùng biến dị cấp bảy không ai bì nổi kia giờ phút này cực kỳ chật vật, cả người đầy vết thương lớn nhỏ, mặc dù không chết người nhưng khẳng định cũng không dễ chịu.
So ra thì thương tích của Áo Cổ Đinh có thể xem là nhẹ rồi.
Trùng biến dị cấp bảy sao lại bị thương như vậy, nếu không phải làn sương kia làm nó phân tâm thì sao có thể bị nhân loại đáng ghét này đánh lén chứ?
Quan trọng hơn là tinh hạch cấp tám của nó cũng bị nhân loại này trộm đi.
Trùng biến dị cấp bảy rung rung râu, rất nhanh liền cảm nhận được tinh hạch cấp tám đang ở trên người cái cây kia, nó điên cuồng gào rống xông về phía Chu Bách Triết.
- ----trả lại cho ta.
Nghe thấy âm thanh của trùng biến dị, Chu Bách Triết quấn chặt tinh hạch bò bò bò lên bả vai Áo Cổ Đinh, kinh hoảng nói: “Nó muốn cướp tinh hạch của tôi.”
Áo Cổ Đinh lạnh mặt nhanh chóng nhảy lên rút kiếm kích quang cắm trên vách sơn động, bắt đầu một lần nữa kịch chiến với trùng biến dị cấp bảy.
Mỗi lần đấu với trùng biến dị cấp bảy đều tiêu hao rất nhiều năng lượng, Áo Cổ Đinh có thể trụ vững tới bây giờ, thậm chí còn tổn thương nó đã có thể coi là không dễ dàng.
Cho nên nói giết trùng biến dị cấp bảy sao có thể dễ dàng.
Thế nhưng hiện giờ tên đã lên dây không bắn không được.
Chu Bách Triết chỉ có thể thầm lo lắng.
Áo Cổ Đinh trầm mặc, ngược lại không hề có chút hốt hoảng, trùng biến dị cấp bảy phẫn nộ, sức chiến đấu lại càng gia tăng không ít, Áo Cổ Đinh khó khăn công kích, không ngừng thay đổi vị trí công kích tạo thành thương tích trên thân trùng biến dị.
Thế nhưng lực phòng ngự của trùng biến dị cấp bảy quá cao, công kích của Áo Cổ Đinh chưa đủ tạo thành vết thương nặng
Ngay lúc này từ xa xa tựa hồ truyền tới âm thanh chiến đấu của trùng triều cùng nhóm dị năng giả.
Trong lòng Chu Bách Triết khẽ lộp bộp một tiếng.
Cũng không biết nhóm dị năng giả kia đối phó được trùng triều nên đặc biệt chạy tới giúp Áo Cổ Đinh hay là trùng triều bị trùng vương điều khiển chạy tới hiệp trợ.
Không quản là cái nào, Chu Bách Triết đều phải giúp Áo Cổ Đinh mau chóng giết chết con trùng vương cấp bảy này.
Chỉ có giết nó thì đám trùng triều nhiều tới giết mãi không hết kia không còn đáng sợ nữa.
Áo Cổ Đinh vẫn đang gian nan chiến đấu với trùng biến dị, Chu Bách Triết sờ tinh hạch giấu bên trong rễ cây, trong lòng nhanh chóng có quyết định.
Tinh hạch cấp tám mất thì mất, thế nhưng mạng của tất cả mọi người có thể sẽ dần dần chết đi theo thời gian trôi qua.
Cậu không thể trì hoãn được nữa.
Vì thế Chu Bách Triết bắt đầu hấp thu tinh hạch cấp tám, năng lượng nồng đậm như muốn mở rộng toàn bộ kinh mạch, cảm giác đau đớn ập tới, Chu Bách Triết cắn răng kiên trì, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Cấp bậc của Chu Bách Triết chỉ mới cấp sáu, nếu hấp thu tinh hạch vượt cấp thì rất có thể sẽ bạo thể mà chết, bởi vì thân thể căn bản không chịu nổi lượng năng lượng nồng đậm lại khổng lồ tới vậy.
Ngay lúc Chu Bách Triết cảm thấy mình sắp nổ tung thì một luồng sức mạnh thần kỳ bắt đầu hấp thu số năng lượng dư thừa kia, giúp Chu Bách Triết bình an vượt qua giai đoạn này.
Chu Bách Triết cảm giác thế giới trước mắt tựa hồ không giống trước kia, nhất là thân thể tựa hồ cũng xuất hiện biến hóa không rõ.
Chỉ là đáng tiếc hiện giờ không có gương, cậu căn bản không thấy được hình dáng của mình.
Thế nhưng Chu Bách Triết có thể cảm giác năng lượng cực kỳ tràn đầy, giống như một quyền có thể đánh chết trâu vậy.
Một mùi hương kỳ dị truyền tới, Chu Bách Triết ngửi một cái, cứ cảm thấy hình như truyền từ trên đầu mình, cậu theo bản năng sờ một cái, sau đó có thứ gì đó nháy mắt rơi xuống.
Chu Bách Triết nắm vật kia, toàn bộ lá cây nháy mắt cứng ngắc.
Này là trò vui gì đây?
Chu Bách Triết chậm rãi vươn lá cây tới trước mắt, toàn bộ cây ớt lại một lần nữa khiếp sợ.
Thứ này---- lại là ớt?
Quả ớt chỉ thiên vẫn luôn ngoan cố quyết chí an cư lạc nghiệp trên đỉnh đầu cậu, ngay vừa nãy lại rụng xuống?
Chu Bách Triết nắm quả ớt, nhất thời có chút không biết nên làm gì.
Ngửi thấy mùi vị quả ớt kia, năng lượng vốn tiêu hao hơn phân nửa một lần nữa chậm rãi hồi phục, ánh mắt anh chợt lóe, lại một lần nữa cảm nhận được rung động chưa từng có.
Giống như người sắp chết khát trong sa mạc tìm thấy nguồn nước vậy, cả người đều bị thứ đó hấp dẫn, hoàn toàn không để tâm tới thứ gì khác.
Áo Cổ Đinh thầm cắn đầu lưỡi để chính mình tỉnh hồn lại.
Thế nhưng đối với cường giả thì chỉ một giây phân tâm đã đủ để thay đổi kết quả.
Trùng biến dị cấp bảy nắm bắt cơ hội này nhanh chóng khạc ra một quả pháo năng lượng, rõ ràng muốn dùng chiêu này để giết chết nhân loại trước mắt.
Đến khi Áo Cổ Đinh lấy lại tinh thần thì căn bản không kịp làm ra bất kỳ phương pháp đối ứng nào, chỉ có thể bị nó đánh bay đập vào vách núi, phát ra tiếng vang thật lớn, đất đá xung quanh vỡ vụn đã đủ chứng minh quả pháo này đáng sợ thế nào.
Sắc mặt Áo Cổ Đinh tái nhợt, khóe mắt trào ra máu tươi, năng lượng vốn ngưng tụ trở nên tán loạn, cả người rớt từ trên vách tường cao hơn ba mét rớt xuống đất, dấy lên một trận bụi đất.
Chu Bách Triết bị một màn này chấn kinh tới ngây người, thật lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình, vội vàng nói: “Áo Cổ Đinh, anh có sao không?”
Áo Cổ Đinh hơi nghiêng đầu lau vệt máu tươi bên khóe miệng, giọng điệu lạnh nhạt: “Không chết được.”
Vừa nói, ánh mắt anh vừa lóe lên ý lạnh nhìn chằm chằm con trùng biến dị cấp bảy kia, tựa hồ đang nhìn xác chết.
Rõ ràng là thuộc về thế yếu nhưng ánh mắt kia lại quỷ dị làm trùng biến dị lạnh cả người, cảm thấy có chút sợ hãi.
Ý thức được mình sợ nhân loại này, trùng biến dị gầm lên, giương nanh múa vuốt, muốn xua đuổi cảm giác đó đi.
Áo Cổ Đinh chậm rãi bò dậy, không nhanh không chậm.
Trùng biến dị cấp bảy không tiến hành công kích mà cẩn thận nhìn chằm chằm nhân loại này, bản năng nói cho nó biết, nhân loại này lúc này rất nguy hiểm.
Thế nhưng nhân loại này đã bị thương, vì sao lại có thể tạo thành nguy hiểm cho nó chứ?
Trùng biến dị cấp bảy căn bản không nghĩ ra, nó cũng lười nghĩ, nó khẽ di chuyển tìm kiếm nhược điểm của nhân loại này.
Chu Bách Triết cũng không dám thở mạnh, thấp giọng nói: “Áo Cổ Đinh, nếu không được thì chúng ta chạy đi.”
Con trùng biến dị cấp bảy này thật sự quá lợi hại.
Đến lúc này thì không biết cậu đã bổ xung bao nhiêu lần mana cho Áo Cổ Đinh, thế nhưng con trùng biến dị đó chỉ bị thương nhẹ mà thôi, còn Áo Cổ Đinh thì ói máu, sắc mặt tái nhợt như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hiện giờ tạm lui, chờ sau này thực lực gia tăng thì quay trở lại báo thù.
Ý niệm này chợt lóe trong đầu Chu Bách Triết rồi tan biến không còn vết tích.
Bởi vì Chu Bách Triết biết rõ ý nghĩ này căn bản không thực tế.
Cho dù hôm nay bọn họ thuận lợi chạy đi nhưng những người khác phải làm sao?
Quan trọng hơn là ngay cả Áo Cổ Đinh cũng không thể đánh lại trùng biến dị cấp bảy, như vậy còn có ai có thể chống đỡ nó chứ?
Chuyện tới lúc này, biện pháp duy nhất chính là cậu phải thăng cấp, sau đó sinh trưởng ra bom ớt cường đại hơn để Áo Cổ Đinh bổ sung năng lượng cùng tinh thần lực.
Đột nhiên Chu Bách Triết nghĩ tới gì đó, cậu vội vàng mở cửa hàng, quả như dự đoán nhìn thấy cấp bậc đã tăng lên ----- cấp bảy.
Sau khi hấp thu tinh hạch cấp tám, Chu Bách Triết đã trực tiếp từ cấp sáu thăng lên cấp bảy đỉnh phong.
“Đưa quả ớt đó cho tôi.” Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên kéo thần trí đang chìm trong hệ thống của Chu Bách Triết quay lại, lập tức hiểu được chủ ý của Áo Cổ Đinh, do dự nói: “Anh muốn ăn cái này à?”
Thế nhưng quả ớt này thật sự quá quỷ dị, ngay cả bản thân Chu Bách Triết cũng không dám đảm bảo nó có tác dụng phụ gì hay không.
“Hay là ăn bom ớt tôi thúc sinh đi.” Chu Bách Triết đề nghị.
Áo Cổ Đinh lạnh lùng nói: “Không có thời gian, đưa đây.”
Chu Bách Triết biết lời này của Áo Cổ Đinh rõ ràng là mượn cớ, bởi vì cậu chỉ cần một giây để thúc sinh bom ớt mà thôi.
“Nhanh một chút.” Áo Cổ Đinh thúc giục.
Chu Bách Triết không biết làm sao, chỉ có thể cắn răng nhét quả ớt kỳ quái kia vào miệng Áo Cổ Đinh.
Ngay lúc này, một luồng ánh sáng chói mắt phát ra....
.106.