Tấm khiên kia rốt cuộc là gì?
Vì sao Áo Cổ Đinh có thể sử dụng sức mạnh của mình thần kỳ đến vậy?
Đám Hoàng Mao cũng khiếp sợ, quan trọng hơn là vừa nãy suýt chút nữa bọn họ đã cho rằng Áo Cổ Đinh không thể thoát được kiếp nạn này.
Thế nhưng Áo Cổ Đinh lưu loát nhanh gọn hóa giải nguy cơ, biểu tình cực kỳ ngưng trọng.
Bởi vì... dị năng của anh đã hoàn toàn tiêu sạch sau khi hình thành chiếc khiên kia.
Chu Bách Triết vẫn như cũ quấn trên cổ Áo Cổ Đinh, run rẩy quơ quơ cành lá, thở dài nói: “Áo Cổ Đinh, anh thật lợi hại a.”
Tấm khiên băng thoạt nhìn yếu ớt lại có thể chống đỡ được một kích toàn lực của trùng biến dị.
Áo Cổ Đinh nhíu mày, không nói tiếng nào.
Trùng biến dị cấp sáu thấy một kích toàn lực của mình bị tùy tiện hóa giải thì kiêng kỵ cực kỳ, không còn tùy tiện động thủ nữa, bắt đầu duy trì tư thái đột ngột công kích, chăm chú nhìn Áo Cổ Đinh, tìm kiếm sơ hở có thể một kích chí mạng.
Áo Cổ Đinh hiển nhiên nhìn thấu ý định của nó, thế nhưng trong tình huống cạn kiệt dị năng vẫn thực trấn định, khí tràng mạnh mẽ, ngay cả nhóm Hoàng Mao cũng không nhìn ra dị thường.
Chu Bách Triết cũng không hề phát hiện, ngược lại vì Áo Cổ Đinh lộ ra ngón nghề mà cả cây ớt trở nên hưng phấn kích động, không ngừng quơ quào rễ cây khiêu khích con trùng cấp sáu kia.
“Tới a, cái đồ rác rưởi, giỏi thì tới đây a.” Chu Bách Triết dùng rễ cây của mình hung hăng quất vào cẳng trùng biến dị.
Trùng biến dị tức giận gầm nhẹ một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích, thực kiêng kỵ nhìn lướt qua Áo Cổ Đinh.
Chu Bách Triết thấy vậy lại càng hung hăng phách lối hơn, con trùng này rõ ràng thượng đội hạ đạp, thấy Áo Cổ Đinh lợi hại liền kinh sợ.
Dĩ nhiên, Chu Bách Triết cũng không phải đơn thuần khiêu khích, mục đích chủ yếu là chọc con trùng biến dị này tức giận.
Cậu phát hiện một khi trùng biến dị tức giận hoặc chuẩn bị phát động công kích sẽ há to mồm gầm thét một tiếng, tựa hồ làm vậy sẽ làm sức mạnh của chúng cường đại hơn.
Bất quá như vậy thì bom ớt của cậu tuyệt đối sẽ ném trúng mục tiệu.
Chỉ là hiện giờ con trùng này căn bản không hề lớn lối, ngược lại thay đổi lộ tuyến hung hăng càn quấy thành cẩn thận nội liễm, thực sự hại Chu Bách Triết có chút khó thích ứng.
Bất quá không sao, cậu có cách làm nó tức giận.
Xa xa...
Đám Hoàng Mao vẫn đang chém giết bất phân thắng bại với con trùng biến dị cấp sáu què một chân kia, may mà có thôn dân chạy tới hỗ trợ, không ngừng đánh lén.
Trùng biến dị lợi hại cỡ nào cũng chịu không nổi đám đông vây đánh như vậy.
Càng miễn bàn là hiện giờ còn đang bị thương, sức mạnh cùng phản ứng không còn nhanh nhẹn như cũ.
Dần dần lại có thêm dị năng giả tham gia áp chế, trên người nó xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ, máu me đầm đìa.
Thực tế thì bọn họ có thể tạo ra thành quả như vậy đã là rất tốt rồi.
Phải biết thực lực chênh lệch giữa cấp bốn cùng cấp sáu thực sự quá lớn, không phải dựa vào nhân số có thể bù đắp.
Nhưng rất nhanh sau đó, đánh đánh một hồi, nhóm Hoàng Mao kinh hãi phát hiện một sự thật đáng sợ.
Đó chính là, sức mạnh của nhóm thôn dân cấp bốn này cư nhiên cao hơn bọn họ.
Ý niệm đầu tiên của nhóm Hoàng Mao là không có khả năng.
Bọn họ thông qua vô số chiến dịch chém giết trùng biến dị gia tăng cấp bậc cư nhiên lại không bằng nhóm thôn dân này?
Sự thật này làm sắc mặt nhóm phó tướng cực kỳ khó coi.
Sao có thể như vậy?
Cấp bốn cùng cấp bốn mặc dù có chênh lệnh nhưng cũng không lớn tới vậy, căn cứ theo sức mạnh phát ra thì hẳn là đỉnh cấp.
Nhưng vấn đề là thông qua độ sáng của kiếm kích quang thì nhóm Hoàng Mao biết dị năng của nhóm thôn dân rõ ràng chỉ ở mức cấp bốn sơ cấp mà thôi.
Là nguyên nhân gì tạo thành hiện tượng quỷ dị này?
Không hẹn mà gặp, nhóm Hoàng Mao cũng nghĩ tới một bóng dáng xanh lục.
Đó chính là.... cây Ớt đại vương biết nói chuyện kia.
Có lẽ vì nó tồn tại nên dị năng của nhóm thôn dân phát sinh dị biến.
Không biết vì cái gì, nhóm Hoàng Mao thực hâm mộ nhóm thôn dân, đừng thấy bọn họ sinh sống trên tinh cầu bỏ đi không ai chịu ở, thực sự bọn họ lại có được dị năng hùng mạnh mà người người ao ước.
Dị năng giả ở tinh cầu A phải dùng đủ thứ tốt không ngừng tích lũy dị năng, thế nhưng nhóm thôn dân này không có gì cả, chỉ có bàn tay vàng tên là Ớt đại vương đã có thể KO rất nhiều dị năng giả ở tinh cầu A.
Nếu bọn họ có cơ hội trọng sinh, bọn họ tình nguyện từ bỏ hết thảy ở tinh cầu A, trở thành thôn dân của tinh cầu bỏ đi này.
Điều kiện cuộc sống mặc dù kém một chút nhưng chỉ cần Ớt đại vương ở thì chuyện thăng cấp không còn khó khăn như vậy nữa.
Trùng triều vẫn ồ ạt ập tới, điên cuồng công kích mọi người.
Trùng biến dị cấp sáu bị nhóm dị năng giả công kích không ngừng lùi về sau, cuối cùng triệt để đỏ mắt ngửa mặt lên trời gầm thét, cả người nó bắt đầu phồng to lên như được bơm khí, miệng há to, một luồng sức mạnh đáng sợ tựa hồ ngưng tụ trong miệng nó.
Nhóm dị năng giả đột nhiên cảm thấy bất an, liền quả quyết lùi nhanh về phía sau, thế nhưng đã không còn kịp, gió lốc đáng sợ bắt đầu phun ra từ miệng trùng biến dị, chúng cuốn lấy mọi người, hung hăng ném bay lên không trung.
Không ai thoát khỏi cơn gió xoáy này, dị năng giả bị cuốn vào trong thì không ngừng xoay tròn.
Dĩ nhiên trong cơn gió lốc còn có không ít đất đá cùng thân cây, tất cả bắt đầu va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thật lớn.
Công kích mạnh mẽ làm bọn họ suýt chút nữa tối tăm mặt mũi, trực tiếp hôn mê, thế nhưng bọn họ cố gắng chịu đựng, bởi vì một khi ngất đi thì có thể sẽ không tỉnh lại được.
Trận tập kích này quá bất ngờ làm nhóm dị năng giả không bị cuốn vào vòng gió lốc ngây người hồi lâu, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, trùng biến dị cấp sáu có dị năng cực kỳ đáng sợ.
So với dị năng không ra sao của trùng cấp ba cấp bốn thực sự là một trời một vực.
Hoàng Mao có chút bối rối: “Làm sao bây giờ?”
Mọi người tập trung ánh mắt về phía Áo Cổ Đinh ở giữa trùng triều.
Bên kia phát sinh bất ngờ, Áo Cổ Đinh cùng Chu Bách Triết sớm đã phát hiện, chỉ là hiện giờ bọn họ đang chống cự với trùng biến dị cấp sáu, không có cách nào ra tay hỗ trợ.
Chu Bách Triết khẽ cắn răng: “Chốc nữa anh công kích con trùng kia, tôi sẽ ném bom ớt ra.”
Vừa nói, Chu Bách Triết vừa bứt bom ớt trên đỉnh đầu...
“Chờ một chút.”
Một âm thanh trầm thấp vang lên ngăn cản động tác tiếp theo của Chu Bách Triết.
Chu Bách Triết sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
Con ngươi đen nhánh của Áo Cổ Đinh tựa hồ lóe lên tia sáng dị thường: “Ném bom ớt của em vào miệng tôi.”
Chu Bách Triết kinh hãi: “Anh nổi điên gì vậy?”
Chẳng lẽ đầu óc Áo Cổ Đinh có vấn đề?
Mặc dù sớm biết Áo Cổ Đinh không sợ cay, thế nhưng bom ớt này ngay cả trùng biến dị cũng bị cay tàn, một nhân loại như anh sao có thể chống chọi nổi?
Khóe miệng Áo Cổ Đinh tràn ra ý lạnh, nói ra một câu làm Chu Bách Triết sợ tới suýt tè ra quần.
“Dị năng của tôi đã tiêu hao sạch sẽ.”
Tiêu hao... sạch sẽ?
Chu Bách Triết tan vỡ, ngay thời khắc mấu chốt như vậy mà dị năng của Áo Cổ Đinh lại hết?
Sao lại nhanh như vậy a?
Áo Cổ Đinh giải thích: “Tấm khiên băng kia đã tiêu hao hết dị năng còn lại.”
Chu Bách Triết nhất thời bừng tỉnh, thế nhưng sắc mặt lập tức biến đổi, run sợ liếc nhìn con trùng biến dị cấp sáu kia, nó vẫn còn đang đề phòng, ngu ngốc nghĩ rằng thực lực của Áo Cổ Đinh rất cường đại, cần phải kiêng kỵ.
Chu Bách Triết thầm phỉ nhổ con trùng ngu xuẩn, nhưng cũng chính vì nó ngu xuẩn nên cậu cùng Áo Cổ Đinh mới không bị công kích.
Bằng không ai thắng ai thua cũng chưa nhất định.
Chỉ là bây giờ phải làm sao đây?!!
Chu Bách Triết hốt hoảng không thôi, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta mau chạy đi.”
Rõ ràng nguy hiểm sắp tới nhưng Áo Cổ Đinh hoàn toàn không có chút hoảng hốt nào, ngược lại bình tĩnh nói: “Tôi ăn bom ớt có lẽ sẽ khôi phục dị năng.”
Chu Bách Triết: “!!!”
Trò vui gì đây?
Ăn bom ớt của cậu có thể khôi phục dị năng?
Giống như ăn bình mana vậy á hả?
Cậu thân là người sản sinh bom ớt sao không hề biết đến chức năng này vậy?
“Anh chắc không?” Chu Bách Triết có chút không tín nhiệm.
Áo Cổ Đinh híp mắt nhìn chằm chằm con trùng biến dị cấp sáu bắt đầu có động tác bên kia, nhắc nhở: “Con trùng kia lập tức muốn công kích, em chỉ có một giây để suy nghĩ thôi.”
Một giây?
Một giây có thể suy nghĩ vẹo gì?
Chu Bách Triết thực bất đắc dĩ, trong tình huống này chỉ có thể tin tưởng Áo Cổ Đinh một lần, lỡ như... lỡ như Áo Cổ Đinh bị cay chết thì cũng không nên trách cậu.
“Nhanh lên!” Áo Cổ Đinh lạnh giọng thúc giục.
Chu Bách Triết hái bom ớt trên đỉnh đầu mình xuống, nhanh chóng nhét vào miệng đã sớm há sẵn của Áo Cổ Đinh, tiếp đó cả cây ớt hệt như hỏa tiễn phóng ra ngoài...
Mặc dù con đường trước mặt bị vô số trùng biến dị chặn lại nhưng không thể nào ngăn cản quyết tâm muốn chạy trốn của Chu Bách Triết!
Đó chính là bom ớt a!
Là bom ớt còn đáng sợ hơn cả trùng biến dị a!
Nhóm thôn dân sớm đã chú ý tới một màn này, sắc mặt lập tức ảm đạm.
Phản ứng đầu tiên là... Áo Cổ Đinh ăn bom ớt?
Ăn bom ớt?
Bom ớt?!!
Nhóm thôn dân cũng không đoái hoài tới nghi vấn, theo bản năng kích phát lòng sợ hãi đối với bom ớt, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Có trùng biến dị dám ngăn cản bọn họ?
Giết!
Có đá chặn đường bọn họ?
Nhảy qua!
Có cây cản đường?
Đi vòng!
Có con trùng biến dị què chân chắn đường?
Giết!
Nhóm thôn dân giống như phát điên cùng điên cuồng đâm chọt con trùng biến dị cấp sáu kia.
Dám cản đường bọn tao, chọt cho mày chết!
Đám Hoàng Mao nhịn không được nuốt nước miếng, bọn họ không chạy trốn như nhóm thôn dân mà đứng im tại chỗ, bởi vì bọn họ thực lo lắng cho an nguy tướng quân nhà mình.
Uy lực của bom ớt kia thực sự làm bọn họ kinh hãi, tướng quân ăn bom ớt này thì ai biết có bị cay chết như đám trùng không chứ?
Thế nhưng phản ứng của nhóm thôn dân không khỏi quá kích động đi?
Nhóm Hoàng Mao nào biết nhóm thôn dân sớm đã bị bom ớt cay tới kinh hoảng, ngay cả đám trùng biến dị đáng sợ nhất đặt trước mặt bom ớt cũng trở nên đáng yêu hơn một chút.
Đường đường là trùng biến dị cấp sáu, sự tồn tại của nó làm người người kinh sợ, là đỉnh núi cao mà không thể nào chiến thắng được.
Thế nhưng bây giờ, lần đầu tiên nó biết cái gì gọi là sợ hãi.
Đám nhân loại này, quá đáng sợ.
Trùng biến dị cấp sáu không ngừng gầm nhẹ, nó muốn chấn kinh đám nhân loại này, thế nhưng nghênh đón nó lại là cơn phẫn nộ.
.*.