Nếu là trước kia thì chỉ sợ tuyệt đối sẽ không giống vậy.
Nguyên nhân chủ yếu là vì ánh mắt của tất cả thôn dân đã không còn giống trước kia nữa.
Rất lâu trước kia, mục tiêu lớn nhất của cuộc đời bọn họ chính là giết càng nhiều trùng biến dị càng tốt, lấy được tinh hạch thì bán lấy tiền, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Còn chuyện thăng cấp thì không dám hi vọng xa vời.
Thế nhưng bây giờ không giống, thực lực của mọi người dần dần tăng lên, thấy mình có hi vọng trở nên mạnh mẽ như Áo Cổ Đinh, tự nhiên tinh hạch không còn là thứ thôn dân khao khát nhất, mục tiêu của bọn họ là kiếm được thật nhiều tinh hạch cung cấp cho Ớt đại vương, để cậu cố gắng sinh trưởng lá thăng cấp, trợ giúp mọi người.
Mà Chu Bách Triết mặc dù trông có vẻ mất đi điểm tích phân, thế nhưng cậu không phải bỏ ra cái giá nào cả, ngược lại còn lợi dụng tinh hạch thăng cấp.
Thực tế thì nó có chút giống quan hệ cộng sinh trong tự nhiên.
Lúc này Chu Bách Triết vội vàng tản rễ cây mình ra như vòi bạch tuột bắt lấy tinh hạch, bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng bên trong.
Giờ phút này hô hấp của tất cả mọi người đều vô thức thả nhẹ, nhờ mình quấy rầy Chu Bách Triết.
Biểu tình của họ rất chuyên chú, giống như đang nhìn một vị thần, người không biết phỏng chừng còn tưởng đây là một buổi gặp gỡ thần tượng, tham gia đều là fan hâm mộ não tàn.
Vô hình, nhóm Hoàng Mao thực sự mờ mịt.
Bọn họ sớm đã biết cây ớt này có năng lực làm thôn dân thăng cấp, thế nhưng thoạt nhìn tình huống bây giờ thì trong đầu vô thức xuất hiện một ý tưởng không thể tưởng tượng nổi.
Đó chính là... cây ớt này có năng lực trị liệu.
Nhưng, điều này sao có khả năng chứ?
Trăm ngàn năm qua, dị năng của mọi người phần lớn đều là hệ sức mạnh, rất ít khi có dị năng khác, thế nhưng nó không có nghĩa là dị năng đại diện cho ngũ hành không tồn tại.
Giống như Áo Cổ Đinh vậy, dị năng của anh có kèm theo dị năng hệ băng, có thể nháy mắt làm trùng biến dị chết rét, chỉ là loại công kích này cực kỳ hao tốn dị năng, vì thế phần lớn mọi người đều chuyển năng lượng vào kiếm kích quang để phát ra lực sát thương đáng sợ.
Thế nhưng nhóm Hoàng Mao chưa từng nghe nói, dị năng bao hàm cả hệ chữa trị.
Chẳng lẽ vì kết cấu sinh lý của cây ớt không giống loài người?
Không nghĩ ra này rốt cuộc là chuyện gì, đám Hoàng Mao sáng suốt lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Một phút đồng hồ sau đó, Chu Bách Triết đã hấp thu xong mười viên tinh hạch, vẫn còn đang tiếp tục hấp thu số còn lại nhưng nó không hề trở ngại việc tiến hành chữa trị cho người bị thương.
Cẩn thận tra xét tích phân, Chu Bách Triết mới nhấn mở Buff.
Trong nháy mắt, các thôn dân một lần nữa nhìn thấy một màn chấn động nhất trong đời, cho dù đã nhìn nhiều lần rồi nhưng vẫn cực kỳ rung động.
Trong đó nhóm Hoàng Mao có phản ứng mãnh liệt nhất, bọn họ há to miệng, cơ hồ cho là mình thấy ảo giác.
Cái cây kia tỏa ra ánh sáng màu trắng nhu hòa ấp áp tựa hồ chiếu rọi nơi mềm mại nhất trong nội tâm, ôn nhu xoa dịu vết thương.
Đột nhiên, sau lưng nó mọc ra một đôi cánh trắng nõn xinh đẹp.
Đó... đó là cái gì?
Con ngươi đám Hoàng Mao cơ hồ muốn rơi ra ngoài.
Này này cái này...
Một cái cây, mọc ra đôi cánh chim, chẳng lẽ là thiên sứ trong thần thoại địa cầu cổ?
Trong đầu thoáng lóe lên vài ý niệm nhưng không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung rung động của nhóm Hoàng Mao lúc này.
Bọn họ lớn lên ở tinh cầu A, đã gặp biết bao nhiêu thứ, thế nhưng đời này chưa từng thấy qua thứ gì... không khoa học đến như vậy.
Rõ ràng là một cây ớt, sao lại có thể mọc cánh?!!
Nếu dùng ngôn ngữ địa cầu cổ để hình dung tâm tình của bọn họ lúc này thì khẳng định là câu: “Đúng là ngày chó mà!”
Thế nhưng tương lai không có từ này, vì thế đám Hoàng Mao chỉ có thể há hốc ngây ngốc nhìn một màn này.
Chu Bách Triết đập đập đôi cánh trên lưng, rễ cây buông lỏng rũ xuống, cánh lá hơi cong lại trước ngực, hệt như thánh mẫu giáng trần, hơn nữa vầng sáng thiên sứ ở trên đỉnh đầu lại càng làm Chu Bách Triết có cơ hội trang bức hơn, hơi thở thần thánh phà phà tỏa ra.
Ngay cả nhóm thân nhân cũng nháy mắt ngừng khóc, ngây ngô sững sờ nhìn một màn này, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ ngợi gì, hết thảy bi thương cùng thống khổ tựa hồ bị ánh sáng xua tan, chỉ còn lại an tĩnh.
Nhóm Hoàng Mao sững sờ khó tin nhìn Ớt đại vương thần thánh trước mắt cư nhiên chính là cây ớt hẹp hòi, sĩ diện hảo lại còn thích hư vinh kia.
Khác biệt cũng quá lớn đi.
Không kiềm được, bọn họ cảm thấy cực kỳ xấu hổ với hành vi khinh bỉ của mình trước đó.
Ngay lúc này, nhóm Hoàng Mao chợt nghe thấy thiên sứ ớt thần thánh kia ôn nhu nói: “Tới, ca ngợi ta đi.”
Đám Hoàng Mao: “...”
Quả nhiên, nó vẫn là cây ớt thô bỉ ham hư vinh kia mà thôi, thần thánh gì gì đó căn bản không tồn tại.
Bọn họ chỉ hận không thể tự đập chết chính mình, bọn họ cư nhiên cảm thấy cây ớt này thần thánh, quả nhiên đầu óc bị trùng biến dị đá hỏng rồi.
Mặc dù nhóm thôn dân không rõ vì sao Ớt đại vương luôn bảo mình nói lời ca ngợi trước khi chữa trị, thế nhưng Ớt đại vương chịu ra tay hỗ trợ bọn họ đã rất cảm kích rồi, nào còn nghĩ tới chuyện khác.
Người bị thương vắt hết óc tìm kiếm từ ngữ ca ngợi, thế nhưng không biết vì mất máu quá nhiều, óc thiếu dưỡng khí hay sao mà nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra từ gì hay ho, nhất thời, sắc mặt tái nhợt cũng trướng lên đỏ hồng.
Ngược lại nhóm thôn dân khác thì có chút nóng nảy, vội vàng lên tiếng ca ngợi: “Ớt đại vương, tôi cám ơn ngài, nếu không có ngài thì chúng ta đã mất đi hết thảy, nếu không có ngài sinh mệnh của chúng tôi cũng thực ảm đạm, cám ơn ngài đã giúp chúng tôi lột xác, có cuộc đời đới, nếu như có thể tôi nguyện ý dâng hết thảy chúc phúc tốt đẹp nhất cuộc đời tôi hiến tặng cho ngài.”
Chu Bách Triết mặt không biểu cảm, da gà da vịt sắp nổi lên tới nơi, người không biết nhìn thấy cảnh này thế nào cũng nghĩ là tà giáo gì đó.
Đám Hoàng Mao: “...” Này nhất định là tà giáo đi?
Mắt thấy người nọ còn muốn tiếp tục ca ngợi, Chu Bách Triết thực sự chịu không nổi khoát tay: “Dừng.”
Người nọ sửng sốt, có chút mờ mịt không hiểu vì sao Ớt đại vương lại bảo mình ngừng lại.
Ớt đại vương không thích nghe những lời này sao?
Chu Bách Triết cơ hồ muốn mắng chết hệ thống, cư nhiên bày ra trò hố cha gì mà cần phải ca ngợi mới được mở Buff chữa trị, thực là không biết xấu hổ mà.
Chỉ là nếu không ca ngợi thì hiệu quả trị liệu rất bình thường, có lời ca ngợi thì cơ hồ gia tăng gấp bội, có thể giúp bọn họ nhanh chóng khôi phục sức khỏe.
Thế nhưng nhìn biểu tình bọn họ thì nhất định cho rằng cậu là người ham hư vinh thích nghe ca ngợi, cậu phải giải thích để tránh bọn họ hiểu lầm.
“Ông ca ngợi không hữu dụng.” Chu Bách Triết cố vận động não, rất nhanh liền tìm ra một lý do hợp lý mà mình từng đọc trong một quyển tiểu thuyết.
Nhóm thôn dân mờ mịt, có chút không hiểu, người bị thương không nghĩ ra lời ca ngợi, vì sao không thể để bọn họ thay thế?
Chu Bách Triết nháy mắt mở chế độ diễn viên, than thở: “Cái này phải nói về thật lâu thật lâu trước kia, nhưng dài quá nên tôi chỉ nói tóm tắt thôi.”
Nhóm thôn dân: “...”
Hoàng Mao: “...”
Con ngươi Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, tựa hồ có chút hứng thú.
Chu Bách Triết tiếp tục cao thâm nói: “Tôi là cây ớt tinh tu luyện trăm ngàn năm của địa cầu cổ, mắt thấy đã sắp thành tiên nhưng không biết vì sao rơi vào ngủ say, mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở tinh cầu này.”
Thôn dân bừng tỉnh, nhóm Hoàng Mao nhìn nhau, nhịn không được nuốt nước miếng.
Cây ớt này.... nói thật sao?
Cây ớt tinh trăm ngàn năm trước?
Chuyên gia không phải đã xác nhận tất cả truyền thuyết của địa cầu cổ đều là giả sao?
Chu Bách Triết khoát tay: “Chuyện đó để kể sau, giờ cứu người trước đã.”
Lúc này nhóm thôn dân mới nhớ ra vẫn còn mấy người bị thương đang chờ cứu mạng, mặc dù đã được đưa vào khoang dinh dưỡng chữa trị, nhất thời không thể chết ngay được, thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy áy náy cùng lúng túng.
Lúc mạng người cấp bách, bọn họ lại bị câu chuyện của Ớt đại vương hấp dẫn, suýt chút nữa đã quên mất chính sự.
Lúc bọn họ ray rứt áy náy quay qua nhìn nhóm người bị thương thì nháy mắt đơ mặt, một câu cũng không nói nên lời, chỉ còn lại tràn trề vô ngữ.
Bởi vì những người bị thương cũng đang chăm chú lắng nghe câu chuyện này, thậm chí còn lộ ra biểu tình tiếc nuối.
Aiz, chỉ trách bọn họ bị thương, không thể lập tức nghe được câu chuyện của Ớt đại vương.
Đó là câu chuyện mà cả đời này bọn họ cũng thực khó tưởng tượng a, thực làm người ta tò mò cùng hướng tới a.
Chu Bách Triết cũng vô ngữ, mấy người này rốt cuộc có ý thức mình đang bị thương không vậy?
Lúc này mà còn nghe chuyện gì nữa chứ?
Chuyện này tạm thời không đề cập tới, mặc dù người bị thương không nghĩ ra từ ca ngợi nhưng may mắn có thôn dân khác hỗ trợ chỉ điểm, bọn họ lắp ba lắp bắp nói theo, cuối cùng cũng đọc được một chuỗi dài.
Nhóm Hoàng Mao: “...” Vì sao rốt cuộc vẫn cảm thấy Ớt đại vương này không đáng tin...
Phút chốc một trận ánh sáng so với ánh sáng trên người Ớt đại vương còn sáng hơn bùng phát, cơ hồ sắp bao phủ cả căn phòng.
Ánh sáng chói lóa hết thảy mọi thứ xung quanh, ngay cả tay mình cũng không thể nhìn rõ, thế nhưng không biết vì cái gì, trong hoàn cảnh bị ánh sáng bao phủ, thôn dân lại cảm thấy vui sướng như sắp phi thăng.
Loại cảm giác đó cực kỳ tuyệt vời, bên tai tựa hồ có tiếng ca cùng tiếng đàn của thiên đường vang vọng, còn có tiếng cười kỳ ảo, tựa hồ là ký ức tuyệt vời nhất.
Thế xác giống như tan biến, chỉ còn lại linh hồn nhẹ bổng lượn lờ dạo chơi trong làn sương trắng, giống như vùi mình vào đám mây, mềm mại tuyệt vời tràn đầy hạnh phúc vui vẻ.
Nhóm Hoàng Mao ban đầu có chút kháng cự, thế nhưng rất nhanh sau đó biểu tình trở nên cam tâm tình nguyện hưởng thụ, hạnh phúc mà an tường.
Tròng đen Áo Cổ Đinh vẫn thực thanh minh, lạnh nhạt nhìn hết thảy mọi thứ, cứ như một người ngoài cuộc đứng bên cạnh quan sát.
Thấy rõ biểu tình vui sướng của nhóm thôn dân, chân mày anh nhíu chặt.
Dĩ nhiên không phải cảnh giác với phản ứng của bọn họ, mà là đang xoắn xuýt... vì cái gì anh hoàn toàn không cảm nhận được chút cảm giác nào.
QAQ