Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 133: Chương 133: Ớt đại vương bại lộ




Không ai nguyện ý tin tưởng chuyện này, lại càng không muốn tin tưởng vị nguyên soái vẫn luôn trung thành tận tâm với đế quốc cư nhiên lại cấu kết với trùng tộc.

Thế nhưng hết thảy trước mắt thật sự không có lý do nào để giải thích.

Chẳng lẽ con trùng kia bị choáng đầu? Cam tâm tình nguyện bị động chịu đòn để bảo vệ thức ăn mà chúng nó yêu thích nhất? Hay có thể nói là kẻ thù căm ghét nhất?

Mọi người đều biết rõ phần lớn trùng tộc không có chút IQ nào, còn trùng vương mặc dù IQ không quá cao nhưng cũng tuyệt đối không thua đứa trẻ mười tuổi.

Một đứa trẻ mười tuổi cho dù có ngu đi nữa cũng có duy nghĩ của riêng mình, đồng thời biết bố trí phương pháp giết chết kẻ địch.

E rằng con trùng biến dị cấp bảy này đang cùng Áo Cổ Đinh diễn một tuồng kịch, hơn nữa còn là cho nhân loại xem.

Chỉ tiếc kỹ thuật diễn của con trùng biến dị cấp bảy này quá kém, làm người ta liếc mắt liền nhìn thấu mưu kế.

Lúc chiến trường tinh vực chấn động, trên mạng tinh tế cũng đã xảy ra sóng to gió lớn, phái phản đối Áo Cổ Đinh giống như bắt được gì đó, lập tức trắng trợn mắng chửi bôi đen Áo Cổ Đinh, tựa hồ làm vậy mới phát tiết được sự sợ hãi mà bọn chúng phải giấu kín trong lòng suốt những năm qua.

- ----xem đi, Áo Cổ Đinh nguyên soái mà bọn mày tôn kính nhất chính là kẻ phản bội cấp kết với trùng biến dị, uổng công bọn mày xem hắn là anh hùng, hắn sớm đã mang bọn mày ra làm món ăn mà dọn lên bàn ăn rồi.

Nhìn thấy những lời lẽ này, sắc mặt phái chống đỡ Áo Cổ Đinh tái xanh, bọn họ không tin những ngôn luận này, ngược lại còn phản kích.

- ----đừng có ở đó mà đoán già đoán non, đám mấy người cũng không biết đã hại bình dân bách tính bọn tôi biết bao nhiêu, giờ còn mặt mũi nói người khác giết hại dị năng giả à?

- ----ai nói Áo Cổ Đinh là phản đồ? Có tin tao chém chết bọn này không hả? Bịa đặt tung tin nhảm thì phải bị nhốt vào tinh cầu giam cầm, trong chuyện này nhất định có ẩn tình mà chúng ta không biết, trừ phi chính Áo Cổ đinh đứng ra giải thích rõ ràng, bằng không tao không chấp nhận đám bọn mày phun mấy lời xàm xí tởm lợm này nói xấu ngài ấy đâu.

- ----ngài ấy là anh hùng, là người duy nhất có thể chống lại trùng vương, nếu như ngay cả ngài ấy cũng phản bội thì nhân loại chúng ta thật sự phải diệt vong rồi.

- -----tôi biết là sống rất mệt mỏi, thế giới này còn sống làm gì nữa, nhân loại cũng sắp diệt vong rồi, mấy người còn ầm ĩ, ầm ĩ tới khi tất cả mọi người đều chết sạch thì hay rồi, ha ha ha, chết a, chết hết a.

Hiển nhiên có người vì không thể tiếp nhận được đả kích này mà bắt đầu tung ra những lời lẽ tiêu cực, làm không ít người bất an tuyệt vọng.

Mà ở chiến trường tinh vực....

Áo Cổ Đinh híp mắt nhìn chằm chằm trùng biến dị, ánh mắt tỏa ra khí lạnh.

Hiển nhiên anh cũng đã đoán được dự định của con trùng biến dị này.

Lúc này nó vẫn còn đang kêu gào.

- ----đám nhân loại kia, nhìn thấy ta vẫn luôn bảo vệ mi, bọn chúng còn nghĩ mi là anh hùng sao?

Biết nhân loại nghe không hiểu lời mình, trùng biến dị giương nanh múa vuốt như nhân vật phản diện trong phim, đồng thời không ngừng gầm gầm gừ gừ nói rất nhiều, thậm chí còn nói ra kế hoạch của mình, giống như làm vậy rất vui sướng vậy.

Chu Bách Triết giật mình nắm chặt áo Áo Cổ Đinh, cũng không có thời gian cảm khái con trùng này quá ngu, nhân loại nghe không hiểu không có nghĩa là thứ khác cũng vậy.

Áo Cổ Đinh, chúng muốn biến anh thành kẻ phản bội trong mắt nhân loại.” Chu Bách Triết vội vàng giải thích đơn giản sự tình với Áo Cổ Đinh, thậm chí gần như là hét lên.

Bởi vì con trùng biến dị kia gào thét quá to.

Áo Cổ Đinh không biến sắc, trầm giọng nói: “Tôi biết.”

Chu Bách Triết thật sự sắp bị dáng vẻ này của Áo Cổ Đinh chọc cho tức chết rồi, đúng là hoàng đế không vội thái giám gấp mà, cậu vội vàng phóng ra tinh thần lực quan sát đám nhân loại, hoặc nên nói là dị năng giả ở xa xa.

Biểu tình của bọn họ tựa hồ rất khiếp sợ, hiển nhiên cũng hoài nghi theo hướng đó.

Dù sao thì con trùng cấp bảy kia quả thực đang bảo vệ Áo Cổ Đinh, thậm chí còn cam tâm tình nguyện để Áo Cổ Đinh đánh, tựa hồ muốn tạo ra cảm giác Áo Cổ Đinh rất lợi hại, hơn nữa cộng thêm mấy lời phỉ báng trên mạng, nháy mắt làm mọi người liên tưởng tới những thứ này.

Đúng vậy, nếu Áo Cổ Đinh thật sự không cấu kết với trùng tộc thì vì sao ngài ấy lại mang nhiều tinh hạch như vậy về phủ nguyên soái? Có thứ gì có thể hấp thu nhiều tinh hạch như vậy chứ?

Hơn nữa Áo Cổ Đinh chỉ mới cấp sáu, ngài ấy thật sự có thể giết chết trùng biến dị cấp bảy sao?

Ngay cả nguyên soái tiền nhiệm đã là cấp bảy cũng phải dùng sinh mệnh của mình chuyển đổi sức mạnh về thời kỳ đỉnh phong mà vẫn không thể giết chết trùng biến dị cấp bảy.

Hết thảy tựa hồ đều biểu thị trùng tộc rõ ràng có âm mưu trợ giúp Áo Cổ Đinh tạo thành hình tượng cực kỳ lợi hại.

Nhưng mà có một số người, cũng chính là quân đoàn của Áo Cổ Đinh vẫn kiên định trợ giúp Áo Cổ Đinh dọn dẹp trùng biến dị, trên gương mặt kiên nghị không hề có chút dao động nào.

Bọn họ liều mạng giết trùng.

Cho dù chết cũng muốn giúp Áo Cổ Đinh tiết kiệm dị năng vào những việc không cần thiết.

Dù sao thì chỉ có ngài ấy có thể cứu vớt nhân loại khỏi biển lửa.

Cho dù nguyên soái soán vị thì ngài ấy cũng sẽ không phản bội nhân loại, đây là lòng tín nhiệm của Chiến Thiên Quân dành cho Áo Cổ Đinh.

Đến chết cũng không đổi.

Chu Bách Triết cảm thấy cổ họng mình khô ran, cậu túm lấy mép túi áo, nói với Áo Cổ Đinh: “Chúng ta giết chết nó thì có thể rửa sạch những lời bịa đặt kia rồi.”

Áo Cổ Đinh nhếch môi: “Có giết nó cũng không thể thay đổi suy nghĩ của người khác.”

Chu Bách Triết ngẩn người, nháy mắt hiểu được lời Áo Cổ Đinh.

Những con trùng biến dị cấp bảy trước đều chết trong tay Áo Cổ Đinh, như vậy có chết thêm một con cũng không thay đổi được gì.

Mọi người chỉ càng kiên định cho rằng, hết thảy đều là làm dáng.

Xa xa, ánh mắt của không ít người đã tràn đầy phẫn nộ, vừa giết trùng vừa gào thét.

“Nguyên soái, ngài nói cho chúng tôi biết đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Mọi người vô thức tụ tập lại bao quanh Áo Cổ Đinh, xung quanh là một vòng trùng biến dị giương nanh múa vuốt phát ra âm thanh chói tai, tựa hồ đang ra oai.

Camera mini ở xung quanh lập tức bay tới khu vực trung tâm, quay rõ ràng biểu tình của Áo Cổ Đinh cùng những người đó.

Mọi người cũng nhìn rõ đám trùng biến dị kia căn bản không có con nào công kích Áo Cổ Đinh nhưng lại không ngừng công kích những người khác.

Rõ ràng trước kia chỉ là một màn cực kỳ bình thường, thế nhưng lúc này lại làm các chiến sĩ từng mất đi người thân bằng hữu càng điên cuồng càng phẫn nộ hơn.

Lý trí sớm đã không còn nữa, bọn họ càng nhìn lại càng cảm thấy Áo Cổ Đinh giống kẻ phản bội nhân loại, là tay sai của trùng biến dị.

Đương nhiên vẫn có phần lớn vây bên người Áo Cổ Đinh, kiên định đứng ở nơi đó, thái độ tự nhiên không cần nói cũng biết.

Những người kia phẫn nộ quát: “Hắn là tên phản đồ, mấy người vẫn còn đi theo hắn?”

Phó tướng dẫn đầu mặt không biến sắc, kiên định nói: “Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi vẫn tin tưởng Áo nguyên soái vĩnh viễn không phản bội nhân loại.”

Đám người kia nghiến răng nghiến lợi: “Bọn mày nhất định cũng bị đám trùng biến dị này tẩy não rồi, bọn mày cũng đều là lũ chó chăn.”

Lời này làm mọi người biến sắc, lộ ra sát khí.

Ai cũng không nguyện ý bị nói xấu như vậy, thế nhưng bọn họ thật sự không thể đưa ra chứng cớ.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người dĩ nhiên không có cách nào phản bác.

Áo Cổ Đinh nhìn chằm chằm đám người, biểu tình bình tĩnh làm đám người đang gào thét kia vô thức lùi bước, chột dạ không thôi.

“Mày, mày muốn làm gì? Giết bọn tao à? Nói cho mày biết, camera sớm đã phát một màn này ra ngoài rồi.”

Áo Cổ Đinh cười nhạt: “Cái nhìn của các người, tôi căn bản không thèm để tâm.”

Lời nói ngông cuồng này lập tức được truyền ra màn hình phát sóng trực tiếp, sắc mặt vương thượng đang ở trong vương cung quan sát chiến trận tái xanh.

Dân chúng xôn xao, có chút không dám tin lời nói như vậy cư nhiên phát ra từ miệng áo cổ đinh.

Đám người kia nhìn nhau, nuốt nước miếng: “Mày, mày có ý gì?”

Trùng biến dị cấp bảy tựa hồ ý thức được nhân loại đang nội chiến, nó hứng thú đứng ở nơi đó không phát ra công kích, thế nhưng vẫn không ngừng gào thét.

- ----nhân loại quả nhiên là sinh vật ích kỷ, chỉ biết nội chiến. Thứ nhỏ bé này không thể nào làm chúa tể của tinh cầu này được.

Chu Bách Triết ở bên cạnh nghe mà nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể chui ra ngoài giải thích, cố tình Áo Cổ Đinh tựa hồ ý thức được gì đó, cư nhiên dùng tay đè chặt túi áo không cho cậu chui ra.

Lúc này Áo Cổ Đinh ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói: “Không có ý gì, thế giới này quả thực cần phải thay đổi.”

Đám người kia lại càng không hiểu được ý của Áo Cổ Đinh, khô khan nói: “Mày thừa nhận mày cấu kết với trùng biến dị sao?”

Này cũng thôi đi, điều làm Chu Bách Triết tức giận chính là trùng biến dị cấp bảy vẫn còn ở bên cạnh không ngừng vênh váo không ngừng giễu cợt, nó giống như lửa đổ thêm dầu làm Chu Bách Triết không thể nào nhẫn nhịn nổi, cậu chui ra, âm thanh phẫn nộ tới đỉnh điểm.

“Cái đám người này chỉ biết nội chiến, mấy người có biết điểm dừng là gì không hả??????”

Một cái cây xanh biết đột nhiên xuất hiện nháy mắt làm mọi người kinh hãi, nhìn lại thì nó cư nhiên giống như nhân loại vậy, có mắt có mũi có miệng, mặc dù nhìn cực kỳ đáng yêu vô hại nhưng lại làm mọi người sợ hãi, lập tức có ý nghĩ muốn giết chết nó.

Chu Bách Triết đương nhiên biết đám người này nghĩ gì, thế nhưng cậu không thèm để ý, cậu chịu đủ rồi, cứ núp trong bóng tối như vậy chẳng thể làm được gì, chỉ có thể ủy khuất.

Thế giới này đã không còn sinh vật nào có đẳng cấp cao hơn cậu nữa.

Để cậu hảo hảo trang bức một phen.

Để cho đám anh hùng mồm mép xí xô xí xào này biết sự lợi hại của bản đại vương.

“Bây giờ, ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì mới là đúng!”

Không đợi đám người kia kịp phản ứng, Chu Bách Triết nháy mắt vọt lên cao, Áo Cổ Đinh phản ứng kịp lúc muốn kéo Chu Bách Triết lại, thế nhưng Chu Bách Triết không quan tâm, cho dù Áo Cổ Đinh có túm gãy cành cậu cũng không sao cả.

Áo Cổ Đinh đương nhiên không dám nắm gãy cành lá của Chu Bách Triết, vì thế chỉ có thể buông lỏng tay trừng to mắt nhìn cây ớt nhỏ rõ ràng chỉ cao có mười cm nháy mắt biến thành một cái cây cao lớn hơn cả trùng biến dị cấp bảy.

Khoảnh khắc đó vẻ mặt mọi người trở nên cứng đờ, bởi vì quá chấn động mà trở nên vặn vẹo.

Người đang xem trực tiếp thì hoảnh sợ tới hét ầm lên.

Đó---- rốt cuộc là thứ gì?

Đáy mắt Áo Cổ Đinh hiện lên chút bất đắc dĩ, anh sớm đã có đối sách đối phó, tự nhiên không e sợ đám người này, nào ngờ cây ớt nhỏ này lại phá hỏng hết.

Trùng biến dị cấp bảy vốn có dáng dấp cao lớn trâu bò nhất chiến trường cứng ngắc quay đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nó sợ tới mức đuôi suýt chút nữa đã dựng lên.

Chu Bách Triết cười tủm tỉm nhìn đám chú lùn ở trước mặt, từ trên cao âm trầm nói: “Đám chú lùn, để bọn mi nếm thử cái gì gọi là thống khổ------”

Tiếng nói vừa dứt, trong ánh mắt trợn tròn của mọi người, cái cây khổng lồ kia chậm rãi giơ cao-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.