Áo Cổ Đinh không biết phải làm sao lắc đầu, chỉ có thể nâng chậu hoa ra bên ngoài, để nó hảo hảo phơi nắng một phen.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi làm Chu Bách Triết thỏa mãn giãn tứ chi, không quấn chậu bông nữa mà mềm mại xõa ra trên mặt đá, tắm nắng.
Áo Cổ Đinh nhanh chóng rời đi, tiến hành huấn luyện chiến đấu.
Thôn dân ở xung quanh sớm đã chú ý tới bên này, thấy Áo Cổ Đinh rời đi liền nhanh chóng tụ tập vây tới nhìn chằm chằm cây ớt nằm sõng soài dưới đất, lắp ba lắp bắp: “Ớt đại vương phơi nắng như vậy có nóng quá không? Có cần tìm cây dù che một chút không?”
“Tôi thấy không cần đâu.” Một thôn dân khác nói: “Ớt đại vương lớn tuổi rồi, phơi nắng nhiều một chút mới tốt, để tránh thân cây bị xốp.”
Mọi người nghe vậy thì cảm thấy rất có lý, rối rít tản đi, không quấy rầy cuộc sống dưỡng lão của Ớt đại vương nữa.
Xem đi, bọn họ quan tâm Ớt đại vương biết bao nhiêu a, sau khi tỉnh lại Ớt đại vương nhất định sẽ khen bọn họ.
Không biết qua bao lâu, Chu Bách Triết chỉ cảm thấy cảm giác khô ran tập kích, tứ chi cực kỳ nặng nề, lá cây cũng có chút uể oải, cậu cảm thấy... đặc biệt khát a!
Cậu vội vàng mở mắt ra, đập vào mắt là trời xanh mây trắng, một đám chim bay ngang qua mang theo tiếng gió cùng tiếng lá cây lào xào lào xào như tiếng nhạc mỹ hảo, Chu Bách Triết vô thức say mê một hồi, đến khi ý thức dần dần quay trở lại mới đột nhiên nhận ra không đúng.
Không phải cậu đang ở trong phòng ngủ à?
Sao tự dưng lại đi ra bên ngoài rồi.
Chu Bách Triết vội vàng ngóc đầu dậy, nhìn một vòng xung quanh thì thấy nhóm thôn dân đều đang bận rộn làm chuyện của mình, căn bản không chú ý tới bên này.
Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?
Nếu là bình thường, trưởng thôn tuyệt đối sẽ không để cậu nằm trên tấm đá phơi nắng như vậy, thế nhưng lúc này cậu rõ ràng nhìn thấy trưởng thôn đang ở xa xa cười híp mắt cắn hạt dưa uống trà, cực kỳ nhàn rỗi.
Chu Bách Triết cảm thấy đầu óc rất loạn, cậu theo bản năng xoa trán một cái, thế nhưng lúc nhìn thấy lá cây của mình thì cằm suýt chút nữa đã rớt xuống... này chính là lá cây mềm mại của cậu sao?
Sao lúc này lại khô quắt như miếng thịt khô thế này?
Này là tình trạng bị thiếu nước đi?
Với lại nhìn sắc trời một chút, lúc này nhất định đã quá trưa rồi, lẽ nào cậu đã ở bên ngoài phơi nắng cả buổi trưa? Mặc dù cây bị phơi nắng một ngày cũng không sao cả, thế nhưng vấn đề là rễ của cậu không cắm trong đất để hấp thu nước mà lồ lộ nằm ở bên ngoài, cậu không chết khô đã là không tệ rồi.
Này rốt cuộc là chuyện gì a?
Chu Bách Triết nghĩ thế nào cũng không ra.
***
Trưởng thôn cắn hạt dưa, căn bản không chú ý tới chổ Chu Bách Triết, chỉ có chút tự đắc nói: “Lần này Ớt đại vương nhất định sẽ an tâm ngủ một giấc thật ngon.”
Thôn dân nghe thấy liền đồng ý: “Chứ còn gì nữa, nếu không phải trưởng thôn ra lệnh cho mọi người không được phép quấy rầy Ớt đại vương, cũng không được qua đó, bằng không Ớt đại vương nhất định đã bị đánh thức từ sớm rồi.”
Nhóm thôn dân rối rít mỉm cười, cảm thấy chỉ cần có thể để Ớt đại vương ngủ say là tốt rồi.
Chỉ là bọn họ nào biết, chuyện tốt lại hóa chuyện xấu.
Cũng vì thôn dân cách khu vực này quá xa nên Chu Bách Triết quả thực ngủ một giấc tới chiều, nếu không phải vì quá thiếu nước thì căn bản cũng không tỉnh lại.
Chu Bách Triết thiếu nước đến mức sắp điên rồi, cậu nhìn chằm chằm ly nước trong tay trưởng thôn, liếm liếm môi: “Nước...”
Cậu muốn tự mình bò dậy, thế nhưng lại vướn cái màn che, vất vả đứng dậy được thì lảo đảo muốn ngã, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Chu Bách Triết cầm cổ vũ chính mình, cậu làm được mà, cậu có thể!
Sau đó cậu dè dặt bước ra bước đầu tiên, còn chưa đứng vững thì cả cái cây nháy mắt ngã quỵ xuống, giãy giụa thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Chu Bách Triết thầm than trong lòng, này là chuyện gì a.
Dù sao thì cậu cũng là một sinh vật có trí khôn, sao có thể nhẫn tâm dời chính mình ra ngoài phơi nắng cả buổi trưa như vậy chứ, thật sự là quá mất trí mà.
Bất quá tạm thời, chuyện này không quan trọng.
Chu Bách Triết cố gắng nâng cái đầu nặng trịch của mình, muốn kêu gào gọi thôn dân tới tưới nước giúp cậu!
Thế nhưng liên tiếp gọi vài tiếng mà không hề nghe thấy âm thanh của mình, tựa hồ... âm thanh của cậu vì thiếu nước mà bị khàn tịt rồi.
Này có thể sao?
Phản ứng đầu tiên của Chu Bách Triết là vậy.
Cậu căn bản không có cổ họng, mặc dù cậu cũng không biết âm thanh phát ra từ nơi nào, thế nhưng cậu khẳng định mình thật sự không có bộ phận nào là cổ họng, thế nhưng chuyện bị khàn tắc tiếng quả thực là sự thực không thể nghi ngờ.
Chu Bách Triết bởi vì thiếu nước mà dẫn tới đại não tiểu não bắt đầu héo rút, rốt cuộc chậm chạp nghĩ ra một biện pháp tốt.
Đó chính là dùng ngôn ngữ hình thể hấp dẫn sự chú ý của thôn dân.
Bây giờ cậu không có khí lực đứng dậy, thế nhưng không có nghĩa là không có khí lực đong đưa cành lá.
Tin tưởng nhóm thôn dân nhất định sẽ chú ý.
Chu Bách Triết thực tự tin nghĩ.
Xa xa, trưởng thôn đang cùng nhóm thôn dân trò chuyện, lúc này một thôn dân chú ý tới Ớt đại vương đong đưa cành lá, không khỏi nói: “Mau nhìn kìa.”
Mọi người ghé mắt, nhất thời buồn cười không thôi.
Trưởng thôn dùng ánh mắt cực kỳ hòa ái cảm khái: “Ớt đại vương ngay cả lúc ngủ cũng vẫn hoạt bát như vậy, không giống như chúng ta, già rồi ngay cả tay chân cũng không dùng tốt.”
Mọi người nghe vậy thì thổn thức không thôi, mấy tháng nay xảy ra nhiều chuyện như vậy thực sự làm trưởng thôn già đi không ít, mọi người liền vội vàng trấn an, hi vọng trưởng thôn đừng khổ sở.
Chu Bách Triết thở hổn hển, ngay cả khí lực đong đưa cành lá cũng cạn kiệt.
Biểu tình tuyệt vọng nằm dưới đất, chỉ cảm thấy... ta là ai, ta đang ở nơi nào, ta phải làm gì...
Nhóm thôn dân kia rõ ràng nhìn thấy cậu, vì sao vẫn nói chuyện bình thường như vậy, vừa nói vừa cười hoàn toàn không để tâm tới cậu cầu cứu.
Nháy mắt, Chu Bách Triết đột nhiên nghĩ tới lý do, sắc mặt có chút biến đổi.
Chẳng lẽ... thôn dân ngộ nhận mình là ớt tiểu đệ?
Dù sao thì dáng dấp của cậu cùng nhóm tiểu đệ cũng giống như đúc, điểm khác duy nhất chính là lá cây, lá cây của cậu giống như được khắc từ bảo ngọc, tinh mỹ trong suốt.
Mà nhóm ớt tiểu đệ thì không khác đám ớt bình thường là mấy.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Chu Bách Triết cũng không biết mình nên cười hay nên khóc nữa, bởi vì thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận là lá cây đã vì phơi nắng quá độ mà khô héo.
Giờ thì hay rồi.
Cậu vừa không thể nói chuyện, lại vừa không thể chứng minh thân phận, chẳng lẽ thật sự bị phơi nắng chết ở đây sao?
Chỉ là nghĩ tới kiểu chết này, cho dù là Chu Bách Triết cũng thực khó tiếp nhận.
Ngay lúc này từ xa xa truyền tới một tiếng kinh hô, rất nhiều thôn dân vây quanh một nam nhân đi tới, Chu Bách Triết dùng bộ não đã bắt đầu trì trệ của mình suy đoán... người này hẳn là Áo Cổ Đinh.
Khoang đã... Áo Cổ Đinh?
Chu Bách Triết giống như nháy mắt được bơm khí lực, nhanh chóng dồn sức yếu ớt giơ lá cây, khẽ run, thoạt nhìn giống như đang phất cờ trắng vậy.
Run rẩy mấy giây, Chu Bách Triết cuối cùng thở hồng hộc rũ xuống.
Mệt... mệt chết bản đại vương rồi.
Áo Cổ Đinh đối phó với tiếng hô nhiệt liệt của mọi người xong thì tập trung tầm mắt vào cây ớt nhỏ tựa hồ đã chết đi ở bên kia, khẽ nhíu mày sải bước đi tới trước mặt cây ớt nhỏ.
Giờ phút này Ớt đại vương lẳng lặng nằm dưới đất không nhúc nhích, lá cây non mềm trở nên nhăn nhúm, có thể thấy rõ gân lá rễ cây cũng tụm chặt lại, giống như dáng vẻ nhân loại ôm đầu gối tự bảo hộ bản thân.
Nhìn đặc biệt đáng thương.
Hô hấp Áo Cổ Đinh không khỏi chậm lại, lần đầu tiên anh nhìn thấy Ớt đại vương chật vật uể oải như vậy.
“Tỉnh lại đi.” Áo Cổ Đinh ngồi xổm xuống dùng đầu ngón tay chọt chọt lá cây.
Thế nhưng lá của cây ớt nhỏ không nhúc nhích, không hề có chút phản ứng nào.
Áo Cổ Đinh biến sắc...
Một thôn dân đi nhanh tới, cười hì hì nói: “Ớt đại vương, cũng xế chiều rồi, ngày còn không mau...” Còn chưa nói hết lời, con ngươi của hắn suýt chút nữa đã rớt xuống đất, hét lớn: “Không tốt rồi! Ớt đại vương biến thành lão ớt thật rồi!”
Một tiếng này kinh động đám thôn dân đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, làm bọn họ suýt chút nữa đã giật bắn nhảy nhỏm, cả đám vội vàng chạy tới, sau đó nháy mắt đứng chết trân tại chỗ.
Ớt đại vương thật sự biến thành lão ớt rồi?
Sao có thể như vậy?
Không phải chỉ phơi nằng thôi sao, sao lại biến thành già đi chứ?
Giọng điệu Áo Cổ Đinh có chút lạnh, cẩn thận lắng nghe thì có thể nhận ra chút tự trách: “Nó bị phơi nắng mới biến thành như vậy.”
Cái gì?”
Lời của Áo Cổ Đinh nháy mắt làm thôn dân bối rối, cảm giác sợ hãi không thể diễn tả lan tràn trong lòng.
Làm sao... làm sao có thể a?
Trước đó Ớt đại vương rõ ràng vẫn còn rất tốt, lúc nằm phơi nắng còn nằm mơ vung vẫy lá cây mà?
Làm sao nháy mắt đã biến thành như vậy chứ?
Hoàn toàn héo rũ như vậy chứ?
Rõ ràng mấy cây ớt khác không sao, vì sao Ớt đại vương lại héo?
Áo Cổ Đinh tựa hồ hiểu được nghi hoặc của thôn dân, anh trầm giọng nói: “Rễ cây của nó không cắm vào trong đất nên không thể hấp thu nước được.”
Lúc này thôn dân rốt cuộc cũng hiểu được xảy ra chuyện gì.
Thôn dân vội vàng gọi trưởng thôn tới, nóng lòng hỏi ý: “Trưởng, trưởng thôn, làm sao bây giờ?”
Trưởng thôn vốn đang rất vui vẻ, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Ớt đại vương thì nháy mắt chân mềm nhũn, gương mặt già nua giống như gặp phải đả kích nặng nề.
Ớt đại vương bị phơi thành ớt khô rồi?
Này còn có thể sống sao?
Cảm giác hít thở không thông đánh úp tới, trực tiếp làm tinh thần vị lão nhân này sụp đổ, lăn một vòng nhào tới cẩn thận bảo hộ Ớt đại vương, sau đó gào khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hối hận lan tràn trong lòng, trưởng thôn chỉ hận không thể bóp chết chính mình, cư nhiên tự cho thông minh để mặc Ớt đại vương phơi nắng suốt một ngày, chuyện tốt hóa chuyện xấu, hại Ớt đại vương không rõ sống chết.
Ông đáng chết a!
Ông có tội, ông cư nhiên để tổ tiên duy nhất phải chịu thống khổ như vậy, sau này chết đi ông làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông đây.
Trưởng thôn vẫn luôn kiên cường thậm chí tuyệt vọng đến mức muốn chết đi ngay lập tức, ông muốn bồi Ớt đại vương xuống địa ngục, tránh Ớt đại vương cô đơn một mình, dù sao thì... ông cũng có thể làm bạn với Ớt đại vương.
Dáng vẻ chật vật của trưởng thôn làm ưu tư của thôn dân lại càng hạ thấp hơn, nói đến cùng thì bọn họ cũng có phần lỗi trong chuyện này!
Áo Cổ Đinh nhíu mày, chế trụ tình tự xao động bất an của nhóm thôn dân, cuối cùng nhìn chằm chằm trưởng thôn đang đau khổ tuyệt vọng, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Trưởng thôn mặt mũi đầy nước mắt nước mũi, hoàn toàn đánh mất lý trí, một mực che chở Ớt đại vương, sống chết không cho bất kỳ kẻ nào đủng tới.
.94.