Sau khi thấy cơn ác mộng kia, tâm thần Chu Bách Triết cứ bất an, vẫn luôn vô thức hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng, xác đùng đen nhánh, thân thể khổng lồ kia đã đủ làm cậu sợ hãi. Chu Bách Triết thầm nghĩ, trên đời này sao lại có con trùng lớn như vậy, thực quá phi khoa học.
Lúc này nam nhân đang ngồi bên mép giường lau chùi kiếm laser của mình, Chu Bách Triết thấy vậy thì nhịn không được tiến tới, vươn lá cây của mình sờ kiếm laser một chút rồi rụt lại, sợ nam nhân để ý.
Đợi một hồi, nam nhân vẫn chuyên chú lau chùi, Chu Bách Triết mới lớn gan hơn, lắc lư chân hiếu kỳ hỏi: “Dị năng giả bên ngoài cũng dùng kiếm laser à?”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Ừm.”
Chu Bách Triết ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Cũng không biết vì sao ngay cả con trùng biến dị cấp bốn cậu cũng không sợ nhưng hết lần này tới lần khác, người nam nhân trước mặt lại làm linh hồn cậu nhịn không được run rẩy.
Giống như gặp phải khắc tinh trời sinh vậy.
Điều này thực kỳ lạ.
Chu Bách Triết sờ sờ lá cây của mình, thực ưu thương than thở.
Thời tiết buổi sáng cũng không tệ lắm, nam nhân đứng dậy nói: “Đi ra ngoài đi.”
Chu Bách Triết lúc lắc chân, vừa đuổi theo đối phương vừa khó hiểu hỏi: “Đi đâu?”
Nam nhân quay đầu, trầm giọng nói: “Trở lại chỗ phi thuyền rơi lấy đồ.”
Chu Bách Triết vội vàng nói: “Vậy tôi đi cùng anh.”
Nam nhân không đáp, anh nói vậy là có ý muốn cây ớt này đi cùng mình.
Đẩy cửa, trong bụi cỏ xa xa truyền tới chút lay động, lá cây Chu Bách Triết lập tức dựng đứng, cũng may tầm mắt cậu không có góc chết nên mới phát hiện chút dị thường này.
Cậu theo bản năng muốn đi qua đó tìm hiểu, thế nhưng giây tiếp theo đã bị nam nhân túm lấy, đi theo hướng ngược lại.
Chu Bách Triết theo bản năng đập đập lá cây, bất quá nam nhân nhanh chóng đè cậu lại, nhỏ giọng nói: “Đừng lộn xộn.”
“Tôi...”
Còn chưa nói hết lời đã bị nam nhân dùng ánh mắt cảnh cáo, Chu Bách Triết ỉu xìu rũ lá cây, hệt như sợi mì mềm nhũn, ánh mắt ai oán không thôi.
Nam nhân trước mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hoàn toàn không bị ánh mắt oán niệm của Chu Bách Triết ảnh hưởng.
Đến khi bóng dáng nam nhân hoàn toàn biến mất mới có vài thôn dân từ sau bụi cỏ chui ra, mọi người trố mắt nhìn nhau, biểu tình có chút phức tạp: “Ớt đại vương thực sự không chung phe với người thần bí kia chứ?”
“Nam nhân kia làm tôi có cảm giác không tốt, anh ta quá mạnh, hơn nữa còn không biết từ tinh cầu nào tới. Ai biết anh ta rốt cuộc có mục đích gì, không thể không đề phòng.” Một thôn dân lạnh lùng nói.
“Gần nhất trùng triều quá thường xuyên, nếu không phải chúng ta cung cấp tinh hạch, nó căn bản không có khả năng thăng lên cấp bốn, hiện giờ khẳng định nó không muốn bảo vệ chúng ta nữa. Đáng chết, trưởng lão nói đúng, không phải cùng chủng tộc thì nhất định sẽ có dị tâm.” Một thôn dân khác cũng oán hận.
Ngược lại có một thôn dân trẻ tuổi do dự nói: “Nhưng nếu không có Ớt đại vương chúng ta cũng không thể giết nhiều trùng như vậy, mọi người rõ ràng là phân chia hợp tác, nó còn giúp chúng ta giết trùng biến dị cấp bốn.”
“Vậy thì sao chứ, giờ nó không còn một lòng với chúng ta nữa rồi.” Một thôn dân càng nói lại càng tức giận: “Nhất là viên tinh hạch cấp năm kia, cũng không biết ở đâu, nếu bán nó đi thì chúng ta có thể mua nhà ở tinh cầu khác, không cần ngày ngày lo lắng sợ hãi mất mạng nữa.”
Mọi người im lặng, bởi vì lời này chính là ước ao trong lòng bọn họ, nếu có tiền thì ai thèm ở lại tinh cầu này lo lắng sợ hãi nữa.
Nếu có viên tinh hạch cấp năm kia thì cuộc sống của bọn họ sẽ được cải thiện, mỗi ngày được ăn ngon uống say, muốn gì được đấy, cũng không cần ngày ngày ra ngoài giết trùng nữa.
“Được rồi, chúng ta cứ đi theo xem xem người nọ cùng Ớt đại vương định đi đâu.” Một người nói.
Lúc này mọi người mới thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng đi theo hướng người thần bí biến mất, rất nhanh bọn họ liền đụng một ngã ba, nhất thời bọn họ không biết nên đi theo hướng nào, một thôn dân do dự hỏi: “Chúng ta nên đi đường nào đây?”
Có người tinh mắt chỉ mặt đất nói: “Mau nhìn, trên đất có dấu chân.”
Mọi người nhanh chóng vây tới nghiên cứu, rất nhanh liền phát hiện không đúng.
“Mọi người xem này, dấu chân rõ ràng như giống như cố ý lưu lại vậy.” Một người chỉ dấu chân nói: “Dị năng giả sao có thể bất cẩn như vậy, lại còn để lại dấu chân rõ ràng như vậy...”
Vừa nói, toàn thân mọi người liền rét lạnh, nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
Đó chính là... dị năng giả cường đại kia phát hiện bọn họ theo dõi.
“Cái này, sao có khả năng chứ.” Một thôn dân cười gượng gạo, bất quá ánh mắt sợ hãi đã bán đứng nội tâm bất an của ông.
Nháy mắt, mọi người nhịn không được nghĩ tới một màn người nọ giết chết trùng biến dị cấp năm, nhất thời có ý hối hận.
“Hay là chúng ta về đi, đừng theo dõi nữa.” Thôn dân nhát gan run bần bật nói.
Một người có niên kỷ khá lớn mắng: “Lỡ nam nhân cùng quái vật kia lén làm chuyện xấu sau lưng chúng ta thì sao?”
Một thôn dân vẫn luôn bênh vực Chu Bách Triết nói: “Làm sao có thể chứ, Ớt đại vương vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, huống chi....” Anh dừng một chút mới nói: “Nam nhân kia mạnh như vậy, thoạt nhìn đã biết là thượng vị giả, anh ta thèm cái gì của chúng ta chứ?”
Lời này rất có lý, không ít người nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Đúng vậy, nam nhân mạnh như vậy, thôn này lại nghèo như vậy, có thứ gì đáng giá để đối phương dòm ngó chứ?
Thôn dân kia lại bổ xung thêm một câu: “Đừng quên, người đó ngay cả trùng biến dị cấp năm cũng giết được, hơn nữa còn không thèm để tâm tới tinh hạch cấp năm.”
Lời này giống như cọng rơm cuối cùng, nháy mắt làm tất cả thôn dân do dự.... chỉ có thôn dân lớn tuổi kia vẫn lạnh lùng nói: “Các người tin tưởng cây ớt kia như vậy, không chịu đề phòng nó, chờ đến khi bị hại chết thì đừng hối hận lựa chọn của mình hôm nay.”
Mọi người nhìn nhau, nội tâm dao động không ngừng.
Thôn dân trẻ tuổi rụt cổ, cố lấy hết dũng khí nói: “Trưởng thôn tin tưởng Ớt đại vương, bảo chúng ta phải nghe lời, giờ trưởng lão muốn đuổi Ớt đại vương đi thì chẳng phải vi phạm mệnh lệnh của trưởng thôn à?”
Mọi người tựa hồ bị thuyết phục, biểu tình lộ rõ do dự, duy chỉ có thôn dân lớn tuổi vẫn lộ ra ánh mắt bất thiện, bản thân ông chính là người của trưởng lão, tự nhiên không cho phép người khác phá hỏng chuyện của trưởng lão.
Thôn dân trẻ tuổi co rúm người, không dám nói nữa.
Hôm qua trưởng thôn bất tỉnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, mọi chuyện vốn do trưởng lão nắm quyền khống chế, anh chỉ là một thợ săn nho nhỏ, căn bản không thể chống đối.
Nháy mắt, mọi người yên lặng nghe thôn dân lớn tuổi kia nói: “Bây giờ mọi người phải nghe theo tôi, theo dõi bọn họ.”
Không biết làm sao, mọi người chỉ có thể thảo luận, một đường không có dấu chân cứ như chưa có ai đi qua, một đường khác thì có dấu chân vô cùng rõ ràng như cố ý lưu lại hấp dẫn bọn họ.
Một ngã ba hai hướng, phải chọn một.
“Theo tôi thấy nên chọn đường không có dấu chân, người kia mạnh như vậy khẳng định là cố ý tạo dấu chân để chúng ta tưởng anh ta đi đường này, nhưng thực tế thì con đường không có dấu chân mới là đường đúng.
Một người khác lập tức phản bác: “Tôi thấy không đúng, người nọ mạnh như vậy căn bản không cần phải làm chuyện phí công, cho dù cả thôn chúng ta hợp sức cũng không có khả năng tổn thương anh ta, anh ta cần gì phải gạt chúng ta.”
Thế nhưng suy đoán của người này không được mọi người tán thành, thôn dân lớn tuổi thấy vậy liền đánh nhịp: “Đi thôi, đi đường không có dấu chân.”
Thiểu số phục tùng đa số, mọi người lập tức tiến tới, thế nhưng theo thời gian thì biểu tình dần dần ngưng trọng hơn, bọn họ chưa từng thấy ai có thể xử lý dấu chân hoàn mỹ như vậy, hệt như chưa từng có ai đi qua vậy.
Rất nhanh con đường dần dần thu hẹp, cây cối ở xung quanh cũng dày đặc hơn, cỏ dại bắt đầu mọc um tùm.
Thôn dân lớn tuổi thấp giọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút.”
“Có khi nào chúng ta chọn sai đường rồi không, người nọ căn bản chưa từng tới nơi này?” Một người nhịn không được hỏi.
Lời này nháy mắt làm mọi người câm lặng, cán cân trong lòng dần dần nghiêng đi, có lẽ bọn họ thật sự đã đoán sai rồi.
Con đường có dấu chân mới là đường đúng.
Thôn dân lớn tuổi cảm thấy thực mất mặt, liền quát mắng: “Nói bậy bạ gì đó, tiếp tục đi tới trước!”
Không biết làm sao, mọi người chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Rất nhanh, từ trong bụi cỏ mơ hồ truyền tới tiếng soàn soạt, tựa hồ có sinh vật gì đó ẩn núp.
“Toàn thể phòng bị.” Thôn dân nào đó thấp giọng nói.
Dứt lời, mọi người rối rít khom người bày ra tư thế phòng ngự, tròng mắt nhìn chằm chằm bụi cỏ, hô hấp cũng dồn dập.
Không khí tựa hồ trở nên ngưng đọng.
Thình thịch thình thịch, tiếng tim đập tựa hồ phóng đại vang vọng như tiếng trống ở bên tai, có thôn dân túa mồ hôi trán, lòng bàn tay cũng dinh dính, ẩm ướt không thôi.
Thôn dân lớn tuổi nắm chặt kiếm laser, cắn răng tiến tới trước tìm kiếm.
Mới vừa bước một bước, giống như có tín hiệu, một bóng đen trong bụi cỏ mang theo mùi tanh tưởi hôi thối phóng vút ra, đồng thời phát ra tiếng kêu chói tai làm mọi người đau màng nhĩ, trong đầu xuất hiện một câu...
Là trùng biến dị!
Chỉ thấy con trùng biến dị kia giương nanh múa vuốt không ngừng gào thét, mọi người lăn một vòng vội vàng bày ra tư thế chiếu đấu, liều mạng dùng kiếm laser chém trùng biến dị, thế nhưng đây là một con trùng biến dị cấp hai, nhóm thôn dân chỉ mới cấp một cơ bản không thể chiến thắng.
Xong rồi...
Thật sự phải chết ở đây rồi.
Trong đầu mọi người đều nhịn không được hiện lên một bóng dáng màu xanh, trong lòng vừa hối hận lại vừa áy náy.
Gì mà đưa tinh hạch cho Ớt đại vương thì Ớt đại vương nhất định phải bảo vệ thôn dân chứ.
Giờ thì sao, không có Ớt đại vương trợ giúp, nhóm dị năng giả bọn họ thậm chí ngay cả một con trùng biến dị cấp hai cũng không đánh lại.
Tinh hạch kia vốn không phải dựa vào bọn họ kiếm được, Ớt đại vương thật sự đã ra sức rất nhiều, thế mà bọn họ vẫn luôn coi thường thực lực của Ớt đại vương, tự nhận là mình đưa tinh hạch cho Ớt đại vương nên Ớt đại vương mới mạnh mẽ được như hôm nay.
Nếu hôm nay không ra ngoài thì tốt rồi.
Mọi người đều hối hận không thôi, nếu không ra ngoài thì cũng không bỏ mạng thế này.
Ngay lúc này, một bóng dáng màu xanh lá quen thuộc đột nhiên xuất hiện, kèm theo đó chính là âm thanh trong trẻo hống hách.
“Có bản đại vương ở đây, ai cũng không thể làm hại mọi người!”
Mọi người mừng như điên, tay vô thức run rẩy.
Là Ớt đại vương tới!
Mọi người không cần phải chết.
Quá tốt rồi!
..*..