Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 58: Chương 58: Tìm được rồi




Chu Bách Triết bị cay tới linh hồn cũng bỏng rát, đau đớn nhức nhối như có vô số kim nhọn châm chích cơ thể, thế nhưng vẫn có chút vui thích.

Chu Bách Triết đơ người vuốt mặt, cơ hồ không thể tin nổi đây là sự thật.

Chẳng lẽ cậu bị cay tới quen rồi?

Vị cay lan tỏa trong không khí, tinh thần lực của Chu Bách Triết cũng vì thế mà suy sụp không ít, vị cay sặc người này thực sự làm người ta khó chịu đựng.

Đáng buồn là... thôn dân có thể chạy ra xa để tránh vị cay, thế nhưng cậu thì không thể!

Bởi vì bất luận cậu chạy tới đâu thì vị cay cũng theo tới đó.

Làm sao mà tốt được a?

Chu Bách Triết vội vàng hái mớ ớt chỉ thiên trên đầu xuống, nhanh chóng đưa cho Áo Cổ Đinh: “Cho anh.”

Áo Cổ Đinh nhận lấy ớt, giống như nâng niu trân bảo thế gian, cẩn thận lấy khăn tay ra gói lại.

Chu Bách Triết đã quen với chuyện này, cậu vội vàng nhảy xuống chạy ra nhảy xuống sông, để dòng nước lạnh băng át đi bớt vị cay.

“Rốt cuộc cũng bớt cay được một chút.” Chu Bách Triết thầm lau nước mắt, đồng thời vội vàng cắm sâu phần rễ của mình vào đáy sông, đề phòng bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi.

Bất quá cũng khá gượng gạo.

Nước sông chảy xiết, đất bùn bị cuốn đi, dòng sông trong suốt thấy tận đáy, có thể nhìn thấy đống đá cuội trắng tinh cùng vài con cá nhỏ bơi lội, tựa hồ có chút hốt hoảng nên thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác.

Chu Bách Triết giống như đám bèo, bồng bồng bềnh bềnh hoàn mỹ hòa nhập vào đám bèo ở xung quanh, liếc mắt nhìn một cái thì hoàn toàn không nhận ra khác biệt.

Chẳng qua trên đầu đỉnh một đống ớt đã làm bại lộ.

Chu Bách Triết cảm giác tầm mắt này thực kỳ diệu, cậu là thực vật nên không cần hô hấp, tất cả lá cây đều chìm trong nước, cậu có thể thấy rõ thế giới dưới đáy sông, đây là cảnh đẹp mà lúc còn là nhân loại cậu rất hiếm khi chú ý quan sát.

Thế giới này có rất nhiều điều kỳ diệu, thế nhưng cần phải cẩn thận quan sát thì bạn mới có thể phát hiện được.

Dòng nước lạnh băng áp chế đi vị cay làm cơn nóng rát trên cơ thể Chu Bách Triết biến mất, chỉ còn lại mát mẻ thoải mái, cậu để mặc dòng nước cuốn mình bồng bềnh, thế nhưng phần gốc vẫn vững vàng bám dưới đáy sông.

Áo Cổ Đinh đặt ớt dưới mũi, ngửi vài hơi, thân thể lạnh băng dần dần trở nên ấm áp, hệt như được ánh mặt trời bao phủ, cảm giác thoải mái tới tận xương tủy này làm anh vô thức híp mắt, lộ ra biểu tình hưởng thụ.

Đối với Áo Cổ Đinh mà nói, hình ảnh này căn bản không có khả năng xuất hiện.

Thế nhưng cố tình hết lần này tới lần khác, Áo Cổ Đinh đại nhân xưa nay không biến sắc chỉ vì một cây ớt nhỏ bé mà thay đổi rất nhiều thói quen của mình.

Bờ vai của Áo Cổ Đinh, cho dù là bạn bè thân quen nhất, thậm chí là anh em tốt cũng không thể chạm tới.

Anh quá mạnh mẽ, khi có người khoác vai thì thân thể lập tức phản ứng, không chút chậm trễ nhanh chóng công kích.

Chờ đến khi kịp phản ứng thì tay đã bị Áo Cổ Đinh túm lấy.

Áo Cổ Đinh không ăn mà chỉ ngửi mấy quả ớt kia một chút rồi gói lại, bỏ vào túi áo bên phải, thậm chí còn cẩn thận cài nút.

Chu Trách Triết liếc nhìn một cái, tâm tình có chút phức tạp lắc đầu: “Chiếc túi này nhỏ quá, căn bản không chứa tôi được.”

Tay Áo Cổ Đinh khẽ động, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Chu Bách Triết lộ ra uy áp nồng đậm, lá cây cả người Chu Bách Triết cứng đờ, nuốt nước miếng, không dám nói chuyện nữa, hoàn toàn không còn dáng vẻ tùy ý hống hách ngày xưa.

Rất nhanh, thời gian nhanh chóng trôi qua, nửa tiếng cuối cùng cũng tới.

Rất nhiều thôn dân cầm kiềm laser, mặt mũi nghiêm nghị, mặc dù đáy mắt vẫn tràn đầy sợ hãi nhưng giờ phút này mọi người không hề có ý định lùi bước, tất cả đều đứng đó, chờ đợi trùng triều.

Trừ bỏ nhóm người này, nhóm thôn dân còn lại ẩn núp trong góc tối, tay cầm thiết bị khởi động cơ quan, chờ trùng tiến vào cạm bẫy sẽ lập tức trói lại, sau đó vây công giết chết.

Những mưu kế này được cha ông truyền lại, là biện pháp nhanh gọn để xử lý đám trùng.

Rất nhanh ở xa xa bốc lên một trận bụi đất, những bóng dáng đen thùi từ phía xa xuất hiện, từng hàng từng hàng trùng biến dị hung hăng giương nanh múa vuốt.

Mặc dù chúng chỉ mới cấp hai nhưng đối với nhóm thôn dân chỉ mới cấp một thì thực sự rất khó đối phó, khó trách bọn họ sợ hãi như vậy.

Chu Bách Triết thấy vậy thì có chút không đành lòng, vội vàng nhảy lên chỗ cao nhất, dùng loa của trưởng thôn phóng đại âm thanh của mình.

“Bà con đừng sợ, đám trùng kia tuy số lượng nhiều nhưng cũng như hôm qua thôi, trùng triều nhằm nhò gì, tùy tiện giải quyết thôi.”

Âm thanh trong trẻo tinh khiết như chưa trải đời lại nói ra những lời đầy khí thế tạo thành mâu thuẫn quỷ dị.

Không ít thôn dân nhớ tới trận trùng triều hôm qua, sợ hãi cũng vơi đi hơn phân nửa.

Chu Bách Triết nhìn xung quanh, hài lòng gật đầu, nhóm thôn dân này rối cuộc cũng có thể cứu chữa, có thể phân rõ chuyện trước mắt quan trọng cỡ nào.

Chu Bách Triết tiếp tục giơ loa: “Quan trọng nhất là đừng vì sợ hãi mà tự hỗn loạn, đến khi đó bà con lại càng gặp nguy hiểm hơn, có khóc cũng không kịp.”

Mọi người biết Ớt đại vương nói có lý, rối rít gật đầu đón nhận màn khích lệ sặc mùi cháo gà của Chu Bách Triết.

Rất nhanh, đội quân màu đen kia dần dần đến gần, bụi đất bay đầy trời, cho dù cách xa mấy trăm mét nhưng vẫn có thể thấy được đám trùng kia đáng sợ đến cỡ nào.

Trùng biến dị tập trung lại thành một mảng lớn, chi chít dày đặc như đàn kiếm làm người ta chỉ cần nhìn số lượng đã tê rần da đầu, không lạnh mà run.

Cũng may Chu Bách Triết không mắc chứng sợ lỗ Trypophobia, chỉ có chút khẩn trương cuộn lá cây nói với Áo Cổ Đinh: “Con trùng cấp sáu kia ở đâu?”

Cậu mới dùng tinh thần lực tìm kiếm một vòng, thế nhưng không tìm được con trùng đầu lĩnh.

Chẳng lẽ phạm vi càn quét tinh thần lực của cậu quá nhỏ nên không tìm được?

Vứt vấn đề này cho Áo Cổ Đinh, Chu Bách Triết run run lá cây trên người, chỉnh lại mớ lá cây có chút xốc xếch, để mình trông có tinh thần hơn.

Nhóm thôn dân không rảnh chú ý tới mấy thứ này, bọn họ nắm chặt kiếm laser, sẵn sàng đón địch.

Áo Cổ Đinh híp mắt, liếc nhìn một vòng đám trùng đang tiến tới rồi đưa ra câu trả lời.

“Không thể căn cứ vào hình dáng kích cỡ để phân biệt trùng biến dị cấp sáu, có con chỉ nhỏ như cái cốc.”

Chu Bách Triết có chút suy tư: “Nói vậy thì trừ bỏ nó chủ động hiện thân hoặc chúng ta giết sạch đám trùng này, bằng không rất dựa vào phán đoán để tìm ra con trùng biến dị cấp sáu kia?”

Ánh mắt Áo Cổ Đinh lóe lên chút hứng thú, nhếch môi: “Cũng chưa chắc.”

Chu Bách Triết nhịn không được trợn mắt, Áo Cổ Đinh này cứ vô ý trang bức riết, làm cậu muốn xỉa cũng lười xỉa.

Hiện giờ, cậu còn chuyện quan trọng hơn cần làm.

Chính là... triệu hồi đám đàn em tới trợ trận, trợ giúp thôn dân giết chết đám trùng cấp hai, bằng không chỉ dựa vào cậu và Áo Cổ Đinh thì căn bản không đủ sức giết hết đám trùng đông nghìn nghịt kia.

Bọn họ phải tập trung đối phó trùng biến dị cấp sáu, nếu phân tán sự chú ý cho đám trùng cấp hai này, lỡ như con trùng cấp sáu khi đánh lén thì sao?

Nhóm thôn dân hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, vì thế cắn răng tự bảo chính mình phải hấp dẫn trùng triều, không thể để chúng quấy rầy hai vị đại nhân chiến đấu.

Chẳng qua, bọn họ thật sự có thể đánh bại đám trùng biến dị kia sao?

Cấp một đối đầu với cấp hai, này thực sự là cuộc chiến quá chênh lệch, không căng thẳng sao được.

Thế nhưng ngay lúc này, những bóng dáng xanh lá bắt đầu xuất hiện trên chiến trường, chúng chỉ cao tới đầu gối, cành lá mong manh yếu ớt tựa hồ chỉ cần bẻ gập lại là gãy lìa.

Nhưng đám ớt tiểu đệ yếu ớt đến không chịu nổi một kích này lại làm ý chí chiến đấu của thôn dân sôi sục, trở nên bình tĩnh hơn.

Rốt cuộc đám trùng biến dị cũng tiến tới cổng thôn, chúng giương nanh múa vuốt, nhiều lần chứng kiến thủ đoạn giết hại tàn bạo không hề có chút linh tính nào của đám trùng, Chu Bách Triết rõ ràng ý thức được, đám trùng này nhất định phải tiêu diệt.

Bởi vì chúng không chết thì thôn sẽ diệt vong.

Đó không phải kết cục mà cậu muốn thấy.

Dưới sự điều khiển của Chu Bách Triết, nhóm ớt tiểu đệ linh hoạt vọt tới chọt mù mắt đàm trùn biến dị ở hàng đầu, không còn nhìn thấy, đám trùng bắt đầu hoảng loạn dựa vào bản năng để công kích.

Sau lưng chúng chính là đám trùng đồng bọn.

Mất đi ánh mắt trùng biến dị bắt đầu điên cuồng công kích, rất nhanh, trùng biến dị hàng sau gặp họa, không ngừng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất, thống khổ lăn lộn.

Trưởng thôn híp mắt, hô lớn: “Bắn!”

Trong nháy mắt, tất cả cạm bẫy lắp đặt trước đó lập tức kích hoạt giết chết đám trùng đang vùng vẫy.

Trùng biến dị hàng một cùng hàng hai nhanh chóng bị tiêu diệt, rất nhanh liền đến hàng ba.

Theo số lượng trùng tử vong gia tăng, khí tức tử vong tràn ngập trên chiến trường, mùi máu tanh nồng đậm, dị năng giả chém giết trên chiến trường trở nên điên cuồng, dồn hết thù hận vào thanh kiếm laser, hung hãn phát tiết vào đám trùng biến dị.

Một vài bóng người linh hoạt di chuyển trên chiến trường thu thập tinh hạch mang về giao cho trưởng thôn, trưởng thôn lại giao cho Chu Bách Triết: “Tổ...” Ngừng một chút, sau đó vội vàng đổi lời: “Ớt đại vương, số tinh hạch này cho ngài.”

Chu Bách Triết cũng không làm dáng, nhanh chóng nhận lấy tinh hạch.

Hiện giờ cậu rất cần tinh hạch để gia tăng điểm tích phân, vì thế vừa hấp thu tinh hạch vừa hỏi trưởng thôn: “Thế nào, có ai bị thương không?”

Trưởng thôn lập tức đáp: “Bác sĩ đang cấp cứu, nếu thương tích quá nghiêm trọng thì sẽ đưa vào khoang dinh dưỡng...”

Còn chưa nói xong, Chu Bách Triết đã nâng lá cây hỏi: “Khoang dinh dưỡng cần bao lâu mới chữa trị xong?”

Trưởng thôn ngẩn ra, vội vàng đáp: “Nhẹ thì mười phút, nặng thì mười ngày nửa tháng, bị thương càng nặng thì thời gian khôi phục càng dài.”

Chu Bách Triết nhíu mày: “Không được, quá chậm, không có thời gian chờ bọn họ khôi phục vết thương, đưa hết những người bị thương nghiêm trọng không thể ra chiến trường tới chỗ tôi chữa trị.”

Cậu dừng lại một chút rồi nói: “Chuẩn bị nhiều tinh hạch, tôi cần tinh hạch làm năng lượng để chữa thương cho mọi người.”

Trưởng thôn có chút cẩn trọng, để một vị tổ tiên đích thân giải quyết hết mọi chuyện như vậy thực sự quá xấu hổ, thế nhưng ông cũng biết đây là biện pháp tốt nhất, chỉ có thể đau khổ đáp ứng rồi nhanh chóng rời đi.

Chu Bách Triết căng thẳng, thầm cầu nguyện con trùng biến dị cấp sáu kia mau mau xuất hiện một chút, đừng núp trong chỗ tối hại người nữa!

Ngay lúc này...

“Tìm được rồi.” Áo Cổ Đinh chợt đứng lên nhìn chằm chằm vào một chỗ, sau đó cầm kiếm laser xông ra ngoài.

Chu Bách Triết sửng sốt, chờ đến khi kịp phản ứng thì Áo Cổ Đinh đã bắt đầu đánh nhau với một con trùng biến dị cấp một.

Không đúng.

Chu Bách Triết lập tức nhận ra.

Nếu thật sự là trùng cấp một thì làm sao có thể liên tiếp ngăn cản được đòn công kích của Áo Cổ Đinh.

Trừ phi...

Con trùng biến dị đó chính là con trùng cấp sáu mà bọn họ tìm kiếm nãy giờ!

Chu Bách Triết hưng phấn.

Bom ớt của cậu đã đói khát tới khó nhịn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.