Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 69: Chương 69: Tướng quân ăn ớt




Trừ bỏ đám trùng cấp thấp không đủ gây sợ hãi, thứ làm thôn dân kiêng kỵ là con trùng biến dị cấp bốn điều khiển trùng triều.

Căn bản không có ai có thể đánh bại nó, nhất là khi Áo Cổ Đinh không có ở đây.

Thế nhưng thôn dân căn bản không hề sợ hãi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cây thực vật đang phấp phới theo gió ở xa xa, tâm tư dâng trào, đáy mắt tràn đầy sùng kính.

Đó là cường giả chân chính, một người chỉ dựa vào chính sức mình cứu giúp thôn nhiều lần, ngăn cản trùng triều phá hủy gia viên của bọn họ.

Cây ớt này có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, còn có rất nhiều tài nghệ mà bọn họ chưa từng thấy qua, quan trọng nhất là, nó rất có thể chính là yêu tinh trong truyền thuyết.

Hết thảy những điều thần kỳ này làm thôn dân tin tưỡng Ớt đại vương có thể giúp bọn họ giết chết con trùng cấp bốn kia.

Đối với phản ứng của thôn dân, Chu Bách Triết thu hết vào mắt, ánh mắt tôn kính lại sùng bái kia làm cậu cực kỳ hưởng thụ, mớ lá cây cũng nhịn không được kiêu ngạo nhếch lên một cách mất tự nhiên.

Xem nhân khí của Ớt đại vương đi, chỉ cần đổi một thế giới là có thể trở thành gà đỏ được vô số người điên cuồng sùng bái.

Sau khi kích thúc quả phát triển, mớ ớt chỉ thiên đỏ rực tỏa ra hương vị nóng hừng hực lan tràn theo làn gió, thật lâu vẫn không tiêu tan, không ít thôn dân đỏ mắt, hoàn toàn không phải vì cảm động mà thuần túy là bị cay muốn khóc.

Từ sau khi thăng cấp, vị cay của Ớt đại vương lại càng đáng sợ hơn.

May mà mọi người đã kịp chuẩn bị, nhanh chóng móc khăn tay thấm ướt trong lòng ra lau mặt, sau đó còn bịt kín miệng mũi, ngăn cản vị cay kia ăn mòn.

Thế nhưng rất nhanh, tất cả thôn dân phát hiện... làm vậy căn bản không có tác dụng.

Vị cay giống như không cần thông qua miệng mũi cũng có thể xâm nhập, không quản bịt kín cỡ nào nó cũng xông vào, hung hăng cay chết mọi thứ.

Trưởng thôn rơi lệ đầy mặt, nước nở nói: “Mùi này thật sự quá đáng sợ.”

Chu Bách Triết thầm phụ họa trong lòng, thế nhưng ngoài mặt chỉ có thể cố gắng duy trì bình tĩnh, vung vung lá cây tản đi vị cay lượn lờ trước mắt, trong lòng thì thầm gào khóc.

Vị cay này... càng ngày càng cay hơn a.

Vị cay đặc biệt này tự nhiên cũng lan tỏa tới chiến trường, đám trùng biến dị ngửi thấy mùi này thì bất an lay động phần vòi của mình, chân cũng đạp loạn trên đất tạo thành dấu vết hỗn loạn.

Mùi này... tựa hồ có chút nguy hiểm.

Đám trùng vốn có chút táo bạo, cộng thêm bị trùng cấp bốn khống chế rất tốt, thế nhưng hiện giờ vị cay của Chu Bách Triết nháy mắt có thể quấy nhiễu đám trùng.

Trùng biến dị cấp bốn mặc dù cảm thấy nguy hiểm nhưng e ngại mệnh lệnh của trùng vương biến dị cấp bảy nên cố khống chế bản năng, cưỡng ép chế trụ bầy trùng náo loạn, lệnh cho chúng liều lĩnh tiến hành công kích.

Năng lực tự chủ suy nghĩ của trùng biến dị cấp một cấp hai rất yếu, đại đa số thời điểm đểu làm theo bản năng, hiện giờ bị trùng cấp bốn khống chế nháy mắt phẫn nộ gầm một tiếng, không thèm để tâm tới vị cay, hùng hổ xông tới.

Chu Bách Triết không sợ, ngược lại hét to: “Tới hay lắm! Cho bọn mày biết bom ớt của bản đại vương đáng sợ cỡ nào!”

Bầy trùng đông nghìn nghịt gào thét xông tới, trùng biến dị cấp bốn thông minh núp ở phía sau chỉ huy. Chu Bách Triết híp mắt, thầm tính toán, trùng đã cảnh giác với bom ớt, tạm thời không có biện pháp ném vào miệng trùng biến dị cấp bốn, chỉ có thể thay đổi chủ ý.

“Trưởng thôn, tôi tìm cách tiếp cận trùng biến dị cấp bốn, mọi người cùng đám ớt phới hợp với nhau, cố gắng đừng để trùng triều ngăn cản tôi.” Chu Bách Triết tìm tới trưởng thôn, nói ra kế hoạch của mình.

Trưởng thôn dĩ nhiên phản đối kịch liệt, để tổ tiên xông trận như vậy thật sự quá nguy hiểm.

“Bằng không để tôi phái người dẫn dụ trùng biến dị cấp bốn tới đây?”

Chu Bách Triết cười khổ: “Trưởng thôn, trí thông minh của con trùng cấp bốn kia rất cao, thoạt nhìn giữ mệnh rất kỹ, làm sao có thể tùy tiện mắc lừa được chứ, tôi tự đi là tốt nhất.”

Trưởng thôn tự nhiên cũng hiểu, thế nhưng ông thật sự không thể trơ mắt nhìn tổ tiên mạo hiểm, cũng vì thế mà rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trưởng thôn rất quan tâm tới thôn dân, nhưng lại càng quan tâm tổ tiên hơn.

Chu Bách Triết liếc nhìn một cái, trợn mắt, chờ trưởng thôn lựa chọn xong chắc bàn ăn nguội lạnh rồi, cậu liền nói: “Ông tiếp tục nghĩ đi, tôi đi trước.”

Tiếng nói vừa dứt, cả cây ớt nháy mắt bắn ra ngoài, trưởng thôn đưa tay muốn chụp nhưng vồ hụt, ông king hoảng nghiêng đầu thì thấy Ớt đại vương đang bay theo đường parapol, ở giữa không trung nhào lộn thân mình, cuối cùng chuẩn xác rơi xuống gần trùng biến dị cấp bốn.

Ớt đại vương văn một vòng trốn vào trong bụi cỏ, hòa thành một thể với đám cây cỏ ở đó, căn bản không có ai phát hiện tung tích của nó.

Tim trưởng thôn giống như bị bóp nghẹt, ngay cả hô hấp cũng cứng lại.

...tổ tiên a!

Ngài, ngài sao lại không nghe lời như vậy chứ?!

Trưởng thôn cơ hồ muốn lao tới túm lấy vị tổ tiên không chịu nghe lời kia hung hăng đánh một trận, thế nhưng ông không dám.

“Trưởng thôn sao suy sụp như muốn chết vậy?” Thôn dân ở bên cạnh khó hiểu.

Lần trùng triều này căn bản không quá khó khăn, thôn dân tự nhiên cũng không khẩn trương, cứ như chơi đùa mà đánh giết đám trùng biến dị, thỉnh thoảng còn phân tâm ra trêu chọc trưởng thôn.

Một người khác nhún vai: “Theo tôi thấy thì trưởng thôn lo lắng cho Ớt đại vương nên mới vậy thôi.”

Người nọ cũng đồng ý: “Ông nói vậy tôi mới nhớ, mỗi lần Ớt đại vương muốn tham gia chiến đấu, trưởng thôn luôn tỏ ra khổ sở như sắp chết tới nơi như vậy.”

Hai người lắc đầu, cảm thấy thực khó hiểu, không rõ vì sao trưởng thôn tín nhiệm Ớt đại vương như vậy.

Vì sao trưởng thôn lại không tin tưởng Ớt đại vương rất trâu bò nhỉ? Mỗi lần đều lo sợ nó gặp chuyện, phải biết nó mạnh hơn mọi người trong thôn rất nhiều a.

Trưởng thôn tự nhiên biết chuyện này, thế nhưng Ớt đại vương chỉ là Ớt đại vương thì không có việc gì để nói, chỉ là từ khi biết Ớt đại vương là tổ tiên, trái tim ông không thể nào bình tĩnh nổi... chỉ hận không thể xem Ớt đại vương là thủy tinh mong manh, mọi cử động đều phải thật cẩn thận.

Chu Bách Triết tìm cơ hội nhanh chóng xông tới, bứt bom ớt trên đỉnh đầu ném vào cái miệng há to gào thét của trùng biến dị cấp bốn, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy như điên, hoảng sợ cùng cực.

Mẹ ơi, bom ớt muốn nổ a!

Sắc mặt thôn dân cũng biến đổi theo, quay đầu co cẳng chạy, đám trùng biến dị nháy mắt sửng sốt, không rõ đám nhân loại đáng giận này vì sao đột nhiên hoảng sợ như vậy.

Trùng cấp bốn theo bản năng im lặng, nhai nhai, sau đó... một cơn đau đớn khó nói nên lời lan khắp toàn thân, miệng nó “ầm” một tiếng nổ tung, máu thịt mơ hồ, đau nhức lan truyền mỗi tấc thịt.

Nó thống khổ kêu la thảm thiết lăn lộn trên đất, không thèm quản chuyện điều khiển đám trùng biến dị nữa. Thân thể to lớn của nó lăn lộn bốc lên một trận bụi mù, cơ hồ che đi bóng dáng của nó.

Đám trùng biến dị không còn chịu sự điều khiển bắt đầu năm bè bảy mảng tản ra khắp nơi, trùng biến dị cấp bốn căn bản không rảnh để tâm mấy chuyện này, cả đời này nó chưa từng cảm nhận sức mạnh nào đáng sợ như vậy, làm nó chỉ hận không thể chết đi ngay lập tức.

Máu thịt cả người giống như dần dần tan ra thành máu loãng, lớp giáp cứng của nó bị ăn mòn thành vô số lỗ hổng lộ ra nội tạng bên trong đang nhấp nháy hòa tan thành máu, ngay cả mặt đất cũng bị ăn mòn thành những chiếc hố to chi chít.

Một màn đáng sợ như vậy làm trùng biến dị ở xung quanh lại càng kinh hoàng hơn, theo bản năng muốn đào thoát, thế nhưng lại bị thôn dân chuẩn bị sẵn sàng chặn đường giết chết.

Nhóm thôn dân dần dần vây thành vòng tròn ép sâu vào trong, cho đến khi chỉ còn cách trùng biến dị cấp bốn một mét thì nghe thấy hiệu lệnh: “Công kích!”

Kiếm laser trong tay sớm đã được ngưng tụ năng lượng đồng loạt đâm tới, đây chính là chiêu mạnh mẽ nhất của bọn họ.

Kiếm laser đủ màu chói mắt như cầu vồng, nháy mắt mọi người vô thức nhắm mắt lại, thế nhưng rất nhanh đã ép chính mình phải mở mắt ra, cố gắng nhìn rõ tình cảnh trước mắt.

Tiếng kêu rên thống khổ vang vọng khắp bầu trời, phảng phất như ngưng tụ chút khí lực cuối cùng, trùng biến dị cấp bốn cố gắng hội tụ dị năng mạnh mẽ nhất, quyết định mạng đổi mạng với đám nhân loại đáng giận này.

Không tốt!

Thị lực của Chu Bách Triết tốt hơn thôn dân rất nhiều, cậu vội vàng hét lớn: “Tất cả mau tránh ra xa!”

Một tiếng này tựa hồ lấn áp tiếng rống của trùng biến dị, rõ ràng truyền vào tai mỗi dị năng giả, bọn họ nhanh chóng rút kiếm laser, quay đầu bỏ chạy, liều mạng mà chạy, giống như chỉ cần chậm trễ một giây là phải chết.

Mặc dù không rõ vì sao phải chạy, thế nhưng âm thanh kia là do Ớt đại vương phát ra, Ớt đại vương đã nói vậy thì nhất định có đạo lý của mình, chỉ là bọn họ không rõ mà thôi.

Giây tiếp theo, bọn họ rốt cuộc cũng biết vì sao Ớt đại vương nói như vậy.

“Ầm...”

Một tiếng nổ thật lớn vang vọng khắp bầu trời.

Bụi mù nháy mắt lan ra khắp nơi, trùng biến dị cấp bốn nháy mắt nổ tung, thịt vụn văng đầy đất, mà làn bụi mù trắng xám vẫn không ngừng khuếch tán.

Thôn dân mặc dù đã chạy ra rất xa nhưng vẫn bị sóng xung kích hất tung lên cao rồi nặng nề rớt ngã xuống đất.

Tiếng ầm ầm thật lớn làm bọn họ ù tai, đau nhức làm họ không gượng dậy nổi, chỉ biết ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, căn bản không rõ là xảy ra chuyện gì.

Mặt đất tỏa ra hơi nóng đáng sợ, bọn họ cũng vì bị ảnh hưởng mà sinh ra tác dụng phụ nôn mửa.

Chu Bách Triết nôn nóng không thôi, vội vàng la to: “Tất cả không sao chứ?”

Thôn dân mờ mịt nhìn hết thảy, căn bản không nghe thấy âm thanh của Chu Bách Triết.

Chu Bách Triết gấp tới mức muốn mọc tay, không ý thức được tình cảnh thôn điếc tạm thời, tạm thời không để ý tới bọn họ, nhanh chóng phóng tới chỗ xác trùng biến dị cấp bốn kiểm tra, chắc chắn nó chết tới không thể chết hơn được nữa mới an tâm thở phào một hơi.

Chỉ là có hơi tiếc viên tinh hạch cấp bốn kia...

Một khi trùng biến dị tự bạo, tinh hạch trong đầu nó sẽ biến mất, đây cũng là nguyên nhân mặc dù sắp tử vong nhưng nó vẫn có thể bộc phát sức mạnh đáng sợ đến vậy.

Bất quá mọi chuyện có được thì tất có mất, Chu Bách Triết nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, gấp rút thông báo thôn dân không bị trận tự bạo này ảnh hưởng mang số thôn dân bị thương về tiến hành cứu chữa, số còn lại thì xử lý chiến trường, thu thập tinh hạch cùng xử lý thi thể trùng, đề phòng số trùng biến dị khác ngửi thấy mùi máu tanh kéo tới.

Lúc thôn làng đang bận rộn khẩn trương, đội ngũ so Áo Cổ Đinh dẫn dắt lại một lần nữa bị trùng biến dị cấp sáu tập kích.

Tiểu đội này căn bản không có cách nào ứng phó với nhiều trùng biến dị như vậy nên phần lớn trùng triều cùng con trùng biến dị cấp sáu kia đều do một mình Áo Cổ Đinh gánh vác. Thôn dân rất áy náy vì mình không giúp được gì, thế nhưng càng đáng sợ hơn là đám trùng dùng chiến thuật biển trùng để tiêu hao dần mòn năng lượng của Áo Cổ Đinh đại nhân.

Xong rồi...

Chỉ sợ phải chết ở đây rồi.

Ngay lúc thôn dân cho rằng mình sắp phải chết thì Áo Cổ Đinh không chút hoang mang nhíu mày từ trong lòng móc ra một quả ớt, đáy mắt lóe lên một tia tiếc nuối rồi mới bỏ vào miệng.

Nháy mắt đó, nhiệt lưu quen thuộc lan tỏa khắp toàn thân, năng lượng băng giá ngưng trệ bắt đầu sôi trào, năng lượng vốn tiêu hao sạch sẽ một lần nữa tràn đầy.

Sắc mặt mọi người vặn vẹo, tựa hồ nhớ tới cảm giác bị ớt cay.

Đây chính là quả ớt có thể cay chết trùng biến dị, không vứt nó thì thôi... lại còn ăn... này này?

Quan trọng hơn là... bọn họ phát hiện Áo Cổ Đinh đại nhân vốn đã cạn kiệt sức lực một lần nữa đứng lên!

“...” Thôn dân tỏ ra vô cùng khiếp sợ.

Sao có thể như vậy, rõ ràng trước đó Áo Cổ Đinh đại nhân đã cạn kiệt năng lượng rồi, thế nhưng bây giờ tựa hồ dư dả như chưa từng chiến đấu vậy.

Rất nhanh, trong đầu mọi người lóe lên một ý niệm, nháy mắt tất cả đều kinh hãi.

Chẳng lẽ... vì quả ớt vừa nãy?

Ăn một quả ớt của Ớt đại vương là có thể nháy mắt khôi phục dị năng?

Thế nhưng giây tiếp theo, thôn dân không khỏi cười khổ, cho dù có thể khôi phục thì sao chứ? Vấn đề là bọn họ không có cách nào ăn được loại ớt khủng bố đó a.

Thôn dân cực kỳ khâm phục nhìn Áo Cổ Đinh, Áo Cổ Đinh đại nhân không hổ là Áo Cổ Đinh đại nhân, chính là lợi hại như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.