“Không ý kiến thì tốt.” Áo Cổ Đinh thu hồi uy áp, biểu tình dửng dưng, cứ hệt như không hề có chuyện gì phát sinh.
Nhóm trưởng thôn trố mắt nhìn nhau, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, nhịn không được nuốt nước miếng, không dám nói gì về chuyện cử hành nghi thức hoan nghênh nữa, ngay vừa nãy bọn họ thậm chí đã cảm giác được mùi vị tử vong.
Vị Áo Cổ Đinh đại nhân này thực sự sâu không lường được.
Chu Bách Triết vội vàng đứng ra hòa giải không khí, nói với trưởng thôn: “Thật ra tôi không hi vọng người khác biết thân phận của tôi, chuyện này cứ coi như chưa từng phát sinh đi.”
Tổ tiên đã nói vậy rồi, nhóm trưởng thôn cũng không dám nghĩ ngợi nhiều, chỉ đành gật đầu thề rằng sẽ không để lộ bí mật này.
Chu Bách Triết thở phào, lặng lẽ liếc nhìn Áo Cổ Đinh, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem vì sao anh lại muốn giúp mình, thế nhưng cậu không nghĩ ra nguyên do, chỉ có thể tạm gác lại đó.
Trưởng thôn lau mồ hôi, đè nén sợ hãi trong lòng, bắt đầu nói chính sự.
“Về chuyện trùng triều, Áo Cổ Đinh tiên sinh có biện pháp nào không, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ thôn làng không chịu nổi.”
Cho dù là một thành phố thì cũng không chịu nổi ngày ngày bị trùng triều tập kích như vậy chứ đừng nói là thôn nhỏ, chắc chắn ngày nào đó sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, nếu không phải có Chu Bách Triết cùng Áo Cổ Đinh hỗ trợ thì có lẽ thôn làng đã sớm bị trùng triều san thành bình địa, gặm sạch mọi thứ.
Đừng thấy trùng thích ăn tinh hạch nhân loại, đối với những thứ khác, tỷ như thức ăn của con người, thịt rau củ quả này nọ chúng cũng không cự tuyệt, có trùng triều thậm chí biến một ốc đảo thành sa mạc.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, hỏi trưởng thôn: “Hôm nay sẽ có phi thuyền tới đây à?”
Trưởng thôn sửng sốt, nhớ lại hôm qua ông có nói với Áo Cổ Đinh chuyện bạn mình sẽ lái phi thuyền tới.
“Đúng vậy.” Trưởng thôn gật đầu.
Áo Cổ Đinh híp mắt: “Phi thuyền sẽ đáp xuống đâu?”
Trưởng thôn không cần suy nghĩ, lập tức đáp: “Ở ngay quảng trường.”
Quảng trường?
Chu Bách Triết bừng tỉnh, đến lúc này mới hiểu được vì sao quảng trường lại lớn khủng bố như vậy, hóa ra là vì phi thuyền sẽ đáp xuống đó.
Cũng không biết phi thuyền ở thế giới tương lai có hình dáng thế nào?
Trước đó cậu không thấy rõ phi thuyền Áo Cổ Đinh có dạng gì, giờ nghĩ lại thì không khỏi có chút tiếc nuối.
“Thời gian cụ thể?” Áo Cổ Đinh hỏi.
Trưởng thôn đáp: “Mỗi lần phi thuyền sẽ tới vào đúng mười hai giờ, sai lệch không quá nửa giờ.”
Nhận được đáp án, Áo Cổ Đinh gật đầu, phân phó mọi người lập tức thu dọn đồ đạc quan trọng, đồ dư thừa không mang theo, tất cả phải nhanh chóng rời khỏi tinh cầu này.
Trưởng thôn gật đầu, nghĩ tới con trùng biến dị cấp bảy đáng sợ kia, ông liền cảm thấy kinh hoảng, thậm chí là có chút vô lực.
Này chính là trùng biến dị cấp bảy, không ai có thể giết được nó.
Bởi vì tinh cầu này cách tinh cầu A quả thực quá xa xôi, càng miễn bàn là nền khoa học kỹ thuật vẫn còn cũ kỹ như ngàn năm trước, bọn họ căn bản không biết ở tinh cầu A có một vị tướng quân có thể giết chết trùng vương biến dị cấp bảy.
Theo lệnh này truyền xuống, mọi người bắt đầu lu bù thu dọn những thứ quan trọng, thậm chí là mấy thứ đáng tiền chất vào một đống thùng lớn, thậm chí vẫn còn muốn tiếp tục mang thêm.
Trưởng thôn thấy vậy thì mặt lạnh mắng: “Mang nhiều như vậy làm gì?”
Nhóm thôn dân căn bản không nỡ bỏ lại, liền giải thích: “Nhưng đều là thứ đáng tiền cả, bỏ lại tiếc lắm.”
Những người khác rối rít gật đầu, phải biết nếu rời khỏi nơi này, ra ngoài phải tốn tiền mua lại, đồ bên ngoài đắt đỏ như vậy, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tựa hồ đoán được thôn dân nghĩ gì, trưởng thôn hận không thể rèn sắt thành thép, những người này quá mù quáng vì tiền rồi.
“Phi thuyền không lớn, chỉ có thể chở được thôn dân mà thôi, các người còn muốn mang theo đồ?”
Thôn dân sửng sốt, có người đề nghị: “Cùng lắm thì tụi tôi sẽ đứng chứ không cần ngồi, cực khổ một chút cũng được, như vậy sẽ có dư chỗ để để đồ.
Đề nghị này lập tức được thôn dân nhiệt liệt đồng ý, trưởng thôn tức giận trừng mắt: “Mạng quan trọng hay đồ đạc quan trọng? Ai muốn mang mấy thứ này theo thì ở lại đây đi, đừng có lên phi thuyền!”
Lời này vừa nói ra, hi vọng của thôn dân mới tắt hẳn, cắm đầu mang đồ về nhà, chỉ mang theo vũ khí cùng vài bộ đồ để thay đổi.
Nhiều đồ như vậy bị bỏ lại, thực sự quá đáng tiếc.
“Được rồi, tiền có thể kiếm lại, mạng mất rồi thì có tiền cũng không sài được.” Có thôn dân khuyên nhủ.
Mọi người nhanh chóng điều chỉnh tâm tư, không còn xoắn xuýt nữa.
Trưởng thôn bất đắc dĩ lắc đầu, thực là hết cách với đám người này.
Toàn bộ quá trình Chu Bách Triết không lăng xăng chạy tới chạy lui, chỉ theo sát Áo Cổ Đinh, hệt như gặp đại địch nhin ngó xung quanh, giống như đang đề phòng gì đó.
Áo Cổ Đinh nhướng mày, đáy mắt khẽ lóe sáng, hiển nhiên biết đối phương tìm kiếm cái gì.
Thế nhưng cây ớt nhỏ này khẳng định sẽ không tìm được.
Đúng như dự đoán, sau khi tìm kiếm một vòng vẫn không thể tìm ra đối tượng khả nghi, Chu Bách Triết buồn bực ngồi trên bả vai Áo Cổ Đinh, than than thở thở.
Rốt cuộc là tên nào dòm ngó bản đại vương.
Rất nhanh, chỉ còn mười mấy phút là tới mười hai giờ trưa, không ít thôn dân bắt đầu nôn nóng, cứ ngẩng đầu nhìn bầu trời, tìm kiếm vật thể phi hành.
Áo Cổ Đinh nghiêm nghị ngồi đó, mày nhíu lại, trầm tư.
Chu Bách Triết xoa xoa lá cây, trong đầu tưởng tượng chiếc phi hành khí kia cao lớn bao nhiêu, cậu sẽ người địa cầu đầu tiên đặt chân lên phi hành khí tương lai!
Chỉ nghĩ thôi, cậu đã thực kích động.
Nam nhân vĩnh viễn không thể kháng cự được loại cám dỗ này.
Rất nhanh, mười mấy phút trôi qua, trưởng thôn bắt đầu nôn nóng bất an nhìn bầu trời, ánh mắt cũng lộ rõ sốt suột.
Lại năm phút trôi qua, cuối cùng là nửa giờ, rồi một giờ.
Áo Cổ Đinh đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Xem ra không cần chờ nữa.”
Trưởng thôn sửng sốt, vội nói: “Nói không chừng bọn họ có việc gì đó nên trì hoãn.”
Áo Cổ Đinh chậm rãi nói: “Không phải bọn họ không tới mà là không thể hạ cánh xuống tinh cầu này.”
Trưởng thôn sửng sốt, cảm thấy giọng điệu đối phương quá chắc chắn nên không khỏi hỏi: “Vì, vì sao?”
Áo Cổ Đinh lấy quang não ra, nhàn nhạt nói: “Đây là sản phẩm siêu công nghệ---- quang não, cấp bậc của nó vượt xa các sản phẩm khoa học kỹ thuật khác, nó bị một loại sóng vô hình ảnh hưởng cưỡng chế tắt máy.” Dứt lời, anh đảo mắt nhìn mọi người, âm thanh trầm xuống: “Phi hành phí cũng bị như vậy.”
“Cái này...”
Nhóm thôn dân trố mắt nhìn nhau, có chút không thể tin được, mặc dù bọn họ không biết quang não là gì nhưng nhìn ngoại hình cũng biết là sản phẩm siêu công nghệ.
Mọi người căn bản không muốn tin tưởng chuyện này, thế nhưng nó không do bọn họ tin hay không.
Bởi vì phi hành khí chưa bao giờ tới trễ lại không thấy bóng dáng chính là chứng cớ tốt nhất, đã qua mười hai giờ một tiếng đồng hồ, phi thuyền thật sự sẽ không tới.
Nếu vậy---- chẳng phải mọi người phải chết ở đây sao?
Nháy mắt, khủng hoảng vô hình lan tràn khắp thôn, mọi người thấp thỏm lo âu, tựa hồ nghĩ tới số phận của mình sẽ thê thảm thế nào.
Con trùng biến dị cấp bảy kia chính là lưỡi dao sắc bén ở trên đỉnh đầu bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, xoẹt một cái, gặt hết sinh mạng của mọi người.
“Chẳng lẽ, thật sự phải chết ở đây sao?” Một thôn dân tuyệt vọng, không còn cách nào để thoát khỏi tinh cầu này.
Áo Cổ Đinh nhíu mày trầm tư, qua thật lâu sau mới nói: “Hiện giờ còn một biện pháp.”
Lời này giống như ngọn đèn giữa đêm khuya, nháy mắt làm tất cả mọi người dâng cao hi vọng, trưởng thôn vội vàng hỏi: “Là cái gì?”
Áo Cổ Đinh lạnh lùng nói: “Cùng tôi đáp xuống tinh cầu này còn có sáu dị năng giả, tìm được bọn họ thì có thể có cơ hội đánh một trận với trùng vương.”
Thôn dân nghe vậy, ánh sáng trong mắt liền vụt tắt.
Chỉ có sáu dị năng giả, bây giờ có bao nhiêu người cũng vô ích, đó chính là trùng biến dị cấp bảy, căn bản không có ai đủ khả năng giết nó!
Chu Bách Triết có chút suy tư, thông qua hiểu biết của cậu về Áo Cổ Đinh trong mấy ngày ở chung, Áo Cổ Đinh sẽ không nói chuyện mà mình không nắm chắc, nếu anh đã nói vậy thì chắc chắn có thâm ý.
Nhóm thôn dân bị cấp bậc của trùng biến dị dọa hoảng, ánh mắt lại quá thiển cận nên cố chấp nghĩ rằng không có cách nào chiến thắng con trùng biến dị cấp bảy kia.
Thế nhưng đối với Chu Bách Triết, cho dù là trùng biến dị cấp bậc cao hơn nữa, chỉ cần có đủ tinh hạch, đừng nói trùng biến dị cấp bảy, cho dù cấp tám thì cậu cũng có thể cay chết nó, tuyệt đối không phải giả vờ trâu bò.
Trong nhóm thôn dân ngược lại cũng có một số người không bị số đông ảnh hưởng mà cho rằng con trùng biến dị cấp bảy kia không thể đánh thắng.
Áo Cổ Đinh ghi nhớ gương mặt của những người này, trong lòng thầm quyết định.
Rốt cuộc, trong đám người, có người run rẩy giơ tay: “Tôi, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
Nháy mắt, tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua, người nọ nhịn không được lùi về sau, có chút khẩn trương nuốt nước miếng.
Áo Cổ Đinh nhướng mày, trầm giọng: “Cậu hỏi đi.”
Tựa hồ vì được đáp lại, người nọ lớn gan hơn một chút, không để ý tới ánh mắt dị thường của thôn dân, đứng dậy, khẩn trương nhưng không kém cẩn trọng hỏi: “Áo Cổ Đinh đại nhân, sáu người kia, có phải cấp bậc rất cao không?”
Áo Cổ Đinh hơi nhếch môi: “Đều là cấp năm trung cấp.”
Thôn dân xôn xao, không thể tin được.
Áo Cổ Đinh không nhanh không chậm nói: “Phải giết nó thì chúng ta mới có đường sống.”
Lúc nói những lời này, Áo Cổ Đinh vô thức phóng ra sát khí lãnh liệt làm nhóm thôn dân cảm thấy đau nhức.
Cảm giác này làm mọi người tỉnh táo lại, trưởng thôn lập tức có quyết định, nhất định phải tìm được sáu người kia! Tập hợp lại với nhau, sau đó tiêu diệt đám trùng biến dị đáng giận kia!
Lần này, coi như là tử chiến đến cùng.
Không phải trùng chết thì chính là thôn mất!
Rất nhanh, trưởng thôn về nhà lấy tấm bản đồ đặt trong ngăn kéo ra, bản đồ có bọc một lớp màng bảo hộ, thế nhưng theo năm tháng trôi qua đã sớm ố vàng, bất quá bản đồ vẫn được giữ gìn rất tốt, không ảnh hưởng tới tầm nhìn.
“Đây là bản đồ được cất giữ mấy trăm năm, mặc dù hiện trạng của tinh cầu bây giờ có lẽ sẽ có chút không khớp, thế nhưng phương hướng hẳn là không sai.” Trưởng thôn chỉ vào một khu vực nhỏ: “Nơi này chính là thôn chúng ta.”
Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, trầm tư.
Mà Chu Bách Triết thì lợi dùng ưu thế của mình, bò lên bàn.
Bản đồ này rất giống bản đồ địa cầu cổ, phần lớn diện tích là đại dương, thế nhưng rất nhanh tấm bản đồ này làm Chu Bách Triết mờ mịt, cậu chỉ một nơi trên bản đồ hỏi: “Mấy khu vực màu đỏ này là nơi nào?”
Trưởng thôn đáp: “Màu đỏ đại biểu cho khu vực chưa được nhân loại thám phá, là nơi nguy hiểm, màu xanh là có thể tiến tới, màu vàng là diện cho thành phố có nhân loại cư ngụ.
Chu Bách Triết lại càng kinh ngạc hơn, bởi vì khu vực màu vàng đều rất nhỏ, tập trung chủ yếu ở vùng giáp biển.
“Tinh cầu này có nhiều nơi chưa khám phá như vậy mà mọi người cũng dám phát triển thành thành phố à?”
Áo Cổ Đinh không rõ lịch sử tinh cầu này, liền ngồi đó nhướng mày chờ trưởng thôn giải thích.
Trưởng thôn cười khổ: “Trong tinh vực quả thực có rất nhiều tinh cầu nhưng tinh cầu thích hợp để nhân loại cư ngụ rất ít, vì thế mặc dù tinh cầu này có đầy rẫy nguy hiểm nhưng khi đó mọi người chỉ có thể chọn lựa ở lại đây mà thôi.”
Chu Bách Triết hiểu ra: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó mọi người phát hiện tinh cầu này không có tài nguyên, hơn nữa còn quá nguy hiểm, rất nhiều người cảm thấy nơi này không thích hợp định cư nên đã rời đi.”
Chu Bách Triết khó hiểu: “Tôi thấy tinh cầu này cũng không tệ lắm, có núi có sông còn có không ít động vật, nước sông cũng trong suốt.”
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên ý cười châm biếm, anh phát hiện cây ớt nhỏ này quả nhiên rất mâu thuẫn, rõ ràng biết quang não nhưng tài nguyên tương lai lại không biết gì cả.
Từ khi biết Ớt đại vương chính là tổ tiên, trưởng thôn không dám đùa giỡn như thường ngày nữa, thực nghiêm túc giải thích: “Thế giới tương lai này, tài nguyên chính là quặng mỏ dùng để chế tạo kiếm laser và cả phi thuyền nữa.”
Chu Bách Triết hiểu ra, cuối cùng cũng biết được kiếm laser từ đâu mà ra, hóa ra từ khoáng sản chế tạo ra.
Trưởng thôn nhịn không được than thở: “Lúc tới đây mọi người đã tìm kiếm rất nhiều nơi nhưng không tìm được quặng mỏ, một tinh cầu không có quặng mỏ hiển nhiên không thể phát triển.
Chu Bách Triết gật đầu, hiểu được.
Bất quá nói ra thì...
Vẫn có chỗ là lạ...
Nếu tinh cầu này thật sự thiếu thốn tài nguyên thì vì sao con trùng biến dị cấp bảy kia lại muốn ngây ngô ở đây chứ?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp lý.
Nhất định có gì đó cổ quái.
...*...