Đối với một cây ớt chỉ thiên xum xuê thì mất đi năm chiếc lá cũng giống như vặt vài cọng lông dê mà thôi, không đáng kể.
Thế nhưng mấu chốt là... Chu Bách Triết lại bứt ở cùng một chỗ nên phần hói lộ ra rất rõ ràng.
Chu Bách Triết than thở, phát giác ra chính mình quá ngu xuẩn, sao lại vặt lông dê ở cùng một chỗ như vậy a.
Áo Cổ Đinh đi vào phòng, liếc mắt nhìn cây ớt nhỏ đang rúc trong góc phòng rồi ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, táy máy nghịch quang não.
Chu Bách Triết mặc dù ngồi trong góc nhưng đã sớm phát hiện bóng dáng Áo Cổ Đinh, cậu khẽ nhúc nhích chân, nhích nhích lếch lếch tới gần, chán nản ngồi xuống.
Áo Cổ Đinh từ trên cao nhìn xuống cây ớt nhỏ, lơ đãng liếc nhìn phần bị trụi lá, nhàn nhạt nói: “Em có thể thử dùng năng lượng thúc giục lá cây phát triển.”
Chu Bách Triết giống như được khai thông, lẩm bẩm: “Đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy sao tôi không nghĩ ra a.”
Môi Áo Cổ Đinh hơi nhếch lên, cười mà không cười.
Dáng vẻ lãnh đạm thực sự soái tới ngất ngây.
Tim Chu Bách Triết đập rộn, trong lòng thầm mắng nhan sắc làm người ta muốn phạm tội của Áo Cổ Đinh, thế nhưng hiện giờ có chuyện quan trọng hơn, đúng là sắc đẹp hại người mà, cậu không thể sa đọa như vậy.
Thầm lắc lắc đầu hất văng hết mớ suy nghĩ linh tinh trong đầu, Chu Bách Triết tập trung tinh thần cố gắng sinh trưởng lá cây, cảm giác nhồn nhột từ cành lá truyền tới, mấy chục giây trôi qua, cành lá trống rỗng bắt đầu xuất hiện chồi non nho nhỏ, sau đó bắt đầu sinh trưởng thành hình dáng chiếc lá.
Chu Bách Triết kích động không thôi, lá cây thực sự bị cậu thúc giục sinh trưởng.
Chu Bách Triết thực hài lòng run run cành lá, cảm thụ chúng phát ra âm thanh xào xạc, nhất thời vui vẻ không thôi.
Bây giờ cậu không còn lo lắng bị người ta cười nhạo nữa.
Trong thôn, năm người vừa thăng cấp bị nhóm thôn dân vây quanh hỏi han đủ vấn đề.
Bọn họ thực tò mò sau khi thông qua Ớt đại vương thành công thăng cấp thì rốt cuộc có gì khác biệt với người thăng cấp tự nhiên.
Năm người này có chút cẩn trọng, bọn họ vẫn còn chút khó chịu, nhóm thôn dân thật sự quá kích động, cứ lôi kéo bọn họ không chịu buông, không có cách nào đi được, bởi vì ngay cả trưởng thôn cũng không ngừng truy hỏi.
...
Một đêm trôi qua, Chu Bách Triết thức dậy mở mắt ra, trên bàn không biết từ khi nào có thêm đủ loại nước trái cây, muốn gì cũng có, ngay cả nước sơn tra mà cậu thèm thuồng mấy hôm nay cũng có.
“Cái này... sao nhiều vậy?” Chu Bách Triết trố mắt, run run chỉ đống nước trái cây hỏi.
Không biết vì cái gì, cậu mơ hồ có cảm giác không ổn.
Áo Cổ Đinh lau tay, thực bình tĩnh nói: “Là thôn dân đưa tới.”
“Ừng ực...”
Chu Bách Triết nuốt nước miếng, nhóm thôn dân này đột nhiên nhiệt tâm như vậy tuyệt đối có vấn đề.
Vừa mở cửa ra, trước mắt đã chen lấn rất nhiều thôn dân, người người bưng nước trái cây, dáng vẻ cuồng nhiệt kích động, mọi người rối rít chen tới trước muốn là người đầu tiên tặng nước trái cây cho Ớt đại vương.
“Đừng đẩy, để tôi qua trước!” Một thôn dân nào đó cố gắng chen lấn bước tới.
“Dựa vào cái gì để tông đi trước chứ, tôi cũng muốn vào!” Một người khác cũng nôn nóng không kém.
“Có biết ưu tiên nữ giới là gì không, cái đám đàn ông mấy người không biết xấu hổ à mà chen với tôi?” Một người nữ nào đó cay cú nói.
Nếu là lúc bình thường thì có lẽ đám nam nhân sẽ nhượng bộ vô điều kiện, thế nhưng bây giờ liên quan tới chuyện thăng cấp, tuyệt đối không thể nhường, ai biết cơ hội tốt như vậy sau này còn hay không a.
Dù sao thì một khi thăng cấp chính là một bước lên mây.
Năm người thuận lợi thăng cấp lên cấp hai hôm qua không biết bị bao nhiêu người hâm mộ ghen tị, cũng có nhiều người đỏ mắt.
Nhất thời ngoài cửa hỗn loạn như cái chợ, suýt chút nữa làm óc Chu Bách Triết nổ tung.
Ồn quá đi a.
Áo Cổ Đinh dựa vào tường, lạnh lùng nhàn nhạt chăm chú quan sát hết thảy.
Chu Bách Triết bị ồn tới sắp điên, chỉ có thể hét lớn: “Đừng có ồn nữa, muốn ồn thì đi chỗ khác mà ồn.”
Nháy mắt, nhóm thôn dân câm như hến, nơm nớp lo sợ, sợ Ớt đại vương giận, không chịu giúp bọn họ thăng cấp nữa.
... rốt cuộc an tĩnh.
Chu Bách Triết thở phào một hơi bảo mọi người tản ra, đừng có chen chúc ở cửa như vậy hại cậu hít thở thôi cũng khó khăn.
Sau khi đám người nghe lời tản ra, Chu Bách Triết mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhóm thôn dân nhìn nhau, rối rít há miệng giải thích, Chu Bách Triết thấy vậy thì nhớ tới nỗi sợ ồn ào vừa nãy, vội vàng giơ lá cây ngăn cản: “Trước khoan nói.”
Cuối cùng chuyển giao cho đội trưởng đội săn: “Đội trưởng, ông nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vốn mới thức dậy nên có hơi choáng đầu, mặc dù không có chứng cáu kỉnh lúc mới ngủ dậy nhưng vẫn bị nhóm thôn dân ảnh hưởng tâm tình.
Đội trưởng đội săn bị chỉ mặt liền đứng ra vài ba câu giải thích rõ sự việc.
Hóa ra là vì chuyện thăng cấp hôm qua mà ra...
Sau khi năm người kia thăng cấp, nhóm thôn dân thực sự đỏ mắt, cộng thêm nguy cơ trùng triều làm thôn dân kiêng kỵ nên hôm nay mới dậy sớm, không hẹn mà cùng chạy ra sau núi, thậm chí đi tới vài chỗ xa xôi để hái trái cây mang về ép rồi đưa tới đây.
Thế nhưng Ớt đại vương lại chưa thức dậy, mọi người không dám quấy rầy, chỉ có thể để nước trái cây lên bàn rồi đứng ở ngoài chờ đợi.
Mọi người đều biết Ớt đại vương thích uống nước trái cây nên mọi người mới mang tới để lấy lòng.
Chu Bách Triết nghe xong thì dở khóc dở cười, cuối cùng nói: “Chuyện thăng cấp...”
Mọi người ngừng thở, vểnh tai lắng nghe.
Không biết vì sao, không khí giống như đọng lại, Chu Bách Triết thực sự chịu không nổi bầu không khí này, vì thế cũng không thèm treo mọi người lâu: “Người toàn thôn đều phải nhanh chóng thăng cấp, tất cả đều bình đẳng.”
Lời này vừa nói ra, Chu Bách Triết cũng có chút phấn khích, chỉ cần cho cậu tinh hạch vô hạn thì cậu có thể đổi được rất nhiều lá thăng cấp để trợ giúp thôn dân.
Mọi người xôn xao, có cảm giác ngây ngốc như đang mơ chứ không phải thực.
Mọi người, tất cả dị năng giả đều có thể thăng cấp, điều này thật sự quá...
Thôn dân không nghĩ ra từ để hình dung cảm giác này, giống như sắp bay lên vậy, tay chân tựa hồ không phải là của mình.
Lúc nhóm thôn dân hưng phấn kích động, đội trưởng đội săn có chút do dự hỏi nhỏ: “Ớt đại vương...”
Chu Bách Triết nhìn ông: “Chuyện gì?”
Đội trưởng đội săn nói: “Không biết dị năng giả cấp hai có thể tham gia thăng cấp không?”
Dù sao hiện giờ toàn thôn chỉ đều là cấp một, chỉ có mỗi mình ông là cấp hai.
Chu Bách Triết gật đầu, nghiêm nghị nói: “Ông chính là đối tượng trọng điểm, dĩ nhiên phải tham gia.”
Có lời nói này của Ớt đại vương đảm bảo, đội trưởng đội săn không khỏi thờ phào một hơi, mặc dù ông đã thăng lên cấp hai từ rất lâu nhưng khó đảm bảo ông có thể thắng được năm người thăng lên cấp hai hôm qua.
Có lẽ vì được Ớt đại vương trợ giúp nên năng lượng của năm người kia cơ hồ hù chết người.
Đội trưởng đội săn rất muốn trở nên mạnh mẽ dĩ nhiên cũng đỏ mắt nóng lòng.
Buổi sáng, sau khi được nhóm thôn dân mãnh liệt kiến nghị, Chu Bách Triết cùng Áo Cổ Đinh ăn cơm trước rồi mới làm những chuyện khác.
Chu Bách Triết hút nước trái cây, nhịn không được cảm khái cuộc sống hiện giờ, đúng là khổ tận cam lai mà, trước kia vì sống sót cậu phải cố gắng lấy lòng thôn dân, trợ giúp bọn họ vượt qua khó khăn để lấy được nhiều tinh hạch hơn.
Thế nhưng hiện giờ, thôn dân cơ hồ chỉ mong dâng hiến tinh hạch cho cậu, đồng thời cũng thực tôn kính lại khâm phục cậu.
Cảm giác được trở thành anh hùng thực... thực tốt.
So với lúc ở địa cầu, vì thỏa mãn giấc mộng anh hùng mà cậu chuyên nhận các vai đại hiệp, thế nhưng chung quy chưa từng có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như bây giờ.
Dù sao thì tình cảm biết ơn cùng tôn kính của nhóm thôn dân xuất phát từ chân tâm.
Sau khi ăn uống no đủ thì phải tranh thủ làm chính sự.
Trên quảng trường.
Mọi người đứng xếp hàng nhận lá cây mà Chu Bách Triết bứt xuống, cảm giác nhói nhói như bị muỗi đốt lan khắp toàn thân làm cậu có chút không thoải mái, bất quá may là vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Nhóm thôn dân trông mong, chỉ hận không thể tới lượt mình, mà người nhận được lá cây thì tìm một góc an tĩnh cầm lá cây xoa xoa, không khỏi cảm khái chiếc lá quá xinh đẹp, làm người ta không nỡ ăn.
Thế không quản luyến tiếc cỡ nào cũng phải ăn.
Nhóm thôn dân nhắm mắt, biểu tình luyến tiếc bỏ lá cây vào miệng, cảm giác mát lạnh xông thẳng lên đầu, đầu óc là một mảnh trống rỗng, giống như rơi vào cảm giác huyền diệu vậy.
Hoảng hốt vài giây, cuối cùng bọn họ mới thoát ra khỏi cảm giác thoải mái làm người ta chìm đắm say mê này, nhớ tới chính sự là hấp thu năng lượng trong tinh hạch, dẫn dắt chúng truyền lên đầu.
Nếu là trước kia, năng lượng căn bản không có cách nào thuận lợi thông qua thông đạo, hết thảy đều bị chặn lại ở nửa đường, cuối cùng gắng gượng vỡ tan làm người ta thăng cấp thất bại, còn bị tổn thương ói máu.
Thế nhưng hiện giờ không giống.
Năng lượng một đường thông suốt, hoàn toàn không có cảm giác ngưng trệ, rốt cuộc năng lượng cũng tới được mục tiêu, bắt đầu tiến hành chỉnh sửa thăng cấp tinh hạch trong đầu bọn họ.
Cảm giác phình trướng làm bọn họ có chút không thoải mái, may mắn là vẫn có thể chịu đựng được, để được thăng cấp, cho dù khó chịu hơn bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
Rốt cuộc không biết qua bao lâu, không ít người rối rít mở mắt, trong lòng có chút rung động, quả nhiên giống như lời những người đi trước, sau khi thăng cấp thế giới trước mắt tựa hồ không giống như trước kia.
Giống như từ video chất lượng bình thường sang HD vậy, ngay cả các chi tiết nhỏ cũng rất rõ ràng, thực sự làm bọn họ thán phục không thôi.
Cúi đầu liếc nhìn lòng bàn tay sớm đã rỗng tuếch, chỉ vài phút trước bọn họ còn cầm tinh hạch, không ngờ bây giờ đã hoàn toàn hấp thu hết.
Lá cây của Ớt đại vương quả nhiên thần kỳ.
Đội trưởng đội săn mở mắt, siết chặt tay, tinh hạch sớm đã hấp thu xong, thế nhưng ông không cảm nhận được biến hóa, giống như... không có chút tác dụng nào vậy.
Thế nhưng rõ ràng ông đã hấp thu sạch năng lượng, vì sao lại không thành công chứ.
Nghe tiếng người bên cạnh hưng phấn hét to là mình rốt cuộc cũng thành công thăng cấp, đội trưởng đội săn lại càng hỗn loạn hơn.
Chu Bách Triết chú ý tới một màn này, cũng kinh ngạc: “Rốt cuộc là sao a?”
Quá kì quái, tỷ lệ thăng cấp của thôn dân là trăm phần trăm, vì sao đội trưởng đội săn lại thất bại chứ?
Áo Cổ Đinh dùng tinh thần lực quét qua vài giây, nhàn nhạt nói: “Ông ta cần nhiều năng lượng hơn mới thăng cấp được.”
Chu Bách Triết hiểu ra, đúng a, mọi người đều là cấp một, muốn lên cấp hai thì chỉ cần một viên tinh hạch cấp hai là đủ.
Thế nhưng đội trưởng đội săn không giống.
Nghĩ tới đây, Chu Bách Triết nhịn không được cảm khái, Áo Cổ Đinh thực sự quá trâu bò, ngay cả cái này cũng biết.
Áo Cổ Đinh đang vọc quang não vô thức hắt xì mấy cái.
Anh nhịn không được nhíu mày, kinh ngạc không thôi.
Anh sớm đã thăng lên cấp sáu, sao có thể bị cảm mạo được chứ.
...*...
[Cáo] đây là câu đố của tác giả dành cho độc giả, mọi người đoán thử xem trùng biến dị vương cấp bảy rốt cuộc là loài nào nhé: lớp vỏ đen tuyền bóng loáng, răng nanh thật lớn, cực kỳ trâu bò.