Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 72: Chương 72: Tướng quân trở vệ [hạ]




Đi ra ngoài nửa tháng, Áo Cổ Đinh cùng nhóm tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm được hết thành viên thất lạc rồi quay trở lại thôn, dọc theo đường đi, đội tìm kiếm thực cẩn thận phục vụ nhóm người này, ngay cả thở mạnh cũng k dám.

Cấp dưới của Áo Cổ Đinh tổng cộng có năm người, mỗi người đều là dị năng giả cấp bốn, ở tinh cầu A cơ hồ đều là tài năng xuất chúng, trừ bỏ Áo Cổ Đinh đại nhân thì bọn họ đi đến đâu cũng được truy cầu hướng tới.

Trước đó, khi phi thuyền đột nhiên gặp sự cố rơi xuống, cả nhóm bị tách ra, bọn họ cũng kinh ngạc phát hiện tình huống ở tinh cầu này cực kỳ quỷ dị, rõ ràng là một tinh cầu bị bỏ hoang nhưng lai có đại quân trùng triều làm người ta tê dại da đầu, chúng không ngừng ồ ạt công kích tới.

Nếu không phải bọn họ đã đạt tới cấp bốn thì có lẽ đã sớm chết trong những cơn trùng triều này rồi.

Trùng triều cũng thôi đi, đáng nói nhất là trong trùng triều còn xuất hiện cả trùng biến dị cấp năm, cho dù là tinh vực có trùng biến dị hoạt động dày đặc cũng chưa từng thấy qua nhiều trùng biến dị cấp năm như vậy.

Phải biết trùng biến dị phải ăn một lượng lớn tinh hạch nhân loại mới có thể thành công thăng cấp thành trùng biến dị cấp năm.

Vấn đề là tinh cầu này từ hơn tám trăm năm trước đã trở thành vùng đất hoang tàn vắng vẻ, xung quanh hoàn toàn không có dấu vết hoạt động của nhân loại đã đủ chứng minh suy đoán này là chính xác.

Điều làm người ta rợn tóc gáy là không có nhân loại, vậy làm sao có nhiều trùng biến dị thăng lên cấp năm như vậy?

Càng đáng sợ hơn nữa là từ khi Áo Cổ Đinh đại nhân xuất hiện, mỗi ngày đều có trùng biến dị cấp sáu xuất hiện tấn công.

Đó chính là trùng biến dị cấp sáu a!

Ở tinh cầu A suốt vài tháng cũng chưa chắc nhìn thấy trùng biến dị cấp sáu, thế nhưng ở tinh cầu này, trùng biến dị cấp sáu nhiều như cải trắng vậy, không ngừng xuất hiện.

Thân là cấp dưới của Áo Cổ Đinh, Hoàng Mao nhịn không được tiến tới thấp giọng nói: “Tướng quân, tinh cầu này rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Áo Cổ Đinh hơi nhấc mí mắt, lạnh lạnh nhạt nhạt nói: “Trừ phi tôi cho phép, bình thường không được gọi tướng quân.”

Hoàng Mao sửng sốt, lập tức cúi đầu: “Vâng.”

Hoàng Mao vốn không phải tên là Hoàng Mao, chỉ vì anh có mái tóc vàng cực kỳ nổi bậc, lại còn cố ý uốn quăng xù nên có rất nhiều người gọi là lông vàng, gọi riết rồi không còn ai biết anh tên họ là gì nữa.

Hoàng Mao mặc dù đã quen biết Áo Cổ Đinh từ rất lâu, cho dù không có quan hệ cấp trên cấp dưới thì Hoàng Mao vẫn đặc biệt sợ Áo Cổ Đinh. Lúc nói chuyện vẫn luôn nơm nớp lo sợ, mặc dù biết rõ Áo Cổ Đinh không phải người tàn nhẫn máu lạnh.

Hoàng Mao gãi gãi mái tóc xơ xác của mình, nghiêng đầu nói với nữ nhân tóc đỏ uốn gợn sóng: “Hồng Lăng, bà có ý kiến gì không?”

Hồng Lăng là nữ tính duy nhất trong số năm cấp dưới tài năng của Áo Cổ Đinh, cô có diện mạo xuất sắc cùng năng lực cường đại, cũng chính là nữ thần trong lòng biết bao nhiêu dị năng giả ở tinh cầu A.

Hồng Lăng nhếch đôi môi đỏ mọng, yêu mị cười một tiếng: “Tôi cũng không biết.”

Hoàng Mao liếc mắt, không nói thêm gì nữa.

Còn ba phó tướng còn lại thì đang kiểm ra sinh vật thực vật của tinh cầu này, muốn tìm hiểu xem vì sao nơi này lại có nhiều trùng biến dị cấp sáu như vậy.

“Rốt cuộc là vì cái gì chứ?” Nam nhân đeo kính trầm tư, mày cũng nhíu chặt.

Sau khi nghỉ ngơi, Áo Cổ Đinh đứng dậy, phân phó mọi người tiếp tục lên đường, năm người cầm kiếm laser, cả người tràn đầy sát khí làm đám động vật nhỏ ở xung quanh kinh hoảng bỏ chạy, không khí lại càng yên tĩnh hơn, cũng làm đội tìm kiếm nơm nớp lo sợ không thôi.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, trầm giọng nói: “Thu sát khí lại.”

Mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng cả năm vẫn nhanh chóng làm sao lệnh, hoàn toàn không kì kèo, huấn luyện trang nghiêm nhiều năm sớm đã hình thành thói quen phục tùng mệnh lệnh mà không cần suy nghĩ, không cần lý do.

Thế nhưng đó chỉ là đối với Áo Cổ Đinh đại nhân mà thôi, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ chết mười ngàn lần cũng không đủ.

Không có sát khí, đội tìm kiếm thầm thở phào một hơi, bọn họ vốn chỉ đạt tới cấp ba mà thôi, hoàn toàn không thể nào so với cấp bốn.

Cứ như tấm gỗ với tấm sắt vậy, mặc dù đều là tấm bảng, cũng có năng lực chống đỡ nhất định, thế nhưng hai thứ căn bản không cùng cấp bậc.

Vì thế đừng thấy cấp ba cùng cấp bốn chỉ kém một bậc mà coi thường, có rất nhiều người tốn thời gian cả đời cũng chưa chắc đạt tới cấp bốn.

Ở tinh cầu A, những dị năng giả cấp ba khác cũng phải nịnh nọt lấy lòng, thậm chí là tôn kính năm người này, dần dà làm bọn họ tập thành thói quen, cũng không phải khinh thường hay kiêu căng ngạo mạn gì, chỉ là vô thức lộ ra chút tài trí hơn người của mình mà thôi.

Áo Cổ Đinh không có thời gian chú ý tình huống hai đội ngũ, toàn bộ tinh thần của anh dành để tìm kiếm trùng biến dị, đề phòng chúng tổ chức đánh lén.

“Mấy người nói coi, vì sao đại nhân nhất quyết phải quay về cái thôn đó?” Hoàng Mao lắm mồm vẫn không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, bắt đầu thảo luận.

Năm người bọn họ ở chung đã lâu, cùng nhau trải qua rất nhiều trận chiến, có thể xem là đồng sinh cộng tử, tình cảm rất vững chắc, vì thế trước mặt bọn họ Hoàng Mao vẫn luôn không kiêng kỵ, chuyện gì cũng dám nói.

Hồng Lăng im lặng không nói, chỉ là ánh mắt vẫn luôn lơ đảng liếc nhìn nam nhân trước mặt mà si ngốc, căn bản không nghe thấy lời Hoàng Mao.

“Hồng Lăng, bà nói coi?” Hoàng Mao quơ quơ tay trước mặt Hồng Lăng.

Hồng Lăng lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt có chút mờ mịt: “Nói cái gì?”

Hoàng Mao nháy mắt xì lửa nhiệt: “Tôi nói là, đại nhân từ ngàn dặm xa xôi tìm tới tinh cầu này là vì nó có thứ mà ngài ấy mong muốn, bà đoán xem đại nhân đã tìm được chưa?”

Cho dù bốn người vốn không có máu bát quái nhưng nghe thấy chuyện này cũng lập tức nổi lòng hiếu kỳ, đại nhân vốn chỉ biết chiến đấu sao tự dưng lại cố chấp với thứ ấy như vậy, thậm chí còn xin nghỉ dài hạn đích thân tìm kiếm, điều này chứng minh thứ đó rất trọng yếu.

Nhưng nó rốt cuộc là thứ gì?

Mà đại nhân có tìm được nó hay không?

Càng nghĩ, trong lòng cả năm người lại càng ngứa ngáy khó chịu, cứ hệt như có một cái cẳng gà đang cào cào gãi gãi.

Bất quá...

“Bây giờ đại nhân muốn dẫn chúng ta về thôn đó, theo tôi thấy thì chắc cả thôn đều là người bình thường thôi, cũng không biết muốn về đó để làm gì.” Hoàng Mao lại tiếp tục lải nhải.

“Còn không bằng nhanh chóng giết con trùng biến dị cấp bảy kia đi, thôn dân nói không chừng đã bị diệt từ sớm rồi, sẽ không lãng phí thời gian.”

Những lời này Hoàng Mao nói rất nhỏ, dĩ nhiên anh cũng biết thân là chiến sĩ dị năng phải có trách nhiệm bảo vệ nhân loại, thế nhưng so với bảo hộ thôn dân chỉ biết cản trở thì không bằng nắm chặt thời gian giết trùng biến dị.

Cũng không biết Áo Cổ Đinh đại nhân đang nghĩ gì.

Những lời này Hoàng Mao chỉ dám lẩm nhẩm trong lòng, căn bản không dám nói ra.

Nhóm người sớm đã biết tính Hoàng Mao, thật ra Hoàng Mao không xấu, chỉ là hơi độc miệng một chút, thế nhưng khi gặp người cần giúp đỡ, mọi người còn chưa có động tác, Hoàng Mao đã sớm chạy tới hỗ trợ.

Đám người cười cười lắc đầu, không lên tiếng.

Áo Cổ Đinh xoa xoa trán, lựa chọn không để ý tới Hoàng Mao.

Dĩ nhiên, lý do mà Hoàng Mao hoàn toàn không kiêng nể gì vì đó vốn là theo đuổi của anh, không nói cho đã miệng thì đời người còn ý nghĩa gì nữa chứ.

Rốt cuộc đoàn người cũng về tới phụ cận thôn, biểu tình Hoàng Mao cực kỳ tan vỡ: “Đi lâu như vậy cuối cùng cũng tới rồi.”

Hoàng Mao híp mắt đánh giá thôn làng ở xa xa, một lần nữa miệng tiện nói: “Nhà tranh vách đất, cả tám trăm năm rồi mà vẫn còn người dùng dạng nhà quê mùa này.”

Đội tìm kiếm lại càng xấu hổ cúi thấp đầu, đối mặt với dị năng giả có cấp bậc cao như vậy, bọn họ vô thức sinh ra cảm giác tự ti.

Mỗi lần ngồi phi thuyền rời thôn ra ngoài đổi chác, những người kia cũng thường chế giễu bọn họ quê mùa, càng miễn bàn là nhóm dị năng giả thoạt nhìn đã biết đặc biệt cao quý này, nhất định lại càng coi thường thôn bọn họ hơn.

Áo Cổ Đinh nhíu mày khiển trách: “Hoàng Mao, nói năng cẩn thận.”

Hoàng Mao gãi đầu, co rúm một chút, không nói thêm gì nữa.

Đoàn người chậm rãi đi tới, lúc đi tới cổng thôn thì đội thủ vệ tuần tra lập tức thổi còi thông báo, đồng thời hưng phấn hét lớn: “Áo Cổ Đinh đại nhân trở lại rồi!”

Am thanh hưng phấn lại kích động này làm nhóm năm người Hoàng Mao cực kỳ kiêu ngạo, đây chính là Áo Cổ Đinh đại nhân của bọn họ, không quản là đi tới đâu, vĩnh viễn là đối tượng được sùng bái tôn kính.

Toàn bộ tinh tế này, chỉ có duy nhất một mình ngài.

Càng miễn bàn tới chuyện tướng quân nhà bọn họ còn là người giết chết trùng vương biến dị!

Rất nhanh, cổng thôn xuất hiện rất nhiều người, bọn họ vừa hưng phấn lại kích động, còn có chút khẩn trương thận trọng, là phản ứng khi đối mặt với dị năng giả cao quý.

Năm người nháy mắt đoàn được thôn này có hết tám phần là người bình thường, phỏng chừng dị năng giả có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cấp ba mà thôi.

Trưởng thôn kích động không thôi, ông vội vàng tiến tới, hơi khom người nói: “Hoan nghênh các vị đại nhân tới thôn.”

Năm người nhàn nhạt gật đầu, lịch sự nhưng hời hợt nói: “Cám ơn.”

Trưởng thôn không hề tức giận vì thái độ của bọn họ, ngược lại chỉ cảm thấy thực hiển nhiên.

Tranh thủ thời gian để Áo Cổ Đinh cùng nhóm người vào thôn, ăn uống no đủ một phen.

Sau khi vào thôn, nhóm Hoàng Mao đánh giá xung quanh một phen, không lên tiếng bình luận gì, chỉ là biểu tình vẫn duy trì thái độ lịch sự hời hợt làm thôn dân lại càng cẩn trọng hơn.

Mà lúc này, trong đám người đột nhiên xuất hiện một cây ớt, không đúng, là một cây ớt chỉ thiên, nó... cư nhiên có thể động?!

Năm người Hoàng Mao không khỏi hít một hơi khí lạnh, cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ.

Càng đáng sợ hơn là...

Cây ớt này dùng rễ của mình quấn thành hai cái chân rồi nhảy một cái, nhảy vào.... trong lòng Áo Cổ Đinh?!

Nhóm Hoàng Mao thực sự muốn bất tỉnh, Áo Cổ Đinh đại nhân là người mà một loại thực vật không biết tên có thể đụng tới sao?

Lại còn nhảy vào lòng Ớt Cổ Đinh đại nhân, cọ hết bùn đất bẩn trên rễ mình lên quần áo ngài.

Chắc chắn cây ớt này sẽ bị ngài ấy đập chết.

Nhóm Hoàng Mao cơ hồ không dám nhìn nữa.

Khóe miệng Áo Cổ Đinh giật giật, không để tâm tới bùn đất làm bẩn quần áo, xa cách lâu như vậy, anh thực sự rất nhớ mùi vị của cây ớt nhỏ này.

Chỉ cần ngửi mùi của nó thôi, khí lạnh ngưng trệ trong cơ thể anh sẽ giảm đi rất nhiều, anh hơi nhấc cây ớt lên cao một chút, để nó ngồi thoải mái hơn.

“...” Nhóm Hoàng Mao há to miệng, tay không ngừng run rẩy.

Chẳng lẽ bọn họ bị ảo giác?

Áo... Áo Cổ Đinh đại nhân cư nhiên không xé nát cây ớt chỉ thiên kia?

Bọn họ liếc nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương.

Chỉ mới một tháng không gặp, Áo Cổ Đinh đại nhân sao giống như đổi thành một người khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.