Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 8: Chương 8: Uất ức




Lúc Mễ Nhạc và Tả Khâu Minh Húc đến sân bóng chuyền thì thấy cả đội đều đang nằm trên mặt đất, tư thế giống nhau, nhìn cực kì quyến rũ.

Cả người bọn họ nằm trên đất, một chân co lên, dùng hai tay ép đầu gối, nếu lộ ra thêm bả vai nữa thì chính là dáng vẻ dụ hoặc điển hình hay thấy trong phim truyền hình.

“Hình như là đang căng cơ.” Tả Khâu Minh Húc thấy Mễ Nhạc hơi sửng sốt nên nhỏ giọng giải thích.

“Tôi biết.” Mặt vẫn vô cảm.

“Dù đã biết nhưng tôi vẫn thấy mắc cười.”

“...” Mễ Nhạc cũng muốn cười nhưng nhịn rất tốt.

Đồng Dật vừa thấy hai người đã lập tức nhảy dựng, sức bật kinh người, không thèm chống tay đi tới chất vấn Mễ Nhạc: “Cậu không muốn để yên có phải không?”

Mễ Nhạc lại muốn đến chỗ bọn họ mách huấn luyện viên đúng không?

“Phần công việc của chúng tôi đã làm xong. Nếu không muốn phối hợp thì trận bóng này các cậu cứ tự đi mà đấu một mình.” Mễ Nhạc lạnh giọng đáp, vốn dĩ cậu cũng không muốn tham gia.

Đồng Dật nhận ra mình đã hiểu lầm, gật đầu rồi gọi: “Lý Hân.”

Lý Hân lập tức đứng dậy lại đây, cười haha nhìn hai người nói: “Tới rồi, ờm… để tôi rót nước cho các cậu?”

“Không cần, nói mấy câu rồi đi liền.” Mễ Nhạc trả lời.

“Được, các cậu đã đến đây thì chính là rồng đến nhà tôm! Rồng đến nhà tôm á!”

Tả Khâu Minh Húc bị hai mét mốt chọc cười, đi theo hai mét mốt đến chỗ ghế ngồi, nói về công việc bên họ rồi hỏi ý của ban thể dục xem muốn tổ chức thế nào.

Một mét tám hùng hổ theo đến đây, vẫn luôn nhìn Mễ Nhạc hầm hầm, y hệt chú chó con đang nhe răng thị uy, nhưng dùng trên cái mặt non chẹt của cậu ta thì chẳng có một chút uy hiếp nào hết.

Mễ Nhạc không thèm quan tâm đến cậu ta, bàn giao công việc xong thì lập tức rời đi.

“Chúng tôi sẽ in bản đăng ký ra rồi gửi cho các cậu.” Tả Khâu Minh Húc nói.

“Làm phiền rồi, bên này tụi tôi vừa bắt đầu huấn luyện lại, nếu không tụi tôi cũng tự đi lấy rồi.” Thái độ của hai mét mốt vẫn lịch sự như cũ, cũng vì quá cung kính nên vai có hơi còng xuống.

Thật sự là quá cao mà.

“Không sao đâu, văn phòng của chúng tôi cách sân tập của các cậu không xa. Nhìn thấy tòa nhà phía trước không? Đối diện hồ nhân tạo chính là tòa nhà của chúng tôi.” Tả Khâu Minh Húc chỉ vào giới thiệu.

“Đúng là rất gần.”

Mễ Nhạc rời đi cùng Tả Khâu Minh Húc, sửa đổi bản đăng ký theo ý tưởng của ban thể dục rồi in nó ra.

Vừa in xong thì Tả Khâu Minh Húc nhận được một tin nhắn WeChat, nhìn màn hình do dự một lúc rồi nói: “Papa.”

“Ừ.” Những lúc anh kêu Mễ Nhạc như vậy chính là có chuyện muốn nhờ, Mễ Nhạc vẫn rất bình tĩnh.

“Nữ vương nhà tôi gọi.”

“Đi đi.”

“Cậu tự đi một mình thì đừng có đánh nhau đó.”

Mễ Nhạc sắp xếp bản đăng ký rồi nhìn về phía anh, hỏi: “Cậu cho rằng tôi ngu à? Bọn họ người đông thế mạnh như thế, tôi có thể một mình đi phá sao?”

“Cũng là do…” Tả Khâu Minh Húc quơ quơ điện thoại, nói với cậu: “Thôi tôi đi đây, vị kia nhà chúng ta tính tình khó ở lắm, tới muộn là chia tay mất.”

“Được.”

Mễ Nhạc thu xếp lại bản đăng ký rồi đến sân bóng chuyền một lần nữa.

Trên sân lúc này đã bắt đầu luyện tập. Khi cậu đến vừa lúc nhìn thấy Đồng Dật lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên, tiếp theo đánh bóng qua lưới.

“Pang!” Đập lên mặt đất một tiếng rồi bật ra thật xa.

Lực tay lúc đánh xuống mạnh như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Đồng Dật khi chơi bóng không hề giống với bộ dạng cà lơ phất phơ ngày thường của hắn chút nào.

Đồng Dật này rất khí phách, có cái tư thế bất khả chiến bại.

Có lẽ vì sống mũi cao mà đôi mắt của Đồng Dật rất sâu, khi hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào phía đối diện thì trong mắt ngập tràn sát khí.

Không cần hữu nghị.

Chỉ cần chiến thắng.

Ánh mắt đã nói lên tất cả.

“Hotboy!” Diệp Hi Nhã đi đến bên cạnh Mễ Nhạc kêu một tiếng, cười đến mức nhộn nhạo, hận không thể giơ tay sờ mó, đây là Mễ Nhạc thật đó…

“Xin chào.” Mễ Nhạc lạnh lùng đáp lại.

“Cậu đang tìm Đồng Dật à?”

“Đúng vậy.”

Diệp Hi Nhã chỉ vào bản đăng ký: “Tớ nghe Lý Hân nói rồi, cậu cứ đưa cho tớ là được.”

“Cậu cũng thuộc ban thể dục?”

“Không, tớ không phải, tớ chỉ thuộc đội tuyển nữ bên cạnh thôi, xem như quản lý của đội bóng chuyền, thỉnh thoảng qua giúp đỡ. Đồng Dật bên ban thể dục, có hai thư ký là tớ và Lý Hân.”

“Ồ.”

Sau khi Diệp Hi Nhã nhận bản đăng ký, nhìn thấy Mễ Nhạc vẫn ở lại xem thi đấu, liền hỏi: “Có phải lúc Đồng Dật chơi bóng chuyền đẹp trai lắm đúng không?”

Mễ Nhạc: “...”

“Lý Hân là tay chuyền hai, trước kia hai người đó học chung trường, phối hợp nhiều năm rồi, được trường mình ký hợp đồng cùng lúc. Trong trận thi đấu vừa rồi, Đồng Dật chính là chủ công xuất sắc cộng với MVP! Lý Hân là chuyền hai giỏi nhất, đại học H của chúng ta cũng đạt được hạng nhất toàn quốc, lợi hại lắm đúng không?”

*MVP (Most Valuable Player): để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.

Mễ Nhạc nghiêng đầu nhìn Diệp Hi Nhã, hỏi: “Đội bóng chuyền nữ không cần tập luyện à?”

Diệp Hi Nhã ho khụ một tiếng rồi nói tiếp: “Tớ là dự bị, sau khi huấn luyện cơ bản thì nếu không còn chuyện gì sẽ qua đây giúp đỡ.”

“Nhớ phải liên lạc cho tôi đấy.” Mễ Nhạc chỉ vào bản đăng ký một lần nữa.

“Tớ có thể thêm WeChat của cậu không?” Diệp Hi Nhã hào hứng hỏi.

Mễ Nhạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”

Cậu lấy điện thoại ra chuẩn bị thêm bạn tốt với Diệp Hi Nhã.

“Này! Nữ thần của đội bóng chuyền chúng tôi là để cho cậu tùy tiện thêm bạn vậy á hả?” Dường như một mét tám đã để ý bên này từ lâu, chạy tới muốn giết người.

Diệp Hi Nhã sốt ruột, nhanh chóng cản một mét tám lại: “Cậu đừng có phá, cuối cùng tôi cũng được thêm WeChat của nam thần mà!”

“Không được, tôi không đồng ý!” Một mét tám không muốn.

Mễ Nhạc nhìn hai người bọn họ, buông điện thoại xuống: “Vậy rồi tôi bàn công việc với ai?”

“Tớ tớ tớ!” Diệp Hi Nhã một cú đá bay một mét tám, nhìn tư thế này rõ ràng không nên chơi bóng chuyền mà phải là bóng đá mới đúng.

Trận đấu của Đồng Dật bị gián đoạn, vì vậy đi tới, từ trong đống lộn xộn lôi balo của mình ra lấy điện thoại: “Liên lạc với tôi đi.”

“Ồ.” Sau đó hai người kết bạn.

Chờ Mễ Nhạc rời đi, Diệp Hi Nhã ngửa mặt lên trời rống: “Aaaa! Tư Lê, cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi!”

“Cậu đừng tiếc làm gì, con trai mà tính cách tệ hại như vậy, có yêu đương thật thì cũng chỉ là loại bạn trai trong thùng rác thôi.”

“Tôi vốn không muốn yêu đương mà, sao có thể coi trọng tôi được? Hoa khôi đi ngay bên cạnh cậu ấy suốt cả năm cũng chẳng cọ ra chút tia lửa nào hết, nhưng mà đó chính là Mễ Nhạc đó! Mễ Nhạc aaaaa!”

Diệp Hi Nhã đi đến bên cạnh Đồng Dật: “Anh à, nhắn tài khoản WeChat của Mễ Nhạc cho em đi.”

“Không được, em còn nhỏ, không thể yêu đương.” Đồng Dật trả lời, nụ cười hiền lành giống như muốn ăn đòn.

Đội bóng chuyền suốt ngày thông đồng với các đàn em khóa dưới, nhưng em gái nhà mình thì lại bảo vệ một cách thái quá. Bọn họ không ăn cỏ gần hang, cũng không cho người khác ăn.

Diệp Hi Nhã lại lại lại lại quyết định một lần nữa, cô muốn từ chức, không thèm làm nữa!

Ngón tay Đồng Dật nhấn trên màn hình, vọc một hồi mới xong.

“Dật ca, làm gì vậy?” Một mét tám hỏi Đồng Dật.

“Đăng bài lên vòng bạn bè.” Đồng Dật trả lời rồi thả điện thoại vào balo.

Một mét tám đến chỗ balo của mình, lấy điện thoại ra xem, Đồng Dật không cập nhật vòng bạn bè mà!

Đăng bài không thành công à?

Sau khi Mễ Nhạc rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở WeChat lên, xem qua vòng bạn bè của Đồng Dật, tin mới nhất vừa đăng mấy phút trước: Cậu! Chính là cậu! ĐM cậu!

Mễ Nhạc trợn mắt nhìn màn hình, cất điện thoại vào túi.

Quả nhiên người này rất khó ưa.

*

Mễ Nhạc đi học xong còn phải ghé qua cậu lạc bộ kịch giám sát bọn họ tập luyện.

Tuy rằng cậu chỉ mới là năm hai, có mấy người còn là đàn anh của cậu, nhưng Mễ Nhạc có nhiều kinh nghiệm thực chiến, kinh nghiệm làm ngôi sao nhí dĩ nhiên không phải giả, rất nhiều người sẵn lòng nhận sự hướng dẫn của cậu.

Chủ tịch Mễ Nhạc cũng không phải chỉ là trên danh nghĩa, chỉ cần có thời gian thì nhất định sẽ qua kiểm tra, cũng coi như đã cố hết sức hoàn thành trách nhiệm.

Sau khi trở về từ câu lạc bộ, vừa đẩy cửa phòng ký túc xá đã nghe thấy tiếng lon bia lăn lộn.

Mễ Nhạc: “...”

Cậu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy quả nhiên trong phòng là một mớ hỗn độn. Trên chiếc bàn nhỏ hình vuông nằm giữa phòng là một đống đồ nhắm, còn xung quanh thì chất đầy mấy lon bia.

Cậu lại nhìn về phía bàn của mình, không có gì trên đó, nhưng chiếc ghế tựa đã bị chuyển đến trước cái bàn vuông.

Trong phòng không có ai, chỉ để lại mùi rượu ngập phòng, thậm chí còn có cả mùi hôi chân.

Cậu nhìn căn phòng, có hơi bất lực.

Sinh viên khoa thể dục thời nay thi đấu xong đều buông thả vậy sao? Trước giờ cậu cứ nghĩ vận động viên thì không uống rượu chứ.

Cậu đi vào toilet chuẩn bị rửa mặt thì thấy chiếc két sắt của mình đặt bên cạnh bồn đã rớt vào bồn rửa tay.

Cậu thẳng tay mở ra, nhìn thấy nắp của lọ mặt nạ rong biển đã bị mở, đổ ra khắp nơi.

Mễ Nhạc giơ tay bóp đầu lông mày rồi im lặng dọn dẹp.

Cậu cảm thấy có một sợi dây nào đó trong đầu mình, vừa đứt rồi.

Kia chính là giới hạn cuối cùng của cậu.

Rửa mặt xong, Mễ Nhạc quay lại trước bàn học, lấy mỹ phẩm ra bắt đầu trang điểm.

Lần này không phải kiểu trang điểm thường ngày, mà là trang điểm cho diễn xuất. Khi Đồng Dật và Lý Hân trở về thì Mễ Nhạc cũng đã gần xong.

Đồng Dật vào toilet rửa chân vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với Lý Hân, còn Lý Hân thì bắt đầu dọn phòng như bảo mẫu.

“Có phải Học Thắng cởi giày vào phòng chúng ta không? Sao lại hôi như vậy chứ?” Đồng Dật hỏi sau khi bước vào.

“Hình như vậy, mở cửa sổ cũng không có tác dụng.”

“Cái mùi chân này của cậu ta y như vũ khí sinh hóa, nửa ngày cũng không hết mùi. Nếu như nước hoa mà giữ mùi lâu như cậu ta thì chắc chắn là phải có Tiểu Cường ở trong đấy.”

Mễ Nhạc cúi đầu nhắn tin, tiếp đó nhìn chằm chằm vào màn hình, khi thấy tin nhắn của Tả Khâu Minh Húc thì đứng dậy, nói: “Đồng Dật, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Đồng Dật thò đầu ra nhìn rồi mang dép lê đi tới, hỏi: “Cái gì?”

Ngay sau đó lập tức phát hiện Mễ Nhạc không đúng lắm.

Dường như khóe miệng Mễ Nhạc có một vết thương, vết máu mờ mờ, trên gò má còn có một vết bầm tím, nhìn giống như cậu đã bị ai đánh.

Mễ Nhạc thấy Đồng Dật lại đây, cậu đưa tay kéo Đồng Dật, làm cho Đồng Dật đứng đối mặt với mình, sau đó đột nhiên tự lùi lại phía sau, cơ thể đập mạnh vào tủ đồ phát ra tiếng vang lớn.

Đồng Dật ngơ ngác nhìn Mễ Nhạc động kinh, vẻ mặt mờ mịt: “???”

Bỗng có người phá cửa xông vào, Tả Khâu Minh Húc vừa thấy cảnh này đã chất vấn Đồng Dật: “Tại sao cậu lại đánh người như vậy?”

Đồng Dật quay đầu lại nhìn Tả Khâu Minh Húc, trên mặt vẫn là vẻ nghi hoặc như cũ: “Cái gì cơ?”

Theo sau Tả Khâu Minh Húc còn có quản lý ký túc xá và một thành viên của hội sinh viên. Nếu Đồng Dật nhớ không lầm thì người này thuộc ban quản lý ký túc xá.

Quản lý ký túc xá vừa bước vào đã hét lên: “Dừng tay!”

Giọng nói này khiến Đồng Dật và Lý Hân phải câm nín, thật sự là kêu đến mức rung động cả tâm can.

Đồng Dật và Lý Hân đều mang vẻ mặt chả hiểu gì hết.

Lúc này Mễ Nhạc mới đứng thẳng lên, đưa tay lên lau khóe miệng, trên mu bàn tay dính vết máu, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Đồng Dật, vành mắt đỏ lên.

Xém chút nữa Đồng Dật đã tin mình vừa mới đánh Mễ Nhạc xong.

“Em không sao.” Mễ Nhạc nói.

“Còn không sao? Chảy máu rồi kìa!” Quản lý ký túc xá hét lên một cách khoa trương.

Cuối cùng Đồng Dật cũng phục hồi tinh thần, chỉ vào Mễ Nhạc nói: “Không phải em đánh, em cũng không biết là ai đánh cậu ta. Thế nhưng cậu ta phiền phức như thế kia, hẳn là có rất nhiều người muốn đánh.”

“Vừa rồi bọn ta đều đã thấy hết rồi, nếu không phải cậu, chẳng lẽ Mễ Nhạc lại tự đánh chính mình?” Quản lý ký túc xá hỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Thành viên hội sinh viên cũng lên tiếng.

“Bọn họ uống rượu làm dơ phòng ký túc xá, vì vậy tôi mới phàn nàn hai câu, ai ngờ lại làm cậu ta tức giận.”

Đồng Dật hết hồn, đây là cái gì vậy trời?

“Cậu… cậu vừa kêu tôi lại nói chuyện, nhưng chưa nói gì… tôi không có đụng vào cậu!” Đồng Dật lắp bắp giải thích, mọi chuyện làm hắn không kịp trở tay.

“Tôi cứ nghĩ cùng ở trong phòng ký túc xá thì chỉ cần nhường nhịn một chút là có thể yên chuyện, không ngờ lại phải đi tới bước đường này.” Mễ Nhạc nói xong, mũi đau xót khóc lên.

Không phải là kiểu gào khóc, mà là muốn kìm lại. Nhưng thật sự vì quá oan ức nên nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Đồng Dật quay đầu nhìn Mễ Nhạc, cảm thấy đã xem quá đủ rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến cái được gọi là kỹ thuật diễn xuất, hơn nữa còn được ngồi ở hàng ghế đầu tiên, không cần phải mua vé, xem cực kì rõ ràng.

Nhưng mà…

Sao hắn lại thấy uất ức thế này?

Hắn vừa bị hố rồi!

“Phải báo cáo cho cố vấn, còn cả huấn luyện viên của các cậu nữa. Không phải cứ là học sinh ưu tú thì vô pháp vô thiên như thế được!” Quản lý ký túc xá tức giận không chịu được.

Mấy ngày trước Mễ Nhạc chạy đến phòng ông, nói phòng ngủ quá ồn ào, cậu cần yên tĩnh để đọc kịch bản là quản lý đã biết chuyện xấu của phòng 438 rồi.

Trước đó quản lý ký túc xá cũng đã biết về trình độ quậy phá của đám sinh viên thể dục, thế nên ấn tượng càng ngày càng tệ.

Hôm nay, Tả Khâu Minh Húc đột nhiên đi tìm bọn họ, nói phòng 438 đã lên đến mức dùng bạo lực rồi, hy vọng bọn họ đi cản lại.

Quản lý ký túc xá rất thích Mễ Nhạc, ông cực kì tức giận khi thấy Mễ Nhạc bị đánh như thế.

Đồng Dật vừa nghe lập tức hoảng sợ, nhanh chóng ngăn: “Đừng đừng đừng! Thật sự là em không làm gì hết mà, đừng nói với huấn luyện viên của em.”

Hắn cũng biết, chuyện này đã hết đường chối cãi.

Trong phòng không có camera giám sát, nhân chứng duy nhất là Lý Hân nhưng hiện tại Lý Hân vẫn còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng đây. Mà nếu thật sự có làm chứng cho Đồng Dật thì cũng sẽ bị nói là cùng một phe.

Nhưng cáu nhất chính là Mễ Nhạc đang diễn, cực kì giống chuyện lần đó.

Hiện trường vừa rồi có tiếng Mễ Nhạc đập vào tủ, nhóm người này đã cho rằng mọi chuyện chính là như thế. Trừ phi Mễ Nhạc tự mình thừa nhận, còn không thì không cách nào nói rõ được.

Thật là mẹ nó… ghê tởm!

“Bây giờ tôi sẽ gọi liền!” Quản lý ký túc xá tức giận không nhịn được, nghĩ lại rồi lên tiếng: “Không, ngày mai tôi sẽ gọi bọn họ.”

Ông không có phương thức liên lạc của mấy người đó, ngày mai mới liên hệ được.

“Bạn Đồng Dật, lần này cậu thật sự quá đáng rồi.” Thành viên hội học sinh cũng nói như vậy.

Trong nháy mắt Đồng Dật lập tức tức giận, quay đầu nhìn Mễ Nhạc mắng: “Tên diễn tinh này, sao cậu lại thâm hiểm như vậy hả?”

*Diễn tinh: ám chỉ người đó rất giỏi diễn xuất, giống như thành tinh.

“Tôi chỉ là hy vọng phòng ký túc xá là một nơi tốt đẹp thôi.” Mễ Nhạc ủy khuất trả lời, lúc nói chuyện còn rơi nước mắt, dường như vô cùng oan ức.

Vốn dĩ Đồng Dật đang giận dữ, nhưng nhìn thấy Mễ Nhạc khóc như thế này lại nguôi giận.

Cực kì không có nguyên tắc.

“Ba điều quy định đúng không? Được được được, đừng làm vậy nữa, tôi đồng ý với cậu.” Đồng Dật vội vàng thỏa hiệp.

“Cậu chắc chứ?”

“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Không thì lát nữa tôi viết giấy cam kết cho cậu được chưa?”

Mễ Nhạc nhìn chằm chằm Đồng Dật một hồi, tiếp đó gật đầu nói với quản lý ký túc xá: “Thưa thầy, em không muốn chuyện này trở thành vấn đề lớn, em là nghệ sĩ, nếu truyền đi sẽ mang tới tin tức về mặt xấu, tạo thành ảnh hưởng không tốt.”

Ban đầu Mễ Nhạc cũng không tính làm to chuyện.

Cậu đã hiểu rõ tính cách của quản lý ký túc xá từ lâu rồi, lúc nào ông cũng muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Còn bạn học được mời tới này cũng là loại ba phải, cùng lắm thì thuyết phục vài câu là được.

Cậu với Đồng Dật thương lượng không thành công, bọn họ hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của cậu, cậu đành phải đổi phương pháp.

Quản lý ký túc xá vừa nghe xong cũng hơi do dự.

Sức ảnh hưởng của Mễ Nhạc thực sự rất lớn, nếu truyền đi thật thì fan của Mễ Nhạc có thể sẽ đến trường quậy.

“Vậy… làm sao bây giờ?” Quản lý hỏi.

“Nếu cậu ấy đồng ý hòa thuận với em thì thôi bỏ qua chuyện này đi, em không sao.”

Quản lý ký túc xá vẫn rất rối rắm, thấy mục đích của Mễ Nhạc đã đạt được, Tả Khâu Minh Húc cũng lại đây thuyết phục, một xướng một họa với Mễ Nhạc.

Cuối cùng, dưới sự giám sát của một đám người, Đồng Dật cực kì oan uổng mà phải viết giấy cam kết, lại còn lăn dấu tay nữa.

Đợi tất cả mọi người rời khỏi, Tả Khâu Minh Húc mới quay lại cười haha hỏi Đồng Dật: “Về trận bóng rổ, chúng ta vẫn có thể hòa bình hợp tác chứ?”

“E là không thể.” Đồng Dật u ám đáp, rồi trừng mắt nhìn Mễ Nhạc.

Tả Khâu Minh Húc nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ là vai quần chúng thôi.”

Đồng Dật: “Mẹ nó!”

Nếu không phải huấn luyện viên đã cảnh cáo hắn, nói hắn mà còn tái phạm thì chuyện sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng đến tương lai của hắn thì còn lâu hắn mới nhận cái tội danh này.

Hắn vốn dĩ không hề làm gì hết. Vết thương trên mặt Mễ Nhạc cũng không phải là do hắn đánh!

Nhưng nếu hắn không thỏa hiệp, chưa biết chừng Mễ Nhạc lại gây ra thêm chuyện khác.

“Nếu ngay từ đầu cậu chịu nghe lời thì tôi đã không làm vậy rồi.” Mễ Nhạc đáp.

Đồng Dật cười lạnh một tiếng: “Cậu đem chuyện chúng ta đánh nhau báo với huấn luyện viên của tôi được lợi lộc gì rồi đúng không? Còn dùng chuyện này uy hiếp tôi?”

Mễ Nhạc hơi ngạc nhiên, giải thích: “Tôi không biết chuyện đó, có khả năng cha mẹ tôi đã làm mà không báo cho tôi.”

“Cha mẹ thế nào dạy ra con thế đấy.”

Mễ Nhạc nghe xong im lặng một lúc, Tả Khâu Minh Húc ho khụ một tiếng, tính khuyên Mễ Nhạc một câu, dù sao thì anh cũng biết chuyện trong nhà Mễ Nhạc.

Kết quả nghe thấy Mễ Nhạc nói: “Nhưng mà, bị báo cáo cũng đáng đời cậu, bởi vì bọn họ đã bị người khác uy hiếp.”

Đồng Dật ngồi trong phòng một hồi lâu, mắng một câu: “ĐM, thật là mẹ nó uất ức.”

Mễ Nhạc xua tay với Tả Khâu Minh Húc, ý là anh có thể đi được rồi.

Tả Khâu Minh Húc lập tức trốn đi xa, sợ máu bắn lên người mình.

Đồng Dật tức không nhịn được, ra hành lang gọi cho ba.

“Ba! Con oan ức lắm, ở cái phòng này chịu ủy khuất. Ba mua miếng đất bên cạnh cơ sở mới, xây biệt thự cho con ở đi!”

Đồng baba bên kia nghe xong lập tức tức giận: “Nhìn tài cán của mày làm được gì, còn đòi mua đất cho mày, sao mày không mua trường luôn đi? Mày xem bản thân có làm tổ tiên nở mày nở mặt không? Trước kia học hành chả ra sao, đánh cái bóng chuyền đôm đốp đôm đốp rồi cho rằng mình là Thác tháp Lý Thiên Vương hả?”

“Không phải, con bị bàn cùng phòng ám hại, oan ức muốn chết luôn.” Đồng Dật nghe Đồng baba mắng, cảm thấy ủy khuất hết sức.

“Mày bị người ta chơi xấu cũng đúng, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Ngày đầu tiên tao nhìn thấy sự thiếu thông minh của mày thì tao đã biết sớm muộn cũng có một ngày nào đó xã hội sẽ dạy mày cách làm người. Tức giận thì đánh nó đi, cùng lắm thì không chơi bóng chuyền nữa, về đây thừa kế gia sản, nhà ta không thiếu hầm mỏ.”

“Con không muốn làm ông chủ.”

“Tao nói này, mày cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, sống thực tế chút đi, không phải có tiền là được rồi à?”

“Ba, năm nay con mười chín tuổi.”

“Ả… chưa được hai mươi sao? Sinh nhật lần trước tổ chức cho mày là bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám tuổi.”

“...”

“...”

“...”

“...”

“Mày có thể có tí tiền đồ được không, cố cố gắng chút? Phấn đấu được hai mươi tuổi?”

“Không phải… hai mươi tuổi là chuyện mà cố gắng là có thể đạt được sao?”

“Cái gì cũng không trông cậy vào mày được hết, số tuổi mà cũng không đủ.”

“Thôi, ba, ba tự mình tìm hiểu xem, mày ngủ sớm tí đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Đồng Dật thở dài một hơi, ba hắn còn không đáng tin bằng chính hắn nữa.

____________________

[Trước khi hẹn hò]

Đồng Dật: Diễn tinh!

[Sau khi hẹn hò]

Đồng Dật: Cậu còn nhớ đã từng vì tôi mà độc diễn một vở kịch không? Tôi có thể khoe khoang thêm nửa đời nữa.

*

*

Đồng Dật: Tôi có phải là bé đáng yêu của cậu không?

Mễ Nhạc: Cút.

Đồng Dật: Cậu có thể là bé thỏ, tại sao tôi không thể làm bé đáng yêu chứ?

Mễ Nhạc: Cậu đã từng gặp qua bé đáng yêu nào size XXXXXXXXXL chưa?

Đồng Dật: Lúc cậu nói size XXXXXXXXXL nghe giống như đang rap vậy á, hay quá đi.

Mễ Nhạc:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.