Ở trong hào môn thế gia, loại liên hôn chính trị này rất phổ biến. Hơn nữa, những cuộc hôn nhân không mang theo lợi ích ngược lại sẽ không có được chúc phúc. Nếu không ở trong phim thần tượng nam chính cao phú soái cùng nữ chính nhà nghèo ở bên nhau cũng sẽ không xảy ra biến cố.
“Thiếu phu nhân, bữa sáng không ngon miệng sao?” Thấy cô ăn không nhiều, Lan di bên cạnh thật cẩn thận hỏi.
Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, khẽ cười cười, “Không, ăn rất ngon.” Đang nói, nàng cầm một cái sandwich cắn một miếng to.
Lan di cũng cười cười, “Vậy là tốt rồi.”
Khương Bích Tuyết nhét một miếng sandwich vào miệng, vừa ăn vừa hỏi: “Lan di, dì nói chiều nay đại thiếu gia sẽ trở về, cụ thể là thời gian nào?”
“Cái này không nói, nhưng thiếu phu nhân yên tâm, hôm nay nhất định có thể nhìn thấy đại thiếu gia.”
Khương Bích Tuyết thở dài một hơi, mấy ngày nay cô cảm thấy căn biệt thự mang phong cách châu Âu này ở thật thoải mái, nhưng mà Hàn Thanh Từ đã trở lại, nó liền trở thành không thoải mái.
Cũng không phải Hàn Thanh Từ không tốt, trong phần mô tả của tiểu thuyết, hắn là một người có học thức cao, lời nói cử chỉ đều mang phong độ của một thân sĩ, là đối tượng kết hôn trong mơ của các cô gái.
Nhưng mà ở trong nguyên tác, trong lòng hắn vẫn luôn có một bạch nguyệt quang, đó là cô gái hắn đã gặp khi còn nhỏ, cũng chính là nữ chính trong tiểu thuyết.
Vừa khéo cô cùng Hàn Thanh Từ lại là vợ chồng hợp pháp, mối quan hệ khó xử này nay lại cộng thêm sự việc kia, khi ở chung sẽ càng trở lên lúng túng.
Khương Bích Tuyết bắt đầu suy tư tối nay sẽ dùng thái độ nào khi gặp Hàn Thanh Từ. Nguyên chủ yêu Hàn Thanh Từ sâu sắc nhưng Hàn Thanh Từ lại không yêu cô, cô nên cư xử thế nào trong loại tình huống này, đây là cái vấn đề.
* * *
Sân bay.
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi lại ở trong đại sảnh sân bay. Dáng người hắn cao dài, ngũ quan tinh xảo, quả thực là đi bộ cũng tỏa ra mị lực, thu hút không ít ánh mắt của nữ giới.
Theo sau hắn là một chàng trai trẻ thấp hơn hắn khoảng vài centimet, chàng trai trên tay kéo rương hành lý.
Ra khỏi đại sảnh sân bay, có một chiếc Rolls Royce đã đợi từ lâu, tài xế xuống xe mở cửa sau, người đàn ông liền chui vào trong xe.
Chàng trai theo sau đem rương hành lý bỏ vào cốp xe, cũng theo hắn ngồi vào ghế sau.
Tài xế lên xe thắt dây an toàn, nắm tay lái hỏi một câu, “Hàn tổng, về nhà trước sao?”
Hàn Thanh Từ nói với giọng trầm thấp: “Về công ty.”
Tô Dự ngồi ở bên cạnh đỡ đỡ mắt kính nói: “Hàn tổng, tôi đề nghị về nhà trước, phu nhân nhất định ở nhà chờ ngài.”
Hàn Thanh Từ dùng dư quang liếc liếc mắt về phía Tô Dự, nói với tài xế: “Về nhà.”
Sau khi tài xế khởi động xe, Hàn Thanh Từ liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
* * *
Nơi ở của Hàn gia có thể thấy là được đặt ở địa thế thấp nhưng xa hoa. Tổng thể là một trang viên theo phong cách châu Âu rộng hàng chục ngàn mét vuông, có tổng cộng ba ngôi nhà độc lập nằm rải rác tạo thành hình tam giác.
Căn biệt thự châu Âu lớn nhất nằm ở giữa là nơi ở của chủ nhân ngôi nhà Hàn Thâm, bên trái là nơi Hàn Thanh Từ sống, cũng chính là nơi Khương Bích Tuyết đang sống. Ngoài ra còn có một ngôi nhà dành cho người hầu và người làm vườn sống trong trang viên.
Khi Khương Bích Tuyết đang đi dạo trong vườn, cô cảm thấy những bông hoa tường vi đang nở rất đẹp, lấy di động ra, cong lưng trước một giàn trồng hoa, tìm đúng góc độ của đóa hoa chụp vài bức ảnh.
Sau khi chụp ảnh, cô đến gần một bông hoa tường vi màu hồng nhạt, cái mũi để sát vào ngửi ngửi, mùi hương nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Trước đây cô cũng thích hoa cỏ, nhìn hoa tường vi cành lá tươi tốt này, cô đắm chìm trong vẻ đẹp đó, hồn nhiên không biết con đường nhỏ sau lưng có người tới gần.
Sau lưng có người ho nhẹ một tiếng, một giọng nói nam trong trẻo truyền đến, “Phu nhân.”
Khương Bích Tuyết duỗi thẳng eo quay đầu lại, ngược hoàng hôn, cô chỉ mông lung thấy hai người đang đứng sau ánh chiều tà. Không cần phải nói, một trong hai người này chính là chồng của cô Hàn Thanh Từ và người kia là trợ lý của hắn Tô Dự.
Tiểu thuyết miêu tả khí chất thân sĩ của nam phụ quả nhiên không phải là khoác lác, Hàn Thanh Từ mặc tây trang màu đen được cắt may khéo léo với mái tóc ngắn màu hạt dẻ kết hợp cùng ngũ quan tinh xảo, giá trị nhan sắc này đúng là làm các thiếu nữ phải ngất xỉu.
Cũng khó trách nguyên chủ đối với hắn một lòng một dạ.
Khương Bích Tuyết cảm thấy lúc này chính mình nên nói cái gì đó, dựa theo tính cách của nguyên chủ, nhìn thấy hắn hẳn là kinh hỉ. Nhưng mà cô quả thật không biết nên sắm vai như thế nào, rốt cuộc đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô cười cười, “Anh đã trở lại.”
Ngữ khí thật nhẹ, giống như một lời chào ngẫu nhiên giữa hai người xa lạ.
Hàn Thanh Từ một tay cắm túi quần lên tiếng, “Ừ.”
Ngữ khí so với cô tựa hồ còn nhẹ hơn một chút.
Bầu không khí không thể giải thích trở nên xấu hổ.
Hàn Thanh Từ thuận miệng hỏi một câu, “Sống ở đây đã quen chưa?”
Khương Bích Tuyết gật gật đầu, “Cũng được.”
Tô Dự đứng bên cạnh nghe hai vợ chồng bọn đối thoại vài câu, tổng cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy rằng bọn họ là liên hôn chính trị, không gắn bó keo sơn giống vợ chồng tân hôn khác cũng thật bình thường. Nhưng mà hắn đi theo Hàn Thanh Từ lâu như vậy, mỗi một lần Khương Bích Tuyết nhìn thấy hắn đều là thật cao hứng, Thanh Từ Thanh Từ, gọi đến thập phần thân mật, lãnh đạm giống như hôm nay thật sự không bình thường.
“Đại thiếu gia đã về rồi.” Lan di nhìn Hàn Thanh Từ, trên mặt lộ ra thần sắc cao hứng. Bà ở Hàn gia hai mươi mấy năm, cơ hồ là nhìn Hàn Thanh Từ lớn lên, đối xử với hắn giống như con trai của mình, “Bữa tối đợi lát nữa chuẩn bị, đại thiếu gia trước tiên đi nghỉ một chút.”
Hàn Thanh Từ cất bước vào phòng, Khương Bích Tuyết cũng đi vào theo, tâm tình của cô thực phức tạp, còn tưởng rằng một tuần này đã chuẩn bị tốt tâm lý, khi nhìn thấy hắn lại có chút không ứng phó được.
Cô đã kết hôn, chồng của cô vẫn là một nam thần có khí chất mặc dù không yêu cô.
Sự thật vẫn là khó có thể thích ứng.