«Ngự Tiên Truyện» là bộ phim huyền huyễn được kể dưới góc nhìn của nam chính, tỷ lệ xuất hiện còn không bằng nam, cho nên thời lượng quay của Khương Bích Tuyết cũng không được chặt chẽ cho lắm, đôi khi cách một hai ngày không có cô đóng cũng là chuyện bình thường.
Đúng lúc Chủ Nhật cô không phải đóng, nghỉ ở trong nhà, nhưng mà cũng không nhàn rỗi.
Ngày kia cô có một cảnh múa, giáo viên vũ đạo đã ở phim trường dạy cô một lần, sau đó đem gửi cho cô, để cô về nhà tự luyện tập.
Đối với chuyện nhảy múa, cô kỳ thực không có thiên phú, cho nên chỉ có thể luyện nhiều một chút, ít nhất không thể ở thời điểm đóng phim bởi vì bị quên động tác mà NG.
Những động tác vũ đạo cô tập lớn, không gian trong nhà không đủ, cho nên đành phải tập luyện trên sân cỏ trong viện. Cô mặc váy dài trắng, tóc xoăn lọn to, lúc bắt đầu cô xem video học từng động tác một, sau khi học hết các động tác thì nối liền lại với nhau luyện tập.
Múa vài lần hoàn chỉnh, Khương Bích Tuyết đã có thể nhớ kỹ các động tác, không cần phải suy nghĩ cũng có thể múa động tác tiếp theo.
Càng múa động tác càng uyển chuyển, Khương Bích Tuyết chậm rãi lĩnh ngộ sự thú vị của vũ đạo, tâm tình sung sướng, trên mặt lơ đãng hàm chứa ý cười. Cô mặc váy dài trắng, lúc xoay người, làn váy xoè ra giống như chiếc ô, cùng với mặt cỏ màu xanh lá, hoa tường vi màu hồng nhạt hòa vào nhau giống như tiên tử hoa giới.
Động tác cuối cùng là khom lưng ngửa ra sau, cánh tay tự nhiên mở ra. Lúc cô làm động tác này, tầm mắt vừa vặn nghiêng 60˚ về phía biệt thự, chỉ thấy ban công trên tầng hai, Hàn Thanh Từ mặc quần áo ở nhà màu xám nhạt, bưng một cái ly, một tay cắm túi quần nhìn về bên này.
Cô sửng sốt, lập tức đem động tác thu lại, có chút ngượng ngùng.
Hắn đã ở trên đó nhìn bao lâu?
Bình ổn lại nhịp tim đập, lúc ngẩng đầu trên ban công đã không còn ai.
Lan di đẩy cửa sổ sát đất ở tầng một, hướng về phía Khương Bích Tuyết nói, “Thiếu phu nhân, lễ phục đã đưa đến đây, ngài lại đây nhìn xem.”
Lễ phục Lan di nói chính là lễ phục để tham gia tiệc sinh nhật, mấy ngày hôm trước Hàn Thanh Từ đã nói qua với cô, có lão tổng của một tập đoàn tổ chức tiệc sinh nhật muốn vợ chồng cô cùng nhau tham gia.
Lan di lập tức thông báo cho người đặt may lễ phục gấp, không nghĩ tới nhanh như vậy đã làm xong rồi.
Khương Bích Tuyết trở lại phòng khách, trên bàn trà đặt một chiếc hộp vuông màu đen, là trang phục do nhân viên cửa hàng mang đến, cửa hàng trang phục này chuyên định chế quần áo cho người có tiền, phục vụ thập phần chu đáo.
Khương Bích Tuyết mở hộp màu đen ra, bên trong đặt một bộ lễ phục tơ lụa cúp ngực màu đỏ rượu, bề mặt bóng mượt sẽ có tác dụng phản quang dưới ánh đèn.
“Thiếu phu nhân có thể thử trước, nếu có chỗ nào không hài lòng cứ nói cho tôi biết.” Nhân viên cửa hàng trang phục cung kính nói.
“Muốn tôi thử luôn bây giờ sao?”
“Nếu có thể thì tốt nhất.”
Khương Bích Tuyết mới vừa múa xong, người còn đang đổ mồ hôi, mặc thử váy nếu bị dính bẩn cũng không tốt, “Vậy cô khả năng phải chờ tôi một chút, tôi cần phải đi tắm trước.”
“Không thành vấn đề, tôi không gấp.”
Khương Bích Tuyết cầm hộp lễ phục lên lầu, khi đi qua lối đi, cửa bên cạnh bị mở ra, Khương Bích Tuyết theo bản năng nghiêng đầu, Hàn Thanh Từ ở phía sau cửa, giống như đang muốn ra ngoài.
Khương Bích Tuyết nhớ tới lúc nãy ở dưới lầu tập múa, Hàn Thanh Từ ở trên ban công xem, có chút xấu hổ.
Hàn Thanh Từ chú ý tới trên tay cô cầm một cái hộp lớn, thuận miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Khương Bích Tuyết co quắp trả lời: “Lễ phục.”
“Tôi đi thử nó.” Khương Bích Tuyết cầm lễ phục vào phòng bên cạnh, cô đầu tiên là tắm rửa cho sạch mồ hôi, sau đó thay bộ lễ phục màu đỏ rượu, kéo gương ở tủ quần áo ra.
Ở trước gương xoay hai vòng, chiếc váy này rất vừa người, cô cũng không tìm ra cái gì có vấn đề.
Cô cởi váy, thay đổi sang quần áo ở nhà, xuống lầu nói với nhân viên cửa hàng trang phục chiếc váy rất vừa lòng, không cần sửa lại.
Nhân viên cửa hàng trang phục lúc này mới rời đi.
Hàn Thanh Từ ngồi ở trên ghế bên ngoài hoa viên, đọc báo kinh tế tài chính.
Lan di làm bữa trà chiều, một phần cho cô, một phần cho Hàn Thanh Từ.
Khương Bích Tuyết giúp đỡ Lan di mang một phần ra ngoài cho Hàn Thanh Từ. Sợ quấy rầy hắn, cho nên toàn bộ quá trình không dám phát ra tiếng động, chỉ là đem tách hồng trà kiểu Anh và một cái bánh truffle nhỏ đặt trước mặt hắn.
Hàn Thanh Từ từ tờ báo nhìn lên, liếc mắt nhìn bánh kem cùng hồng trà trên bàn, nhàn nhạt nói: “Tôi không ăn bánh kem, cô ăn đi.”
Khương Bích Tuyết hôm nay vừa mặc thử quần áo rất vừa vặn, nếu không chú ý ăn uống, hai ngày tới có khả năng mặc không vừa, “Thôi, sẽ tăng cân.”
Hàn Thanh Từ: “...”
“Anh cả, chị dâu!”
Hai anh em Hàn Minh Huy và Hàn Ngọc Đình mặc quần áo tennis, cầm vợt tennis tiến đến.
Tuy rằng là người một nhà, ở cùng một trang viên, nhưng mỗi người đều có không gian sinh hoạt riêng cho nên cũng không phải mỗi ngày đều gặp mặt. Nếu như có gặp mặt thì cũng sẽ nói với nhau vài câu.
Khương Bích Tuyết nhìn hai anh em đột nhiên xuất hiện, hỏi: “Hai người muốn đi đánh tennis sao?”
Hàn Ngọc Đình nói: “Đúng vậy, ngày mai là thứ hai, trường học của bọn em có trận đấu tennis, em cũng tham gia cho nên luyện tập một chút.”
Khương Bích Tuyết: “Vậy cố lên.”
“Cảm ơn chị dâu.” Hàn Ngọc Đình dùng vợt vỗ mạnh vào lòng bàn tay của mình một lúc, “Có điều em tham gia đánh đôi, còn thiếu hai người luyện tập, chị và anh cả cùng em chơi đi.”
Khương Bích Tuyết có chút khó xử, đã rất lâu rồi cô không đánh tennis, học thể dục ở đại học cũng không quá một năm học, nhiều năm như vậy không chạm vào, sớm đã không còn nhớ nữa. Cô nhìn về phía Hàn Thanh Từ, muốn dò hỏi ý tứ của hắn.
Hàn Ngọc Đình thấy Khương Bích Tuyết không trả lời, nhìn Hàn Thanh Từ hỏi: “Anh cả, có được không?”
Hàn Thanh Từ nói: “Nếu chị dâu em đồng ý thì anh không có ý kiến.”
Khương Bích Tuyết cảm thấy nếu bây giờ từ chối thì có vẻ không quá phóng khoáng, “Chị cũng không thành vấn đề, dù sao hôm nay cũng rảnh.”
Hàn Ngọc Đình nói: “Vậy được, đi sân tennis đi.”
Khương Bích Tuyết không có quần áo tennis vậy nên cô mặc bộ quần áo ở nhà vừa mới thay, Hàn Thanh Từ cũng giống như vậy.
Trang viên Hàn gia có phần đất rộng lớn, bên trong có thiết kế sân tennis, cùng với một sân golf loại nhỏ, còn có bể bơi.
Bốn người đi vào sân tennis, Hàn Minh Huy dùng vợt bóng chống xuống mặt đất, làm vợt bóng xoay trên mặt đất vài vòng, cách lưới hất cằm lên, “Anh cả, chị dâu, trước tiên em tuyên bố, em đánh bóng không đùa giỡn, đều là nghiêm túc đánh, lát nữa đừng nhường em và Ngọc Đình.”
Hàn Thanh Từ không chút hoang mang dùng tay nắm lấy lưới trên vợt, “Nếu là luyện tập để thi đấu thì không có lý do để nhường.”
“Vậy được, chúng ta liền chính thức thi đấu.” Hàn Minh Huy nhếch khoé môi, trong lòng giống như đã có tính toán.
Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết ở bên cạnh đang làm nóng cổ tay, “Kỹ năng bóng thế nào?”
Khương Bích Tuyết nói: “Một hai quả bóng vẫn có thể đỡ được.”
“Vậy đủ rồi.” Hàn Thanh Từ nhàn nhạt nói.