Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 64: Chương 64




Mục Thần thấy tròng mắt của đối phương đã lộ ra tơ máu, ánh mắt y nhìn mình như đang nhìn một con mồi, tuy rằng cực kỳ gắng sức kiềm chế, nhưng ánh mắt ấy đã nói rõ tất cả, hắn hơi trầm ngâm một chút, lấy từ nhẫn không gian ra một bình sứ bạch ngọc, hơi đau lòng mà ném cho đối phương, “Cái này có thể giải độc, ngươi đem đi đi.”

Đối phương giơ tay tiếp được, mở ra xem, kinh ngạc nói: “Cực phẩm đan dược, Bích Doanh đan?”

Mục Thần cắn răng gật gật đầu, đối phương thoạt nhìn khá giống kiểu người làm việc không kiêng nể, đánh nhau với nguời này căn bản không có lợi, lúc này hắn cũng không muốn xung đột với y. Bích Doanh đan chính là cực phẩm giải độc đan, dù cho thần hồn đã bị độc tính ăn mòn, một viên cũng có thể chữa trị, tuy rằng lấy Bích Doanh đan đi giải loại độc này đúng là hoang phí của trời, nhưng hiện tại hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Không biết bao giờ Cố Vân Quyết mới đi ra, nếu y không nhìn thấy hắn ở đó, nhất định sẽ sốt ruột.

Đối phương chà xát bình ngọc một chút, cười tủm tỉm hỏi: “Ta lấy thuốc rồi, ngươi phải làm sao bây giờ?”

“Độc của ta sau hai canh giờ sẽ tự hóa giải, ngươi không cần phải để ý đến.” Mục Thần nói xong, đã có ý muốn rời đi.

Không ngờ đối phương nắm bình ngọc, nói đầy ám chỉ: “Kỳ thực ta càng nghiêng về một loại phương thức giải độc khác hơn.”

Trong mắt Mục Thần xuất hiện sát cơ, cảm nhận được sát khí của chủ nhân, thân kiếm xích diễm lại càng tươi hơn mấy phần.

“Đùa thôi, dưa hái xanh không ngọt, ta hiểu mà.” Thấy bộ dáng này của Mục Thần, đối phương lập tức sửa lại câu chuyện, cười rót thuốc vào trong miệng, thỏa mãn liếm liếm khóe môi, “Hương vị không tồi.”

Mục Thần lần thứ hai nhức nhối giật giật khóe miệng, loại cực phẩm đan dược này chẳng những không dễ luyện chế mà nguyên liệu cần thiết lại càng quý giá, hắn luyện ra tổng cộng chỉ có hai viên, một viên còn lại ở trên người Cố Vân Quyết, bây giờ bị người này ăn, thực sự quá lãng phí.

Càng xem càng nhức nhối, Mục Thần không đành lòng nhìn tiếp, hắn vừa quay người thì trên vai lại đột nhiên xuất hiện một khối ngọc bội đỏ như máu.

“Quen biết chính là duyên phận, ngày nào đó nếu đến yêu giới chơi thì nhớ tới đi tìm ta.”

Mục Thần bấm tay, bắn ngọc bội kia trả lại cho đối phương như đang bắn một con gián, biểu tình vô cùng ghét bỏ. Người như thế, gặp một lần là hắn đã không muốn gặp lại lần thứ hai, chớ nói chi là đi tìm.

“Chà chà, thật tuyệt tình quá đi.” Người kia cầm ngọc bội của mình, tự mình ai thán, giống như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

Mục Thần đã ẩn thân, cấp tốc rời khỏi chỗ đó, dự định nhanh chóng trở về tĩnh tọa giải độc, chẳng muốn nhìn đối phương thêm lần nào.

Mặc dù có Cửu Dương minh hỏa khắc chế, nhưng dù sao thuốc này cũng quá mãnh liệt, Mục Thần cắn răng, nỗ lực đè xuống cơn dục hỏa trong cơ thể kia, cố giữ thần trí thanh minh.

Lúc trước có cái tên không phải địch cũng chẳng phải bằng hữu ở bên cạnh, hắn vẫn luôn tăng cao cảnh giác, bây giờ đã xác định đối phương không bám theo, tâm lý của Mục Thần liền thoáng thả lỏng một ít, không ngờ trạng thái như vậy trái lại khiến hắn càng thêm cảm nhận được sức nóng trong cơ thể, phảng phất như có một đám lửa đang thiêu đốt hắn đến nỗi cả người đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trên da thịt trắng nõn dần dần nổi lên một tầng sắc hồng nhàn nhạt.

Không dám lơi lỏng chân khí, Mục Thần vội vội vàng vàng trở lại hang núi kia, liền thấy Hắc Đản đang gấp gáp đập cánh với hắn.

Nhìn thấy Mục Thần, Hắc Đản gấp gáp giơ chân, khàn cổ họng giương giọng gọi: “Cung chủ, vừa nãy chủ nhân đột nhiên có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, hiện tại không có động tĩnh gì, ngươi nhanh đi cứu y!”

Tẩu hỏa nhập ma?!

Mục Thần chấn động, nhẫn đồng tâm trên tay tự động cảm ứng được vị trí của Cố Vân Quyết, cơ hồ không hề dừng lại, hắn lập tức vận chuyển linh lực vội vã tiến vào bên trong hang núi.

Hắc Đản cảm giác được nhiệt độ đang nóng lên và sắc mặt không bình thường của Mục Thần, lại nghĩ tới ánh lửa ban nãy, nó cho là Mục Thần bị thương, có chút sốt sắng hỏi: “Cung chủ, ngươi không sao chứ?”

“Ừm.” Mục Thần cắn chặt hàm răng, nhàn nhạt trả lời một câu, hiện tại hắn cũng không quan tâm đến bản thân, chỉ muốn mau chóng tìm được Cố Vân Quyết.

Con ngươi của Hắc Đản đảo một vòng, nhanh chóng bò vào túi linh sủng của Mục Thần, nó cảm giác thấy hiện tại Mục Thần có chút không bình thường, lỡ như Cố Vân Quyết lấy nó tiết giận, vậy thì nó sẽ gặp vận rủi lớn. Làm một Thâm Uyên Ác Ma rất sợ chết, nó luôn luôn có bản năng nhận biết nguy hiểm.

Mà lúc này, rốt cục cũng lấy được Thương Ly kiếm, Cố Vân Quyết lập tức ra khỏi nơi truyền thừa. Lại một lần nữa tiếp thu loại ma công truyền thừa nghịch thiên này, cái đoạn thử thách tâm ma kia suýt chút nữa làm cho y mất khống chế, trong con ngươi đã mơ hồ lộ ra huyết sắc, ma khí trên người cũng có dấu hiện lan tỏa, y căn bản chưa kịp ổn định cảnh giới đã vội vã đi ra tìm Mục Thần.

Chỉ có cách xác định nguời mà bản thân vô cùng mong nhớ vẫn ở bên cạnh mình, y mới có thể khiến cho mình tỉnh táo lại.

Khi thấy thân ảnh của Mục Thần từ xa đang cấp tốc bay về phía mình, mâu sắc của Cố Vân Quyết càng ngày càng mờ, huyết sắc càng ngày càng đậm, y cắn chóp lưỡi, miễn cưỡng ổn định tâm tình của bản thân, nhưng cuối cùng thân thể vẫn không nhịn được mà nhào tới, ôm Mục Thần thật chặt vào lòng.

Mạnh mẽ ôm lấy người trong lòng, động tác mạnh đến nỗi cơ hồ muốn siết lấy Mục Thần, hai thân thể dính sát vào nhau, cảm thụ được nhiệt độ của đối phương, lúc này mới có thể giúp y lấp kín trái tim đang trống vắng.

“Sư tôn.” Một tiếng “sư tôn” này, có tiếc nuối của kiếp trước, có mong mà không được của đời này, muôn vàn cảm khái, bách chuyển thiên hồi*, càng nhiều hơn là chấp niệm sâu sắc.

(bách chuyển thiên hồi: thành ngữ mô tả quá trình khó khăn, khúc chiết)

“Ừm...” Mục Thần bị ôm nên rên lên một tiếng, thân thể vốn mẫn cảm bị người ôm trọn vào ngực, hơi thở ấm áp phả lên cổ, khiến hắn cảm thấy thân thể càng nóng.

Muốn đẩy người trước mắt ra, nhưng khó giải thích được cảm giác muốn đến gần hơn để bản thân thoải mái một chút, ánh mắt Mục Thần có chút mơ hồ, vừa nãy vội vã gấp rút lên đường, dâm độc đã xâm nhập linh mạch, lúc trước chỉ cần hai canh giờ là có thể giải, hiện tại có lẽ phải hao phí gấp ba công phu.

Nghĩ xong, hắn mắng thầm: Cái tên nghiệt đồ này, cũng thật biết cản trở.

Cố Vân Quyết hoàn toàn không cảm giác được sự bất thường của Mục Thần, cảm giác dính chặt vào nhau quá tốt đẹp, cảm giác “mất mà lại được” làm y thấy không chân thật, khiến y hận không thể nuốt luôn người trong ngực vào bụng, mạnh mẽ giữ lấy, như thế mới có thể xác định được Mục Thần là của y, và hắn vẫn còn ở đây!

Một tay ôm eo Mục Thầ, một tay nhấc cằm của Mục Thần lên, Cố Vân Quyết liều mạng hôn xuống.

Có vài thứ gây nghiện hệt như thuốc phiện, vừa chạm thử sẽ làm người ý loạn thần mê, không có cách nào tự kiềm chế, lại càng khó để từ bỏ. Đối với Cố Vân Quyết, người trong ngực chính là độc dược thấm vào tận xương, dù biết rõ sau khi chạm vào sẽ có kết quả gì, nhưng y vẫn cố tình muốn uống rượu độc giải khát.

Ma khí trên người Cố Vân Quyết đã hoàn toàn không thể khắc chế, y cần phải điên cuồng giết chóc một trận thì mới có thể ổn định tâm tình, nhưng mà Mục Thần đến đã giúp y tìm được phương thức phát tiết tốt hơn.

Y muốn triệt để giữ lấy hắn!

Không chút ôn nhu mà liếm cắn gặm nuốt, đụng chạm đơn giản rồi lại thô bạo, người trong ngực lại không đẩy y ra, trái lại cả người run rẩy cầm lấy vạt áo y, Cố Vân Quyết cảm nhận được nhiệt độ trên môi Mục Thần, rốt cục phát hiện ra dị thường của hắn.

Người đối diện thường ngày vẫn luôn thanh lãnh, luôn mang dáng vẻ “trích tiên” không vướng bụi trần, nhìn cái gì cũng lộ ra xa cách. Nhưng ngay lúc này, trong con ngươi khi hắn nhìn y lại hiện lên vệt nước trong suốt, sắc mặt hắn ửng đỏ, ngay cả cổ cũng lộ ra màu hồng nhạt. Biểu tình vừa muốn giãy dụa lại muốn hưởng thụ khi bị hôn đã nói rõ thần trí của Mục Thần lúc này chẳng hề rõ ràng.

“Sư tôn?” Tiếng nói của Cố Vân Quyết khàn khàn, nhẹ giọng gọi một tiếng bên tai Mục Thần.

Mục Thần nghe thấy thanh âm quen thuộc, theo thói quen nhấc tay lên, muốn đập người bên cạnh một chưởng, nhưng đáng tiếc, người bị đập đã thuần thục động tác của hắn từ lâu, duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của hắn, ngay trong nháy mắt này, linh lực của Mục Thần lần thứ hai bị khống chế, không thể vận chuyển được.

Cửu Dương minh hỏa không còn linh lực thôi thúc, dần dần ngủ đông trong thân thể, nhưng mà dâm độc vẫn luôn bị áp chế rốt cục chiếm thế thượng phong, Mục Thần cơ hồ dính lên người Cố Vân Quyết, một cánh tay khác run rẩy nắm lấy cổ tay của đồ đệ, “Bích Doanh đan, đưa Bích Doanh đan của ngươi...” Mục Thần thở hổn hển, cơ hồ cắn nát khóe môi, cái tên đồ đệ ngu xuẩn này, sao lại không biết tìm giải độc đan!

“Là ai?” Sắc mặt của Cố Vân Quyết triệt để lạnh đi, vừa nghĩ tới chuyện có người mang loại tâm tư xấu xa này với Mục Thần, y liền không đè ép được sát ý của mình, trong đầu chợt lóe vô số loại phương pháp dằn vặt đối phương đến chết, huyết sắc trong con ngươi càng ngày càng đậm.

Chưa cho Mục Thần cơ hội tiếp tục nói chuyện, một giây sau người đã bị Cố Vân Quyết đè xuống giường, miệng hắn mới vừa mở ra lần thứ hai đã bị ngăn lại.

Nếu nói Mục Thần là chấp niệm của Cố Vân Quyết, vậy Viêm Dương cung chính là chính là địa phương mà y quyến luyến nhất, cho nên Cố Vân Quyết mới để cho người chế tạo ra một cung điện giống Viêm Dương Cung như đúc, luyện thành pháp khí mang theo bên người.

Nhìn dáng dấp hiện tại của Mục Thần, Cố Vân Quyết hôn hôn khóe môi của hắn, huyết sắc trong con ngươi không giảm, “Sư tôn đừng sợ, ta giúp ngươi.”

“Ngươi...” Mục Thần khiếp sợ trợn mắt lên, trong nháy mắt, mắt hắn xuất hiện một tia thanh minh, cái tên nghiệt đồ này, làm sao y dám?!

Cố Vân Quyết nhìn hắn, tay đã không thành thật sờ soạng xuống phía dưới, tiếng nói khàn khàn gợi cảm trêu ghẹo người, “Là sư tôn tự nhào vào trong ngực của ta, đồ nhi đương nhiên không có đạo lý chối từ, Bích Doanh đan thì không có, còn người mặc ngươi ăn.”

—-

“Rầm rầm!”

Mục Thần dùng một cước đạp Cố Vân Quyết lên cửa, nếu không phải ván cửa này đã được luyện chế, không chừng nó đã bị đạp bay cùng Cố Vân Quyết.

Từ khi Mục Thần tỉnh lại, đã đánh Cố Vân Quyết nửa ngày.

Lần này lửa giận của Mục Thần rất lớn, chuyện thứ nhất sau khi ngồi dậy chính là đánh người, cái tên nghiệt đồ này! Làm sao dám! Làm sao y dám!

Đại nghịch bất đạo! Khi sư diệt tổ! Phạm thượng tác loạn! Tội ác tày trời! Nghiệp chướng nặng nề! Ly kinh bạn đạo! Cái tên nghiệt đồ này!

“Sư tôn, ngài không mệt mỏi sao?” Cố Vân Quyết lau lau vết máu trên khoé miệng, nhìn dấu vết ửng hồng khó có thể che giấu ở nơi cổ của Mục Thần, y che giấu thỏa mãn nơi đáy mắt, lại có thêm một chút đau lòng cùng bất đắc dĩ. Thật ác độc quá đi, đây quả thật là muốn đánh chết y mà, không nương tay chút nào.

Mục Thần ngừng động tác lại, giơ tay bắt được cái ghế, ngồi xuống trừng Cố Vân Quyết rồi thở dốc. Cái tên nghiệt đồ!

Cố Vân Quyết xác định hắn đánh lâu như vậy, lửa giận đã vơi không ít, lúc này mới đứng lên, đứng ở đằng xa rồi đàng hoàng trịnh trọng nói: “Kỳ thực cũng không thể trách mình ta...”

“Ngươi nói cái gì?” Mục Thần vỗ một chưởng đạp nát cái bàn, lửa giận mới hạ xuống một chút đã nhen nhóm trở lại.

“Là do bên trong thân thể sư tôn có dâm độc, ngươi cứ quấn lấy đồ nhi không tha, dù sao bây giờ đồ nhi cũng là người của ngươi, ngươi đánh cũng được, mắng cũng được, nói chung là không thể không chịu trách nhiệm.” Lý do của Cố Vân Quyết cũng rất đầy đủ, y đứng ở một khoảng cách không xa không gần, y dùng ánh mắt như đang nhìn một gã đàn ông phụ lòng để nhìn Mục Thần, nói chung vô cùng oan ức.

Mục Thần bị lời này làm nghẹn họng, chỉ có thể trừng hai mắt nhìn người trước mặt, há miệng, mặt liền đỏ. Cái gì gọi là quấn lấy y không tha? Cái tên nghiệt đồ! Là ai suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma không biết tiết chế! Là ai đi ngược lại nhân luân ngay cả sư tôn mà cũng dám... Cái tên nghiệt đồ!

Mục Thần nổi điên muốn vỗ bàn, nhưng đáng tiếc bên người toàn là gỗ vụn rơi đầy đất, đã đập đến không còn gì để đập, sau đó hắn liền cảm thấy suy nghĩ của mình bị lệch, lập tức kéo ý nghĩ trở về, “Vậy ngươi còn dám tự mình định ra khế ước đạo lữ! Còn là Tử Khế*!”

(Tử khế: khế ước chết, không thể thay đổi)

Khế ước đạo lữ là một khế ước vô cùng trang trọng đối với tu sĩ, bởi vì một khi ký kết thì rất khó thay đổi. Mà cái tên nghiệt đồ này, dám thừa dịp hắn... thừa dịp hắn... đang rối rắm đầu óc mà ký xuống Tử Khế.

Cái gọi là Tử Khế, một khi ký kết thì không có cách nào thay đổi, hơn nữa nếu một bên bỏ mạng thì một người khác cũng sẽ cùng ngã xuống, thậm chí đời đời kiếp kiếp đều phải quấn quýt lấy nhau. Thay vì gọi nó là khế ước, không bằng gọi là nguyền rủa, là nguyền rủa không có cách nào giải trừ.

Người biết loại khế ước này để ký kết không nhiều, cũng không biết tại sao Cố Vân Quyết lại biết.

Mục Thần khẽ cắn răng, lần thứ hai giương tay, thật muốn dùng một chưởng đập chết tên nghiệt đồ này.

Song lần này lại hắn bị Cố Vân Quyết nhào lên ôm lấy hai tay và eo, đối phương chơi xấu gần như quỳ xuống mà vững vàng ôm chặt lấy hắn, đưa ra lý do càng thêm đầy đủ: “Như vậy sư tôn mới không thể đuổi ta đi, còn có thể chịu trách nhiệm với ta, đồ nhi chỉ là sợ ngươi bội tình bạc nghĩa.”

Mục Thần tức giận, chuyện này thật quá phiền!

“Vừa nhìn liền thấy dáng vẻ không muốn chịu trách nhiệm của sư tôn, nhưng hiện tại đồ nhi vẫn đang rất vui!” Cố Vân Quyết oan ức sờ soạng ngực của Mục Thần, rốt cục mò tới vị trí trái tim, oan ức lên án nói: “Sư tôn tự hỏi lương tâm của mình xem, có phải không muốn chịu trách nhiệm hay không?”

Mục Thần cảm thấy đầu mình đang vang lên tiếng ong ong, khó giải thích được có chút chột dạ, lúc hắn mới vừa tỉnh lại quả thật không nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm, còn muốn hạ chút thuốc với đồ đệ, để y quên mất chuyện này. Đáng tiếc, hắn nhận ra được khế ước đạo lữ trên người, còn không chưa bỏ thuốc đã giận điên, rồi liền mạnh mẽ dạy dỗ tên nghiệt đồ này.

Nhưng nói đến chỗ này, Mục Thần lại cảm thấy không đúng chỗ nào, tại sao tên nghiệt đồ này làm ra sự tình đại nghịch bất đạo, mà mình còn phải chịu trách nhiệm với y?

Cố Vân Quyết nói đến mức Mục Thần á khẩu không trả lời được, tạm thời hắn không tìm được lý do để phản bác y, y mỉm cười hé mắt, dời đề tài đi: “Sư tôn muốn đánh thì mấy ngày tới cứ việc đánh, nhưng bây giờ ngươi phải nói cho ta biết trước, độc này, là ai hạ?”

Mục Thần cụp mắt, đúng lúc nhìn thấy con ngươi của người đang nằm trong ngực hắn lóe lên một tia huyết sắc rồi biến mất, hắn hít sâu một hơi, để cho mình tĩnh táo một chút, bằng không hắn cũng bị tức đến tẩu hỏa nhập ma.

Cố Vân Quyết vội vàng thu liễm ma khí trên người vào trong cơ thể, không tiếp tục tiết lộ mảy may, thấy Mục Thần đánh mệt, tạm thời không còn ý muốn đánh y nữa, lúc này y mới buông hai cánh tay ra, chờ Mục Thần giải thích.

Mục Thần bình tĩnh nhìn tên nghiệt đồ đang nằm nhoài trên chân mình, dáng vẻ ngoan ngoãn có mấy phần giống lúc nhỏ, nhưng mà cái bụng của y đã sớm đen thùi, hắn mà còn tiếp tục tin tưởng người này lương thiện ngây thơ, thì hắn chính là thằng ngu!

Không thể nhịn được nữa, hai tay Mục Thần tóm chặt lỗ tai của Cố Vân Quyết, không để ý tiếng kêu rên của đối phương, nổi giận nói: “Người đã bị sư phụ giết, ngươi quản rộng như vậy làm cái gì! Lo mà khống chế ma khí bên trong cơ thể ngươi cho tốt đi, nếu có lần sau nữa ta liền nhét ngươi vào trong lô đỉnh để luyện đan!!”

Mục Thần chưa bao giờ nghĩ tiếng nói của mình có thể lớn như vậy, có thể dùng từ “rống” để hình dung, rống xong chính bản thân hắn cũng có chút mơ hồ.

Cố Vân Quyết sợ mình tránh đi sẽ thương tổn tay của Mục Thần nên cứ mặc hắn nhéo, y cảm thấy Mục Thần giận điên lên rất có thể sẽ nhéo rớt tai của mình, Cố Vân quyết đành dở khóc dở cười, lại không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể dời đi lực chú ý của Mục Thần, “Sư tôn bớt giận, lần truyền thừa này dường như không giống lần trước cho lắm, đồ nhi có lời muốn nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.