Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 93: Chương 93




Ngày thường vẫn luôn mặc đồ trắng thận trọng, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng của Mục Thần, khí chất lãnh đạm càng thêm cao quý, tựa như thần tiên giáng trần, người phàm khó có thể lại gần. Hiện giờ mặc lễ phục đỏ rực, làn da trắng như sứ lập tức ánh lên sắc đỏ nhạt, ngay cả đầu mày ánh mắt đều dịu dàng hơn, phần đuôi mắt thắm đỏ nhuộm một vẻ diễm lệ hút hồn người.

Sự tương phản lớn này khiến cho Cố Vân Quyết chỉ liếc nhìn một cái liền không rời nổi mắt nữa. Cặp mắt nheo lại khó mà giấu được ý muốn xâm lược, hầu kết bất giác chuyển động, ánh mắt lập tức trở nên ám muội.

Mục Thần vốn đã ngượng ngùng còn xấu hổ, nghe câu này của Cố Vân Quyết, sắc mặt càng đỏ tợn, hờn dỗi đấm đối phương một cái, hắn quay người lại, không muốn nhìn hàm ý trong mắt tên nghiệt đồ này nữa. Không cần nghĩ cũng biết, tên nghiệt đồ này trong đầu đã tràn ngập mấy thứ bẩn thỉu.

Cố Vân Quyết lập tức sấn tới, ôm lấy eo Mục Thần, bóng người loáng lên liền tới bên giường, chẳng tốn bao sức lực đã đè người xuống giường, y ôm chặt người trong lòng không nỡ buông tay.

Hơi thở mờ ám hạ bên tai, cùng với nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng vuốt ve quanh cần cổ, Mục Thần ngoảnh đầu né tránh đối phương đang chơi xấu, cảnh cáo: “Không được nghịch!”

Cố Vân Quyết nhướn mày, cố tình cắn một phát ở cổ Mục Thần, giận hờn nói: “Chúng ta không cần cử hành hôn lễ nữa, chỉ có hai người như thế này là tốt lắm rồi.”

Mục Thần nghi hoặc ngoái nhìn, tên nghiệt đồ này cứ sợ cả thiên hạ không biết quan hệ giữa bọn họ, mòn mỏi chờ ngày này giờ đã sắp đến, thế mà lại thay đổi ý định?

“Dáng vẻ này của sư tôn, chỉ được để con xem, không được cho người khác nhìn.” Cố Vân Quyết bất mãn nhìn dái tai xinh xắn của hắn trước mắt, nhè nhẹ cắn.

Mục Thần cứng đờ cả người, dái tai nháy mắt ửng đỏ, tên nghiệt đồ này!

“Hay là sư tôn đội khăn voan đi?” Cố Vân Quyết đột nhiên nảy ra sáng kiến, đề nghị.

“Cút ra!” Mục Thần xấu hổ túm lấy bả vai đối phương, một tay đập xuống giường, đội khăn voan? Có phải tên nghiệt đồ này còn định chuẩn bị chậu lửa cho hắn bước qua? Thật sự coi như mình đang cưới vợ đấy à?

“Lúc sư tôn tức giận càng xinh đẹp hơn.”

Người bị đánh mà lại càng hứng thú hơn sáp tới, căn bản không cho Mục Thần cơ hội cự tuyệt, ôm lấy là không buông tay ra nữa, còn cực kì nghiêm túc thủ thỉ: “Con phải kiên nhẫn, đợi đến khi kết thúc hôn lễ, nếu không nhất định sẽ không kìm được mà làm chậm trễ thời gian.”

Mục Thần: “...” Tên nghiệt đồ này, tại sao lúc trước hắn không đánh chết quách đi!

Ma tôn lết cơ thể bị thương, vô thức bỏ chạy về phía Tây hoang vu tiêu điều.

Kinh mạch trong người chịu tổn thương, hai luồng sức mạnh một nóng một lạnh đấu đá bừa bãi trong cơ thể lão, yêu khí nóng hầm hập khiến cho kinh mạch khó lòng chịu nổi, tiên khí lạnh lẽo thuần khiết, cộng thêm kiếm khí cứng rắn mặc ý giày xéo bên trong, lão căn bản không khống chế nổi ma lực vốn đã bất ổn của mình nữa.

Sau ba tiếng đồng hồ, ma khí trong người như thể bị thủng một lỗ to, dần dần chảy cạn, dù lão có nuốt bao nhiêu đan dược cũng không thể giữ lại. Ma tôn dừng lại, thân người gầy gò xương xẩu chán nản dựa vào gốc cây, hít thở như thể một cái ống bễ cũ kĩ, tiếng thở hổn hển đứt quãng khiến lão tựa một ngọn nến sắp tắt trong gió, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở.

Mái đầu bạc trắng đã mất đi ánh sáng vốn có, làn da trắng bệch dần nhão ra, lão giờ phút này đã sớm mất đi phong độ của một vị Ma tôn, trông y như một cụ già đã sắp xuống lỗ.

Ánh sáng trắng trên tay loé lên, Ma tôn dùng trọn số ma lực vốn chẳng còn nhiều nhặn gì, lôi một người thanh niên ra từ trong trận pháp mang theo người, phớt lờ ánh mắt hoảng sợ của đối phương, Ma tôn cúi xuống đỉnh đầu hắn, hút lấy sức sống của người này. Tới tận khi hút sạch mười mấy người thành bộ xương khô, lão mới hít thở bình thường trở lại, có điều sắc mặt vẫn còn trắng bệch.

Ma hậu đã đứng trên không trung chờ đợi không biết bao lâu, con ngươi tối tăm nhìn người chồng kết tóc của mình, trừ hận ý ra thì đã chẳng còn chút ấm áp nào sót lại.

Đợi đến khi đối phương có thể nói chuyện bình thường, Ma hậu mới hiện thân.

“Mấy trăm năm không gặp, ngươi lại biến thành dáng vẻ chẳng ra người chẳng ra ma thế này, đúng là buồn nôn.”

Ma tôn nghe thấy câu nói này, giật nảy mình ngẩng đầu, cặp đồng tử đen ngòm co lại, không thể tin nổi vào mắt mình: “Ngươi là... Không, không thể nào!”

“Ngươi vẫn nhớ ta sao, đúng là bất ngờ.” Sau khi Ma hậu đáp xuống mặt đất, bước mấy bước về phía trước, vạt áo phần phật trong gió lạnh, tử khí nồng nặc quanh người, tựa như một ác quỷ đòi mạng mà tới gần Ma tôn.

“Không thể nào! Hồn phách của ngươi đã bị đánh tan, không thể phục hồi lại!” Ma tôn như không thể tin nổi vào mắt mình, nhưng mà người trước mắt đã theo lão suốt mấy ngàn năm, là người vợ đầu tiên của lão, đây là thật hay giả lão nhìn là biết. Lão biết rõ thủ đoạn của đối phương, nếu không phải bà ta phát hiện ra lão nuôi dưỡng Cố Vân Cẩm thành một cái xác để dùng mà ra tay ngăn cản, thì lão đã không giết bà ta.

Hiện tại, nhìn người đã chết trong tay mình xuất hiện trước mắt mình vào lúc mình yếu ớt nhất, phản ứng đầu tiên của Ma tôn chính là chạy!

“Ha ha ha ha ha ha ha...” Tiếng cười của phụ nữ không rõ là vui vẻ hay buồn bã, nhìn người đã từng kề gối với mình giờ lại biến thành dáng vẻ này, bà điên cuồng cười lớn đuổi theo, từ sau lưng Ma tôn chụp lấy cổ lão, siết chặt.

“Vợ chồng chúng ta đã không gặp mấy trăm năm, nên hàn huyên ôn chuyện mới phải, ngươi muốn chạy đi đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.