Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 96: Chương 96




Rút linh hồn của một người ra, kiếp trước Cố Vân Quyết đã làm nhiều rồi, có điều kiếp này luôn bị Mục Thần theo dõi chăm chăm, mấy chuyện “không đứng đắn” kiểu này y nhẹ tay hơn rất nhiều, cho dù có phải mang cả Mục Thần theo thì y cũng làm ít hơn kiếp trước rất nhiều.

Giờ Mục Thần lại nói nếu không làm được sẽ ly hôn, Cố Vân Quyết nhất thời thu lại tâm tư đùa cợt, sờ vào ót Mục Động, ngộ nhỡ run tay một cái, rút nhầm thứ không nên rút, bản thân liền biến thành người cô đơn bị vợ bỏ? Chuyện cười này chẳng buồn cười tí nào.

Ngón tay gõ vào huyệt Linh Đài của Mục Động, Cố Vân Quyết cẩn thận cảm nhận thần thức bên trong, Mục Thần cảm nhận không tồi, đúng là có một sợi thần thức rất nhỏ đang từ từ dung hợp với Mục Động. Nhìn có vẻ mong manh, kì thực bên trong tiềm ẩn mối hoạ cực lớn.

Mục Thần sốt ruột nhìn sắc mặt Cố Vân Quyết, thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của y, hắn bước tới áp lòng bàn tay lên lưng đối phương, truyền tinh thần lực của mình sang.

“Không cần căng thẳng, nó chỉ vừa mới có trí tuệ mà thôi.” Cố Vân Quyết an ủi một câu, ma thức thăm dò tiến lại gần sợi thần thức kia, trải qua chuyện Ma tôn, y đã nghiệm chứng được quy tắc là quy tắc, cho dù có sinh ra tư duy thì vẫn chỉ là quy tắc mà thôi.

Mạnh mẽ túm chặt lấy sợi thần thức ấy, Cố Vân Quyết liền cảm nhận được sự phản kháng mãnh liệt của nó, tựa như một con đỉa đang hút máu bám trên thần thức yếu ớt của Mục Động, liều mạng chui vào trong.

Mục Động đang ngủ say đau đớn rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng, Cố Vân Quyết vừa nhìn, con ngươi liền trầm xuống, đánh mắt nhìn Mục Thần, hai người tâm linh tương thông, chỉ cần một ánh nhìn là hiểu được ý nghĩ của đối phương, lập tức Càn Khôn Hộ Hồn Linh xuất hiện trong biển ý thức, toả sáng rực rỡ, hai luồng thần thức đều dừng lại.

Ngay lúc này, Luyện Hồn Ma Công đột ngột đạt tới đỉnh điểm, túm chặt lấy sợi thần thức tí xíu đó, im lặng tách một kẽ hở nhỏ ra từ thần hồn của Mục Động, giây phút ấy Khôn Linh liền bao trọn lấy thần hồn của nó mà bảo vệ.

Càn Linh cũng nhanh chóng chụp lấy sợi thần thức kia, tách nó ra khỏi Mục Động, liền nghe thấy tiếng va chạm dữ dội từ bên trong truyền tới. Sắc mặt Mục Thần đã trắng bệch, căng thẳng đến độ lòng bàn tay mướt mồ hôi, chỉ cần bất cẩn một chút thôi, Mục Động sẽ bị thôn tính, hoặc bị tổn thương thần thức, biến thành thằng ngốc.

Cố Vân Quyết cũng thở phào một hơi, Tiểu Viêm Dương Cung ở trong không gian này, y dứt khoát treo Khôn Linh lên cành cây Lãnh Hương bên ngoài cửa sổ, mặc kệ sợi thần thức đó phá phách ở bên trong, rung chuông reo leng keng không ngừng.

Mục Thần không an lòng liếc nhìn y, Cố Vân Quyết giải thích: “Không sao, chỉ còn lại bản tính mà thôi.” Vừa nói y vừa nhét quả cầu lông ngu ngốc không còn trí tuệ kia vào trong, cười nói: “Nó quậy phá chán rồi sẽ phải bám mình lên đó thôi.”

Mục Thần giần giật khoé môi, chẳng còn sức can thiệp vào nữa, cứ cảm thấy tên đồ đệ ngốc này chỉ đơn thuần muốn đùa dai thôi. Ép thần thức thiên đạo bám lên ma thú thấp kém nhất, đối phương không thể phát triển trí tuệ, càng không thể phát triển cơ thể mạnh mẽ gì, chẳng thà luyện hoá quách nó đi cho rồi.

Sắc mặt Mục Động dần dần trở lại bình thường, càng ngủ càng say, rốt cuộc có bị tổn thương hay không thì tạm thời chưa biết được. Có điều trước đó hai luồng thần thức mới chỉ dung hợp một chút thôi, lúc sợi thần thức đó bị rút ra ngoài đương nhiên có mang theo một ít kí ức của Mục Động, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, đến cùng ra sao chỉ có thể chờ Mục Động tỉnh lại mới biết được.

Mục Thần bế thằng bé lên, sắc mặt không dễ coi lắm, “Nếu nó có chuyện gì thì ta biết ăn nói với Mục gia ra sao.”

“Nếu nó biến thành thằng ngốc thì sư tôn tự sinh lấy một đứa thế vào, dù sao trông giống người là được rồi.” Cố Vân Quyết ngậm cười ngắm nhìn bụng Mục Thần.

Nhìn y vẫn còn tâm trạng cười đùa, Mục Thần liền biết Mục Động ắt không có vấn đề gì lớn, cáu kỉnh trừng đối phương một cái, lãnh đạm nói: “Muốn sinh thì ngươi tự sinh, sinh mấy đứa ta cũng nuôi được.”

Cố Vân Quyết tặc lưỡi, gần đây tiểu sư tôn mồm mép hơn hẳn, lúc oán giận y chẳng mềm lòng chút nào, luôn nói trúng tim đen, cứ nhằm vào chỗ đau của y mà nói. Để y biến thành trẻ con còn được, muốn y sinh? Không có chuyện đó đâu!

Ôm Mục Động ra ngoài không gian, Cố Vân Quyết nhìn Mục Thần định bế thằng lỏi này đặt lên giường của họ, đầy vẻ bất mãn sai người chuẩn bị một chiếc giường con con, bày tỏ: Chỗ đó là độc quyền của ta!

Mục Thần bất lực, đành đặt Mục Động lên mặt ghế dài bên cạnh, hắn cảm thấy đồ đệ ngốc vẫn còn chưa trưởng thành hẳn, vẫn còn ấu trĩ y như lúc nhỏ.

Bạch Y nhìn qua song cửa sổ, thấy hai người đang ngẩn ngơ nhìn đứa nhóc chứ không làm chuyện gì không – nên – quấy – rầy, mới bước tới sát cửa sổ, cười nói: “Các chủ, mấy ngày nay có rất nhiều tin tình báo gửi tới, người có muốn xem qua không?”

Kết giới giữa hai giới Tiên Ma vẫn chưa được sửa lại, có điều tình hình hai bên vẫn có thể coi là ổn định. Bởi Ma tôn đã chết, Cố Vân Cẩm thừa cơ giành lấy thế lực của đối phương, căn bản chẳng rảnh hơi đến Tiên giới gây phiền phức.

Hơn nữa sở trường của Cố Vân Cẩm là ẩn nhẫn, nếu không hoàn toàn chắc chắn thì sẽ không ra tay với Tiên giới.

Hiện tại đối phương muốn thâu tóm cả Ma giới trong lòng bàn tay, có thể thấy dã tâm của gã không hề nhỏ, nếu không tìm cách khống chế gã, đối với Tiên giới mà nói, trước sau gì cũng biến thành một mối hoạ ngầm.

Muốn tìm ai đó có quan hệ tương đối gần gũi với Tiên giới, thì chỉ có thể là Mục Thần đang ở Ma giới rồi. Nhạc Minh Trạch bèn phái người đưa thư đến, muốn đánh tiếng xem có thể liên thủ cùng Cố Vân Quyết hay không, để có thể cân bằng lực lượng hai bên trong thời gian ngắn.

Bạch Y tóm tắt lại mọi chuyện, còn đem thư Nhạc Minh Trạch gửi tới cho hai người đọc. Sau khi đọc xong, Cố Vân Quyết chẳng tỏ ý gì, Mục Thần lại tức quá hoá cười, “Nhạc Minh Trạch mười mấy năm nay tiến bộ không nhỏ, thế mà đã học được cách thăm dò rồi!” Hai ngón tay thon dài đâm vào mặt bàn, cứ thế khoét thủng hai cái lỗ, xung quanh còn có vết cháy do bị lửa thiêu đốt. Lại nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mục Thần, Bạch Y sờ sờ cổ mình, nhất thời cảm thấy tiểu chưởng môn đó tới số rồi. Có điều trong lời nói của Nhạc Minh Trạch, đúng là có ý muốn thăm dò Mục Thần.

Làm chưởng môn, lại đứng trên lập trường của Tiên giới, Nhạc Minh Trạch làm vậy không sai. Nhưng Mục Thần đã chăm sóc hắn hồi nhỏ, lại từng cứu mạng hắn, quan hệ lúc trước vô cùng thân thiết, Mục Thần đúng là đã đối xử với hắn y như con trai ruột. Bây giờ lại bị Nhạc Minh Trạch thăm dò như vậy, khó mà nén nổi lửa giận.

“Chờ giải quyết xong chuyện của Mục Động, chúng ta về thăm Sùng Vân Môn một chuyến.” Mục Thần nghiền nát mảnh vụn trên tay, hờ hững cười.

Cố Vân Quyết bật cười, “Được, nghe lời người hết.”

“Hắt xì!” Nhạc Minh Trạch đang nghĩ cách sửa lại trụ Trấn Hồn đột nhiên rùng mình, cảm thấy một luồng hơi lạnh từ gót chân xộc thẳng lên não, da đầu muốn nổ tung.

“Tiêu rồi!” Nhạc Minh Trạch vỗ đầu mình, đầy vẻ hối hận không kịp. Lúc đó hắn bị ấm đầu mới đi viết thư như vậy, đáng lẽ hắn nên nói thẳng suy nghĩ của mình ra, hỏi thẳng Mục Thần xem hắn nghĩ thế nào về chuyện này, tính cách của Mục Thần ghét nhất là thăm dò và phiền phức.

Mặc Tấn Dương và Bạch Tuần Dung đồng thời nhìn hắn, trong mắt là vẻ hả hê trước nỗi đau khổ của người khác.

“Đại sư huynh, đệ cảm thấy bây giờ Mục Thần thúc nhất định đang rất tức giận, chưa biết chừng đang thầm muốn xẻ huynh thành năm khúc, phơi trên trụ đá ngoài núi, rồi ghép lại cứu sống, sau đó chặt, chặt xong cứu, cứu rồi chặt, tới khi nào hết tức mới ngừng!” Bạch Tuần Dung nhìn Nhạc Minh Trạch bằng ánh mắt “đệ yêu huynh nhưng đệ không cứu huynh được”, “Huynh ráng bảo trọng nha!”

Nhạc Minh Trạch nuốt nước bọt, trong tâm trí hắn, lúc Mục Thần thúc sầm mặt đã vô cùng đáng sợ rồi, không ngờ trong lòng người khác, Mục Thần thúc còn đáng sợ hơn.

Ba ngày sau, Ma giới, núi Dung Cổ.

“Sư tôn về Sùng Vân Môn, muốn làm gì trước?” Cố Vân Quyết thích thú hỏi.

“Lôi Nhạc Minh Trạch ra tẩn cho một trận.” Mục Thần lạnh lùng đáp.

Cố Vân Quyết lộ ra nét mặt “quả nhiên là vậy”, đang định nói tiếp thì phát hiện Mục Động đang ngủ trên giường trở mình một cái, lăn thẳng xuống đất.

Mục Thần trong lòng khẽ động, một luồng linh lực ùa tới đỡ Mục Động dậy, hắn bất mãn trừng mắt nhìn Cố Vân Quyết, thấy Mục Động ngã còn chẳng có tí tẹo ý định giơ tay đỡ nó gì cả, xấu xa!

Mục Động ngồi dậy, mờ mịt chớp mắt, nhìn thấy khung cảnh “xa lạ” này, ánh mắt có chút đề phòng.

Mục Thần thầm giật mình, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhìn Mục Thần, Mục Động nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cẩn thận gọi: “Cha?”

Mục Thần giần giật khoé môi, kí ức của thằng bé này vẫn bị ảnh hưởng, có điều phần bị ảnh hưởng này làm hắn phải đau đầu.

Đánh mất một phần kí ức, trẻ con cư xử hoàn toàn dựa vào trực giác, phản ứng đầu tiên của Mục Động chính là gần gũi hơn với Mục Thần, lại thêm việc hai người nhìn rất giống nhau, hiển nhiên nó liền tưởng hắn là cha mình.

Nó nhảy khỏi chiếc giường bước tới cạnh Mục Thần, nhìn ngó Cố Vân Quyết một hồi, khẽ nhíu cặp lông mày nho nhỏ, không biết phải xưng hô ra sao.

Mục Thần uốn nắn nó: “Ta không phải cha ngươi, đừng gọi bậy.”

Mục Động nghi hoặc chớp mắt, thông minh hỏi: “Vậy ngươi là ca ta?”

Mục Thần thở phào gật đầu.

Mục Động túm lấy ống tay áo Mục Thần, mỉm cười lại gần, “Con biết, cha sợ con phá đám người ra ngoài làm chuyện xấu xa, nên mới cố ý không nhận con.”

Mục Thần: “... Ta thật sự là ca ca của ngươi.”

“Phải phải phải, người là ca của con.”

Cố Vân Quyết khẽ giật khoé môi, không nhịn được cười, lúc trước Mục Thần sống chết không chịu thừa nhận thân phận của mình, bây giờ chịu nhận rồi, thằng bé lại không tin.

Mục Thần đỡ trán, đầu hắn hơi đau đau.

Mục Động lại nhìn Cố Vân Quyết, nhận ra thần thức của hai người liên kết với nhau, nó ngẩng mặt lục lọi trong kí ức của bản thân mà không thể nhớ ra Mục Thần từng ở cùng với nữ nhân nào. Từ lúc nó sinh ra đã được, ông nội chăm vài ngày, đại ca coi vài ngày, vốn không được tiếp xúc nhiều với mẹ, không có nhiều ấn tượng cho lắm, ấn tượng duy nhất cũng đánh mất rồi. Nhìn Cố Vân Quyết một lúc lâu, nó sáp lại gần thì thào: “Ngươi là mẹ ta à?”

Cố Vân Quyết cười híp mắt xoa đầu Mục Động, dùng ngữ khí đầy mê hoặc chậm rãi nói: “Ta là cha ngươi, hắn là mẹ ngươi, mẹ ngươi hay xấu hổ, từ sau đừng gọi lung tung.”

Mục Động kinh ngạc ngẩn ngơ ôm mặt mình, câu chuyện này li kì quá, chẳng giống câu chuyện trong kí ức của nó trước khi ngủ tẹo nào, khó mà tiếp thu nổi.

Mục Thần giơ chân đá Cố Vân Quyết, hơi hơi bực mình, tên nghiệt đồ này lại bắt đầu nói nhảm rồi! Lại nhìn Mục Động, nó rõ ràng đã tin rồi, vẫn còn đang kinh ngạc.

Mục Thần cáu kỉnh lạnh lùng hừ một tiếng, hắn đứng dậy xoay người bước ra ngoài.

Cố Vân Quyết bế Mục Động lên vội vàng đuổi theo sau, nhìn Mục Thần bóp nát con rối cuối cùng Mục Thanh để lại, người đã rời khỏi núi Dung Cổ, rõ ràng là hướng về phía Tiên giới. Y mỉm cười giải thích với đứa bé trong lòng: “Vừa tức giận là về nhà mẹ đẻ luôn, hắn chỉ có mỗi một tật xấu này.”

Mục Động nhìn Mục Thần đã bay xa, lại nhìn Cố Vân Quyết, đột nhiên hoài nghi hỏi: “Tại sao ta không mang họ Cố mà lại mang họ Mục?”

Cố Vân Quyết: “Bởi vì ta ở rể.”

Mục Động: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.