Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Chương 5: Chương 5: Angelo – Mị ảnh




Tích Bạch Thần dọn sạch bàn, chỉ còn lại một hộp hành tây chiên giòn. Anh dùng một ít sốt cà chua quệt lên người Mễ Lạp để phân biệt, sau đó bỏ cô vào hộp đựng thức ăn, giúp cô đoàn tụ với các bạn hành tây chiên giòn thân mến của mình.

*Không phải anh nói anh thích ăn hành tây chiên à? Còn thừa nhiều lắm này, sao không ăn đi?* Bị hành tây chiên giòn vây quanh, Mễ Lạp khó hiểu hỏi.

Tích Bạch Thần nhìn cô bằng nửa con mắt: “Tôi chưa bao giờ ăn mà để lại đồ thừa.” Một là không ăn, hai là ăn hết.

Đồ thừa* → Mễ Lạp: *…*

*Đồ thừa: còn có nghĩa là cặn, bã, rác…

“Chờ cô ỉu tôi sẽ ăn tiếp.” Anh ta bổ sung một câu.

Cái gì mà “Chờ cô ỉu”? Anh mới ỉu đó!

Mễ Lạp điều khiển cơ thể, lăn từ đống hành tây xuống dưới, rơi bịch bịch xuống bàn, lại từ trên bàn lăn xuống thảm, rơi xuống tấm thảm lông thì không lăn được nữa.

Tích Bạch Thần thò đầu ra xem, sau đó rút một tờ khăn giấy trong hộp, nhặt cô treo lên cái muỗng cà phê.

Mễ Lạp xoay xoay người trên cái muỗng cà phê, làm cái muỗng kêu lách cách, nhưng vẫn chẳng thể trượt xuống khỏi cái muỗng, nên đành thôi.

Làm hành tây chiên thì phải có ý thức của hành tây chiên, kiêu ngạo quá cũng không tốt. Mễ Lạp cứ như vậy tự an ủi mình.

Tích Bạch Thần cũng chẳng quan tâm cô làm gì, mở laptop bắt đầu gõ chữ.

*Bình thường ngoài gõ chữ thì anh không còn trò khác để giải trí à?* Mễ Lạp hỏi.

“Có.” Tích Bạch Thần vừa gõ bàn phím vừa trả lời, “Tập thể dục, mua sắm, xem phim.”

*A, tôi cũng thích!* Gặp người có cùng sở thích, Mễ Lạp rất thích thú, *Lần sau có cơ hội chúng ta cùng ra ngoài đi chơi nha.*

“Ờ.” Tích Bạch Thần đáp qua loa.

Thấy vẻ mặt anh ta tập trung, Mễ Lạp cũng không quấy rầy anh ta nữa, chỉ ngoan ngoãn treo mình trên chiếc muỗng xem anh ta gõ chữ.

Lúc này, Tích Bạch Thần đang suy nghĩ dàn ý cho một bộ tình yêu công sở, nam chính là “X”, nữ chính là “Y”, các vai phụ là nam a, nam b, nữ a, nữ b, v.v. Nam chính là một sinh viên cá biệt bị đuổi khỏi trường đại học, tính cách phóng túng, không thích bị quản lí, nhưng lại thông minh, dũng cảm mà thận trọng, có khứu giác phi thường, sau khi trải qua mọi loại khó khăn cách trở thì được một nhà chế tác nước hoa nhận làm học trò, từ đó trở đi phát triển con đường nghiên cứu chế tạo nước hoa nổi tiếng.

Mễ Lạp đọc xong dàn ý thì sự nghi ngờ lúc trước mới tan biến, cuối cùng lần này không phải là loại ngược luyến tình thâm máu chó nữa rồi.

“Ngày mai tôi tính đi mua nước hoa, cô có tới không?” Tích Bạch Thần bỗng hỏi.

*Ừm… Xem tình hình thế nào đã.* Mễ Lạp không thể kiểm soát việc bản thân sẽ biến thành cái gì, lỡ mà biến thành bồn cầu, thì cho dù cô có nứt ra cũng không thể bước ra khỏi nhà với anh ta được.

Tích Bạch Thần nghe thế thì không nói gì thêm, tiếp tục hoàn thiện dàn ý của mình.

Mễ Lạp im lặng ở bên cạnh anh, mãi đến khi ý thức trở về.

Lúc tỉnh lại thì đã hơn 6 giờ chiều, Mễ Lạp rửa mặt xong thì bắt đầu chuẩn bị cơm, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra trong mơ.

Đa số các chi tiết đều rất mơ hồ, chỉ nhớ kĩ một chuyện là Tích Bạch Thần đang suy nghĩ một bộ tiểu thuyết liên quan đến nước hoa, còn có một số di động.

Là một người đam mê thời trang, nước hoa cũng là một trong những mặt hàng xa xỉ mà Mễ Lạp quan tâm. Trong bộ sưu tập của cô có hai lọ nước hoa trị giá hơn 3.000. Một lọ là Lancome – Ý động, một lọ là Chanel – Ngọc nhã, loại đầu tươi mát tràn trề, loại sau hương thơm nồng nàn dài lâu, với các phong cách ăn mặc khác nhau sẽ phối với loại nước hoa khác nhau.

Bình thường Mễ Lạp không dùng nước hoa, nhưng mỗi khi có dịp lễ tiệc thì nước hoa có thể dùng để tăng thêm khí chất, thu hút những người có cùng sở thích. Do khả năng kinh tế có hạn, nên Mễ Lạp không thể mua những loại đắt tiền hơn. Hai lọ nước hoa mà cô sưu tập đã được cô lựa chọn đánh giá rất cẩn thận, mùi hương nào phù hợp với cô nhất mới được mua.

Bưng vài món ăn vừa đủ hương vị vừa đủ màu sắc lên bàn, Mễ Lạp bỗng nhớ mình từng nói sẽ nấu đồ ăn ngon cho Lão Bạch.

Cô lấy di động ra, do dự nhấn một dãy số, tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, hơn mười giây sau, không ngờ bên kia lại có người nhấc máy.

“Xin chào, ai vậy?” Một giọng nam hơi khàn từ trong điện thoại truyền ra.

Mắt Mễ Lạp sáng lên, vội hỏi: “Lão Bạch phải không?”

“Cái…sao…” Tiếng của đối phương bỗng trở nên không rõ ràng, cuối cùng chỉ còn một chuỗi tiếng rè rè hỗn tạp.

“Này này?” Mễ Lạp cao giọng gọi vài tiếng, nhưng vẫn không có ai đáp lại, một lát sau, cuộc gọi tự động ngắt.

Mễ Lạp bấm gọi lại mấy lần, nhưng không kết nối được. Cô nhìn chăm chăm điện thoại một lúc, không từ bỏ hi vọng tiếp tục gửi cho đối phương một tin nhắn: *Lão Bạch, tôi là Tiểu Mễ.*

Đợi mấy phút, vẫn không có hồi âm, cô không thể làm gì khác, đành từ bỏ. Cô đặt điện thoại lên bàn, rửa tay ăn cơm.

Ăn xong cơm tối, Mễ Lạp đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, đi bộ ở các quầy mỹ phẩm khác nhau, tự thử hơn mười loại nước hoa, cuối cùng chọn một lọ Adidas – Nồng tình giá 898¥.

Tối ngủ, cô vẩy một ít nước hoa lên gối, trong mùi hương vờn quanh ngủ say sưa.

*Lão Bạch, tôi là Tiểu Mễ.*

Thấy tin nhắn từ một số máy lạ, phản ứng đầu tiên của Tích Bạch Thần là: “Lần này biến thành điện thoại di động à?”

Điện thoại di động im thư thóc.

Nửa ngày không thấy có gì xảy ra, bấy giờ Tích Bạch Thần mới di chuyển ngón tay, gửi một tin nhắn hồi âm: *Cô ở đâu?*

Điện thoại di động vẫn im như thóc.

Kiên nhẫn đợi thêm mấy phút, anh ta lại gửi thêm một tin nhắn: *Cô còn ở đó không? Cô dùng điện thoại di động của ai vậy?*

Tin nhắn gửi đi như chìm dưới đại dương, không một tiếng động xuất hiện.

Tích Bạch Thần dùng điện thoại gọi thẳng cho cô, kết quả nhận được là không nằm trong vùng phủ sóng.

Anh nhíu mày, lưu số này lại, đặt tên là “Tiểu Qủy”.

Sáng hôm sau, Tích Bạch Thần đến một cửa hàng sang trọng, nhằm mục đích nhìn lướt qua các loại nước hoa trên quầy.

“Thưa ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?” Cô tiếp tân lịch sự hỏi.

“Phiền cô lấy hết những loại nước hoa này cho tôi xem.” Tích Bạch Thần trả lời.

“Tất cả sao?” Cô tiếp tân âm thầm quan sát cách ăn mặc của anh, toàn thân là đồ hiệu, giá rất đắc.

“Phải.”

“Xin chờ một chút ạ.” Cô tiếp tân nhẩm tính trong bụng, lấy toàn bộ mẫu nước hoa trưng bày đặt lên bàn.

Tích Bạch Thần lấy một lọ, đưa lại gần ngửi, nhíu mày. Sau đó lại cầm tiếp bình thứ hai, bình thứ ba… Ngửi từng lọ từng lọ, mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, suýt nữa đã làm anh ta tắt thở.

Thả lọ nước hoa cuối cùng xuống, nhìn mặt anh ta không rõ là vui hay chán, nhưng khóe môi hơi miết lại đã tiết lộ tâm trạng của anh ta.

“Các loại nước hoa này đều là những dòng mới, khá phổ biến trong năm nay, nếu ngài không phiền, tôi có thể tư vấn giúp ngài một chút.” Cô tiếp tân nhiệt tình giới thiệu.

“Không cần.” Tích Bạch Thần từ chối thẳng, quyết đoán rời đi, không thèm để ý một chút nào đến gương mặt cứng đờ của cô tiếp tân.

Anh ta lại chuyển sang quầy thương hiệu khác, tiếp tục ngửi.

Anh muốn tìm một loại nước hoa có mùi hương đặc biệt một chút, làm hình mẫu cho loại nước hoa cực phẩm mà nam chính trong truyện điều chế ra, không cần đắt tiền nhất, nhưng phải có khả năng truyền cảm hứng cho anh.

Một tiếng sau, Tích Bạch Thần gần như đã dạo hết các quầy, mũi sắp liệt hoàn toàn, nhưng vẫn không tìm được loại nước hoa hợp ý mình.

Đang lúc nổi cáu, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: *Này, Lão Bạch, bên này bên này.*

Tích Bạch Thần nhìn xung quanh, tìm nơi mà tiếng nói phát ra.

*Tôi đang ở quầy Angelo.*

Angelo là quầy mà Tích Bạch Thần vừa ghé qua mười phút trước, nghe Mễ Lạp gọi, anh lại vòng trở lại.

Cô tiếp tân vừa tiếp anh đang cực lực phỉ nhổ anh với đồng nghiệp, bất thình lình thấy anh xuất hiện trươc quầy, biểu cảm liền cứng đờ, ngay sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp rất mất tự nhiên.

“Xin hỏi ngài còn cần gì ạ?”

Tích Bạch Thần không chú ý tới cô ta, chỉ đảo mắt nhìn quầy hàng.

*Angelo – Mị ảnh*

Tích Bạch Thần lập tức khóa mục tiêu. Đó là loại nước hoa mà anh vừa ngửi, thân lọ trong suốt như hổ phách, là một trong những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới.

Anh nhờ cô tiếp tân lấy lọ nước hoa đó ra thêm lần nữa, nắm nhẹ trong tay.

*Anh nói hôm nay muốn đi mua nước hoa mà, mua được chưa?* Mễ Lạp hào hứng hỏi. Không biết có phải do tối hôm qua ngửi nước hoa rồi mới đi ngủ hay không mà hôm nay cô lại biến thành một lọ nước hoa.

Ở thế giới của cô không có thương hiệu nước hoa Angelo này, có thể dựng một quầy riêng trong trung tâm thương mại, chắc là một thương hiệu khá nổi tiếng.

Tích Bạch Thần đưa nước hoa lại gần mặt, ngửi cẩn thận. Một mùi hương tinh tế nhẹ nhàng vương vấn trong mũi, như hoa quỳnh buổi tối, thoáng qua nhẹ nhàng, để lại mùi thơm vấn vít.

Tâm trạng cáu gắt ban đầu lập tức dịu xuống, âm thanh xung quanh dần biến mất, chỉ còn một khoảng lặng yên tĩnh.

Lần đầu ngửi rõ ràng không có cảm giác gì, nhưng lần này, lại mang đến cho anh một cảm xúc khác hoàn toàn.

“Lọ nước hoa này, tôi lấy.” Tích Bạch Thần miết thân lọ, gọi cô tiếp tân ghi hóa đơn.

Cô tiếp tân có vẻ vừa kinh ngạc vừa sung sướng, nụ cười trên mặt lập tức trở nên rất chân thành.

Lọ nước hoa này có giá 4399¥, là loại đắt nhất trong quầy. Sau khi bán, cô có thể nhận được rất nhiều hoa hồng.

Tích Bạch Thần cà thẻ, cầm nước hoa đã đóng gói ra khỏi trung tâm thương mại.

*Lão Bạch, mau đưa tôi ra ngoài. Trong hộp tối quá, tôi không thấy gì cả.*

Tích Bạch Thần lấy cô ra khỏi hộp, đặt trên tay.

*Loại nước hoa Angelo – Mị ảnh này thế nào? Mùi dễ chịu không?* Mễ Lạp không đợi được nữa, hỏi.

“Tạm được.” Tích Bạch Thần lạnh nhạt quăng một câu.

*Chỉ tạm được à?* Mễ Lạp rất tự tin vào sức quyến rũ của mình, dù là làm chuông cửa hay hành tây chiên, cô đều là cái ưu tú nhất. *Trong hàng tá nước hoa như vậy mà anh chỉ chọn mình tôi, rõ ràng là anh rất rất hài lòng.*

Lí do anh chọn cô còn không phải vì cô chủ động báo cáo vị trí của mình à?

Tích Bạch Thần dựa vào thực tế mà trả lời: “Trước khi cô xuất hiện, tôi không có ý định mua lọ nước hoa này.”

*(*^__^*) Khì khì, thì ra cái mà anh hài lòng không phải là nước hoa mà là tôi?*

Tích Bạch Thần “Ha ha”: Cô lấy gì mà tự tin thế?

Mặc dù gương mặt không có chút biểu cảm nhưng không thể phụ nhân, loại nước hoa này thật sự vì cô xuất hiện mới trở nên khác biệt.

Nghĩ tới đó, anh lại không nhịn được cầm cô lên trước mũi ngửi ngửi.

*Đừng gần quá, lông mũi của anh bị tôi nhìn thấy cả rồi!*

Tích Bạch Thần: “…”

Bầu không khí tốt đẹp bỗng biến mất sạch, nước hoa 4399 cũng chẳng cứu vớt được chút nào, bây giờ trả hàng còn kịp không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.