Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Chương 7: Chương 7: Boss phản diện




Một phần ăn đã bị Tích Bạch Thần ăn hết sạch, ngay cả nước đá trong đồ uống cũng không còn.

Xem toàn bộ quá trình anh ta ăn, Mễ Lạp hết sức khâm phục trước khẩu vị của anh ta, tuy loại đồ ăn nhanh này chẳng có chút dinh dưỡng gì, nhưng lại rất nhiều, thông thường một người trưởng thành ăn cũng rất khó hết.

Ăn uống no say, Tích Bạch Thần sải bước chân thanh nhã ra khỏi nhà hàng thức ăn nhanh, anh ta không vội lên xe mà thong thả đi dạo xung quanh.

*Sau bữa ăn, đi bộ một trăm, sống tới chín chín, không ngờ anh cũng có ý thức về sức khỏe như vậy.* Mễ Lạp hơi thay đổi cách nhìn về anh ta.

“Do no quá thôi.” Tích Bạch Thần trả lời một cách không mặn mà lắm.

Mễ Lạp: *…*

Đúng lúc này, một tiếng chuông bỗng vang lên, Tích Bạch Thần lấy điện thoại di động ra nhìn, sau đó kết nối: “A lô.”

*Tích ca, giang hồ cầu cứu!* Đầu bên kia truyền đến một giọng nam khẩn thiết vờ vịt.

“Chuyện gì?” Tích Bạch Thần vừa bước thong dong vừa nói.

*Vốn đầu tư của em còn thiếu chút đỉnh, xin Tích ca giúp tiểu đệ một tay.*

“Bao nhiêu?”

*800 ngàn.*

“Tôi nhớ lúc trước cậu đã mượn tôi 2 triệu 8.”

*Chỉ cần lần này đầu tư thành công, tiểu đệ nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời lại cho anh, chắc chắn không khất nợ.*

“Ừ, tôi sẽ chuyển cho cậu.”

*A, vạn lần đội ơn anh, anh thật sự còn thân hơn anh ruột của em nữa!*

Tích Bạch Thần không thèm nói chuyện nhảm với anh ta, cúp thẳng điện thoại, sau đó dùng điện thoại gửi cho anh ta 800 ngàn.

Một khoản tiền lớn bị rút khỏi thẻ ngân hàng, Mễ Lạp đột nhiên cảm thấy cơ thể hình như bị khoét rỗng.

Cô nhịn không được, hỏi: *Người này có quan hệ rất tốt với anh à, mới mở miệng đã vay gần một triệu.*

Tích Bạch Thần mặt không biến sắc, nhả ra hai chữ: “Không tốt.”

Mễ Lạp từ từ hồi sức, lại hỏi tiếp: *Nhân phẩm anh ta rất tốt à?*

“Cực kém.”

Mễ Lạp chấn kinh: *Nếu quan hệ không tốt, nhân phẩm cũng cực kém, vậy tại sao anh lại cho anh ta mượn tiền??? Anh biết tôi vừa mất cái gì không? 800 ngàn! Tất cả đều rút từ trong người tôi ra đó!!!*

Chân mày của Tích Bạch Thần chưa từng xê dịch, tiếp tục dạo bộ dọc con phố.

Mễ Lạp ôm một tia hi vọng cuối cùng, hỏi: *Anh ta sẽ trả tiền chứ?*

“Chín mươi chín phần trăm là không.”

Mễ Lạp: *… Đầu anh bị cửa kẹp à?*

Khóe miệng Tích Bạch Thần hơi giật giật: “Tiền của tôi không dễ lấy như vậy đâu.”

Mễ Lạp bất lực: *Giấy nợ anh còn không có, nếu anh ta tính quỵt nợ, anh có thể làm được gì?*

Tích Bạch Thần lấy điện thoại di động ra, nhấn vài cái trên màn hình, ngay sau đó, một đoạn đối thoại liền vang lên: *Vốn đầu tư của em còn thiếu chút đỉnh, xin Tích ca giúp tiểu đệ một tay… 800 ngàn… tiểu đệ nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời lại cho anh.*

Mễ Lạp kinh ngạc, nói: *Anh ghi âm?*

“Ừ.”

*Cần gì vẽ vời thêm chuyện như vậy? Chẳng phải không cho mượn là được rồi sao?* Mễ Lạp hơi khó hiểu.

Tích Bạch Thần từ tốn nói: “Gần đây cậu ta đang đầu tư một dự án, chỗ nào cũng góp vốn, tính từ trước tới giờ đã đầu tư mấy chục triệu. Cậu ta đầu tư càng nhiều thì thua lỗ càng nhiều.”

*Anh ta thua lỗ thì có ích gì cho anh?*

“Tôi có thù với cậu ta, cho ít tiền để tiễn cậu ta lên trời, cũng chẳng nhằm nhò gì.”

Mễ Lạp rùng mình một cái: *Sao anh dám chắc là dự án kia sẽ thua lỗ?*

Tích Bạch Thần “Ừm” một tiếng, không trả lời vấn đề này, nhưng biểu cảm trên mặt lại âm trầm bí hiểm, giống như nói cho người khác biết thật ra anh chính là ông trùm đứng phía sau dàn dựng tất cả, kiêm luôn nhân vật boss phản diện.

Lần đầu tiên, Mễ Lạp cảm thấy người đàn ông này thật chất không chán chường vô hại như vẻ bề ngoài, tâm tư thâm sâu, lại thù rất dai.

Nhưng mà, có thù tất báo là chuyện dễ hiểu. Theo những gì mà Mễ Lạp hiểu về Lão Bạch, nếu người khác không trêu chọc anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không chủ động đi trêu chọc người khác.

Mễ Lạp không xen vào chuyện riêng của anh ta. Làm một tấm thẻ ngân hàng, điều mà Mễ Lạp sợ nhất bây giờ chính là bị rút tiền.

*Tiền tiết kiệm trong ngân hàng của anh sắp hết rồi à?* Mễ Lạp lo lắng hỏi. Mới có hôm nay mà đã rút hơn hai triệu.

“Chắc là còn khoảng hai ba triệu, tôi chưa kiểm tra.” Tích Bách Thần trả lời dửng dưng.

*Hai ba triệu?!* Nhìn anh ta tiện tay mua một cái xe hơn một triệu, quay đầu lại cho người khác mượn thêm gần một triệu nữa, Mễ Lạp cứ tưởng anh ta là một quý ngài có ít nhất trăm triệu! Nào ngờ tổng tài sản lại chỉ gần chục triệu???

*Anh còn khoản tiền gửi nào khác không?* Mễ Lạp tràn trề hi vọng, hỏi.

“Không có.” Tích Bạch Thần ngắm nghía thẻ ngân hàng trên tay, “Một cái thẻ là đủ rồi, nhiều hơn chỉ phiền phức hơn thôi.”

Mễ Lạp lật bàn: Phiền phức cái gì chứ? Đạo lí không được bỏ trứng vào cùng một giỏ* mà anh cũng không biết à?!

*Việc bỏ trứng vào cùng một giỏ rất rủi ro. Nếu giỏ bị thủng, tất cả trứng sẽ bị đập vỡ. Để giảm tình trạng mất tất cả trong một lần thế này, cách tốt nhất là tách trứng trong các giỏ khác nhau, ngay cả khi trứng trong một cái giỏ nào đó bị vỡ thì vẫn có những giỏ khác.

Sau chế độ ăn uống không lành mạnh, Mễ Lạp còn phát hiện thêm tật xấu thứ hai của anh ta: không có khái niệm quản lí tài chính!

Mang theo một bụng ai oán vô tận, Mễ Lạp tỉnh lại từ trong mơ, trong lòng khó chịu, giống như có một sự ngộp ngạt mà chưa kịp bộc phát ra ngoài.

Cô trèo ra khỏi giường, xốc lại tinh thần để quay về cuộc sống bình thường.

Sau khi ăn no nê, Mễ Lạp ăn diện một chút để chuẩn bị đi dạo phố với bạn bè.

Mới ra khỏi cửa đã nhận được điện thoại của bạn tốt Đoàn Tiểu Vũ.

*Thân Thân, tớ phát tài rồi!!!* Một giọng nói kích động truyền từ bên kia điện thoại đến, suýt chút nữa đã làm thủng màng nhĩ của Mễ Lạp.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Mễ Lạp chẳng hiểu gì cả.

*Tớ trúng vé số, hơn ba chục triệu đó!*

Mễ Lạp hơi sửng sốt, có cảm giác hơi ảo diệu, cô chưa bao giờ nghĩ một loại việc khó tin như trúng số lại xảy ra với những người xung quanh mình.

“Thật hay giả thế?” Mễ Lạp hỏi ngập ngừng.

*Đương nhiên là thật rồi, cậu mau tới đây đi, đi lãnh tiền với tớ, tớ sẽ mời cậu ăn một bữa thật to.*

“Ồ, được, cậu đang ở đâu? Tớ sẽ tới ngay.”

Mười phút sau, Mễ Lạp đã bắt xe chạy tới chỗ hẹn.

Một cô gái mặc đồ công sở bước nhanh tới, đôi mắt lóe sáng, gương mặt mang theo vẻ hưng phấn khó giấu.

Đoàn Tiểu Vũ và Mễ Lạp là bạn đại học, tính cách thẳng thắn, suy nghĩ đơn giản. Hiện đang làm thiết kế trong một công ty quảng cáo, lương hơn sáu ngàn một tháng, một nửa gửi cho ba mẹ, một nửa dùng để thuê nhà và chi tiêu hàng ngày, về cơ bản không tiết kiệm được bao nhiêu. Bình thường, cô nàng thỉnh thoảng mua vài tờ vé số để thử vận may. Lúc nào cũng nói sớm muộn gì mình cũng trúng độc đắc, không ngờ lời cô nàng nói lại thành sự thật.

“A a a, Mễ Lạp!” Đoàn Tiểu Vũ nhảy cẫng lên ôm lấy bạn tốt của mình.

“Chúc mừng cậu.” Mễ Lạp ôm lại cô nàng, cười chúc mừng. Mặc dù cô không hứng thú với loại tài sản như thế này, nhưng điều đó không ngăn cô thấy vui cho bạn bè.

“Tớ thấy mình như đang nằm mơ vậy đó. Thân Thân, cậu giúp tớ kiểm tra lại xem, có phải tớ trúng số thật không!” Đoàn Tiểu Vũ lấy ra một tấm vé số đã bị cô nàng bóp nhàu, đưa tới trước mặt Mễ Lạp.

Mễ Lạp cầm tờ vé số, sau khi nhìn dãy số phía trên, cô lấy điện thoại ra tra dãy số trúng thưởng mới nhất, khẳng định: “Không sai, cậu trúng số thật rồi.”

Đoàn Tiểu Vũ giơ hai nắm tay lên, ngửa đầu “yeah” một tiếng.

“Được rồi, chẳng phải cậu nói muốn đi lãnh tiền à?” Mễ Lạp trả tờ vé số cho cô nàng, cười nói, “Đi thôi, cầm tiền trên tay càng sớm thì càng yên tâm.”

“Ừ.” Đoàn Tiểu Vũ cất tờ vé số cẩn thận, sau đó cùng Mễ Lạp đến trước đại lí vé số.

Lằng nhằng hơn hai tiếng, xác minh danh tính, hoàn tất thủ tục, nộp thuế, kí tên, còn chụp thêm một tấm ảnh, cuối cùng Đoàn Tiểu Vũ cũng lấy được tấm thẻ ba ngàn vạn.

Cô giơ tấm thẻ lên, khí phách nói: “Đi, chị đây mời cậu ăn cơm.”

Lúc này Mễ Lạp đã có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng xốc lại tinh thần, nói: “Được.”

Hai người chọn một nhà hàng cao cấp, chọn những món đắt tiền nhất, hoàn toàn không cần nương tay.

Thấy bạn tốt của mình hạnh phúc như thế, Mễ Lạp bỗng suy nghĩ một chút, nhắc nhở: “Tiểu Vũ, chuyện cậu trúng số ấy, cậu có nói cho người khác biết không?”

“Vẫn chưa.” Đoàn Tiểu Vũ vỗ đầu một cái, “Xem tớ đãng trí chưa này, tin tốt như thế mà sao có thể quên nói ba mẹ nghe chứ?”

Mới nói xong đã lấy điện thoại ra, Mễ Lạp vội giơ tay ngăn cản: “Tiểu Vũ, nghe tớ nói, tạm thời cậu không nên nói chuyện này cho người khác biết, bao gồm cả ba mẹ cậu nữa.”

“Tại sao?” Đoàn Tiểu Vũ không hiểu.

“Ba mẹ cậu thương em cậu thế nào cậu còn chưa hiểu à? Nếu bọn họ mà biết cậu có mấy nghìn vạn, cậu nghĩ bọn họ sẽ làm gì?” Mễ Lạp từ từ nói, “Tháng nào cậu cũng gửi một nửa tiền lương về nhà, tiền này rốt cuộc là cho ba mẹ cậu, hay là cho em trai cậu đây?”

Đoàn Tiểu Vũ trầm mặc không đáp.

Mễ Lạp nói tiếp: “Em trai cậu lớn rồi, nó nên học được cách tự lập, cậu cũng không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng nó, sau này cậu chỉ cần gửi một hay hai nghìn tệ cho ba mẹ dưỡng già là đủ rồi. Nếu lỡ họ bị bệnh hoặc gặp khó khăn, cậu có thể gửi một ít để giúp. Nhưng cậu cũng có cuộc sống của cậu, không cần phải chịu những trách nhiệm không thuộc về mình.”

“Nhưng mà…” Đoàn Tiểu Vũ chần chừ, “Giấu bọn họ như thế, tớ vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm.”

Mễ Lạp thở dài: “Tiểu Vũ, nếu cậu muốn gia đình hòa thuận, thì cậu cứ xem việc đột nhiên phát tài này không tồn tại đi, mua cho mình một căn nhà, sau đó nên làm thế nào thì làm thế đó.”

Tình cảm cuối cùng cũng không thể vượt qua thử thách tiền bạc, chưa kể người nhà của Đoàn Tiểu Vũ không phải dạng tầm thường, cũng may cô nàng tính tình lạc quan, không thèm bận tâm để ý chuyện gì.

“Bạn trai tớ, có phải cũng giấu luôn không?” Đoàn Tiểu Vũ hỏi lí nhí.

“Đương nhiên.” Mễ Lạp thật sự vì nghĩ cho cô gái ngốc nghếch này nên mới làm tan nát trái tim cô, “Chờ tình cảm của các cậu bền chặt hơn rồi hẵng nói. Cậu nên quan sát phẩm chất của anh ta kĩ một chút, xem anh ta có đáng tin hay không.”

“Được rồi, tớ biết rồi.” Đoàn Tiểu Vũ trả lời ỉu xìu, cũng không biết thật sự cô nàng có nghe lọt tai hay không.

Mễ Lạp xoa xoa đôi mắt hơi cay, nói: “Tớ thấy hơi mệt một chút, cậu ăn no chưa? Ăn no rồi mình đi.”

“Ừm, cậu chờ tớ chút.” Đoàn Tiểu Vũ gọi nhân viên phục vụ tới, nhờ họ gói thức ăn thừa trên bàn giúp.

Mễ Lạp không ngăn cản, đối với người hay tiết kiệm như Đoàn Tiểu Vũ, thà chịu mất mặt chứ nhất quyết không chịu lãng phí thức ăn.

Sau khi hai người rời khỏi nhà hàng thì ai về nhà nấy.

Mễ Lạp loạng choạng đi vào phòng khách, đạp tung giày ra, lúc đụng trúng ghế sa lon thì ngã phịch xuống, cứ vậy mà ngủ.

Mễ Lạp có cảm giác ý thức của mình di chuyển rất nặng nề, giống như đang trôi bồng bềnh trong nước, không một điểm tựa. Không biết qua bao lâu, ý thức từ từ thu hẹp lại, ngưng tụ, cuối cùng thức tỉnh trong một khoảng sáng.

“Tích tiên sinh, ngài có bưu kiện.” Một giọng nam trong vang lên phía trên.

Mễ Lạp điều chỉnh tầm mắt, thấy một tiểu ca mặc đồng phục chuyển phát nhanh, cô đang bị tiểu ca giữ trong lòng bàn tay, đứng ngoài cửa biệt thự của Tích Bạch Thần.

Cửa sắt mở ra, tiểu ca chuyển phát nhanh vội bước vào, đưa bưu kiện cho người đàn ông xuất hiện ở cửa.

“Cám ơn.” Tích Bạch Thần kí tên, ôm bưu kiện về phòng.

Địa chỉ gửi được ghi trên bưu kiện không rõ ràng lắm, giống như bị khắc bởi một miếng gạch.

Tích Bạch Thần xé bao bì bên ngoài, để lộ một hộp quà màu hồng nhạt, từ trong hộp quà có một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng.

Mở nắp hộp, mười hai con thỏ trong suốt như pha lê lập tức nhảy vào mắt, chúng được xếp ngay ngắn trong những khối hộp nhỏ hình lập phương, nhưng mỗi chiếc bánh có mỗi kích thước và hình dáng khác nhau, bỏ túi rất dễ thương.

Tích Bạch lấy ra một con, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm của bột mì và kem phả vào mặt, còn chưa nếm thử, lưỡi đã cảm thấy ngòn ngọt.

Anh quay đầu nhìn con thỏ mũm mĩm ngốc nghếch trên ghế sa lon, đã đoán ra phần bánh ngọt này là do ai gửi tới.

Anh không mảy may do dự ném một con thỏ vào miệng, hương vị mềm mại lập tức tan trên đầu lưỡi, vừa ngọt vừa mướt, thấm vào tận tim.

Chân mày vốn nhíu lại bỗng vô thức giãn ra, mí mắt hơi khép hờ thoáng nâng lên, một nụ cười dễ chịu loan trên môi, gương mặt với những đường nét cứng rắn dịu xuống trong nháy mắt, giống như một con mèo lớn đang lười biếng giãn bốn chân.

Tấm bao bì bị vò thành một cục do Mễ Lạp biến thành đã nhìn thấy hết cảnh này, trong lòng cô sung sướng, đang muốn thể hiện sự tồn tại của mình, không ngờ ý thức đột nhiên giật mình, giây tiếp theo đã chìm vào bóng đêm.

Không biết qua bao lâu, Mễ Lạp mới vùng vẫy thoái khỏi bóng tối, ánh Mặt Trời tỏa sáng bên ngoài cửa sổ, tiếng người hòa trong những tiếng hỗn tạp, mới chớp mắt một cái mà đã qua ngày mai rồi sao?

Mễ Lạp thấy hơi chán nản, cô còn chưa kịp hỏi lão Bạch thỏ con có vị như thế nào, cũng chưa kịp tìm hiểu gói bưu kiện kia được gửi tới ra sao.

Tình hình bây giờ là gì nhỉ?

Mễ Lạp cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện hình như mình biến thành… một cuộn giấy vệ sinh?

*No!!!* Mễ Lạp hét bi thảm, *Tôi không muốn lau mông cho người khác!!!*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.