*Lão Bạch, tôi lại tới nữa rồi, ngạc nhiên không, bất ngờ không?* Mễ Lạp huơ huơ chân mèo, mỉm cười chào hỏi Tích Bạch Thần.
Lần thứ hai xuyên qua với hình dạng của mèo tai cụp, cô cơ bản đã có thể xác định, mấy ngày nay không xuyên qua được, hẳn là liên quan đến vật còn sống bên cạnh.
Tích Bạch Thần nhìn Mễ Lạp chăm chú, không nói lời nào.
*Sao thế?* Mễ Lạp chạy ton ton ton tới, bám vào ống quần leo lên đùi anh, *Mấy ngày không gặp, anh không nhớ tôi chút nào à?*
Tích Bạch Thần nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, mắt sáng tối không phân rõ. Sau một lúc lâu, anh ôm lấy cô, bước tới ổ mèo mà mình đã sắp xếp lúc trước.
*Ồ? Anh chuẩn bị cái này cho tôi à?* Mễ Lạp nhảy vào ổ mèo, thử độ đàn hồi, cảm giác cũng không tệ lắm. Bên cạnh còn bày biện rất nhiều món đồ chơi, cô dùng chân chọt chọt khẩy khẩy, thích thú nghiên cứu cả buổi trời.
Đang chơi vui chết đi được, trên cổ bỗng bị người ta cài vào cái gì đó. Cô cúi đầu nhìn, thì ra là một cái vòng, trên vòng còn có một tấm thẻ hình xương cá, Mễ Lạp cố gắng rúc cổ để nhìn, nhưng không thể nhìn thấy trên đó viết gì.
“Đây là vòng cổ tôi mua cho cô, trên thẻ có khắc tên của cô, Tiểu Mễ.” Tích Bạch Thần mở miệng nói.
*Sao anh dám tùy tiện đeo vòng cho tôi thế? Tôi là mèo nhà anh à?* Mễ Lạp tức tối giật giật cái thẻ treo trên vòng cổ.
“Kể từ hôm nay, cô chính là người nhà tôi.” Tích Bạch Thần nói một cách quả quyết.
Mễ Lạp ngẩng cái đầu tròn trịa, mở to đối mắt mèo tròn xoe đối diện với anh, ngay sau đó kêu meo meo meo meo: *Hì hì, hóa ra anh thích tôi thế (=^ω^=).”
“Phải.” Tích Bạch Thần dịu dàng vuốt ve lỗ tai mèo của cô, trầm giọng nói, “Cho nên, ở bên cạnh tôi đi, đừng đi đâu nữa.”
*Để tôi suy nghĩ ~* Mễ Lạp ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ kênh kiệu làm giá.
Vẻ lo lắng trong mắt Tích Bạch Thần tan đi, hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
*Đúng rồi, hai bánh bao nhỏ nhà anh thế nào?* Mễ Lạp bò từ ổ mèo ra ngoài, vừa bước ra ngoài cửa vừa nói.
Tích Bạch Thần cất bước đi sau lưng cô, ánh mắt vẫn chỉ dừng trên người cô.
Đi tới cạnh cửa, Mễ lạp giơ chân vỗ vỗ, quay đầu nhìn về phía Tích Bạch Thần, ý bảo anh mở cửa ra.
Tích Bạch Thần dùng dép nâng bụng cô lên, cẩn thận dời qua một bên, sau đó mở cửa.
Mễ Lạp lăn từ dép của anh xuống, điều chỉnh tư thế một chút, sau đó sải bước chân mèo, chạy lon ton vào phòng khách.
Trong sảnh lớn, hai bánh bao nhỏ ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà, ăn từng ngụm từng ngụm mì ăn liền. Bên cạnh bọn trẻ còn có một ấm điện đun nước, miệng ấm bốc hơi nóng, dĩ nhiên là do mới nấu nước xong.
*Lão Bạch, anh để bọn trẻ tự nấu nước, tự chế mì???* Mễ Lạp hướng vẻ mặt trách móc về phía người đàn ông bên cạnh. Tích Bạch Thần đưa tay đón lấy cô, khoan khoái ngồi xuống sa lon, thờ ơ hỏi: “Vị thế nào?”
Tích Nặc Kỳ trả lời thật thà: “Ăn ngon hơn món cậu làm hôm qua nhiều.”
Tích Khả Nhiên lại thở dài như bà cụ non: “Mẹ nói ăn nhiều mì ăn liền sẽ nổi mụn, ảnh hưởng trí tuệ, còn có thể làm kinh nguyệt không đều.”
Tích Bạch Thần: “…”
Mễ Lạp: *Con nít bây giờ biết nhiều thật. Lão Bạch, anh nghe chưa, anh mì ăn liền có hại lắm đấy!*
“Kinh nguyệt không đều là cái gì?” Tích Nặc Kỳ hỏi.
Tích Khả Nhiên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Chính là lúc cần chảy máu thì nó không chảy nữa.”
Tích Nặc Kỳ cảm thấy khó hiểu: “Không chảy máu chẳng phải không tốt à? Nếu có thể không chảy máu, anh tình nguyện bị kinh nguyệt không đều.”
Tích Bạch Thần: “…”
Mễ Lạp: *Việc giáo dục con cái nhà anh không gặp vấn đều gì chứ?*
“Được rồi, đừng ăn nữa, chúng ta ra ngoài ăn.” Tích Bạch Thần lấy mì ăn liền của bọn trẻ, ném vào sọt rác, dọn dẹp một chút chuẩn bị ra ngoài.
Hai bánh bao nhỏ nhìn anh một cách ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ lãng phí đồ ăn, dù có khó ăn hơn nữa cũng sẽ ăn sạch sẽ, không ngờ hôm nay lại có thể chủ động bỏ thức ăn.
*Trong nhà còn nguyên liệu nấu ăn không?* Mễ Lạp hỏi.
“Hết rồi.” Thịt mua lần trước đã hư hết, rau cũng héo, nhìn là không muốn ăn. Tích Bạch Thần vẫn chưa kịp thanh lý, nên không muốn cô trông thấy.
Mang theo hai bánh bao nhỏ và một con mèo, Tích Bạch Thần lái xe tới một nhà hàng mèo.
Bánh bao nhỏ lần đầu tiên tới nhà hàng mèo, nhìn đủ loại mèo trong vườn hoa, cảm giác vô cùng mới lạ.
Tích Bạch Thần ôm Mễ Lạp tìm một chỗ ngay cửa sổ ngồi xuống, ngồi cạnh hai cái bàn, có một phụ nữ trung niên và một vài người trẻ tuổi, tất cả họ đều mang theo một con mèo cưng.
Lúc Tích Bạch Thần xuất hiện, tầm mắt bọn họ đều vô thức rơi trên người anh, ngay sau đó liền chú ý tới con mèo trong ngực anh, mắt lập tức sáng lên.
“Mau nhìn chú mèo con ấy kìa, tai của nó đặc biệt quá.” Một nữ sinh kích động kéo đồng bọn bên cạnh.
“Ồ, tại sao rủ xuống thế nhỉ? Đây là giống gì.”
“Đừng vội, để em hỏi thăm xem.” Nữ sinh lén chụp một tấm hình, đăng lên diễn đàn thú cưng, viết một bài nhờ giúp đỡ: *Có ai biết bé mèo này thuộc giống gì không? (Ảnh)*
Trong ảnh chụp, Mễ Lạp ngồi trong lòng Tích Bạch Thần, hai chân vịn lên cánh tay anh, thò đầu nhìn ra ngoài, cặp mắt tròn xoe như một đôi trân châu đen, long lanh trong vắt, hai cái tai nhỏ úp lên đầu, dễ thương như một thiên thần nhỏ.
*Mẹ ơi, bé nhỏ đáng yêu này từ đâu tới thế! Tâm hồn thiếu nữ của tôi nảy mầm rồi.*
*Sao tai của nó rủ xuống thế nhỉ? Lần đầu tôi mới thấy đấy.*
*Đây là giống mới à? Mới tra thử nhưng không thấy con nào na ná hết.*
*A a a, dễ thương quá! Muốn sờ thử một cái quá đi.*
Bức ảnh về chú mèo tai cụp gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên diễn đàn, không ít người yêu mèo đều chạy vào liếm màn hình*.
(Hán Việt là: thiểm bình, đây là một từ phổ biến trên Internet, dùng để thể hiện sự yêu thích cực độ với một thứ mình nhìn thấy trên màn hình)
Tích Bạch Thần không hay biết, đặt Mễ Lạp lên chiếc ghế bên cạnh, chọn ba phần thức ăn và một chén ngũ cốc cho mèo.
Phục vụ thường xuyên nhìn Mễ Lạp, Mễ Lạp ngồi ngay ngắn trên ghế, lúc phát hiện ánh mắt của cô ấy, cô giơ chân lên, hướng cô nàng khẽ kêu meo một cái.
Cô phục vụ ôm ngực, cảm giác mình đang yêu.
Làm thế nào mà một sinh vật đáng yêu như vậy lại tồn tại được trên thế giới này, đúng là đi ngược với sự tồn tại của loài người!
Những vị khách ở hai bàn bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều ôm tim, có người tai mắt nhanh lẹ đã quay được video, đăng lên diễn đàn lúc nãy.
*Đừng ai cản tôi, để tôi liếm mèo!*
*A a a, muốn bắt nó ôm về nhà quá!!!*
*Ai có thể nói tôi biết không, rốt cuộc đây là giống mèo gì thế?!*
*Cùng câu hỏi!*
Trên diễn đàn vẫn không ai có thể đưa ra đáp án, giống mèo tai cụp từ từ trở thành một chủ đề rất được quan tâm.
Mễ Lạp nếm thử một miếng ngũ cốc cho mèo, vị cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ cô không đói, nên ngẩng đầu, tò mò quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nhà hàng lấy chủ đề về mèo, nên nuôi tới hơn mười con mèo, các giống mèo này không khác với thế giới của Mễ Lạp lắm, chỉ là tên giống có thể khác nhau một chút.
Đúng lúc này, một chú mèo Maine* đen có tướng mạo vô cùng uy vũ bỗng nhảy lên chiếc ghế chân cao, từ trên nhìn chằm chằm xuống Mễ Lạp.
(Mèo Maine Coon, giống mèo to nhất thế giới)
Mễ Lạp quay đầu: *Xin chào.*
Maine vẫn giữ phong độ cao quý lạnh lùng, căn bản không để ý tới cô.
Mễ Lạp thấy hơi ngứa móng, nhịn không được vịn lên tay vịn của ghế, thò người tới, cẩn thận cào nhẹ lên ngực Maine.
*Cậu cúi xuống chút đi, tôi với không tới.*
Maine chần chừ một lúc, sau đó chậm rãi cúi đầu, tùy ý để Mễ Lạp sờ sờ lên đỉnh đầu mình, sau đó lại thẳng lưng, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cao quý vốn có.
“Đệt, thân mật quá!!” Nữ sinh nhà bên cạnh kích động đến mức không kiềm chế được.
“Tớ chụp được rồi!” Ngón tay cô nàng đồng bọn run lẩy bẩy.
Tin chú mèo lớn cúi đầu, để em mèo nhỏ khinh bạc sờ đầu mình đã nhanh chóng lan truyền trên internet, lại một lần nữa làm hàng trăm sen yêu mèo đổ gục.
Ông chủ và nhân viên phụ vụ của nhà hàng mèo đều là những người yêu mèo, bọn họ cũng theo dõi diễn đàn thú cưng, thấy người hỏi thăm ngày càng nhiều, dưới sự chỉ bảo của ông chủ, nhân viên phụ vụ tới cạnh bàn ăn của nhà Tích Bạch Thần, lễ phép hỏi: “Thưa ngài, mạo muội quấy rầy một chút, không biết ngài có thể cho tôi biết mèo nhà ngài thuộc giống gì không?”
Những vị khách ở bàn xung quanh lập tức vểnh tai, đồng thời thầm khen ngợi nhân viên phục vụ này: Hỏi rất hay!
Tích Bạch Thần nhìn về phía Mễ Lạp, Mễ Lạp huơ huơ chân, ý bảo anh trả lời sao cũng được. Đối diện với cô lúc này là một chén ngũ cốc cho mèo, cô do dự không biết có nên ăn hay không.
“Nó là mèo tai cụp, một giống biến đổi gen.” Tích Bạch Thần không giấu diếm, chỉ là anh cũng không biết dòng mèo tai cụp bẩm sinh đã mang bệnh di truyền trong người.
“Mèo tai cụp?” Mắt nhân viên phục vụ cháy rực, tình yêu đối với mèo tai cụp đã không nói thành lời.
Nữ sinh bàn bên cạnh ngay lập tức háo hức đăng lên: *Các vị, mới hỏi chủ của bé mèo, anh ấy nói đây là mèo tai cụp, một giống biến đổi gen.*
*Mèo tai cụp, tên giàu hình tượng quá.*
*Giống biến đổi gen à, chỗ đó có bán không? Gía cả không thành vấn đề!*
*Tôi cũng muốn một con, nhưng mới kiểm tra tất cả nhà chứa mèo và cửa hàng thú cưng trực tuyến, không có bán mèo tai cụp.*
*Trời ơi, chú mèo tai cụp này không phải là loại tồn tại độc nhất vô nhị chứ?*
Không ít người chia sẻ bức ảnh về chú mèo tai cụp ra ngoài, trong mấy chục phút ngắn ngủi, giới yêu mèo đã làm dâng lên làn sóng tìm kiếm về mèo tai cụp. Là một giống quý hiếm ở thế giới này, không lâu sau mèo tai cụp đã trở thành mục tiêu săn lùng của đông đảo sen yêu mèo, có người ra giá hai vạn, nhưng vẫn không có được một con mèo tai cụp thứ hai.
Trong hoàn cảnh đó, Mễ Lạp vẫn vô tri vô giác, lấy hình tượng của mèo tai cụp thu về cho mình một lượng lớn người hâm mộ yêu mèo.
Dùng bữa xong, Tích Bạch Thần đang chuẩn bị cà thẻ trả tiền, một người đàn ông trung niên mặc com lê và thắt nơ bỗng bước tới, mỉm cười: “Xin chào, thưa ngài, tôi là chủ của nhà hàng này, họ “Trương”, tôi có một yêu cầu quá đáng, mong ngài có thể đồng ý.”
“Chuyện gì thế?” Tích Bạch Thần ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Là như vầy, mèo của ngài rất đặc biệt, tôi tự hỏi không biết ngài có thể cho phép tôi quay vài video không?” Ông chủ khách khí nói, “Nếu ngài đồng ý, tất cả hóa đơn của ngài hôm nay đều miễn phí, đồng thời ngài sẽ được giảm giá 30% ở cửa hàng suốt đời.”
Tích Bạch Thần nhíu mày, mở rộng vòng tay về phía Mễ Lạp, Mễ Lạp thuận thế chụi vào lòng anh, ngồi lên đùi anh, ngửa đầu nhìn ông chủ Trương này.
“Xin lỗi, mèo của tôi không tiện quay video.” Tích Bạch Thần cũng không muốn chia sẻ mèo con của mình với người khác.
Ông chủ lộ ra vẻ thất vọng, sau đó lại lên tinh thần, nói: “Đây là thẻ giảm giá của nhà hàng chúng tôi, chúng tôi rất hoan nghênh ngài và mèo đến nhà hàng dùng cơm thường xuyên.”
Tích Bạch Thần gật đầu, nhét Mễ Lạp vào túi áo khoác lớn của mình, thanh toán xong rồi dẫn hai bánh bao nhỏ vẫn đang lưu luyến rời khỏi nhà hàng này.
Mặc dù họ đã đi, nhưng chủ đề mà mèo tai cụp gây ra vẫn tiếp tục lên men.