Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 12: Chương 12




Hoa Tiểu Mạc làm một giấc mộng thật dài, từ sinh ra đến vô cớ xuyên việt, hết thảy nửa đời trước đều từng cái chiếu qua một lần, cái loại cảm giác thân tâm mỏi mệt này đàn áp hắn thở không nổi, trong mơ hồ phảng phất có một thanh âm ở bên tai khe khẽ cần mẫn hô gì đó.

Chờ đến sau khi hắn tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, mà Bạch Thần vẫn là duy trì tư thế ngồi ở ghế trên không đổi, Kiều Dịch cũng không biết lúc nào đã ly khai.

Hắn mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng, cuộn tròn thân thể dùng sức rụt lui vào trong ổ chăn ấm áp.

“Giờ gì rồi?” Vừa mở miệng mới phát hiện thanh âm mình khàn khàn, yết hầu đau đớn, giống như là cổ họng bởi vì nguyên nhân nào đó bị xé rách.

“Hửm?” Tựa như lâm vào mê man, nam tử nghe được thanh âm hơi liếc mắt, trong mâu tử hẹp dài có chứa hoang mang cùng một tia mờ mịt chưa rút đi, chớp mắt mấy cái mới khôi phục vẻ mặt trước sau như một.

Phản ứng của Bạch Thần nhượng Hoa Tiểu Mạc triệt để bối rối, ta sát! Mặt than cư nhiên lộ ra biểu tình mê mang xuẩn ngốc.

Nhất định là còn chưa tỉnh ngủ, Hoa Tiểu Mạc lẩm ba lẩm bẩm khép mắt, lúc mở ra lần nữa liền nhìn thấy Bạch Thần không nói một tiếng đứng ở đầu giường hắn đang dùng đôi mắt sâu không thấy đáy mà nhìn hắn.

Ừng ực ừng ực nuốt nước bọt, quả tim Hoa Tiểu Mạc nhảy lên cổ họng: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không gì cả.” Sau khi nhất thời trầm mặc, thanh âm thanh lãnh của Bạch Thần phun ra, thần sắc phức tạp ngưng mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc.

Chăn trong hai tay nắm cùng một chỗ, nhãn thần Hoa Tiểu Mạc bay tới bay lui: “Sao ta lại đột nhiên ngủ thiếp đi?”

Bạch Thần rũ mắt xuống thản nhiên nói: “Mệt mỏi.”

Lời vừa nói ra, Hoa Tiểu Mạc liền đáng xấu hổ ngáp một cái, được rồi, hắn thực sự mệt mỏi, từ khi xuyên qua đến giờ vẫn luôn không ngừng đi đường.

“Ta ngủ tiếp một lát, buổi tối lúc ăn cơm gọi ta.” Hoa Tiểu Mạc lười biếng cọ cọ chăn, mệt quá, cảm giác như thế nào cũng ngủ không đủ.

Bên tai vang lên hô hấp dần dần đều đặn của thiếu niên, tay Bạch Thần rũ ở hai bên giật giật, đi qua đem góc chăn dịch lại, ở trong phòng châm một vật thể màu trắng nhỏ cỡ ngón tay, khói mù nhàn nhạt lượn lờ, khuếch tán toàn bộ phòng. Bạch Thần đứng tại chỗ đợi một hồi y liền đẩy cửa ra rời đi.

Đêm khuya, Hoa Tiểu Mạc trên giường trong cơn ngủ say đột nhiên mở mắt, máy móc xốc chăn lên đứng dậy mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, như là bị cái gì đó dẫn dắt, ly khai khách *** đi trên con đường vắng vẻ, đại tuyết đón gió mà đến thổi tới trên mặt, trên người hắn, thân mình nhỏ gầy đơn bạc tựa như tùy thời đều sẽ bị vùi lấp, chỉ có thần tình trên mặt tê cứng, không hề hay biết.

Trong phiến phiến hoa tuyết một tiểu trùng tử màu đen thực tầm thường, vẫy cánh nhỏ ý đồ lay tỉnh thiếu niên, nhưng không có thành công.

Tiểu trùng tử một đường theo thiếu niên đi tới chân Thương Mang sơn, một người một trùng lên núi.

Ước chừng một nén nhang sau, trong núi truyền đến một tiếng thét dài trong trẻo bi thảm.

Trong băng thiên tuyết địa Hoa Tiểu Mạc mặt thê thảm tru lên, hắn đang ngủ trên giường như thế nào lại đứng ở trong núi lớn? Hắn mộng du sao?

Từng mảng từng mảng hoa tuyết rơi xuống, tuyết đọng thật dày dưới ánh trăng chiếu rọi phản xạ ra hào quang màu ngân bạch chói mắt người, trong núi tiếng nha tước* hoàn toàn không có, điềm tĩnh có chút âm trầm. [nha: con quạ | tước: chim tước]

Mấy cây khô trơ trọi bốn phía bị tuyết trắng thật dày đè nặng cong xuống, ở trong tuyết có vẻ phá lệ cô lãnh.

Hoa Tiểu Mạc khịt khịt mũi, Đại Hắc cũng không biết chết ở đâu rồi, ngay cả hắn vị chủ nhân này cũng không quan tâm, còn có Bạch Thần…

Trở về nhất định phải giáp mặt chất vấn, Hoa Tiểu Mạc quay đầu đi trở về, nhưng hài ấn* sau lưng thế nhưng quỷ dị không có, hắn không khỏi mở to hai mắt, chẳng lẽ lúc trước là bay vào? [hài ấn: dấu giày]

Không có dấu vết, phóng mắt trông ra đều là tuyết, căn bản tìm không ra đường xuống núi, Hoa Tiểu Mạc ôm khoả tâm can vỡ nát nhắm mắt lại tùy tiện chọn một phương hướng.

Đạp lên tuyết đọng thật dày từng bước một đi về trước, mỗi một bước đi, giày hãm vào tuyết cũng chỉ có thể nhìn thấy vòng lông mao ở mặt trên của giày, bên tai là thanh âm lộp bộp lộp bộp của giày đạp trên mặt tuyết, một trận gió lạnh thổi qua, hắn hắt hơi một cái, xoa cái mũi đỏ do bị đông lạnh, tiếng oán giận lại một lần nữa phát ra, đi được một đoạn đường nhìn trở lại, một chuỗi chuỗi dấu chân ánh vào mi mắt.

Nhưng tâm tình Hoa Tiểu Mạc lại càng ngày càng trầm trọng, tuyết quá lớn, đập vào mặt vào mắt, nếu không kịp thoát ra đều có thể lẫn lộn đường nhìn, gió lạnh thấu xương lay động cành cây, điên cuồng gào rít, thẳng hướng y phùng* chui vào, rét lạnh thấu xương thấm vào trong làn da, hắn cơ hồ là vừa đi vừa run. [y phùng: mấy khe hở, lỗ hổng trên y phục]

Bão tuyết càng lúc càng mạnh, cả người Hoa Tiểu Mạc đông cứng, ngay cả động tác hà hơi cũng trở nên quá sức, trên mi, trên mặt, trên tóc, trên người đều bao phủ một tầng băng mịn, hắn đứng ở trước thềm đá, ngửa đầu nhìn thềm đá giống như có thể nối thẳng đến a tì địa ngục, nhanh chóng quả quyết quay đầu bỏ chạy.

Một lát sau, Hoa Tiểu Mạc thở hổn hển lần thứ hai trở lại dưới thềm đá, đặt mông ngồi trên tuyết đọng, buồn bực kéo kéo đầu tóc ẩm ướt, xong rồi, khẳng định vào mê trận rồi! Bạch Thần phát hiện hắn mất tích, sẽ mạo hiểm đại tuyết đi tìm hắn hay không, sẽ đi chứ? Nhất định sẽ đi.

Tự mình an ủi một phen, Hoa Tiểu Mạc hút nước mũi chảy ròng, ngồi trong tuyết khoanh tay chịu chết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cảm giác máu toàn thân mình đều sắp đông lại, Hoa Tiểu Mạc hung hăng cắn đôi môi đã đông lạnh đến tím tái, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, đại não hỗn độn mới thanh tỉnh vài phần.

Tiếp tục chờ đợi hay là đi lên? Chỉ mất một giây thời gian, Hoa Tiểu Mạc liền lê cước bộ nặng nề bước lên thềm đá. Nhiều năm về sau hắn hồi tưởng lại một màn quyết định kia vẫn sẽ thổn thức không thôi, thứ vận mệnh này thật mẹ nó huyền hồ*. [mơ hồ, huyền hoặc khó nắm bắt]

Thềm đá cũng không dễ đi, Hoa Tiểu Mạc cơ hồ là cong người từng bậc từng bậc mà leo lên.

Cũng trong lúc đó, bên kia núi, ba người Bạch Thần, Kiều Dịch, Kim Vân đang thi triển khinh công đứng trên ngọn cây, sắc mặt khó coi.

Thất Tinh trận vốn cực kỳ rườm rà, lại có thêm Lục Cương trận ảo trận đáng sợ nhất ở giữa, ba người bọn họ bị vây như thế đã hơn nửa canh giờ, không ngờ Thiên Tà giáo thế nhưng lấy máu huyết trăm thân thể thuần âm đến súc dưỡng*làm trận nhãn. [súc: dự trữ | dưỡng: nuôi dưỡng]

Mày Bạch Thần bỗng nhiên nhăn chặt, y lấy ra sáo ngọc thổi một thanh âm trầm thấp, hai bên Kiều Dịch cùng Kim Vân nhìn nhau liếc mắt một cái, cả hai đều nhìn thấu nghi vấn nơi đáy mắt người kia.

Tiếng sáo đã duy trì thật lâu, sắc mặt Kiều Dịch có chút trắng bệch, trên mặt Kim Vân mồ hôi lạnh hạt lớn hạt lớn rơi xuống, còn tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn khống chế không được tâm thần đại thương nguyên khí.

“Đại sư huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì…” Khoé miệng Kim Vân tràn ra tơ máu.

Cả gương mặt Kiều Dịch đã tái nhợt đến dọa người, nội lực của gã so với Kim Vân hùng hậu hơn một chút, nhưng là chống đỡ không được bao lâu.

Tại thời điểm hai người bọn họ đều sắp tuyệt vọng, một tiểu trùng tử màu đen từ đàng xa bay đến, chen giữa hoa tuyết cơ hồ bị xem nhẹ, lại làm cho tâm Bạch Thần nguyên bản áp lực được xoa dịu.

Buông sáo, Bạch Thần mím chặt khóe môi, tiểu trùng tử màu đen đứng trên lòng bàn tay y vỗ cánh nhỏ rất nhanh, làm như đang cấp thiết giải thích gì đó, tám chân cùng nhau bắt lấy lòng bàn tay Bạch Thần.

Bất an trong lòng giống như trúc can bạo khai*, đập tan mỗi ngóc ngách, thân mình Bạch Thần khẽ lay động, mãnh liệt phun ra một búng máu. [trúc can bạo khai: tưởng tượng tre trúc bị chẻ á, rất nhanh và lợi hại :”>]

“Đại sư huynh!”

“Bạch Thần!”

Hai người Kiều Dịch cùng Kim Vân rối rít kinh hô, bọn họ thậm chí không hiểu chuyện gì có thể tác động tâm thần người này, thương cập nội phủ*. [tổn thương đến (lục) phủ trong người]

“Các ngươi lui ra sau.”

Thanh âm Bạch Thần so băng tuyết càng thêm rét lạnh, hắc mâu lộ ra thanh liệt cùng lãnh tĩnh, đôi môi nhiễm máu mím thành một đường thẳng tắp sắc bén, y đúng là vẫn còn sơ sót.

Người thiếu niên kia tuyệt không thể có chuyện gì…

Lãnh khí trên người Bạch Thần nhượng Kiều Dịch cùng Kim Vân không khỏi đánh một cái rùng mình, bọn họ thấy thế do dự mà lui về sau vài chục trượng, vừa phải hao phí nội lực chống cự tiếng sáo bên tai, lại phải khu hàn, khí tức hai người sớm đã không còn vững vàng nữa.

Từng làn sáo êm tai khẽ vang lên truyền đi, bập bềnh tại nơi núi tuyết này, không trung bị một mảnh màu đen kỳ quái che lấp, ở trên mặt tuyết hợp thành một bóng ma, rồi sau đó dần dần tản ra tan vào trong đại tuyết, hướng về chỗ sâu trong núi tuyết mà bay đi.

Không biết qua bao lâu, trên trán Bạch Thần đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cả bộ bạch y cũng bị ướt nhẹp băng tuyết, màu sắc thâm vài phần.

Tiếng sáo dừng lại, y liền thi triển khinh công biến mất tại chỗ, Kiều Dịch cùng Kim Vân trầm mặc đi theo.

Khi Bạch Thần đứng dưới thềm đá nhìn tuyết đọng trên đó, y nheo lại hắc mâu, tay cầm sáo ngọc chậm rãi tăng lực đạo, hàn sương trên mặt càng tăng.

Tuyết đọng trước mắt sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, không có ai từng đạp lên.

---

Tác giả *xỉa răng*: Tiểu Mạc nhi, rửa sạch cúc hoa

Hoa Tiểu Mạc *lật bàn*: Mẹ nó, chớ có nói rồi không làm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.