Hoa Tiểu Mạc là một trạch nam, là một diao ti*, ở nội thành thuê một cái cửa hàng mặt tiền chuyên môn bán sách, bạn bè của hắn đều biết nơi đó có hàng trân tàng, tiểu hoàng thư* các loại đều có.
[diao ti: chỉ những người ở tận cùng đáy xã hội, sinh ra không có gì đặc biệt, gia cảnh nghèo khó, thường thì họ luôn bị những người thuộc tầng lớp thượng lưu kinh bỉ | tiểu hoàng thư: sách khiêu ***]
Nhưng Hoa Tiểu Mạc cũng là một người có nguyên tắc, những sách đó nếu như không phải là người quen hắn tuyệt đối không lộ ra nửa chữ.
Mấy năm nay cuộc sống trôi qua thực tự tại, hắn là một cô nhi, cũng không cưới vợ sinh con, mỗi tháng kiếm đủ mình tiêu xài, hơn nữa còn có thể tích luỹ một ít.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, Hoa Tiểu Mạc đóng cửa tiệm sớm nửa tiếng đi về nhà.
Nấu hai món một canh, Hoa Tiểu Mạc ăn thực no nê, tuy rằng một người ăn có chút tịch mịch, bất quá hắn đã quen rồi.
Ăn cơm tối xong hắn cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa, sau khi mở vòi hoa sen, cảm thụ buồng vệ sinh bị sương mù vấn vít, Hoa Tiểu Mạc ngâm nga trong miệng một điệu nhạc, eo nhỏ cũng lắc lư theo tiết tấu, cả đầu đều là tình cảnh đại sát tứ phương trong trò chơi hồi chiều.
Đứng trước gương một tay sửa sang tóc mình, miệng huýt sáo, nhếch mép cười nói: “Đẹp trai dữ.”
Chuẩn bị cởi cúc áo sơ mi để lộ ra một khối cơ bụng nhỏ thật vất vả mới luyện được, xà phòng mới lấy từ trên bồn rửa từ lòng bàn tay trượt mất, hắn ngồi xổm xuống nhặt lấy, kết quả bởi vì nước đọng cùng với thể trạng thấp kém, chân trượt một cái, cả người cắm đầu về phía trước.
Sau khi tỉnh lại lần nữa Hoa Tiểu Mạc trước tiên xoa cái trán đau đớn, chờ khi hắn cảm giác được hôn ám trước mắt mới hậu tri hậu giác biết có chỗ không thích hợp.
Hắn vẫn là mặc một thân y phục tắm rửa trước đó, nhưng mà…
Mẹ nó, là quần áo rộng ra hay là người hắn rút lại, Hoa Tiểu Mạc nhìn tay chân trắng nõn của mình, thực rõ ràng, là hắn rút.
Máy móc đứng lên, hắn sờ sờ áo sơ mi, phát hiện áo sơ mi đã dài đến đùi, mà quần dài trực tiếp xếp mấy tầng ở mắt cá chân, Hoa Tiểu Mạc hít sâu vài lần. Phản ứng đầu tiên trong đầu chính là mình trọng sinh trở lại bốn năm năm trước.
Một lúc lâu sau Hoa Tiểu Mạc đi tới gần ánh sáng có chút yếu ớt cách đó không xa, dưới chân không biết đụng phải cái gì, hắn thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất. Vừa đi vừa sờ soạng hai bên, khi sờ đến tấm ván gỗ cứng rắn, hắn vội vàng đẩy ra, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, tâm Hoa Tiểu Mạc cũng trầm xuống đáy cốc.
Nơi này là một cái phá miếu* bẩn loạn hoang phế. [phá miếu: miếu đổ nát]
Đúng lúc này, trong đầu bỗng nhiên vang lên một âm thanh mờ ảo: “Nếu muốn trở về, phải tìm được kẻ có bớt hình dạng cánh hoa màu đỏ trên người, rồi cùng nhau làm chuyện phu thê.”
“Ai, ai đang nói đó?” Hoa Tiểu Mạc nắm chặt nắm tay mắng: “Đừng có con mẹ nó giả thần giả quỷ với lão tử!”
Hồi đáp hắn chỉ có tiếng kêu ùng ục ùng ục của bao tử mình, Hoa Tiểu Mạc rùng mình một cái, ngộ phắc*, gặp quỷ , hắn hung hăng chà xát cánh tay. [ngộ phắc: nguyên văn Hán Việt là ‘ngọa tào’, nó là một cách chửi thường thấy trên mạng, phát âm tựa như ‘ngã thao’ tức là I *** đó, nên mình edit thành ngộ phắc nhé = v = cũng nghĩa đó mà cũng khá đồng âm]
Sau lưng bỗng nhiên đau đớn một trận như thiêu cháy, loại đau này giống như là xé nát máu thịt, có cái gì đó đang chậm rãi nẩy mầm sinh trưởng.
Hoa Tiểu Mạc cắn răng, đau quá, hắn dứt khoát cởi áo sơ mi, ngoái cổ muốn nhìn xem sau lưng rốt cuộc thế nào, nhưng cái gì hắn cũng không thấy được.
Thật là quỷ dị, tay Hoa Tiểu Mạc run run mặc y phục trở lại, kéo căng cổ họng lớn tiếng la lên: “Ra đây, ngươi đi ra đây! Có gan thì ra đây!” Nhưng hiện tại thanh âm hắn rất nhuyễn, không có lực uy hiếp gì.
Gào thét một hồi, cổ họng Hoa Tiểu Mạc cũng khàn, hữu khí vô lực kêu rên: “Ra đây a, tổ tông, cầu xin ngươi xuất hiện đi, đừng giỡn nữa, ta sắp bị ngươi giỡn banh rồi.”
Nhưng mà trong phá miếu trừ bỏ gió lạnh rít gào, không có gì khác nữa.
Lá khô bị gió cuốn lên, tiếng xào xạc phá lệ u ám, thân thể Hoa Tiểu Mạc run lên, lạnh quá, tay chân lạnh ngắt, sớm biết lúc xuyên qua đây là mùa thu, hắn hẳn nên mang theo vài kiện áo bông. [=.=|||]
Đóng kín cửa lại, Hoa Tiểu Mạc ưu thương lại nhàm chán ngã vào trong đống cỏ, vừa hà hơi chà xát lòng bàn tay vừa ở trong lòng cầu Bồ Tát, mẹ nó, chẳng lẽ mới vừa xuyên qua đã bị đông chết tươi sao.
Đây là một thế giới xa lạ, cũng không như mấy nam chính trong những tiểu thuyết kia có không gian, có hệ thống, có manh sủng, có bàn tay vàng, nhưng hắn bi đát biến từ thành niên trở thành vị thành niên, tám chín phần mười đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, Hoa Tiểu Mạc đưa tay xoa xoa ánh mắt, gặp cảnh bi thương như thế vậy mà hắn không khóc.
Trở về, nhất định phải trở về, năm nay mới mua được cái nhà, còn chưa kịp trang hoàng, đã mạc danh kỳ diệu xuyên qua, hắn có chút lo lắng sổ tiết kiệm trong nhà có thể bị tiểu thâu* cuỗm đi hay không. [tiểu thâu: ăn trộm]
Hoa Tiểu Mạc vươn tay gãi gãi sau lưng, hình như không còn đau nữa, cứ như đau đớn lúc trước là ảo giác vậy.
Ngoài phá miếu đột nhiên vang lên một tiếng bước chân, Hoa Tiểu Mạc liếm liếm đôi môi phát khô lấy can đảm quát lớn: “Ai?”
Chỉ nghe bên ngoài một cái thanh âm thô cuồng nói: “Trước Phật hoa sen nở ba đóa.”
Không được phép nghĩ nhiều, Hoa Tiểu Mạc vội vội vàng vàng ném ra một câu: “Xuân đến dương liễu phất năm cành.”
Bên ngoài phá miếu trầm mặc một trận, Hoa Tiểu Mạc đã bắt đầu bới đống cỏ, hắn hi vọng có thể bới ra một cái lỗ để trốn vào, chết hay là sống còn phải xem thiên ý.
“Ha ha ha, tại hạ có thể được gặp đệ tử Địch Hoa phái thần bí nhất giang hồ quả thật là một chuyện may mắn lớn trong đời.”
Tới cùng tiếng cười to chính là một nam nhân trung niên cao lớn thô kệch, trên tay mang theo một thanh trường đao.
Địch Hoa phái? Cái này con mẹ nó cũng có thể trúng? Hai mắt Hoa Tiểu Mạc rất nhanh liếc cái trường đao phiếm hàn quang một cái, nuốt nước miếng, trên cổ lạnh lẽo, hắn bất động thanh sắc căng cứng thân thể.
“Xin hỏi tiểu huynh đệ ngươi mặc đồ này là?” Nam nhân trung niên vẻ mặt kinh ngạc, ở quán trà gã nghe được tin đồn nói người của Địch Hoa phái sẽ xuất hiện tại phá miếu trong ngoài ba trăm dặm ngoại thành, những người khác không dám đến là vì sợ hãi độc thuật của Địch Hoa phái, nhưng gã bị lòng hiếu kỳ quấy phá, kiềm chế không nổi liền một thân một mình tới, hai câu vừa rồi là ám ngữ tiếp đầu* của các môn phái giang hồ trong hành động lần này, sẽ không sai, nhưng thiếu niên gầy yếu trước mắt… [ám ngữ tiếp đầu: mật hiệu để liên lạc với nhau]
Bộ dáng thanh tú, nhìn liền thấy yếu đuối, con ngươi đen như mực ngược lại có vài phần linh động, chẳng lẽ đây chính là chân nhân bất lộ tướng?
Lòng bàn tay Hoa Tiểu Mạc bắt đầu đổ mồ hôi, không ngừng cười gượng, cơ bắp tươi cười trên mặt đều bắt đầu ê ẩm, hắn nghe được thanh âm sắp bị bóp méo của mình: “Ngày thường ta có nghiên cứu đối với ăn diện trang điểm, đây là mới nghiên cứu ra được đó.” Xong hắn còn ha ha cười hai tiếng.
“Thật kỳ quái.” Nam nhân trung niên cau cau mày, lại hỏi: “Tóc này của ngươi?”
“A… Thực không dám giấu diếm, ta cũng có nghiên cứu với kiểu tóc.”
Nam nhân trung niên mày nhíu chặt hơn, nhưng cũng không nói gì thêm. Có điều toàn thân Hoa Tiểu Mạc ứa ra mồ hôi lạnh, còn run điên cuồng.
“Tiểu huynh đệ, vì sao đầu ngươi đầy mồ hôi?” Nam nhân trung niên đến gần vài bước, thô thanh hỏi: “Chẳng lẽ là thân thể không khoẻ?”
Hoa Tiểu Mạc ra sức lắc đầu.
“Xin hỏi quý danh đại ca?” Hoa Tiểu Mạc dựa theo sách võ thuật người cổ đại, nhái theo hỏi một câu.
“Tại hạ Thiên Trì phái đại đệ tử thứ chín Trương Vô Kỵ.”
Khoé miệng Hoa Tiểu Mạc rút rút, tên rất hay.
“Ta là Địch Hoa phái…” Dưới cái nhìn chăm chú của Trương Vô Kỵ, Hoa Tiểu Mạc suy tư toát ra một câu: “Ngoại môn đại đệ tử thứ mười lăm Hoa Tiểu Mạc.”
“Ngoại môn đệ tử?” Trương Vô Kỵ sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi, sau đó vỗ đùi một cái bừng tỉnh đại ngộ nói: “Quả nhiên là đại môn phái đứng đầu, lần bao vây tiễu trừ này vậy mà chỉ phái một ngoại môn đệ tử, xem ra Hoa tiểu đệ nhất định võ nghệ phi phàm.”
Hoa Tiểu Mạc xua tay điên cuồng: “Thường thôi, thường thôi.” Mặt mũi sợ trắng bệch, hắn ngay cả con gà cũng không dám giết.
Hai người lại giao lưu một phen, phần lớn là Trương Vô Kỵ cười, Hoa Tiểu Mạc khóc trong lòng.
“Ma giáo giáo chủ Lạc Cửu Tiêu kia tội ác tày trời, độc ác khó dung, người người trong giang hồ ai cũng muốn giết chết, ta bị yêu cầu đi trước đến Thương Mang sơn vây đánh tổng đàn ma giáo.” Trương Vô Kỵ nói tới đây hai mắt đanh lại: “Hoa tiểu đệ, ngươi nói tên này có đáng chết hay không?”
Hoa Tiểu Mạc gật đầu như gà con mổ thóc: “Đáng chết, đáng chết.”
Đem cỏ dại rải trên người mình, Hoa Tiểu Mạc từ trong đống cỏ ló đầu ra yếu ớt hỏi: “Trương đại ca, trên người ngươi có gì ăn không?”
“Ngươi chờ một chút.”
Trương Vô Kỵ nói xong liền sải bước ly khai, không mất bao lâu thì đã trở lại trong tay còn xách theo một con gà rừng đã tẩy trừ sạch sẽ.
Hoa Tiểu Mạc nhìn lướt qua con gà rừng trong tay Trương Vô Kỵ, lại yếu ớt nhắm mắt lại một bộ dáng sắp chết.
Mãi đến khi nhiệt độ bên người từ rét lạnh biến thành ấm áp, trong hơi thở là hương thơm ngào ngạt, hắn mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi nhìn đến đống lửa liền như bị đả kê huyết* chạy tới ngồi chồm hổm bên cạnh, vừa xoa tay vừa sưởi ấm.
[đả huyết kê: một phương pháp trị liệu NGUỴ KHOA HỌC trong những năm 1960 ở Trung Quốc, chính là rút máu gà tươi (tốt nhất là gà trống), tiêm vào trong tĩnh mạch người bệnh, nghe nói có thể trị nhiều loại bệnh như liệt nửa người, không mang thai, cao huyết áp, vảy nến, phù chân, bla bla bla… trong câu này ý chỉ Tiểu Mạc thấy được ánh lửa thì như người chết được cứu sống nhảy dựng dậy chạy tới ]
“Tuy rằng người tập võ có thể điều tiết nội lực khu hàn*, không sợ rét lạnh.” Trương Vô Kỵ xé một cái đùi gà mập mạp đã nướng chín đưa cho Hoa Tiểu Mạc, nhíu mày nói: “Nhưng mà Hoa tiểu đệ ngươi mặc thành như vậy, dù sao cũng không phải chuyện tốt.” [khu hàn: xua lạnh]
Hoa Tiểu Mạc lang thôn hổ yết cắn đùi gà, mồm miệng nói không rõ: “Đúng, đúng, Trương đại ca nói đúng.”
“Lần này ta xuất môn vội vàng, chỉ mang theo một kiện áo khoác, nếu Hoa tiểu đệ không chê…”
“Không chê không chê.” Hoa Tiểu Mạc vẫn như trước hạ công phu đối với đùi gà.
Trương Vô Kỵ từ trong cái bọc mang theo bên người xuất ra một kiện y bào màu xám đưa cho Hoa Tiểu Mạc.
Hoa Tiểu Mạc dùng móng vuốt bóng nhẫy tiếp lấy sau đó nhìn cũng không thèm nhìn phủ lên người, cấp thiết xé xuống cái đùi gà rừng còn lại.
“Hoa tiểu đệ, sao ngươi lại đói thành như vậy?”
“Nói ra rất dài dòng.” Hoa Tiểu Mạc giương mắt, cặp mắt lộ ra bi thương vô tận, sau đó lại cúi đầu ăn tiếp.
Trương Vô Kỵ trong lòng có nghi vấn, nhưng mỗi lần vừa mở miệng đều bị đánh gãy, dù thần kinh gã có thô cũng biết đối phương có ý che giấu gã, bèn không hỏi thêm nữa.
Hai người qua loa nhét đầy bụng rồi tựa vào đống cỏ ngủ.
Sau nửa đêm trong phá miếu lại tới thêm một người, là một nam tử trẻ tuổi, một bộ áo bào trắng, dung mạo bình thường, nhưng đôi mắt hẹp dài lại cho người ta cảm giác vô cùng không thoải mái.
Đối phương thản nhiên nhìn lướt qua Hoa Tiểu Mạc cùng Trương Vô Kỵ, sau đó tìm một góc nghỉ ngơi.