Cái thể loại Kim Dung này là chuyện gì? Hoa Tiểu Mạc không nói gì nghẹn cứng: “Làm sao đi?” Biết bên ngoài đều là người của Kiều Dịch, hắn cũng không hỏi gì khác, chỉ nghĩ rời khỏi đây.
Hiện tại hắn thậm chí cưỡng ép mình không được nghĩ đến nam nhân đang nằm trong vũng máu kia còn sống hay chết, nếu còn sống, vậy y nhất định sống không bằng chết. Mà nếu quả thật người kia chết…
“Thiếu chủ, đi mau.” Lại thấy bóng đen lóe lên, đúng là Vân Cẩm một thân y phục dạ hành: “Thực quỷ dị, mấy tên Đường chủ đều không hiện thân.”
Ba người không chậm trễ một khắc rời đi ngay.
Trong bóng tối, một đạo nhân ảnh đem toàn bộ một màn này thu vào trong mắt.
Đệ tử Thiên Tà giáo đông đảo, mặc dù thân thủ bình thường, nhưng thắng ở số lượng khổng lồ, chiết phiến trong tay Kiều Dịch vung lên, từ trên cần cổ mấy người trước mặt đảo qua một lượt, huyết vụ* tản ra, nhanh như lưỡi dao sắc. Trêm mặt quạt ngay cả một giọt máu cũng không nhiễm. [vụ: sương mù, bụi nước, ý chỉ mấy giọt máu li ti bắn tán ra]
“Thiếu chủ, chúng tôi hộ tống người ra ngoài.” Vài hắc y nhân chỉnh tề quỳ xuống hành lễ, cao giọng nói.
“Vân nương, nửa nén hương sau cô mang người còn sống đi ngoại thành hướng tây tập hợp.” Kiều Dịch phân phó xong thì bắt lấy Hoa Tiểu Mạc dưới sự yểm trợ của các thuộc hạ thi triển khinh công rời đi.
Gió đêm thổi vù vù qua hai má, tốc độ nhanh kinh người, Hoa Tiểu Mạc rũ mắt nhìn cảnh vật dưới chân, thật sự ly khai rồi.
“Tiểu Mạc nhi, làm tốt lắm.” Bên tai là tiếng cười sang sảng: “Ha ha ha ha, Lạc Cửu Tiêu lần này có chín cái mạng cũng không sống nổi.”
Hoa Tiểu Mạc hoảng sợ nháy mắt: “Tay hơi run, ta trật hai tấc.”
“Không có gì đáng ngại, cho dù không phải chỗ hiểm, y cũng không sống được.” Kiều Dịch híp híp mắt: “Ngươi sẽ không quên tẩm độc lên lưỡi đao chứ?”
“Không, không có quên.” Hoa Tiểu Mạc mím chặt môi, khoang miệng còn lưu lại khí tức của người kia, không nói được cảm giác giờ khắc này, có vẻ gay go rồi.
Có lẽ là gió đêm lao nhanh, Kiều Dịch không thể nắm giữ được khí tức lung tung không thôi của thiếu niên bên người.
Trong đại điện một bầu áp lực cổ quái, cách ly với tiếng chém giết bên ngoài, các Đường chủ cùng ảnh vệ, Mộc Lan Mộc Cận toàn bộ tập trung ở đây, còn có vị trưởng lão hành tung thần bí. Ngoại trừ Dạ.
Thiên Phong xử lý tốt vết thương trên người cho Lạc Cửu Tiêu, âm thầm dấu đi dị sắc nơi đáy mắt, thiếu niên kia không dùng “Táng linh”, đây xem như là lương tâm trỗi dậy?
Bọn họ đều biết cái kế hoạch này, cũng như khoanh tay đứng nhìn thiếu niên cùng kẻ thù bên ngoài nội ứng ngoại hợp, đem tên nam nhân sủng hắn sủng đến cực kỳ không bình thường kia làm bị thương.
Đáng căm giận lắm, nhưng bọn họ càng nguyện ý nhìn chủ tử cách xa thiếu niên kia.
Lạc Cửu Tiêu một gương mặt trắng bệch khiến người ta sợ hãi, rũ mắt xuống nhìn tay trái bị vải bó lại, từng trận đau đớn truyền đến, thập chỉ liên tâm*, cho nên nơi ***g ngực như bị đao sắc rạch thật nhiều đường, máu chảy không ngừng. [thập chỉ liên tâm: mười ngón tay nối liền với tim, ý chỉ tay đau thì tim cũng đau theo]
Vẫn là chạy đi, tại sao không thể ngoan ngoãn ở bên cạnh y…
Điều duy nhất đáng mừng chính là, Lạc Cửu Tiêu cong môi, “Trưởng lão, bổn tọa đánh cuộc thắng rồi.” Y đánh cuộc người thiếu niên kia sẽ tại một khắc cuối cùng thay đổi chủ ý.
Một khắc thanh đao đâm vào ***g ngực kia, biết rõ sẽ không chết, nhưng là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay y hiểu được cái gì gọi là đau lòng.
Hoa Tiểu Mạc, sai là sai bởi quyết định ngươi ra trong ý niệm. Ngươi không nỡ giết ta, đủ để chứng minh trong lòng ngươi, có ta.
Thanh âm khàn khàn của người mặc hắc bào chậm rãi phun ra: “Giáo chủ, tình là thuốc độc không giải được, sớm cắt đứt, còn kịp bảo toàn.”
“Trễ rồi.” Lạc Cửu Tiêu khép mắt, thản nhiên nói: “Đi đi, mang hắn trở về.”
“Chủ tử, nhưng hắn muốn…” Thiên Dương vẻ mặt căm giận, những người khác cũng đều nắm chặt nắm tay.
Nam nhân hơi mở mắt, trong mắt hiện lên nhu hòa nhàn nhạt, “Bởi vì là hắn.”
Cho nên được tha thứ, được cho phép.
Chỉ có Thiên Phong lưu lại chăm sóc Lạc Cửu Tiêu, Thiên Dương, Thiên Thanh, Thiên Lam, Thiên Nguyệt, Tu Trúc, Mộc Lan, Mộc Cận đều lên đường đến cùng một nơi.
Lạc Cửu Tiêu vẫn là tính toán không chu toàn, y đoán chắc rằng Hoa Tiểu Mạc chạy không thoát, nhưng y không đoán được sự che chở của mấy tên thủ hạ dành cho y, không đoán được quyết tâm không tha cho Hoa Tiểu Mạc của bọn họ, thà rằng chết.
Chờ đến khi y đuổi đến, tập hồng y bay lên thật cao hướng về phía khe núi mà rơi xuống kia trong nháy mắt đoạt đi hô hấp của y, tay chân lạnh băng, quá khứ có gian khổ hơn, hành hạ có thống khổ hơn cũng không thể khiến y cúi đầu, nhưng thời khắc này, y sợ hãi.
Huyết sắc chói mắt xuất ra, thần sắc đều là hung ác, giống như điên loạn mà xông về phía đó, vùng ngực thấm ra mảng đỏ tươi thật lớn, tựa như la sát địa ngục, một màn máu tanh chọc vào trong mắt tất cả mọi người.
Ló nửa người ra khỏi khe núi, nam nhân vẫn luôn tà mị cao ngạo trước sau như một, như là toàn bộ thiên hạ đều chưa từng rơi vào trong mắt y giờ phút này toàn thân run rẩy, biểu tình trên mặt giống như ngay khắc sau sẽ khóc lên.
Y sai rồi, không nên đánh cuộc, không nên quá mức tự tin, không thể mất đi thiếu niên kia, trong miệng Lạc Cửu Tiêu phun ra một búng máu, mắt đỏ lòm muốn nứt ra, mái tóc ngân sắc bay múa, toàn thân bao phủ ma khí đen tối, sát khí điên cuồng nổi lên bốn phía.
Mọi người sợ hãi lui về phía sau, Thiên Nguyệt cùng Thiên Thanh tới gần, bị chấn thổ huyết hôn mê ngay tại chỗ.
Không khí vào giờ khắc này ngưng trọng, tất cả mọi người đều không dám thở ra tiếng, ánh mắt khẩn trương dừng cùng một nơi.
Tiếng y phục xé rách vang lên một cách vô tình, đại não căn bản không hề nghĩ ngợi, Lạc Cửu Tiêu thả người nhảy một cái, không chút do dự bay về nơi Hoa Tiểu Mạc rơi xuống.
Ở nơi bí ẩn một đạo bóng đen từ một bên khác nhảy xuống, không ai phát giác.
“Mạt nhi —–” Trong tiếng gào thanh lãnh lộ ra sợ hãi cắt ngang trời đêm, một bộ bạch y từ đàng xa mà đến, gió mạnh cuồn cuộn nổi lên nhảy xuống khe núi.
Một bàn tay nắm lấy đá núi, một kẻ tung người bay lên, chính là Kiều Dịch đã cùng Hoa Tiểu Mạc té xuống, một khắc kia kỳ thật gã có thể bắt được Hoa Tiểu Mạc, có lẽ là do nhân tính ích kỷ, gã do dự trong chớp mắt, đến khi muốn vươn tay đã không còn kịp.
Từ trên vách núi đá bò lên, Kiều Dịch đặt mông ngồi dưới đất, ***g ngực phập phồng lên xuống, hai mắt bình tĩnh nhìn khe núi tối như mực.
Gã phái người báo cho Bạch Thần, lộ trình ba đến năm ngày mà đuổi tới trong một ngày, chỉ sợ đã tâm lực giao tụy*. [lao lực quá độ]
Hết rồi, Hoa Tiểu Mạc không còn nữa.
Thiên hạ sắp loạn rồi, không ai hiểu rõ sự đáng sợ của Bạch Thần hơn gã, còn có tên điên kia nữa.
“Thiếu chủ, đi nhanh đi.” Vân Cẩm chịu đựng vết thương trên vai khuyên nhủ Kiều Dịch. Những người khác của Thiên Tâm các rất nhanh tụ tập xung quanh Kiều Dịch, đề phòng nắm chặt ám khí trong tay.
Lực lượng chủ yếu của Thiên Tà giáo đều tập hợp tại đây, nếu còn không đi, bọn họ chỉ sợ…
“Uuuuu…” Cô lang* tru lên, bi thương từng tiếng. [cô lang: sói cô độc]
Tất cả mọi người trên núi cũng nghe được tiếng gào thét khủng bố truyền đến từ khe núi phía dưới, bi thương nhưng cũng khiến người kinh hãi.
Hơn ngàn đệ tử Thiên Tà giáo còn có cả hơn mười cao thủ Thiên Tâm các, vô số phi trùng màu đen đem toàn bộ sơn cốc mà tìm kiếm mấy lần, tất cả dòng nước, tuyết vực, rừng rậm không sót một nơi.
Toàn bộ những nơi có thể nghĩ đến, mà ngay cả nơi không có khả năng ẩn thân cũng đã tìm kiếm, nhưng kết quả khiến những hán tử cứng cỏi đó vô pháp tiếp thu, không có dấu vết người ngã xuống, ngay cả trên ngọn cây cũng không có một vật.
Xác thực là sống không thấy người, chết không thấy xác, bốc hơi vô cớ.
Tháng ba xuân đến, hoa nở chim hót.
Sắp đến Đại hội võ lâm, nhưng mà thiên hạ này lại như đứng trên vực thẩm, Thiên Tà giáo, Thiên Tâm các, Địch Hoa phái, chính tà các phái từ tháng mười một đến tháng ba, cuốn toàn bộ võ lâm vào một tràng gió bão, ruồi bọ không ai dẫn đầu lục lọi khắp Trung Nguyên, Nam Cương, hoang mạc Tây Bắc, băng nguyên Bắc cực.
Triều đình ba lần bốn lượt phái quan viên đi hiệp đàm, không một thành quả, Thiên Tà giáo là nhân gian địa ngục, có đi không có về, Thiên Tâm các đường xá xa xôi, nơi Tây Bắc hoang dã sâu hút mà thế lực triều đình đơn bạc, còn Địch Hoa phái đứng đầu tam đại chính phái đóng cửa không tiếp khách.
Dưới trướng đương kim thiên tử Tần Đức có ba đứa con, Thái tử Tần Nghiễm, Bình Vương Tần Bình, Nghị Vương Tần Nghị, trong ba người văn thuộc về Thái tử, võ lại là Nghị Vương chưởng quản thế lực Tây Hán.
Bởi vậy, Tần Đức không để ý phản đối của các đại thần, đem toàn quyền việc này giao cho người con thứ ba của ông xử lý.
Người của những môn phái khác thông qua dò la mới biết được những tên đó đang tìm một thiếu niên, cũng không cách nào biết thêm gì nữa.
Mà những lão bách tính kia chỉ biết là thiên hạ loạn rồi.
Còn kẻ đầu sỏ khiến võ lâm rối loạn lật trời giờ phút này đang ngồi xổm trong chuồng gà cầm cái chuông cũ nát lắc lắc, âm thanh thanh thúy kỳ ảo phát ra, giống như đến từ chân trời xa xôi xưa cũ.
Mà trên đất chú gà trống đập cánh phành phạch lắc lư trái phải một cách quỷ dị, móng vuốt liều mạng cào bới tảng đá.
“Sao còn chưa ngã?” Hoa Tiểu Mạc lảm nhảm: “Ngã xuống, ngã xuống.”
Phía sau có tiếng bước chân tới gần, thanh âm ôn hòa truyền đến: “Tiểu Mạc.”
Tiếng chuông dừng, gà trống lại hoạt bát vui vẻ, Hoa Tiểu Mạc đứng lên phủi bụi trên tay, xoay người ngoảnh lại, trên mặt treo nụ cười cực kỳ tươi tắn.
Người tới một bộ trường sam mang màu trời, mái tóc đen như mực dài đến thắt lưng, hà tư nguyệt vận*, phong thần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, phảng phất phiêu dật không nhiễm bụi trần, đôi mắt mang ý cười dừng lại trên người thiếu niên, càng lộ ra nét nhu hòa. [hà tư nguyệt vận: dung mạo cùng phong độ tuấn mỹ thanh nhã]
Hoa Tiểu Mạc chạy nhanh tới, cong khóe mắt ngưỡng đầu hỏi: “A Thất, có mua cổ vịt cho ta không?”
---
Tác giả: *chọt chọt ngón tay* đột nhiên có hơi chút thấp thỏm, nếu như giáo chủ có bệnh, Vương gia e rằng đã nguy kịch.
Giáo chủ thân thể có bệnh, Vương gia tâm lý có bệnh, cũng may bọn họ đều không có bỏ trị liệu.
Phốc, thần y hoàn hảo đến trước