Bầu không khí vắng vẻ, trong không trung hòa lẫn mùi vị hư thối ẩm ướt lệnh kẻ khác muốn nôn mửa, tụ lại cùng nhau, từng chút từng chút đập vào trong não, dường như ngay cả tiếng tim đập cũng bị xóa đi.
Lan Thất quay đầu kêu thiếu niên đứng bên cửa: “Tiểu Mạc.”
“Nga, tới ngay.” Hoa Tiểu Mạc ôm hòm thuốc đi tới, hít sâu một hơi lấy túi châm mở ra, một hàng ngân châm sắp xếp ngay ngắn.
“Cầm ngược lại.” Nhìn ngân châm trước mắt, Lan Thất khẽ động khóe môi, cố cười, đáy mắt lướt qua vẻ buồn rầu, một màn mới vừa rồi kia thật cổ quái.
Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, vội vàng đổi qua cầm bên khác, khóe mắt chọt chọt tới Tần Nghị đứng cách hắn hơn mười tấc, hắn thấy cả nửa người đều nổi da gà.
“Sợ ta?” Tần Nghị đột nhiên lên tiếng, liếc thiếu niên đang trốn y như trốn sài lang hổ báo.
“Không, không có.” Nói xong còn cười ha ha hai tiếng, Hoa Tiểu Mạc dịch người tới gần Lan Thất, cũng không dám để ý Tần Nghị nữa.
Trán Lan Thất ứa ra một tầng mô hôi lạnh, mặc dù không biết thanh niên bị dày vò thê thảm trước mắt vì cớ gì lại đắc tội Tần Nghị, nhưng lương y như từ mẫu, nội tâm y hiện lên mấy phần không đành lòng, ngân châm trong tay chần chừ nửa nhịp rồi lại tiếp tục đưa xuống.
Nếu như bởi vì chuyện này mà phát sinh dị đoan, vậy y tình nguyện đắc tội người trong thiên hạ, cũng phải bảo toàn thiếu niên bên cạnh.
Nhân tính vốn phức tạp, giữa ích kỷ và không tư lợi, y lựa chọn điều đầu tiên.
Tầm mắt chăm chú đôi môi đầy đặn của Lan Thất, Hoa Tiểu Mạc biết nếu như Lan Thất căng thẳng sẽ vô ý thức mà hơi mím môi, tuy không thấy nhiều nhưng đủ để biết.
Lan Thất cau mày, một châm cuối cùng đừng lại giữa không trung: “Đè y lại.”
Đưa tay kềm lại Vô Ưu đang trừng mắt hai chân ngọ nguậy, từng sợi gân xanh trên cổ Tần Nghị đều nổi lên, mắt cũng tuôn ra sát khí dày đặc.
Hoa Tiểu Mạc ở bên cạnh giúp Lan Thất hạ châm, sau đó lại theo phân phó đi viết đơn thuốc, nét chữ vốn đã không dễ nhìn là mấy lại vì nội tâm mất bình tĩnh, mà càng xiêu xiêu vẹo vẹo như kiến bò, không dám nhìn thẳng.
Gian phòng lãnh tĩnh, tiếng nức nở nghẹn ngào cực nhỏ của thanh niên phá lệ thảm thiết, kéo theo trận trận đau buốt nơi thần kinh, Hoa Tiểu Mạc nghe mà lòng cũng thắt lại, hắn cắn răng đưa mắt qua, mà thanh niên nguyên bản đang thống khổ cực độ bất an bỗng nhiên an tĩnh lại, chỉ lấy ánh mắt chứa hơi nước nhìn Hoa Tiểu Mạc.
Như một chú thỏ mà hắn từng nuôi, trong đầu Hoa Tiểu Mạc không hiểu sao nổi lên cảm giác này, tâm trạng thấp thỏm hoảng hốt, có chút kinh hãi.
Uậy, kiếp trước kiếp này, hắn không có nuôi con vật nhỏ nào hết a, ngoại trừ Đại Bạch, hơn nữa Đại Bạch cũng không cần hắn nuôi.
Nghĩ như vậy, trong ngực lại một trận khó chịu.
Trong khoảnh khắc, Vô Ưu xé họng la to một tiếng, âm thanh khàn đặc kia giống như từ trong yết hầu nghiền nát ra, mang theo mùi máu tươi nhè nhẹ, làm Hoa Tiểu Mạc sợ tới tim đập sót một nhịp.
Lấy khăn ra lau đi vết máu vô tình dính trên tay, Lan Thất thản nhiên nói: “Cứ theo đà này, không mất nửa tháng, y nhất định sẽ nhập mộng không tỉnh lại nữa, phát điên phát đần, tự chấm dứt mình.”
Tần Nghị cúi đầu nhìn kẻ đang co giật từng cơn ánh mắt rã rời, đáy mắt trào ra đủ loại tâm tình, đoạn thời gian dây dưa nhiều năm trước bị mở ra, máu tươi đầm đìa.
“Vương gia, ngươi muốn để y sống bao lâu?” Lan Thất khẽ nâng mí mắt: “Nếu như là một hai tháng, ta có thể thử một lần.”
“Mà nếu như muốn y sống thêm vài năm, hoặc vài chục năm, ta cần dùng đến một giọt máu trên người kẻ đã chế Thiên yểm.”
Cách nửa ngày, Tần Nghị thần tình hung ác, mở miệng: “Đã chết.”
“Vậy thì nghĩ biện pháp tìm người có huyết thống thân thích đánh cược một cuộc.” Lan Thất nhướng mày nhìn y: “Bằng không, xin thứ cho tại hạ bất lực.”
Nhìn gương mặt dính đầy vết máu của Vô Ưu, đường nhìn lướt qua gò má trái sưng vù của y, Tần Nghị ghét bỏ nhíu nhíu mày, một khắc sau lại ở trước mắt Lan Thất và Hoa Tiểu Mạc xuất ra chủy thủ mang theo bên người vẽ một đường vết thương trong lòng bàn tay mình, nhất thời máu tuôn trào, y sắc mặt bình thản nói với Hoa Tiểu Mạc đang ngớ ra: “Lấy đi.”
Hoa Tiểu Mạc run run khóe môi, tìm trong hòm thuốc ra một cái bình sứ trắng tiếp vài giọt máu, rồi lấy dược phấn vẩy lên miệng vết thương của Tần Nghị.
Có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Tần Nghị, Lan Thất không có tinh lực đi suy đoán giữa hai người có dây mơ rễ má gì, cúi đầu lại thêm vài câu trên phương thuốc Hoa Tiểu Mạc viết, tầm mắt đảo qua nùi chữ không ra hình gì nọ, cố nén khóe môi.
Vô Ưu nguyên bản đang hư nhược đột nhiên mở to mắt, nhúc nhích cánh môi đầy máu, làm như cấp thiết muốn kể lể gì đó, thế nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát ra âm điệu vỡ nát đáng thương.
Sợ hãi ngẩng đầu, Hoa Tiểu Mạc nhìn chằm chằm khuôn mặt xanh tím đầy nước mắt trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt, người này câm rồi.
Không khí bốn bề bỗng nhiên đóng băng, đôi mắt Tần Nghị liếc xéo như đao, sắc mặt âm trầm, lộ ra một cổ cố chấp điên cuồng đáng sợ hơn cả, nhìn tới nỗi Hoa Tiểu Mạc hết hồn, len lén chùi chùi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào áo.
Có chút đồng tình nhìn Vô Ưu thần tình điên loạn không mở miệng được, mỗi người một mệnh, kẻ khác không quản được, chỉ có thể tự mình đấu với trời.
Lan Thất sửa soạn hòm thuốc xong, đứng dậy nói: “Vương gia, nếu không có việc gì, bọn ta đi trước.”
Tất nhiên là không có trả lời, Lan Thất xách hòm thuốc, một tay khác dắt Hoa Tiểu Mạc rời đi, trong chớp mắt mà cánh cửa khép lại, y nghe trong phòng vang lên tiếng quần áo bị xé rách.
Trong lòng than nhẹ, nghiệt duyên cũng là duyên.
Mãi đến khi rời khỏi hậu viện, Hoa Tiểu Mạc mới thở phào một cái, hung hăng chà chà mặt, hắn tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, cho nên tuyệt sẽ không não tàn tới nỗi tự cho là đúng mà đi giữ chức anh hùng.
Biện Châu tuy tốt, nhưng không bằng Đào Hoa thôn, chờ A Thất luyện ra giải dược, bọn hắn sẽ gấp rút về nhà. [cưng về được sao??? còn 3 cái đuôi khác… không dễ đâu :v ]
“Lạc Cửu Tiêu đi đâu rồi?” Hoa Tiểu Mạc phát hiện ra chuyện không đúng, đổi lại là bình thường, Lạc Cửu Tiêu sẽ dính theo sau mông hắn mà lởn vởn, đuổi cũng đuổi không đi.
Lan Thất nhìn hắn một cái, dùng thanh âm chỉ có mình có thể nghe thấy lẩm bẩm một mình: “Lại đến ngày mười lăm của tháng, ngày trăng tròn.”
Không nghe được, Hoa Tiểu Mạc xích lại gần một chút hỏi: “A Thất, ngươi đang nói cái gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm khái ngày trôi qua thật nhanh mà thôi.” Lan Thất buông mắt: “Lúc y đi rất vội, chỉ đề cập với ta ra ngoài làm việc, khoảng chừng mười sáu sẽ về.”
Để lại lời nhắn cho A Thất, sao lại không đi tìm hắn, không hiểu sao, trong lòng Hoa Tiểu Mạc dâng lên một dự cảm bất an.
Nghĩ đến sinh mạng khô cạn của người ấy, cổ bất an kia dần dần lan rộng, chôn giấu tất cả tâm tư, trong não chỉ còn lại duy nhất gương mặt tà mị kia, làn môi tái nhợt cùng đôi mắt nồng đậm như mực.
Trong khoang mũi, bỗng nhiên chua xót không chịu nổi.
“Tiểu Mạc.” Đưa tay kéo hắn vào ngực, Lan Thất ôn nhu kêu lên.
“Hả? Cái, cái gì?” Hoa Tiểu Mạc trong lòng không yên, huyết sắc trên mặt trút đi mấy phần.
Lan Thất nâng tay sờ sờ đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc, mắt đen ôn nhu hàm ý cười, trấn an nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
Từ xa mơ hồ có tiếng vui đùa truyền tới, thanh thúy như chuông bạc: “Hứ, đừng cản ta.”
Hoa Tiểu Mạc và Lan Thất theo thanh âm đi qua thì thấy một thiếu nữ mặc một tập y phục rực rỡ, khuôn mặt tinh xảo, tuổi chừng mười lăm mười sáu đang ngưỡng cổ lớn giọng ồn ào với nam tử thanh tuấn nằm nghiêng trên cây, mặt đầy phẫn hận.
Thanh âm giòn tan lộ ra vài tia uy hiếp: “Ngươi còn không xuống, ta sẽ kêu Phụ hoàng hạ chỉ nhốt ngươi vào đại lao!”
Nam tử trên cây ngay cả khóe mắt cũng không thèm cho nàng ta, dư quang miết đến một chỗ, bỗng từ trên cây tung người xuống, thân hình như gió, trong thời gian chớp mắt đã đáp trên đất.
“Ngươi mới sáng sớm leo lên cây làm dáng đẹp trai dụ hoặc thiếu nữ vị thành niên?” Hoa Tiểu Mạc lưu manh vỗ vai Bạch Thần, liếc liếc nguýt qua chỗ thiếu nữ, ngữ khí khỏi phải nói có bao nhiêu chua.
Bạch Thần không chớp mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc, mím môi không nói gì, đầu mày đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Ê, các ngươi là ai hả?” Thiếu nữ sãi bước chạy qua, trên dưới đánh giá Hoa Tiểu Mạc, “Vì sao y thấy ngươi là từ trên cây nhảy xuống ngay? Ngươi lớn lên còn không đẹp bằng ta.”
Trong đám thái giám cung nữ đi theo sau, một thái giám nhỏ giọng nói: “To gan, dám vô lễ trước mặt công chúa…” Quang quác nói ra một đống.
Trong lòng từng trận từng trận mặc niệm đồng ngôn vô kỵ*, nụ tười trên mặt Hoa Tiểu Mạc cứng ngắc, lập tức khôi phục lại: “Tham kiến công chúa.” [đồng ngôn vô kỵ: lời con nít không nên chấp nhất, để ý]
Công chúa? Lục lọi đủ thứ ký ức tạp nham trong đầu ra, Hoa Tiểu Mạc nhìn thiếu nữ không cách biệt tuổi tác với mình lắm, thì ra là con Hoàng hậu sinh, viên ngọc quý trên tay đương kim thiên tử, bảo bối phiền phức, Tần Uyển. Hèn chi yêu kiều dữ dội như vậy, đi đường hoàn toàn có thể ngang tàng như thế.
Lan Thất và Bạch Thần chỉ hơi nâng đầu, cũng không hành lễ. [hỗn bây! …..giỏi, em thích :v]
“Ui, ngươi lớn lên đẹp mắt đó.” Nhìn Lan Thất, Tần Uyển dẩu môi, lắc lắc đầu: “Bất quá vẫn là thua tam ca một chút xíu.” Lời nói hàm chứa đáng tiếc.
Lan Thất cười mà không nói.
Hoa Tiểu Mạc mím mím môi, người trong cung không phải là nên cẩn thận từ lời nói đến hành động mọi lúc mọi nơi sao? Cái đứa tiểu bất điểm* trước mặt này sao mà nói toàn lời không giữ mồm như thế. [tiểu bất điểm: chỉ mấy đứa nhỏ, con nít cực kỳ nhỏ]
Tựa hồ rất là cảm thấy hứng thú đối với Bạch Thần, Tần Uyển chu mỏ: “Cái cây sáo ngọc của ngươi thật là đẹp, có thể cho ta mượn thổi chơi chút không?”
Thần sắc Bạch Thần lạnh lùng, ánh mắt thủy chung vẫn rơi trên người Hoa Tiểu Mạc.
“Thật nhỏ mọn.” Tần Uyển bĩu môi, không mảy may sợ hơi thở lạnh như băng tản ra từ trên người Bạch thần, đến gần vài bước ngẩng đầu thật cao nhìn Bạch Thần, quan sát không chút kiêng kỵ.
Lại thấy đối phương căn bản không để ý tới nàng ta, có lẽ là được nuông chiều quen, thói hoa quý cùng kiêu ngạo nhà đế vương nổi lên, đó giờ chưa từng bị người xem nhẹ, Tần Uyển phát ra tiếng hừ mũi nặng nề.
Chỉ tiếc uy nghiêm quá nhỏ, không khiến ba người Hoa Tiểu Mạc sợ, chỉ hù được mấy tên thái giám cung nữ phía sau, bịch bịch quỳ xuống đất nơm nớp lo sợ.
“Bản công chúa ra lệnh cho ngươi mở miệng nói!” Lời nói làm người khác vô lực thổ tào* phát ra từ trong miệng Tần Uyển, gương mặt bạch ngọc nhỏ nghiêm túc.[thổ tào: chửi rủa trong bụng chứ không dám nói ra ngoài]
Bạch Thần liếc xéo nàng ta một cái, lại đi nhìn Hoa Tiểu Mạc, làm như nhìn cả đời cũng không đủ.
Lần nữa khiến Hoa Tiểu Mạc bội phục, Tần Uyển hồi sinh đầy máu, cười híp mắt sáp mặt qua: “Có phải ngươi không biết nói hay không?”
Thấy Bạch Thần không đáp lại, Tần Uyển đột nhiên mếu máo, vành mắt ửng đỏ: “Ta mang ngươi tiến cung có được hay không, mấy lão già trong thái y viện rất lợi hại, nhất định có thể chữa giọng cho ngươi.”
Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn trời, diễn kỹ phái, thực lực phái tuyệt đối, quả nhiên người của hoàng gia không thể khinh thường.
Chen vào giữa Bạch Thần và Tần Uyển, Hoa Tiểu Mạc cười khan một tiếng: “Công chúa. Nếu không có việc gì, bọn ta đi trước.”
Bá đạo giang hai tay cản lại, Tần Uyển thần bí hề hề cười nói: “Ta mang theo một con chim có thể nói chuyện, các ngươi hiếu kỳ không, có muốn đi xem kỳ quan không?”
“Khỏi đi, bọn ta không thấy hứng thú với con chim đó.” Hoa Tiểu Mạc khoát khoát tay nói.
Tần Uyển nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp, tung một câu với Bạch Thần: “Ta muốn ngươi.”