Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 45: Chương 45




Cả đại đường bầu không khí vui mừng, mọi người đều đang vì chủ tử bọn họ bình yên vô sự mà cao hứng, chỉ có một mình Hoa Tiểu Mạc nhún nhún vai, mặt mày nhăn nhó, đỉnh đầu một đám mây đen, sấm sét đùng đùng, mưa ào ào rơi xuống.

Mọe nó, thế này thì trở lại có hù Bạch Thần và A Thất hay không đây?

Một đầu tóc vàng chói lóa như vầy quá không có theo xu hướng, qua tao bao* rồi được chứ?! [tao bao: thiển cận, nói túm lại không hợp mốt của ẻm ‘ ‘~]

Trước mắt đưa tới một chung trà, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu tiến tới hớp một ngụm, một khắc sau nhướn mày một cái, mấy đạo tầm mắt không rõ ý tứ chọc lên người hắn.

Hoa Tiểu Mạc hơi hơi nghiêng đầu liếc Lạc Cửu Tiêu một cái, nhíu nhíu mày, từ sau khi hai người bọn họ đánh với nhau một pháo hắn đã biết người trong Xuân viên không phải là bạn giường của Lạc Cửu Tiêu.

Hiện giờ trong thân thể Lạc Cửu Tiêu chảy máu của hắn, chân khí dồi dào, huyết cổ đã tiêu, cũng đã thoát khỏi khả năng bị ma hóa, nhưng những người này tuổi đều rất nhỏ, thả họ trở về đoàn viên với người nhà không phải càng tốt sao.

Hắn chưa đề cập, nhưng Lạc Cửu Tiêu đã đọc thấu tình tự biến hóa trong đáy mắt hắn.

Lạc Cửu Tiêu buông chén trà, phun ra thanh âm từ tính khàn khàn: “Phượng Khanh, Lưu Nguyệt, Hoa Mộc, Thu Danh, Thanh Vũ, Mặc Vũ.”

Mấy người được gọi tên đều bước đến quỳ trên đất, cúi đầu rất thấp: “Giáo chủ.”

“Lời nói năm đó của bổn tọa hôm nay sẽ làm tròn, mấy người các ngươi từ nay về sau không còn liên quan Thiên Tà giáo.” Lạc Cửu Tiêu nhàn nhạt liếc nhìn những người quỳ trên đất, ánh mắt đối diện với Dung Mặc Vũ đang ngẩng đầu nhìn y.

Dung Mặc Vũ kinh hãi, vội vã phủ phục trên đất, tuy không chấn kinh như lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn hút lấy tâm hồn người, phảng phất như nhìn nhiều hơn một cái sẽ bị đầu độc mê hoặc.

Sống chung mấy năm, y chưa bao giờ biết người nam nhân này có dung mạo tuyệt sắc như vậy, không thể thuộc về cõi trần.

Vốn là vì ân tình, cho nên cam nguyện, giờ khắc này lại muốn thả bọn họ đi? Thiên hạ to lớn, bọn họ còn có thể đi về đâu?

Mặt Dung Mặc Vũ lộ vẻ bi thương, bên tai là mấy tiếng khóc nho nhỏ, y bỗng cảm thấy, nếu cứ vậy mà rời đi, chi bằng dứt bỏ phàm trần nhập vào cửa Phật cho xong.

Lời vừa ra, Hoa Tiểu Mạc lập tức nhìn Lạc Cửu Tiêu, gương mặt yêu mị như la sát mang nét giảo hoạt, chớp chớp mắt với hắn, khóe mắt Hoa Tiểu Mạc giật giật, cảm giác bị khí phách của đối phương chấn động vừa nãy đột nhiên mất tiêu.

Lạc Cửu Tiêu nghe tiếng thút thít bên dưới, chân mày cau lại: “Bổn tọa sẽ phái người cho các ngươi chút lộ phí, tiễn các ngươi ly khai.”

“Giáo chủ, đệ… đệ không muốn ly khai.” Thanh Vũ vặn ngón tay thút tha thút thít, trong đôi mắt to đầy nước, cực kỳ đáng thương.

Cùng với câu nói này của Thanh Vũ, bầu không khí trong đại đường bỗng dưng ngưng kết, không nói tới bọn Thiên Dương ở một bên xem kịch vui, ngay cả Hoa Tiểu Mạc cũng căng thẳng thần kinh.

Hoa Tiểu Mạc len lén liếc liếc hồng y nam tử ở bên cạnh trán tràn khói mù, hai mắt đỏ máu cuồn cuộn, làm như tùy thời đều sẽ đại khai sát giới, gấp gáp đứng dậy đi đến trước mặt tiểu thiếu niên quỳ rạp trên đất cả người phát run, đến gần bên tai nhóc nói: “Thanh Vũ, đệ muốn học chữ hay không?”

“Muốn làm đại hiệp hay không? Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, đồ ăn ngon, đồ chơi vui, cảnh đẹp mắt, cái gì cũng có.” Hoa Tiểu Mạc còn muốn nói thêm chút gì nữa, thắt lưng bỗng thít chặt, thân thể bay lên không, một khắc sau đã bị giam trong lòng Lạc Cửu Tiêu.

“Ta muốn nói vài câu với Dung Mặc Vũ.” Hoa Tiểu Mạc vỗ vỗ cánh tay còn đang trên eo hắn: “Chỉ mấy câu.”

Nhưng Lạc Cửu Tiêu không những không buông tay, trái lại dùng lực nhiều hơn, còn ôm chân hắn lên, tư thế nhìn kiểu gì cũng ái muội, Hoa Tiểu Mạc thấy đường nhìn cổ quái của mấy người Thiên Lam Thiên Thanh chạy trên người hắn, mỗi một người đều nháy mắt với hắn, hắn xấu hổ ho khan một tiếng, dùng thanh âm chỉ có hai người hắn và Lạc Cửu Tiêu nghe được mà nói: “Nhiều người nhìn như vậy kìa, ngươi tốt xấu cũng phải chừa ta chút mặt mũi.”

Lạc Cửu Tiêu nhướn mày, giọng nói rất miễn cưỡng phun ra một câu: “Đừng đến quá gần.”

“Biết rồi biết rồi.” Hoa Tiểu Mạc giật khóe miệng bá đạo mà thuận mao cho giáo chủ, nhảy xuống chạy tới ngồi xổm trước mặt Dung Mặc Vũ.

“Dung Mặc Vũ, trên người ngươi có phải có khối ngọc bội không?” Hoa Tiểu Mạc vừa mới tới gần chút, đã bị đạo tầm mắt sắc nhọn sau lưng làm dừng lại, hắn hạ giọng bổ sung: “Dưới góc phải có một chỗ màu xanh.”

Thân mình Dung Mặc Vũ khẽ run không dễ nhận ra, mạnh mẽ ngẩng đầu, thốt ra: “Làm sao ngươi biết?”

Y cùng thiếu niên trước mặt chỉ gặp qua lác đác vài lần, không thể nào biết được vật thiếp thân của y.

“Ta thấy qua một cái ngọc bội giống như đúc trên người người khác.” Hoa Tiểu Mạc không trả lời mà là tự biên tự diễn nói: “Quán chủ Nam Phong quán, Nam Phong.”

Cái gì nên nói đều nói cả rồi, Hoa Tiểu Mạc thấy biểu tình thay đổi trên gương mặt Dung Mặc Vũ, như kinh hỉ, lại như kích động, hắn âm thầm tin tưởng mình suy đoán là thật.

Nam Phong khẳng định là có quan hệ gì đó với Dung Mặc Vũ, xem tuổi tác, có thể là huynh đệ thất lạc nhiều năm? Mặc dù dung mạo không giống lắm.

Hơn nửa canh giờ sau, trước một chiếc xe ngựa, hai người Thiên Dương và Thiên Phong đổi một thân trang phục, Hoa Tiểu Mạc lén lén lút lút đi tìm Thiên Phong: “Có phương thuốc nào đem đầu nhuộm đen lại không?”

Thiên Phong đón lấy thần tình trông mong của thiếu niên, cười nói: “Hẳn là có.”

Nhìn nụ cười hiện ra trên mặt thiếu niên, gã chậm rì rì mở miệng: “Nhưng mà thuộc hạ vẫn chưa nghiên cứu ra.”

Bịch, Hoa Tiểu Mạc nghe thấy tiếng trái tim pha lê của hắn vỡ nát, hắn chưa chết tâm hỏi: “Có y thư* không? Ta muốn xem chút.” [y thư: sách thuốc, sách y dược]

Thiên Phong nhướn mày, từ trong cái túi bên người lấy ra hai bản y thư đưa qua, Hoa Tiểu Mạc ôm trong tay ủ rũ cúi đầu lên xe ngựa.

Trong xe ngựa Hoa Tiểu Mạc ngồi một bên cúi đầu rất nghiêm túc lật y thư, giáo chủ bị xem nhẹ vươn tay ra sờ má Hoa Tiểu Mạc, lại sờ sau gáy hắn, ngón trỏ và ngón cái ma sát vành tai.

Hoa Tiểu Mạc hất tay vỗ lên trên đầu Lạc Cửu Tiêu: “Ta đang đọc sách.”

“Ta đẹp hơn sách.” Mỗ giáo chủ giật lấy y thư trong tay Hoa Tiểu Mạc ném xuống, hô hấp nóng rực phun bên tai Hoa Tiểu Mạc, bàn tay ấm áp cũng rất không đàng hoàng mà dò vào cổ chậm rãi vuốt ve xuống dưới.

Tình dục của Hoa Tiểu Mạc cũng rất nhanh được khơi mào, thích ý híp mắt lại, thoải mái hừ hừ.

Trong mắt Lạc Cửu Tiêu lập lòe hỏa diễm, hầu kết chuyển động lên xuống, ngưng mắt nhìn thiếu niên ý loạn tình mê trước mặt, gò má trắng nõn cũng vì động tình mà nhộm chút ửng đỏ, vạt áo hơi loạn lộ ra xương quai xanh tinh tế, từ trong cánh môi khẽ nhếch tràn ra tiếng vui thích không có kềm chế, dụ hoặc khó nói nên lời.

Ngón tay kẹp lấy một điểm đỏ xoay vòng ngắt một cái, lại thấy cần cổ thon dài của thiếu niên ngưỡng ra độ cung động lòng người, khố hạ Lạc Cửu Tiêu nóng lên, màu mắt tối đi, môi lấp kín hô hấp của thiếu niên.

Môi lưỡi quấn quít, thóa dịch* dung hòa vang lên âm thanh chép chép trong không gian nhỏ hẹp. [thóa dịch: nước bọt]

Lạc Cửu Tiêu chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi bóng ướt của Hoa Tiểu Mạc, đưa ngón tay vói vào trong miệng hắn, câu lấy đầu lưỡi muốn tránh thoát của hắn.

Hoa Tiểu Mạc trừng Lạc Cửu Tiêu, thóa dịch mà khoang miệng tiết ra thuận theo khóe môi chảy xuống, dính ướt vạt áo, hiện ra hết thảy tình sắc.

Hắn cắn ngón tay loạn động trong miệng, hung hăng khiêu khích, nào ngờ một màn này càng làm Lạc Cửu Tiêu dục hỏa thiêu đốt.

Lạc Cửu Tiêu khe khẽ nở nụ cười, ôn nhu quyến luyến, rút ngón tay bị thóa dịch thấm ướt ra, bỏ vào trong miệng mình, đầu lưỡi liếm láp, lại phối hợp với gương mặt yêu nghiệt kia, lực trùng kích cực đại làm Hoa Tiểu Mạc ngây dại.

Cái đệch! Giáo chủ, làm ơn mau nhặt tiết tháo! Hoa Tiểu Mạc cảm thấy cái thứ để tại đùi cứng tới nỗi làm tay chân hắn như nhũn ra.

Lạc Cửu Tiêu vén vạt áo lên, ngón tay ướt thóa dịch từ phía sau tiết khố Hoa Tiểu Mạc thăm dò, thuận theo khe đùi đi vào.

Thiên Dương ở bên ngoài lái xe đột nhiên mở miệng: “Cái xe ngựa này sao mà lắc lợi hại như vậy?”

Vóc người Thiên Dương khôi ngô cường tráng, giọng nói thô kệch, không thể so với Thiên Phong ôn thanh tế ngữ*, một câu nói vừa ra, làm Lạc Cửu Tiêu đang chạy nước rút thiếu chút nữa buông vũ khí đầu hàng. [ôn thanh tế ngữ: giọng nói ôn hòa, ngữ điệu nhỏ nhẹ]

Nắm chặt dây cương, Thiên Phong mở to mắt nói xạo: “Không có a.”

Đầu óc Thiên Dương thiếu dây thần kinh, hoài nghi quay đầu, chuẩn bị vén rèm xe lên, Thiên Phong ngăn cản kịp thời: “Ta đảm bảo, trước khi ngươi vén rèm lên, cánh tay đó của ngươi sẽ đứt ngay tại chỗ.”

Thiên Dương nghe vậy không khỏi xùy một tiếng, nhưng gã lại không dám đụng vào màn xe nữa.

Trong xe ngựa Hoa Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, đích xác như lời Thiên Phong nói, cắt ngang đại nghiệp chạy đua của giáo chủ đại nhân, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Sao… sao mà còn chưa ra…” Hoa Tiểu Mạc trợn trắng mắt, mệt đến đầu đầy mồ hôi, ta sát, này cũng lâu quá rồi, hắn cũng đã phóng thích hai lần rồi, cái cây gì đó đang chôn trong người hắn kia vẫn còn cứng như gậy sắt.

Hôn cổ Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu hướng lên đụng một cái, âm thanh khàn khàn mang ý cười: “”Để ta ở bên trong lâu một hồi.”

Hoa Tiểu Mạc: …

Xe ngựa dừng lại trước một tửu lâu, Hoa Tiểu Mạc ngơ ngác xuống xe, gót chân giữ vững, bắp chân trực tiếp run lên, trên mặt còn mang theo ửng đỏ chưa rút đi, đôi mắt nhuốm một tầng hơi nước, đại khái là làm nhiều lần, quá tập trung, cho nên ánh mắt trừng qua mỗ giáo chủ đại nhân đã ăn no thỏa mãn cũng mang một tia quyến rũ khó có thể che giấu.

“Thiên Dương, đi hỏi thăm một chút.” Bàn tay to của Lạc Cửu Tiêu đặt trên eo Hoa Tiểu Mạc nhẹ nhàng xoa vuốt, liếc nhìn Thiên Dương đang sững sờ mà phân phó.

Thiên Dương nga một tiếng, nhìn bốn phía, lập tức lấy lại tinh thần, quá trà, tửu lâu, cửa hàng, các loại sạp nhỏ, phía trước tất cả đều mang một lá cờ trắng dài, gã bước nhanh tới quầy bánh bao gần nhất.

Hoa Tiểu Mạc cũng phát hiện chuyện không đúng lắm, người đi ngang qua đều bước vội vội vàng vàng, bên tóc mai các cô gái đều mang một đóa hoa trắng, mà trên cánh tay cái nam nhân đều quấn một vòng vải trắng, màu trắng chiếm cứ toàn bộ tầm mắt.

Thiên Dương biết được tình hình, chạy tới trầm giọng nói: “Tối qua Hoàng hậu về trời rồi.”

“Các ngươi đi phía tây ngoài Hoa uyển trước.” Lạc Cửu Tiêu ôm Hoa Tiểu Mạc, không để ý ánh mắt tò mò của người đi đường, trực tiếp thi triển khinh không phi lên nóc nhà, trong chớp mắt liền biến mất.

Không mất bao lâu, Lạc Cửu Tiêu đã mang Hoa Tiểu Mạc xuất hiện ở Lê viên, một tòa nhà lớn như vậy thật yên tĩnh, ngay cả một hạ nhân đi qua cũng không có, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc trắng bệch, tìm qua một lượt nơi Lan Thất và Bạch Thần ở, hắn ngửa đầu lo lắng hỏi: “Có cách nào tìm được bọn họ không?”

Bỗng nhiên, lông mày Lạc Cửu Tiêu động động, khóe môi câu ra một độ cung cổ quái, năm ngón tay phải hơi cong, khói mù màu đen tụ lại, mang theo kình phong cuồng bạo đáng sợ, khối đá hoa bên dưới kia vỡ tung, rơi vào trong mắt Hoa Tiểu Mạc, không khác gì động đất.

Lúc khe nứt nhanh chóng lan tới chân hắn liền cấp tốc nhào lên người Lạc Cửu Tiêu, ầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc, tảng đá vỡ nát lại bị kình phong dịch chuyển qua hai bên, lộ ra một tầng đá phiến màu xám.

“Bọn họ ở bên dưới.” Lạc Cửu Tiêu vỗ tay lên phiến đá nọ.

---

Tác giả: La la la, mấy thým nói bánh bao [em bé] một đứa là được, hay bốn đứa mới được?

Đau trứng…

Đao: Đoạn cuối tình tiết hơi nhanh tý, nói chung là mụ Hoàng hậu chết → cung biến → mấy anh công mất tích ở dưới cục đá! :3 (hình như ta nói cũng như không thì phải” )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.