Hoa Tiểu Mạc vén một góc rèm xe lên, nhìn tường thành cát vàng trải dài, lại nhìn bầu trời u tối, không khỏi híp híp mắt, cách nửa ngày mới thu hồi tầm mắt nhìn bạch y nam tử rũ mắt lật thư tịch, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi hơi hơi cong lên.
Cảm nhận được tầm mắt của thiếu niên, Bạch Thần nghiêng đầu, một luồng tình tứ chầm chậm lan ra trong tròng mắt đen, mím đôi môi mỏng câu ra một độ cong cực nhỏ.
“Bạch Thần, ngươi cười lên thật đẹp trai.” Ngón tay đùa bỡn khóe môi Bạch Thần, Hoa Tiểu Mạc một bộ mặt si mê: “Rất là đẹp mắt.”
Hai nam nhân khác trong xe nghe vậy đều liếc mắt nhìn thiếu niên nụ cười xán lạn, một người thì tiếp tục chợp mắt, một tên còn lại thì bá đạo ôm thiếu niên đến trên chân mình, hai tay vòng lấy.
“Chân ngươi đâm người ta, không có dễ chịu như đệm chút nào.” Hoa Tiểu Mạc lầm bầm một câu, xoay xoay mông điều chỉnh một cái tư thế rồi nằm trên người Lạc Cửu Tiêu không động đậy nữa.
Xe ngựa dừng bước, bên ngoài nghe được thanh âm kích động của Hứa Mậu và Yến Tiểu Ất, Hoa Tiểu Mạc được xem như hàng dễ vỡ mà ôm xuống xe, liếc mắt liền thấy mấy gia đinh nha hoàn thị vệ ở cửa phủ đệ, trong đám người có một thanh niên mặc tố y* rất chói mắt, một là vì tướng mạo rất xuất sắc của cậu, hai là vì đôi mắt đỏ bừng kia. [tố y: áo trắng | ta dùng ‘cậu’ cho bạn này nhé, thấy ‘y’ hoài lạm dụng quá T^T]
Hoa Tiểu Mạc vịn vai Lạc Cửu Tiêu đối mắt với chủ nhân của đôi mắt kia, đối phương nở nụ cười với hắn, vành mắt ướt át, sau đó hắn chỉ thấy thanh niên kia khóc.
Ngày thứ hai Hoa Tiểu Mạc bảo Nam Phong ra ngoài mua một con tiểu bạch thỏ.
“Chủ nhân, cái này người không thể đụng vào, thuộc hạ ôm là được rồi.” Nam Phong thấy Hoa Tiểu Mạc đưa tay qua, nhất thời cả kinh, vô thức thi triển khinh công rơi xuống cách xa ba trượng.
Hoa Tiểu Mạc: “….”
“Chủ tử, Phong đường chủ cũng có dặn, đích xác là không thể đụng vào tiểu động vật.” Hắc y thiếu nữ ở một bên thấp giọng nói.
Liếc nhìn hai mỹ nhân tươi cười bên người, Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, Lạc Cửu Tiêu cũng thật tốc độ, bọn họ vừa mới đặt chân đến, Dạ, Mộc Lan, Mộc Cận đã đến rồi.
Nhịn xuống xung động muốn sờ cục lông xù xù kia, Hoa Tiểu Mạc cau mày, hắn đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Lạc Cửu Tiêu, không tin Tần Nghị được, người của mình so ra đảm bảo hơn, điểm này hắn tán thành, nhưng mà hắn ngay cả Mộc Lan Mộc Cận cũng không tin nổi.
“Đi thôi.” Hoa Tiểu Mạc cười nói với Nam Phong đang ôm tiểu bạch thỏ: “Ngươi coi chừng nó tưới nước lên mình ngươi.”
Tưới nước? Nam Phong ngẩn rồi lại ngẩn người mới hiểu được, cánh tay ôm thỏ liền có chút run run, đi vài bước lại cúi đầu nhìn một cái, cực kỳ cẩn thận.
Tìm hỏi nha hoàn trong phủ, một đoàn người Hoa Tiểu Mạc đi tới một gian tiểu viện thanh tịnh, vừa mới tiến vào đã thấy thanh niên ngồi xổm trong vườn hoa cắt sửa cành hoa, ánh dương quang ấm áp chiếu lên khuôn mặt gầy gò của thanh niên, chẳng biết vì sao, trong lòng Hoa Tiểu Mạc nổi lên cảm giác bi thương, hắn lớn tiếng kêu lên: “Vô Ưu.”
Cây kéo rơi xuống đất, Vô Ưu nghe thấy âm thanh, lúng ta lúng túng đứng dậy nhìn thiếu niên ở của viện, cứng đờ trồng chân tại chỗ, cũng không biết là kích động hay sao, cả người đều run rẩy, vành mắt ẩn ẩn phiếm hồng.
Hoa Tiểu Mạc vừa thấy, lại muốn khóc nữa? Hắn không biết nguyên nhân, vì cớ gì thanh niên này thấy mình bao nhiêu lần là khóc bấy nhiêu lần.
“Ta lớn lên rất dọa người?” Sờ sờ mặt mình, Hoa Tiểu Mạc lầm bà lầm bầm: “Không nên a, thế nào cũng là một cái mẫu mã mỹ nam tử…”
Nam Phong cùng Mộc Lan Mộc Cận bên người đều dời tầm mắt đi nhìn cảnh xung quanh.
Không nghĩ ra, Hoa Tiểu Mạc đi lên trước nhỏ giọng hỏi: “Vô Ưu, có phải ngươi sợ ta hay không?”
Vô Ưu mãnh liệt lắc đầu, thấy thiếu niên lại tiến gần mình thêm chút, cậu kinh hoảng đến cả người phát run, nước mắt trên mặt tuôn rơi, làm mơ hồ đôi mắt to phiêu lượng kia.
“Mộc Lan.” Hoa Tiểu Mạc rất nhức đầu, tiếp lấy chiếc khăn Mộc Lan đưa qua muốn lau nước mắt trên mặt thanh niên, thấy thân mình thanh niên run càng lợi hại hơn, hắn nổi giận nhét khăn vào trong tay đối phương.
Dùng tay chỉ chỉ tiểu bạch thỏ mà Nam Phong ôm trong lòng, Hoa Tiểu Mạc thử dời lực chú ý của đối phương: “Vô Ưu, ngươi thích thỏ con không?”
Lời vừa ra, tiếng nức nở của thanh niên liền ngừng lại, chỉ dùng cặp mắt ướt sũng nhìn chăm chăm chú thỏ, biểu tình trên mặt rất cổ quái.
“Khi ta gặp ngươi lần đầu tiên thì cảm thấy ngươi rất giống thỏ con.” Giống như một chú thỏ con ta đã từng nuôi, Hoa Tiểu Mạc lặng lẽ bổ sung trong lòng.
Thân mình Vô Ưu chấn động, mãnh liệt nhìn thiếu niên trước mặt, cặp mắt mở to thêm mấy phần, hơi khẩn trương muốn từ trong mắt thiếu niên nhìn ra chút gì đó, một lát sau màu mắt cậu ẩn ẩn ảm đạm đi đôi chút.
Một màn biến hóa này cực kỳ ngắn ngủi, cũng chỉ có Nam Phong vẫn luôn quan sát tỉ mỉ bắt được, y âm thầm đè xuống hoang mang trong lòng, trên mặt bất động thanh sắc.
Cổ họng Vô Ưu phát ra tiếng a a, chỉ chỉ con thỏ rồi lại chỉ chỉ mình, trên mặt treo một mạt cười.
“Mua cho ngươi đó.” Hoa Tiểu Mạc để ý biểu tình biến hóa trên mặt Vô Ưu, thu hết tình tự chập chờn trong mắt đối phương vào đáy mắt.
Không khỏi có chút nghi hoặc, một con thỏ mà thôi, sao lại cao hứng đến như là có được bảo bối gì vậy.
Bảo Nam Phong mang thỏ đưa cho Vô Ưu, Hoa Tiểu Mạc tự mình đi một vòng gian tiểu viện, quạnh quẽ thì quạnh quẽ, những thứ khác cũng rất không tệ, xem ra Tần Nghị đối với thị đồng thiếp thân ngày trước của y vẫn còn để lại chút ít tâm tư.
Có điều, cổ họng của Vô Ưu là do Tần Nghị hạ thủ sao? Hay là còn có kẻ khác? Hoa Tiểu Mạc chép chép miệng, nhà đế vương nhiều thị phi, người trong cung ai nấy đều có thể đoạt giải Kim Mã*. [giải thưởng điện ảnh thường niên của Đài Loan]
Dạo một hồi, thân thể mệt quá chừng, Hoa Tiểu Mạc ngồi nghỉ ngơi trên ghế tròn trong sảnh, không bao lâu sau liền thấy Vô Ưu bưng một mâm bánh điểm tâm đi tới.
Trong miệng a a mấy tiếng, Vô Ưu lau mồ hôi trên trán, cười với Hoa Tiểu Mạc, nụ cười dị thường vui vẻ.
Hoa Tiểu Mạc nhịn xuống ý niệm buồn nôn dưới ánh mắt mong chờ của Vô Ưu cầm lên một khối điểm tâm ăn một miếng, hàm hồ nuốt xuống, gật gật đầu: “Ngon lắm.”
Mặt Vô Ưu lộ vẻ vui mừng, rồi bình tĩnh ngưng mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc, trong mắt là hân hoan nồng đậm.
Nhấp một hớp trà, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc có chút trắng, dạ dày một trận khó chịu, hắn nuốt nước miếng một cái nhìn ra ngoài cửa: “Mộc Cận, đem mâm điểm tâm này gói lại mang về.”
“Dạ.” Mộc Cận đi tới liếc nhìn thanh niên, cúi đầu lấy đi điểm tâm còn lại.
“Vô Ưu, cổ họng ngươi bị hỏng khi nào?” Hoa Tiểu Mạc nhìn chằm chằm Vô Ưu, nửa ngày mới lên tiếng hỏi.
Ngón tay vẽ ra một con số trên mặt bàn, trên mặt Vô Ưu mang theo nụ cười, tựa hồ như bảy năm này chỉ là trong nháy mắt, như là những thống khổ cùng dày vò đó đều chưa từng trải qua.
Hoa Tiểu Mạc sờ sờ cằm, bảy năm trước, lâu như vậy, “Để ta xem xem.”
Vô Ưu ngẩn ra, ngơ ngác tùy ý thiếu niên bóp lấy hàm dưới của cậu, hơi thở ấm áp phả bên môi, bên tai là giọng nói rất khẽ của thiếu niên, tựa như giấc mộng.
Không có sức mạnh cường đại, mất đi cự ly vô pháp vượt qua, hết thảy đều không chân thực, mà cái loại ấm áp độc nhất vô nhị này lại đang phủ nhận hoài nghi của cậu.
“Há miệng, a, đúng, như vậy đó, ừm, Vô Ưu làm rất tốt.” Hoa Tiểu Mạc cảm thấy mình giống như một lão học cứu* đang dẫn dắt học sinh hi vọng có thể được thừa nhận, lại lạc mất phương hướng, từng chút một đánh tan lòng phòng bị của đối phương. [học cứu: người đọc sách, nhà giáo (rởm), người chỉ nghiên cứu một loại kinh thư, người đọc sách cổ hủ… nguồn: baike, gg trans]
Vô Ưu ngốc ngốc ngửa đầu, phối hợp thiếu niên mà há to mồm, nước mắt trào ra từ khóe mắt trượt vào trong tóc, chờ đến khi cậu hoàn hồn lại thì không biết lúc nào mình đã dang tay ra ôm lấy thiếu niên.
Bị loại cảm giác kinh người như là hài tử nhào vào lòng mẫu thân này đánh trúng, Hoa Tiểu Mạc dừng một chút, đưa tay vỗ vỗ lưng thanh niên: “Vô Ưu, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, để cho ngươi mở miệng nói chuyện.”
Cách một lớp y phục, xúc cảm trong lòng khiến Hoa Tiểu Mạc nhíu mày, quá gầy.
Vô Ưu hốt hoảng buông tay ra dụi dụi mắt, nín khóc mà cười, gật đầu một cái thật mạnh, nụ cười ôn nhu loại đó khiến người ta nhịn không được muốn yêu thương.
Nhất định đã gặp qua, loại cảm giác quen thuộc thấm nhuần này là chuyện gì, Hoa Tiểu Mạc xoắn xoắn mày, thất bại thở dài, chẳng lẽ là di chứng sau khi xuyên việt?
“Vô Ưu, sau này ăn nhiều một chút, đừng lo lắng, ta sẽ giúp ngươi.”
Nhưng mà Vô Ưu chỉ là nhìn hắn cười.
Ngoài cửa thanh âm lãnh tĩnh của Mộc Lan vang lên: “Chủ tử, nên trở về thôi.”
Hoa Tiểu Mạc rút rút miệng, mỗi ngày đều không ngừng uống thuốc nôn thuốc, cứ tiếp tục thế này nữa, hài tử chưa ra đời, chính hắn đã thăng thiên trước rồi.
“Vô Ưu, lần sau ta lại tới xem ngươi.”
A một tiếng, sau đó chỉ thấy Vô Ưu vội vàng đứng đậy, lúc trở lại trong tay bưng một bồn hoa không biết tên, rất tươi, lá cây cực ít, tầng tầng lớp lớp cánh hoa đỏ tươi hơi hơi cuốn xuống, rất đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của Hoa Tiểu Mạc.
Phắc, giống hệt đóa hoa sau lưng hắn, đây là cảm giác thứ hai của Hoa Tiểu Mạc, phi thường gay go.
“Vậy ta đi nha.” Nhận lấy bồn hoa nhìn sát vào một cái, khóe mắt Hoa Tiểu Mạc giật giật, quá giống luôn.
Bầu không khí trong đại sảnh rơi vào yên tĩnh, Vô Ưu vùi đầu giữa hai chân, cắn chặt răng, đau đớn nơi ngực khiến cậu không thở nổi, lẳng lặng chờ đợi cơn đau như đao xẻo kia qua đi.
Trên đường trở về, Hoa Tiểu Mạc vừa đi vừa tùy ý hỏi: “Các ngươi nói xem Vô Ưu vì sao lúc nào cũng khóc?”
Cúi đầu nhìn đóa hoa màu sắc đỏ tươi trên tay, Nam Phong thành thật trả lời: “Thuộc hạ không biết.”
Mộc Lan Mộc Cận cùng nhau lắc đầu, hai nàng cũng không biết, trên người thanh niên kia có bóng dáng Dung Mặc Vũ, thanh nhã giống nhau, nhưng nhiều hơn một tầng ưu thương nồng đậm.
Sờ sờ bụng, ngữ khí Hoa Tiểu Mạc vẫn tùy ý như cũ: “Ta thích cậu ta.”
Nam Phong nghe vậy dưới chân lảo đảo một cái, thầm nghĩ, nhìn thấy rồi, mà Mộc Lan Mộc Cận lại là lộ ra thần sắc bình thản, tựa hồ đã sớm nhìn ra đầu mối từ lâu.
“Muốn nuôi cậu ấy lớn lên.” Hoa Tiểu Mạc đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, khóe môi cong lên: “Càng nhìn càng giống thỏ con.”
Thần sắc Mộc Lan bỗng nghiêm nghị: “Chủ tử, những lời này về sau chớ có nhắc lại nữa.”
Mộc Cận ở bên cũng thu lại biểu tình bình tĩnh trên mặt: “Để giáo chủ biết, chỉ e đối với thanh niên kia trăm hại chứ không ích lợi gì.”
Tầm mắt Nam Phong di dời từ trên bồn hoa nọ, “Nói không chừng còn có họa sát thân.”
Trong đầu hiện lên một số hình ảnh máu tanh, Hoa Tiểu Mạc kéo kéo khóe miệng, không cần nhiều lời nữa, nhưng trong lòng đã như mèo quào vậy, ngứa ngứa.
“Y ở đâu?”
Với việc Hoa Tiểu Mạc thình lình mở miệng, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai nam tử, một hôi y*, một hắc y. [hôi y: áo xám]
“Chủ tử ở ngoại thành.”
“Vương gia ở thư phòng.”
Hai cái giọng nói lãnh ngạnh giống nhau đồng thanh phát ra, phối hợp với hai cái mặt khúc gỗ nữa, nhìn thế nào cũng hệt như hai huynh đệ.
Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật lợi hại, phất tay, một khắc sau hai người lại cùng nhau biến mất tại chỗ.
“Chủ nhân, người muốn đi ngoại thành hay là thư phòng?” Nam Phong hạ thấp giọng hỏi, trong lời nói lộ ra ý cười.
Trừng qua, Hoa Tiểu Mạc liếc mắt một cái: “Đâu cũng không đi, ta về phòng ngủ.” Nói xong thì tăng nhanh bước chân rời đi.
Nhưng trở về chỗ ở rồi, Hoa Tiểu Mạc lại không ngủ được, mặc dù cơ thể mệt chết đi, nhưng trong lòng hắn lại chứa tâm sự, vừa nằm xuống là gương mặt đầy nước mắt của Vô Ưu lại hiện lên.
“Đại Bạch, y ở đâu?” Vén tay áo lên chọt chọt con phi trùng tựa như vĩnh viễn đều ngủ không đủ.
Phi trùng lật người lại, lộ cái bụng ra ngoài, làm như đang chờ cái gì đó.
Hoa Tiểu Mạc vừa thấy tư thế này, liền nhịn không được muốn bóp chết con tiểu bạch trùng này, hắn chìa ngón trỏ ra nhẹ nhàng gãi gãi mấy cái lên trên bụng phi trùng.
Thấy phi trùng còn duy trì cái tư thế này, Hoa Tiểu Mạc xù lông: “Đủ nhiều rồi, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Kỳ thực bình thường hắn đều là thuận miệng nói nói, vẫn là không tin nổi phi trùng có thể hiểu lời hắn nói, thế nhưng hết lần này tới lần khác sự thực bày ra trước mắt, buộc hắn không thể không tin, như lần này, phi trùng giương cánh ra ở trước mặt hắn bay một hồi rồi đổi phương hướng bay ra ngoài.
Tống cổ được Mộc Lan Mộc Cận theo sau, Hoa Tiểu Mạc đi theo phi trùng tới một gian phòng ở hậu viện, hắn chỉ chỉ tay áo, lát sau phi trùng liền bay vào trong ống tay áo.
Hoa Tiểu Mạc thả nhẹ bước chân tiếp cận, ngón tay chọc thủng giấy cửa sổ, hết thảy trong phòng đều ịn vào đáy mắt.
Biết rõ lúc nghiên cứu chế tạo dược vật thì không thể phân tâm, cho nên hắn chỉ ghé vào cửa sổ xem một hồi rồi chuyển người ly khai.
Bạch y nam tử ở trong phòng cầm phương thuốc nghiên cứu ngước mắt nhìn nơi cửa sổ, mặc mâu lóe lóe, nửa ngày mới thu hồi đường nhìn.
Sau khi rời khỏi hậu viện, Hoa Tiểu Mạc đi vòng vòng thư phòng một hồi lâu, liếc nhìn sắc trời, hắn cắn răng, hạ quyết tâm đi tới.
Vừa muốn mở miệng giải thích mục đích đến, đã thấy mấy thị vệ ở cửa cứ như là không thấy mình, vẫn là bước chân đi đi lại lại chung quanh.
Hoa Tiểu Mạc ngơ ngác một hồi, chà chà tay, lẽ nào tập thể thị vệ phủ thành chủ này đều nhãn lực không tốt?
Thấy mấy người nọ không có chút ý tứ tiến lên ngăn cản, Hoa Tiểu Mạc gõ gõ cửa, không có phản ứng, hắn thử đẩy một chút, cửa chi nha một tiếng mở ra.
Đơn giản y như là đã sớm chờ đợi hắn.
Hoa Tiểu Mạc hít sâu một hơi giẫm chân đi vào, vừa mới đi vào đã thấy hắc y nam tử cúi đầu trên thư án đang phê duyệt gì đó.
Ánh mắt đảo qua từ trên gương mặt lãnh túc* kia của đối phương, hắn bắt đầu rút lui có trật tự, không tìm đường chết thì sẽ không chết, bước chân len lén di chuyển về cạnh cửa, lại chưa từng nghĩ đối phương đột nhiên ngẩng đầu tóm hắn lại: “Vào đây.” [lãnh túc: lạnh lùng + nghiêm túc]
Thấy chạy không thoát, Hoa Tiểu Mạc chỉ đành nhắm mắt đóng cửa lại, nhãn thần lơ lửng bất định mà đi vào.
“Ngươi thích đứng?” Tần Nghị âm trầm mà mở miệng, thấy thiếu niên cẩn cẩn dực dực núp một xó, mày kiếm hơi nhíu.
Hoa Tiểu Mạc nghe vậy lập tức chọn cái ghế gần nhất mà ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, hai chân khép lại, nghiễm nhiên một bộ dạng nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Hai người ai cũng không có mở lời, thư phòng một phen yên tĩnh, Tần Nghị tiếp tục chuyên chú phê duyệt sổ con, Hoa Tiểu Mạc đã đổi được mấy cái tư thế rồi.
Chẳng biết qua bao lâu, trong lòng Hoa Tiểu Mạc càng lo lắng, hắn lắp ba lắp bắp lên tiếng: “Vô…Vô Ưu cha của cậu ta…” Không biết có phải là khẩn trương thái quá hay không, bụng hơi đau đớn, ấn đường hắn nhíu thành một nếp nhăn, bấu chặt tay ghế.
Tần Nghị vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của thiếu niên bỗng đứng dậy, sãi bước to đi tới, sắc mặt hơi trầm, không nói lời nào ôm lấy thiếu niên đang định tránh thoát đi vào phòng trong.
Cả người Hoa Tiểu Mạc cứng ngắc, y hệt khúc gỗ không dám lộn xộn, đại khái là có thứ càng đáng sợ hơn khuấy động lực chú ý của hắn, đau đớn ở bụng ngược lại bị hắn bỏ qua mất.
Mãi đến khi tách khỏi loại khí tức thiết huyết khiến người ta run sợ kia, Hoa Tiểu Mạc mới thở phào một cái: “Cha cậu ấy ở đâu?”
Tần Nghị vuốt lên chăn, lạnh lùng nói với bên ngoài: “Cho Trọng Bình tiến vào.”
Biết là cho người thông tri đại phu trong phủ đến, Hoa Tiểu Mạc trước tiên tự bắt mạch cho mình, sau khi đảm bảo không có gì đáng ngại liền tiếp tục chủ đề một khắc trước: “Một mình Vô Ưu sẽ rất tịch mịch, mặc dù ta có tặng cho cậu ấy một con thỏ, nhưng cũng không thay thế được thứ nào đó.”
Hoa Tiểu Mạc nuốt nuốt nước miếng: “Ta nghe nói cha cậu ấy ở trong tay ngươi, nếu như ngươi để cho phụ tử bọn họ đoàn tụ, cậu ấy sẽ cảm kích ngươi lắm.”
Nghe nói? Chuyện này cũng không phải đồng dao trong miệng trẻ con, đơn giản nghe nói như vậy, ánh mắt Tần Nghị trầm trầm xuống: “Đây là ý của cậu ta?”
“Là ý của chính ta.” Hoa Tiểu Mạc rũ mắt nhẹ giọng nói.
Tiếp theo là trầm mặc một hồi thật lâu, Hoa Tiểu Mạc chờ rồi lại chờ cũng không nghe thấy Tần Nghị mở miệng thì cho rằng đối phương đã ngầm cho phép rồi, liền cười ha hả hỏi: “Vậy khi nào thì ngươi thả cha cậu ấy ra?”
“Ta nói đáp ứng rồi sao?” Tần Nghị vén mí mắt, chăm chú nhìn đôi mắt sáng kia của thiếu niên, nhàn nhạt nói.
Hoa Tiểu Mạc: “…