Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 6: Chương 6




Cháo trong chén vừa húp được vài hớp đã bị một đám bộ khoái đột nhiên xông tới cắt ngang, tên nào tên nấy vẻ mặt nghiêm nghị.

Hoa Tiểu Mạc ngây ngốc buông bát tay chân khép lại giống như một học sinh giỏi chờ đợi phê bình, quy quy củ củ đứng bên người Bạch Thần.

“Đại hiệp, chừng nào muốn chạy đừng quên cho ta một cái nháy mắt.”

Khóe miệng Bạch Thần khó phát giác mím thành một vòng cung nhợt nhạt, nháy mắt liền tiêu thất không còn, biểu tình mặt than làm chừng mười tên bộ khoái có chút câu thúc*, cao thấp đánh giá y phục Bạch Thần mặc một phen, tầm mắt dừng trên sáo ngọc bên hông, bọn họ lén lút trao đổi ánh mắt, từ thực khách gần nhất bắt đầu tra hỏi, đại khái chính là điều tra một chút thân phận, cùng với mục đích tới nơi này. [câu thúc: mất tự nhiên, nhút nhát, gò bó]

Hoa Tiểu Mạc trong lòng đổ mồ hôi điên cuồng, giang hồ cổ đại báo thù không phải là rất bình thường sao? Chết có một người cũng có thể kinh động nha môn? Xem ra kịch truyền hình với tiểu thuyết đều là hư*! [hư: xạo, giả tạo]

Một lát sau sau hắn mới biết được nguyên lai nữ thi kia là thiên kim bảo bối mất tích của nhà Huyện thái gia, người trong nha môn đem cả trấn nhỏ đều bao vây hết, hiện tại trong phủ Huyện thái gia trời đất đảo lộn, ai cũng không dễ sống, chạy chân chính là mấy bộ khoái này, bọn họ chịu tội, bình dân dân chúng sẽ phải xui xẻo, hết thảy hộ gia đình trấn trên đều lần lượt bị tra vấn, khách *** duy nhất thành mục tiêu điều tra trọng điểm.

Hoa Tiểu Mạc còn đang không tập trung, chợt nghe tiếng quát bên tai: “Ngươi run cái gì?”

“Ai, ai run chứ!” Hoa Tiểu Mạc ngẩng đầu, nỗ lực vuốt thẳng đầu lẽ thẳng khí hùng nói: “Trời lạnh, ta mặc đơn bạc.”

“Yêu, tuổi còn nhỏ tính tình không nhỏ a.” Người nọ nói xong định tiến lên kéo vạt áo Hoa Tiểu Mạc.

Bạch Thần thản nhiên nhìn lướt qua, tên bộ khoái kia không biết sao sống lưng chợt lạnh, chợt thu tay về, khẩu khí cũng không còn mạnh như ban nãy: “Tóc này của ngươi bị sao vậy?”

“Bị, bị sao?” Hoa Tiểu Mạc đưa tay tiêu sái vuốt vuốt tóc, liếc mắt xem thường: “Ta ngại tóc dài thì cắt bỏ, cái này cũng có vấn đề?”

Lời vừa nói ra, người chung quanh đều lấy ánh mắt cổ quái nhìn Hoa Tiểu Mạc, hắn theo bản năng nắm ống tay áo Bạch Thần, trong lòng một mực bồn chồn, sau hắn mới biết được ở trong này tóc đại biểu cho sống lâu, ngoại trừ người xuất gia khán phá hồng trần*, ai cũng sẽ không cắt tóc. [khán phá hồng trần: hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, không còn mong muốn gì hơn]

Bọn bộ khoái đem người trong khách *** người đều hỏi qua một lượt, thời điểm hỏi Bạch Thần thái độ câu nệ liền y như thấy Thái thượng hoàng.

Hoa Tiểu Mạc tự nhiên không biết trên người Bạch Thần tản mát ra khí thế cường đại cùng lăng liệt trong đôi mắt kia mặc cho ai nhìn cũng không dám lỗ mãng, trừ hắn cái tên nhị hóa* này ra. [nhị hoá: chỉ người chỉ số thông minh thấp, hay làm chuyện dở hơi hâm hâm. Cũng có nghĩa là chỉ người ngốc nghếch nhưng đáng yêu, chuyên làm chuyện khôi hài mà người ta không thể không 囧]

Có một nam nhân trung niên vẫn luôn cầm bút lông làm bút ký nhìn thoáng qua Hoa Tiểu Mạc cùng Bạch Thần, cuối cùng ánh mắt lại dừng ở trên người Bạch Thần, qua vài cái chớp mắt mới cúi đầu cầm bút viết gì đó.

Mi phong Hoa Tiểu Mạc giương lên, kia chắc hẳn là sư gia, loại chức nghiệp này trước nay đều là một bụng âm mưu quỷ kế, hắn có chút lo lắng người nọ sẽ đối với hắn cùng Bạch Thần gây bất lợi, vì thế liền nhón chân muốn nhìn được chút gì đó, kết quả thiếu chút nữa một đầu cắm xuống đất.

Hắn lòng vẫn còn sợ hãi thở hắt ra, tròng mắt loạn phiêu, lén liếc liếc bạch diện thư sinh, dùng thanh âm chỉ những người phụ cận nghe được nói thầm: “Quan hệ gì đến chúng ta, thi thể kia đều hư thúi hết rồi, chúng ta mới ở đây hôm qua thôi.”

Ngay sau đó liền thấy trong đám người không biết là ai nói một câu: “Chúng ta là dân kinh thương, đi ngang qua nơi này mà thôi, phải gấp rút lên đường, còn chậm trễ nữa, tổn thất của chúng ta ai gánh vác?”

Rất nhanh liền có tiếng hưởng ứng liên tiếp “Đúng vậy a, quan sai cũng không thể không bằng không chứng bắt người bừa bãi chứ.”

“Yên lặng hết!” Một bộ khoái thoạt nhìn hơi lớn tuổi một chút đứng lên rút đao ra nhíu mày lớn tiếng nói: “Ngỗ tác* đã chứng thực đại tiểu thư chết vào bảy ngày trước, sẽ không vu hãm các ngươi, nhưng đêm qua vị kia chết là do thân trúng kịch độc, nơi này mỗi người đều có hiềm nghi.” [ngỗ tác: bên khám nghiệm tử thi]

Hoa Tiểu Mạc nguyên bản còn đang suy nghĩ người kia cùng Hình bộ đầu trong Võ lâm ngoại truyện võ công ai cao hơn nghe đến câu này, nhất thời trừng mắt cứng lưỡi, cái này con mẹ nó cũng có? [ý là ẻm tưởng người ta quên vụ cha nội bị Đại Hắc chích rồi]

Có chút chột dạ xê dịch bước chân hướng bên người Bạch Thần đến gần hơn vài phần, Hoa Tiểu Mạc tay trái đặt trên cánh tay phải, Đại Hắc đang cù lét hắn vui chơi bất diệc nhạc hồ trong y phục, hoàn toàn không biết mình gây họa.

Không khí vẫn một mực căng thẳng hơn nửa canh giờ, bên ngoài một người ăn mặc như hạ nhân chạy vào đối bộ khoái đầu lĩnh bô bô nói gì đó, sau đó mấy bộ khoái đó cước bộ hốt hoảng chạy ra ngoài.

Bộ khoái vừa bỏ đi, người trong khách *** nào còn dám lưu lại nửa khắc, mang theo hành lý chạy nhanh như chớp.

Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước miếng, liếc Bạch Thần từ đầu chí cuối đều diện vô biểu tình một cái, rũ ngón trỏ xuống ngăn chặn ngón tay cái, khắc chế xúc động muốn dựng thẳng ngón cái lên.

“Ngươi vì sao không cười? Nói cũng ít như vậy? Tình hình ngươi như vậy phải đi khám bác sĩ, đại hiệp a, sao bỏ trị liệu a?” Từ khi rời khỏi khách ***, Hoa Tiểu Mạc mà bắt đầu lải nhải không ngừng, hắn quyết định rồi, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, không bằng cải tạo cái mặt than này.

Mà Bạch Thần bình thường đều dùng khóe mắt liếc nhanh một cái, trên mặt không lộ biểu tình gì, nhưng mày lại càng nhăn càng chặt.

“Ta nói.” Hoa Tiểu Mạc căng cổ họng khô khàn đặc biệt chân thành nói: “Đại hiệp, ngươi có chuyện khó nói phải không hả?”

Bạch Thần quay đầu, lẳng lặng mà nhìn hắn một lúc lâu, môi mỏng hé mở, phun ra một chữ: “Ngốc.”

Hoa Tiểu Mạc ngốc ngốc há há mồm, rồi sau đó cúi người trộm cười.

Bạch Thần bỗng nhiên nhìn phía nơi nào đó, song mâu lạnh lùng, Hoa Tiểu Mạc cũng nhìn theo.

Một tập yên sam nga hoàng sắc thúy* đón gió nhẹ nhàng, tóc dài đổ xuống, trong khoảnh khắc liền từ đàng xa đạp đến, như hư ảo mà đi, khuôn mặt tú lệ thoát tục, mắt hàm tiếu ý, một thanh cổ cầm tùy ý ôm trọn trước ngực, chính là nữ nhi của chưởng môn Địch Hoa phái Kim Vân. [một tập yên sam nga hoàng sắc thúy: dịch thẳng ra thì nó thô thô T^T đại loại là một bộ y phục màu vàng nhạt có áo lót màu xanh :”>]

Kim Vân đi đến trước mặt Bạch Thần thanh âm ôn nhu gọi: “Đại sư huynh.”

Hoa Tiểu Mạc ở một bên âm thầm dán nhãn hiệu trên người đối phương, nữ cao thủ trong nữ nhân!

Con ngươi Bạch Thần vẫn cứ không gợn sóng sợ hãi, chỉ hơi hơi vuốt cằm.

Kim Vân cũng không thèm để ý, nụ cười trên mặt diễm lệ như cũ, có chút kinh ngạc nhìn lướt qua Hoa Tiểu Mạc.

Hoa Tiểu Mạc lập tức nở nụ cười hở tám cái răng: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp, nhất định là tiên nữ từ trên trời hạ phàm.” Nội tâm trực tiếp nổi da gà, mại manh* e thẹn a thiếu niên! [mại manh = manh = cute]

Kim Vân mị nhãn loan loan: “Tiểu đệ đệ miệng thật ngọt, ngươi cũng lớn lên thực đáng yêu.”

Đại Hắc trong tay áo đột nhiên bay ra chuyển hai vòng quanh Kim Vân sau đó lại nằm sấp trong vạt áo Hoa Tiểu Mạc không nhúc nhích.

Nhìn ra sắc mặt Kim Vân không đúng lắm, Hoa Tiểu Mạc lại bày ra tươi cười đơn thuần vô tội: “Y cho ta đó.”

“Vậy sao?” Nụ cười nơi khóe miệng Kim Vân cứng đờ, rồi sau đó rất nhanh khôi phục: “Đại sư huynh đối tiểu đệ đệ ngươi thật đúng là tốt.”

Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn nhìn mặt Bạch Thần, ừa, khuôn mặt này cùng cặp mắt này thật không thế nào khớp được.

“Tiểu đệ đệ vẫn chưa biết sao.” Kim Vân vươn tay vén một lọn tóc trước ngực ra sau, cười cười: “Trùng tử này chính là bảo bối của Long Uyên cốc.”

Hoa Tiểu Mạc vẻ mặt hồ nghi, lại dời tầm mắt về phía Bạch Thần, tự nhiên cũng liền bỏ lỡ đáy mắt Kim Vân chợt lóe qua chút ghen tỵ.

“Đại sư huynh, muội không có theo dõi huynh.” Kim Vân cười nói: “Thiên Đô sắp tổ chức đại hội võ lâm ba năm một lần, cha hy vọng muội đi xem chút chuyện đời.”

Bạch Thần hí mắt nhìn thẳng Kim Vân: “Nhật kỳ* tháng ba sang năm, hiện giờ tháng mười.” [nhật kỳ: ý chỉ ngày tổ chức đại hội võ lâm]

“Mấy tháng còn lại muội định du ngoạn một phen.” Kim Vân nháy mắt mấy cái, không chút hoang mang giải thích.

Hoa Tiểu Mạc bị không để ý tới đã bắt đầu lấy mũi hài đào lỗ, hai nam một nữ cùng cưỡi một con ngựa, trước không nói ngựa có ăn tiêu hay không, hắn khẳng định ăn không tiêu.

“Muội tự mình đi Thiên Đô.” Bạch Thần phun ra thanh âm rét lạnh, ngay sau đó liền ôm Hoa Tiểu Mạc bay lên ngựa.

Hoa Tiểu Mạc hai tay khoát lên trên vai Bạch Thần chống người vọng nhìn Kim Vân đứng ở tại chỗ, hắn thậm chí có thể thấy mây đen trên đỉnh đầu Kim Vân, ở trong lòng lặng lẽ vì mình đốt một ngọn nến, bị nữ nhân mang thù, việc này không lớn cũng chả nhỏ.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa hắn mới thu hồi tầm mắt.

Đây là lần thứ hai khoảng cách gần như vậy, một tên là mặt than, một kẻ là nhị hóa, theo vó ngựa đạp lên những hòn đá chòng chành, hai người càng kề sát vài phần, Hoa Tiểu Mạc cảm nhận hô hấp phun trên mặt hắn đều rất lạnh, bất quá tuyệt không ghê tởm.

Nói đến Hoa Tiểu Mạc cũng đủ bi đát, cứ như vừa ra sinh ra đã định trước là một kẻ đồng tính, khi còn bé chán ghét tiểu cô nương, lớn lên chán ghét nữ nhân, sống đến hai mươi mốt tuổi, hắn vẫn là một tên xử chưa khai bao, đã từng ghé qua ngưu lang **** vài lần, kết quả vừa tiếp xúc hắn liền thấy ghê tởm, như là mâu thuẫn từ trong xương tuỷ. [ngưu lang ***: tiểu quan quán thời hiện đại dưới dạng hộp đêm]

Lần này như thế nào một chút cũng không phản cảm, ngược lại thực chờ mong, là phúc lợi sau khi xuyên việt?

Nhưng vào lúc này, Bạch Thần vẫn luôn nhìn phương xa mặc cho một đạo tầm nhìn quan sát y cúi đầu, chậm rãi tới gần.

Hoa Tiểu Mạc trợn to hai mắt, đây là muốn hôn sao? Hôn sao?

Hắn rụt rè hai giây quăng tiết tháo đi liền nhắm mắt lại chu môi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.