Hoa Tiểu Mạc nhìn cái người đi giữa Nam Phong và Tần Nghị, chỉ cao đến đùi Tần Nghị, đột nhiên giật giật khóe mắt, hắn phát hiện tộc trưởng tướng mạo bình thường bỉ ổi còn thua xa.
Len lén liếc Đại tế ti trong truyền thuyết mấy cái, Hoa Tiểu Mạc dọn ra một vị trí cho đối phương, thầm nghĩ, kỳ thực hắn thật sự không có thói trông mặt mà bắt hình dong đâu.
Nam tử vóc người thấp nhỏ cầm trong tay một cái hộp hẹp dài, chậm rãi đi tới, bước đi trầm ổn, trang phục cổ quái làm tôn lên chút khí tức thần bí, sau đó, dưới trạng thái Hoa Tiểu Mạc nín thở, tinh thần tập trung cao độ, hắn chỉ thấy tên nam tử kia mạnh mẽ nhảy lên trên giường.
Hoa Tiểu Mạc ngẩn tò te, há to mồm, nghiêng đầu nhìn Nam Phong, không ngừng chớp mắt, tế tự thật uy vũ…
Nam Phong hoàn toàn hiểu lầm ánh mắt của Hoa Tiểu Mạc, y hơi ngẩng đầu, ưỡn ngực, mặt mày kiêu ngạo.
Hiểu ra ý tứ của y, Hoa Tiểu Mạc nhịn không được trợn trắng mắt, khi nhìn thấy vật được tên nam tử kia lấy ra từ trong hộp, đôi mắt mở to.
Một vật là chuông nhỏ trên người Nam Phong, một vật khác có hình nhánh dài, tự ngọc phi ngọc*, long lanh trong suốt, có ánh sáng xẹt qua. [tự ngọc phi ngọc: ngọc mà cũng không phải ngọc]
Hai vật chạm vào nhau, một tiếng ngâm khẽ, phảng phất như từ phương xa mà tới, thân mình Hoa Tiểu Mạc chấn động, hắn nghe tên nam tử kia mở miệng, âm thanh the thé cổ quái thao thao bất tuyệt phát ra từ trong miệng, Tiểu Mao khóc đến mặt mày đầy nước mũi dần dần yên tĩnh xuống, bàn tay nhỏ quơ quơ, trong đôi mắt đen láy phản chiếu chiếc chuông đang lay động kia, một màn này phi thường quái dị, như là có cái gì đó đang dẫn dắt.
Hoa Tiểu Mạc đột nhiên nhớ tới gì đó, thầm nghĩ không ổn, nhưng hắn vừa mới bước ra một bước, đáy mắt tên nam tử kia xẹt qua quang mang kỳ dị, bàn tay cốt xương thô to vói vào trong chăn của Tiểu Mao, một khắc sau bỗng nhiên đứng dậy, đôi môi không ngừng run rẩy.
Trông thấy một cái chuông khác, Nam Phong cũng sững sờ, vội vàng nhìn qua Hoa Tiểu Mạc, không nén được kích động cùng không dám tin.
“Ta nhặt đó.” Hoa Tiểu Mạc gãi gãi đầu, bình tĩnh chỉ chỉ về phía cửa, “Dưới cây đại thụ ở bên ngoài kia kìa, có lẽ là đất xốp, thời gian lâu dài, nên trồi lên trên mặt đất.” Rất thong thả giả mù.
Nam Phong hoài nghi liếc nhìn, nhưng y rất nhanh đã bị kích động thay thế, thánh vật trở về, là minh chứng tốt nhất.
Tên nam tử kia cúi người hôn một cái lên trán Tiểu Mao, trong miệng thì thào, “Đây là thiên ý.”
Hoa Tiểu Mạc bị loại không khí kích động nhân tâm này cảm hóa, cả người tràn đầy năng lượng, hắn nhìn mấy người Bạch Thần, phát hiện bọn y đều không tập trung, không khỏi bĩu bĩu môi.
.
Mười sáu tháng sáu năm Thiên Khải, giờ Tuất.
Nơi cực bắc có quang mang nhiều màu sắc yêu dị từ một nơi khác trên trời chiếu xuống, trong nháy mắt khuếch tán ra cả bầu trời, tất cả mọi người đều ngưỡng cổ hoan hô, ca ngợi sự thần kỳ của tự nhiên.
Đỉnh Bạch Hoạch sơn, có một mặt hồ, ánh sáng nhiều màu chiếu rọi trên mặt, chiết xạ ra màu sắc như lưu ly.
Thiếu niên đứng bên bờ hồ, gió thổi tung mái tóc kim sắc dài đến eo của hắn, đá vụn trong tay thảy lên mặt băng, “Ban ngày nắng to như vậy, sao băng lại không tan nhỉ…”
Trong gió có tiếng vang thanh thúy, tựa như băng vỡ nước tràn, sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, đất dưới chân đang dịch chuyển.
Có gì đó đang đến gần.
Cảm thấy phía sau có một cổ khí lạnh trồi lên từ sống lưng, Hoa Tiểu Mạc hít hít mũi, dựa vào trong lòng Lạc Cửu Tiêu, “Lạnh quá.”
“Xuống núi thôi.” Lạc Cửu Tiêu ôm Hoa Tiểu Mạc vào trong lòng, bọc cả người hắn bằng áo choàng, chỉ lộ ra một cái đầu màu vàng.
“A Thất, Bạch Thần, Tần Nghị, Nam Phong, Hứa Mậu, đi về thôi.” Hoa Tiểu Mạc giọng điệu rầu rĩ hô lên.
Mấy người từ những phương hướng khác nhau đi đến, tất cả đều trở về tay không, đỉnh núi lớn như vậy, dưới ánh trăng, chỉ có tuyết trắng xóa phát ra ánh sáng màu bạc, những chỗ tìm kiếm, vẫn không phát hiện được Kim dục hoa.
“Có khi nào Kim dục hoa căn bản không phải màu vàng hay không ha?” Nam Phong phủi sạch tuyết trên vạt áo, thở dài một tiếng.
Giữa chân mày Tần Nghị có một đạo nếp nhăn rất sâu, kiên nhẫn không còn sót lại bao nhiêu, lạnh lùng nói, “Ở đây một đóa hoa cũng không có.”
Cả người phát tán ra khí thế rất có xu hướng muốn tại chỗ ném Nam Phong xuống núi.
Nam Phong thối lui một bước, đứng bên cạnh Lạc Cửu Tiêu, bởi vì y biết giữa mấy người này, cũng chỉ có nam nhân này có thể tương đương lực lượng với Tần Nghị.
“Chắc là tính sai rồi, ngày mai xem thử ở mấy ngọn núi xung quanh xem.” Giọng nói ôn hòa của Lan Thất phá vỡ cục diện bế tắc, y mở lòng bàn tay ra, một nhành cây dài mảnh màu trắng lẳng lặng nằm trong đó, “Các ngươi có biết vật này?”
Mấy người nghe vậy nhìn qua, Hoa Tiểu Mạc cũng thò đầu ra nhìn, hắn chớp chớp mắt, đưa tay cầm cây đó vào trong tay, buột miệng, “Toàn thân trắng ngà, gặp ngân nguyệt*, có thể biến hóa thành vàng, chính là Kim dục hoa.” [ngân nguyệt: trăng bạc]
Dứt lời, chính bản thân hắn cũng kinh sợ, sắc mặt rất khó coi.
Mấy người Lạc Cửu Tiêu thần tình khó phân biệt không nói nên lời.
Sau yên tĩnh đáng sợ, Lan Thất nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Mạc, từ đâu ngươi biết được?”
“Ta thuận miệng nói.” Ánh mắt Hoa Tiểu Mạc tránh né nhìn xuống mặt đất, đột nhiên la to một tiếng, giọng nói phát run, “Mau… mau nhìn…”
Mặt đất dưới chân xuất hiện khe nứt thật nhỏ, như là một ngòi bút vẽ nên, trong khoảnh khắc phủ đầy cả đỉnh núi.
Ánh trăng trên đỉnh đầu dần dần bừng sáng, bầu trời như hạ thấp xuống, giống như muốn chạm vào mặt đất.
Bạch Thần phản ứng trước tiên, tiếp đến chính là Lạc Cửu Tiêu cùng Tần Nghị, tất cả đều thi triển khinh công bay xuống núi, một lát sau vững vàng đáp tại chân núi, song không đợi bọn họ nghỉ xả hơi, bầy thú trong rừng kinh hoảng bôn chạy tứ tán, tựa như tận thế đến rồi.
Tộc trưởng dẫn các nam tử cường tráng ai nấy đều cầm đuốc, lo lắng như ruồi mất đầu, những tộc nhân khác đều nằm trên đất, thân thể run rẩy.
Trong cơn hỗn loạn, Hoa Tiểu Mạc hồn nhiên không biết nhành cây trong tay đã bị hắn bóp nát, dịch thể màu trắng chảy dọc theo kẽ tay, dính ướt cả bàn tay, trong lúc hắn không hay biết, lại dung hòa vào trong, giống như hết thảy đều là ảo giác.
Trời sắp sập rồi, câu bông đùa đã nói nửa đời người nay thành sự thật, Hoa Tiểu Mạc ngược lại rất bình tĩnh, ôm chặt Tiểu Mao bên bờ đại nạn như vậy mà lại không khóc không nháo, an tĩnh như một chú búp bê vải, được mấy người Bạch Thần che chở, chóp mũi hắn có chút cay cay, cười cười với bọn y.
Nói đùa một câu, tiếc quá không thể đi Vân Vụ sơn rồi.
Lạc Cửu Tiêu vươn tay sắp xếp lại mái tóc lăng loạn của thiếu niên, cúi người hôn lấy cánh môi hắn, nụ hôn dứt khoát, mang theo vỗ về cùng nhu tình.
Sau đó là Lan Thất, Bạch Thần, Tần Nghị, bọn y đều thể hiện ra tâm ý của mình.
Trước tai họa diệt thế, tất thảy mong ước đều đã bên người, không còn gì khác cần suy nghĩ.
Một tia sáng cuối cùng trên bầu trời bị phóng đại vô hạn trong đồng tử Hoa Tiểu Mạc, sau khi hắn sa vào hắc ám, nghênh đón không phải là thống khổ, chỉ có thanh âm quen thuộc, thường hay quấy rầy trong giấc mộng của hắn, nói những câu nói mà hắn nghe không hiểu, sau đó hắn cảm thấy có cơn đau như khoan tim phá tung đầu óc, vô số tia sáng tán lạc, hết thảy ký ức nát vụn xa lạ, lại rất quen thuộc cuồn cuộn cuốn tới, từng tia khí lưu xa lạ xông lên từ chỗ sâu trong linh hồn, giống như khu vực khiếm khuyết nào đó đã được trọn vẹn.
“Vương, nếu như không quyết định nữa, tam giới tất sẽ sinh linh đồ thán.” Âm thanh không chậm không hoãn nói ra.
Đi con mẹ nó, tam giới? Có quan hệ gì với lão tử? Từng cảnh tượng hiện lên trước mắt, núi sụp đất lỡ, sông cuộn không ngừng, phòng ốc sụp đổ, tiếng la hét kinh hoảng của con người, tiếng trẻ con khóc, trong nháy mắt liền thành thây phơi khắp chốn.
Lúc lâu sau hắn nghe thấy thanh âm của chính mình, có chút lạnh lùng trang nghiêm xa lạ: “Ta dùng nguyên thần của ta tuyên thệ, đổi lấy an bình tam giới, khải*.” [khải: bắt đầu, lời mở đầu khi làm phép]
Dứt lời, trong đầu từng gương mặt quen thuộc như tro tàn bị gió thổi, cũng không tìm thấy nửa điểm dấu vết nào nữa.
Hoa Tiểu Mạc mở to mắt.
Thiên sơn xanh biếc, quỳnh lâu ngọc vũ, ngàn vạn tiếng kêu gọi, là con dân Thần giới.
Nhân giới, trở lại khởi điểm, vạn vật hồi sinh.
Làm lại hết thảy, không có sự tham dự của hắn, Bạch Thần, Lạc Cửu Tiêu, Lan Thất, Tần Nghị… Rất nhiều người đều sẽ có một cuộc đời không giống trước đây nữa.
Kết thúc, mới là khởi đầu mới.
Hết chính văn.
Tác giả:
Thiên văn này cuối cùng phát triển theo hướng thần linh [chắc vậy]
Ờm, xấu hổ quá, trước đây khi bắt đầu cái thiên văn này nghĩ hay lắm, tui viết cổ văn cơ bản não tàn, phi thường cảm tạ các thân ái đã theo tui đi đến cuối cùng [ê]
Các thým thấy trong chuyên mục của tui là biết, trước đây tui toàn viết chủ công
Đây là lần đầu tiên viết thụ NP, rất nhiều bug (lỗi), tự tui xem còn không dám nhìn thẳng, chỉ một chữ thảm [ô ô]
Ở đây quỳ mọp ~ khóc ròng ~ vẫy khăn tay
~Cảm ơn ai đã kiên trì đến hôm nay, ai giữa đường không xem nổi quả quyết vứt bỏ, cảm ơn ai đã theo tui đến đây, cũng cảm ơn ai xem xong chương 1 thì không xem nữa
~Cám ơn các thân ái đã cho tui thô bạo ~ áy náy quá ~ oa…… [khóc một hồi]
Anh anh anh, năm nay là năm đầu tiên, rất rét, bởi vì cũng sắp hết năm rồi ~ blà bla bla blà
~~Khụ khụ
~ ngao ngao ngao ngao ~!!~ Sau này tui sẽ tiếp tục tiến bước trên con đường chủ thụ ~(ˉ(∞)ˉ)
Hố mới sửa rồi, hiện đại chủ thụ NP, mặt ngoài nghiêm cẩn cấm dục, nội tâm xxxxxx giáo sư thụ, khụ khụ ~ vẫn như cũ vô tiết tháo [~(≧▽≦)/~]
Vẫn là chờ hai năm sau yêm đặt chân lên trường thiên Tây huyễn nha, tới cái một trăm vạn luôn!
Khom người ~! Cám ơn mọi ngưởi
!!!
== Nói nhiều như vậy kỳ thực chính là muốn nói:
Đây không phải là kết thúc, đây không phải là kết thúc, đây chỉ là một bắt đầu khác, đây chỉ là một bắt đầu khác!
Tình tiết phía sau sẽ trình bày trong phiên ngoại! Kết cục đại đoàn viên!