Mười lăm tháng tám, hội rằm trung thu.
Phố đông Biện Châu thành, các lão bách tính ngưỡng dài cổ muốn nhìn đội ngũ đón dâu một cái, bọn họ muốn biết Tần diêm vương nghênh cưới khuê nữ nhà ai.
Thanh niên thân mặc lễ phục đen tuyền cưỡi ngựa, đường nét mặt mày lãnh ngạnh, ánh mắt sắc bén như đao, khắp người không một tia vui mừng nên có.
Phóng súng, phóng pháo, đèn ***g đỏ thắm mở đường, ven đường kèn trống vang dội không ngừng, một đường đến Nghị Vương phủ.
Trong phủ giăng lụa chữ song hỉ, giăng đèn kết hoa, ở cửa trải thảm đỏ, kéo dài thẳng đến đại đường.
Hết thảy vui mừng, trên mặt nhóm hạ nhân đều mang tươi cười vui vẻ.
Hoa Tiểu Mạc ngồi trên mái nhà, dùng pháp thuật làm mình dung nhập vào hư không, hắn cứ như vậy nhìn Tần Nghị cùng Lăng Lan bái đường.
Chóp mũi có chút cay cay, thật con mẹ nó đau trứng, bị tiểu hài tử xấu xa nói trúng rồi, có hơi muốn khóc, loại cảm giác bị vứt bỏ này là chuyện gì xảy ra đây…
Kiếp này còn có một đoạn đường rất dài, hắn phải trơ mắt nhìn bốn người bọn y sinh lão bệnh tử, đối với hắn mà nói, là một chuyện quá khó khăn.
Hoa Tiểu Mạc ngửa đầu nhìn trời, mấy ngày nữa đi xem mấy người Bạch Thần một chút, sau đó vẫn là trở về Thần giới tự phong ấn mình lại cho rồi.
Đến ngày tỉnh lại, hy vọng hết thảy đều có thể được như nguyện.
Hôn lễ của Tần Nghị, Thái tử và Tần Bình đều đến tham gia, còn chuẩn bị một phần đại lễ, ngay cả Tần Uyển cũng đến, lúc này nàng ta mới có mười tuổi đầu, cung trang hồng nhạt rườm rà, đầu cài trâm phượng, ung dung hoa quý.
Trong tân phòng, hỉ nương theo nha hoàn phục vụ lui ra.
Chữ song hỉ đỏ thẫm, đuốc hoa, chăn đỏ, trải giường trắng, Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, đặt mông ngồi bên người Lăng Lan, ngón tay bắn một cái, bắn ra một luồng quang mang kim sắc, tấm lụa đỏ thắm trên đầu Lăng Lan bỗng nhiên bay lên một góc, tựa như một trận gió phất qua.
Phượng nhãn mị hoặc, gò má đánh chút phấn phong tình vạn chủng.
Hoa Tiểu Mạc nhịn không được khen ngợi, kiếp trước không gặp được thê tử của Tần Nghị, không ngờ lại xuất chúng thế này.
Đáng tiếc, Tần Nghị cưới về một nương tử xinh đẹp, thả trong Vương phủ mà nuôi, không quan tâm không hỏi han.
Cửa chi nha một tiếng đẩy ra, Tần Nghị sãi bước tiến vào, thuận tay đóng lại, cũng không đi qua cầm xứng can* giúp nữ tử bên giường vén khăn voan, mà là ngồi trên ghế, châm một chén rượu ngửa đầu một hơi cạn sạch. [xứng can: cái cây để vén khăn đỏ của tân nương]
Trong tân phòng không tồn tại chút không khí vốn nên ấm áp mỹ hảo, ngược lại có chút ngột ngạt.
Hoa Tiểu Mạc ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Tần Nghị, nhìn chằm chằm giọt rượu bên khóe môi Tần Nghị chảy xuống hàm dưới đường nét kiên ngạnh, dọc theo cần cổ nhỏ xuống địa phương hắn không nhìn thấy.
Nhưng mà, ngay lúc này, đôi mắt vẫn luôn buông rũ của Tần Nghị đang uống rượu một mình lại ngước lên, trong ánh nến, một đôi mắt thâm thúy lóe lên quang mang ý vị thâm trường, làm như có thể thấy rõ hết thảy.
Hoa Tiểu Mạc chìa đầu lại rất gần tâm lý bỗng giật nảy, sợ hãi vội vã thối lui, lẽ nào Tần Nghị nhìn thấy mình? Ảo giác.
Mãi đến khuya lắc, Tần Nghị cũng không có liếc nhìn Lăng Lan một cái, chỉ là lúc rời khỏi có phân phó nha hoàn hầu hạ nàng ta nghỉ ngơi sớm chút.
Một đường cùng Tần Nghị đi đến gian phòng ở Tây Uyển, ngắm y múa kiếm trong sân, gió cuốn lấy lá rơi tung bay, trong kiếm khí mạnh mẽ phá không tựa hồ có một luồng ý tứ tịch liêu.
Hoa Tiểu Mạc nhìn đến có chút ngây dại.
Sau khi Tần Nghị về đến phòng nghỉ ngơi, đầu Hoa Tiểu Mạc nóng lên, cũng có lẽ là do nhung nhớ quấy phá, hắn hôn một cái lên môi Tần Nghị, đầu lưỡi khe khẽ vẽ lấy môi y.
Khoảng cách gần như thế, hô hấp như hòa vào nhau, lại cách nhau một màn sáng, không nhìn thấy nhau.
Mấy ngày sau, Hoa giới.
Mẫu đơn là vương của loài hoa, mà cung điện của bốn vị quân chủ lại nằm tách biệt về bốn phía của núi mẫu đơn.
Đông tây nam bắc, xuân hạ thu đông, bốn tòa cung điện, trang trí và thời tiết tuyệt nhiên bất đồng, đây là pháp thuật mà Hoa Vương đảm nhiệm nhiều năm mới có thể nắm giữ, quy luật thay đổi trời đất.
Năm trăm năm trước sau trận chiến ấy, Hoa giới rơi vào suy bại kéo dài đến hơn ba trăm năm, mãi đến khi Thần giới tiếp quản, nơi đây mới mơ hồ có sinh khí.
Mà những tộc nhân Hoa giới vẫn như cũ chờ đợi mong mỏi ngày quân chủ của bọn họ trở về.
Hoa giới cùng nhân giới không khác biệt lắm, phòng ốc, cây cối, sông ngòi, núi non, chỉ có điều phóng mắt trông ra, các loại hoa đâu đâu cũng có.
Mỗi một đóa hoa đều có một loại mùi hương, có chủ nhân của mình, một ngày nào đó tu luyện đến cảnh giới kết hợp, liền có thể tiến hóa thành hình.
Hoa Tiểu Mạc đi trên đường phố, định tìm về chút hồi ức trước kia, trong không khí tràn đầy hương hoa êm dịu, hắn nhúc nhích mũi, xoay người đi tới một cửa hàng mua một túi phấn hương.
Trở về thả vào trong lò đốt lửa, khắp phòng đều là hương thơm của Hắc viêm hoa.
Tiểu Mao đã đi tìm Nam Phong, hiện giờ Nam Phong còn chưa có tới Biện Châu, còn đang ở Nam Cương tìm kiếm người hữu duyên.
Kiếp này, không có sự tồn tại của hắn, vận mệnh của Nam Phong e là phải bôn ba dài đến cả đời.
“Lê Dục, theo ta về nhà một chuyến có được không?” Trong tay Hoa Tiểu Mạc cầm một nhánh cây, chậm rãi nằm trong tay hắn đâm chồi, sinh trưởng, khai hoa, kết quả, trong nháy mắt lại lụi tàn đi.
Lê Dục dắt tay Hoa Tiểu Mạc, thân ảnh hai người biến mất ở góc đường, trong hư không có thanh âm của y, “Được, nhưng người phải nghe lời của ta.”
Địa cầu, năm 2013, thành phố C, dưới trời xanh mây trắng, phố lớn rộn ràng nhộn nhịp, đất bằng mọc lên nhà cao tầng, đường nhựa rộng rãi sạch sẽ xe tới xe đi, người đi bên đường hoặc kết bạn mà đi, hoặc tự bước một mình, vội vàng đi về một địa điểm nào đó.
Hít thở lấy không khí có hơi thở nóng vội ồn ào, phơi bày sự phồn hoa của thành phố này.
Khu Thiên Nam, cửa một tiểu khu nào đó, Hoa Tiểu Mạc nhìn nhà lầu sớm đã biến dạng, đáy lòng nói không nên lời cảm giác gì, kích động, buồn bã.
Hắn đột nhiên phát hiện bản thân ở thế giới này một thân một mình, đi hoặc ở, cũng chỉ một mình hắn, xuyên qua vô số trạm thời không rồi đứng tại nơi đây.
Không có người hắn muốn gặp, người hắn nhớ, giờ khắc này hắn mới phát hiện nhà của hắn không ở chốn này.
“Căn phòng hồi nãy có bây lớn, hai người chen chúc còn được, vậy mà đòi tiền mướn hơn ba ngàn, phắc, thiệt mọe nó muốn báo thù xã hội.” Từ cửa tiểu khu đi tới ba người trẻ tuổi, một người trong đó phẫn nộ ồn ào.
Hoa Tiểu Mạc liếm liếm môi, giá cả vật chất thời này quá lừa đảo rồi.
Vẫn là trở về cổ đại thôi.
“Không vào xem một chút?” Lê Dục ở bên cạnh tựa hồ có hứng thú lớn với mọi thứ của cái thế giới xa lạ này, chỉ là ánh mắt lẳng lặng đặt trên người kẻ bên cạnh.
“Thôi đi, phòng cũng bị phá bỏ xây lại rồi, không còn nhà nữa.” Hoa Tiểu Mạc thở dài một hơi, kéo Lê Dục dạo một vòng quanh thành phố C, cũng may nhà bán quán mì sợi Lan Châu nọ ngày trước thường hay đến vẫn còn.
Hai người ở cửa hàng tổng hợp nọ đổi một thân quần áo, mái tóc dài trực tiếp dùng thun da cột lại, phi thường bình tĩnh ngồi trong quán mì.
Thế là, mọi người ăn mì chung quanh đều tận mắt trông thấy người tóc dài đến eo, lớn lên so với minh tinh còn đẹp hơn, có người còn lấy điện thoại ra chụp hình, phi thường nhanh chóng post lên weibo, lượt xem tấm hình đó nhanh chóng tăng vọt.
Sau khi ăn một tô mì thịt bò lớn, Hoa Tiểu Mạc lấy khăn giấy chùi chùi miệng, khi nhìn thấy nhân viên phục vụ đến tính tiền, lúc này mới nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng, “Có tiền không?”
“Tiền?” Lê Dục hoang mang.
Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc co giật, “Bạc đó.”
Lê Dục theo thói quen sờ sờ thắt lưng, cũng may là phản ứng lại kịp, y không quen tay mà từ trong túi quần kỳ quái lấy ra một đĩnh bạc đưa tới.