Edit: Cẩm.
Giang Tự nói rất bình tĩnh, đôi mắt cũng lẳng lặng mà nhìn cô.
Chỉ bằng một câu, anh đã khiến Ôn Tư Ngộ như đóng đinh tại chỗ.
Trái tim nhẹ nhàng run rẩy.
Cô có hơi ngoài ý muốn, gọi anh một tiếng: “Thầy Giang? Sao anh lại ở đây?”
Giang Tự không trả lời mà chỉ dùng đôi mắt nặng nề nhìn cô: “Em không nói với tôi.”
Ôn Tư Ngộ ngửa đầu nhìn anh, hơi há miệng: “Anh đóng máy rồi ạ?”
“Ừm.”
“Sao em trở về lại không báo tôi?” Anh cố chấp lặp lại một lần, tựa hồ nhất định phải có đáp án mới được.
Ôn Tư Ngộ có chút không biết làm thế nào, không biết nên trả lời ra sao.
Đôi lông mi đen dài của người đàn ông hạ xuống, ánh đèn mờ hắt lại đây khiến cô mơ hồ nhìn thấy hai mắt anh có quầng thâm màu xamh nhạt.
“Em không nói với tôi...” Anh dùng ngữ điệu chậm rì rì nói: “Có phải là vì có người yêu rồi không?”
Ôn Tư Ngộ sửng sốt.
“Em có bạn trai rồi sao?” Anh hỏi.
“Em muốn ở bên cạnh người đó?”
“Em về trường cũng không báo với tôi... là bởi vì thích người đó?”
Anh liên tiếp đặt ra câu hỏi, còn lặp lại rất nhiều lần, câu nói còn có điểm lộn xộn.
Ôn Tư Ngộ rốt cuộc cảm thấy, hôm nay người đàn ông này thật kì lạ.
“Thầy Giang, anh có chỗ nào không thoải mái sao?” Cô lo lắng mà thử hỏi anh.
Người đàn ông nghe thấy cô nói vậy thì chậm chạp chớp mắt hai cái.
“Có.” Anh gật đầu, tay phải nâng lên đặt ở chỗ trái tim: “Chỗ này không thoải mái. Em có người yêu, tôi đây liền trở thành người thất tình.”
“Oanh” một tiếng, Ôn Tư Ngộ cảm giác cơ thể cô nổ tung luôn rồi.
Chân tay luống ca luống cuống mà nhìn anh: “.... Em... em không có.”
“Không có gì?” Anh đến gần hơn một bước.
Cô gái nhỏ nói không nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Anh lại tiến lên một bước, khom lưng cúi đầu, đem khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, cách một lớp khẩu trang cũng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Không có gì?” Anh cất giọng khàn khàn hỏi.
Quá trình xảy ra quá nhanh khiến đáy lòng Ôn Tư Ngộ phảng phất như có hàng vạn con ngựa chạy qua, kinh hoàng đến tột độ.
Giang Tự thấy thế đành thở dài, lùi về sau một bước nói câu: “Xin lỗi.”
Cảm giác áp bức qua đi, Ôn Tư Ngộ do dự một lúc rồi cũng nhón chân lên, phủ tay lên trán người đàn ông.
Nhiệt độ nóng rẫy cứ thế truyền thẳng vào lòng bàn tay cô, nóng đến doạ người.
Quả nhiên là đang sốt.
Trên trán người đàn ông lấm tấm mồ hồi, dưới đáy mắt cũng hiện lên vài tia máu.
Ôn Tư Ngộ lo lắng cau mày lại, dựa sát vào nhìn anh: “Thầy Giang, anh sốt rồi.”
Giang Tự “ừ” một tiếng: “Có hơi lạnh, mà cũng hơi nóng.”
Người đàn ông này khi sốt lại có điểm đáng yêu như vậy, Ôn Tư Ngộ vừa buồn cười vừa lo lắng nhìn anh.
“Thầy Giang, anh về nhà đã nghỉ ngơi, uống thuốc chưa?”
Giang Tự gật đầu.
Sau đó, anh tựa hồ như phản ứng lại, nhíu mày: “Em muốn để tôi về một mình sao?”
Anh nhìn cô, bình tĩnh mà lên án: “Em không quan tâm tôi.”
“Không có, không phải không quan tâm anh mà.” Ôn Tư Ngộ vội vàng phủ nhận.
“Tôi bị bệnh, em cũng mặc kệ à?” Anh lại cường điệu lên một lần.
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad Caseenhom. Vui lòng đọc tại đây để bảo vệ công sức của editor và nói không với các trang web lậu.
Giống như một đứa trẻ, vừa ấu trĩ lại vừa vô lại, Ôn Tư Ngộ không có cách nào khác nên chỉ đành nghe theo anh: “Vậy anh ở chỗ này chờ em, em đi lấy ví rồi đưa anh về nhà nhé.”
“Không cần, tôi có tiền rồi, em đi theo tôi đi.”
Ôn Tư Ngộ thở dài, nhẹ giọng: “Được, em đi theo anh.”
Em đi theo anh.
Một câu này của cô đã thành công khiến Giang Tự giật mình tại chỗ.
Ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng thiếu chút nữa lại dâng lên.
Người đàn ông cười.
Giây tiếp theo, anh trực tiếp nắm lấy tay cô, đi về phía cổng trường. Ra khỏi trường học, Ôn Tư Ngộ vẫy một chiếc xe taxi tới, Giang Tự chậm rì rì nói địa chỉ. Nhà anh ở một khu chung cư đắt đỏ nằm cách trường cô không xa, đi khoảng hai mươi phút là tới.
Khi xe đi đến dưới chung cư, Giang Tự rút ví da từ chiếc hoodie đen ra rồi ném cho Ôn Tư Ngộ.
Ôn Tư Ngộ đờ người trong chốc lát rồi mới mở ví ra trả tiền.
Nhà anh ở tầng 17, mỗi tầng ở đây chỉ có hai căn hộ, hơn nữa lại còn nằm ở hai phía riêng biệt khác nhau nên rất có tính riêng tư, chỉ là xung quanh hơi quạnh quẽ, mất đi tính cộng đồng.
Người đàn ông vừa bước vào nhà đã đá giày xuống, cởi khẩu trang rồi đi vào trong phòng ngủ, không có sức lực mà ngồi bệt trên giường, cái đầu giống như động vật nhỏ mà gục xuống.
Ôn Tư Ngộ đi qua ngồi xổm xuống, một lần nữa đặt tay lên trán anh.
So với lúc trước hình như lại càng nóng hơn.
Cô quỳ trước mặt anh, gương mặt trắng trẻo giờ đây đã tràn ngập nỗi lo lắng, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt trên trán anh, nóng tiếp xúc với lạnh tạo nên một cảm giác cực kì thoải mái.
Giang Tự nhướng mi, nặng nề nhìn cô.
Anh bỗng nhiên giơ tay lên, bắt lấy bàn tay lành lạnh của cô, di chuyển nó từ trên trán xuống phía dưới, sờ lên môi anh.
Bờ môi nóng rực chậm rãi hôn lên các đầu ngón tay lạnh lẽo của cô.
Tay anh cũng mang theo nhiệt độ nóng ẩm rất cao, bàn tay của Ôn Tư Ngộ cứ thế bị kẹp ở bên trong mà không biết phải làm thế nào.
Anh ngồi ở mép giường, cô ngồi quỳ trên mặt đất, đầu cô chỉ cao đến hông anh, đã thế cô còn ngồi giữa hai chân anh ngửa đầu lên nữa chứ. Tư thế hiện tại của hai người có chút không thích hợp.
Trái tim của Ôn Tư Ngộ cứ đập thình thịch không ngừng.
Cô cố cưỡng chế nhịp đậm của nó, lắp bắp hỏi anh: “... Thầy Giang, anh để thuốc hạ sốt với nhiệt kế ở đâu?”
“Ngăn tủ dưới tivi.” Giang Tự mở miệng, bờ môi lúc khép lúc mở cọ xát vào lòng bàn tay cô.
Ôn Tư Ngộ cảm thấy độ ấm trong tay mình đã dần bị anh lây bệnh sang rồi.
Cô nhanh chóng rút ra rồi chạy thẳng ra phòng khách lấy hộp thuốc, lại đi vào phòng bếp tìm ấm đun nước, sau đó mới đem hộp thuốc trở về phòng ngủ. Giang Tự bây giờ đã nằm xuống giường, dựa vào đầu giường nhắm hai mắt lại, thư giãn.
Ôn Tư Ngộ đi đến mép giường ngồi xuống, đem hộp thuốc đặt ở đầu giường, lấy nhiệt kế ra, cất giọng mềm mại: “Thầy Giang, em đo nhiệt độ cho anh nhé?”
Giang Tự mở mắt ra, ừ một tiếng, sau đó nâng hai cánh tay lên.
Ôn Tư Ngộ sửng sốt, hiểu hành động của anh có nghĩa là gì: “Thầy Giang, nhà em bình thường đều ngậm ở miệng.”
“Tôi toàn kẹp.” Cánh tay Giang Tự không có sức lực nâng lên, ánh mắt bình tĩnh.
Ôn Tư Ngộ bất đắc dĩ, bàn tay đang cầm nhiệt kế cũng hơi do dự: “Vậy anh tự kẹp?”
“Không cần.” Anh dứt khoát cự tuyệt: “Tôi giơ tay rồi, em kẹp cho tôi đi.”
“...”
Nội tâm của Ôn Tư Ngộ lúc này: @#¥%*
Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, cắn môi, tay trái cầm nhiệt kế len vào trong áo anh, đầu ngón tay lành lạnh không thể tránh khỏi việc đụng chạm vào cơ bụng và cơ ngực của người đàn ông, khiến tay cô đều phát run.
Cô đặt nhiệt kế vào đúng chỗ xong, người đàn ông ngoan ngoãn kẹp lấy, lại chớp chớp mắt, thấp giọng cười.
Tiếng cười nghe có chút nặng nề.
“Tai em đỏ rồi, xem ra em cũng bị ốm.”
Gương mặt Ôn Tư Ngộ trong nháy mắt chín hồng chín đỏ, để lại một câu “em đi lấy nước” rồi đứng dậy bay nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Một lát sau, cô mang theo một cốc nước thuỷ tinh đi vào. Giang Tự thấy cô đặt cốc nước trên tủ đầu giường thì tốt bụng nhắc nhở: “Tôi đo xong rồi.”
Nói xong còn dùng ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Gương mặt vừa mới đỡ của Ôn Tư Ngộ lại đỏ lên, cố nói: “Tự anh lấy ra đi!”
Giang Tự muốn cười, nghĩ một lúc rồi vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, rút nhiệt kế rồi đưa qua.
Ôn Tư Ngộ nhìn chằm chằm vào nhiệt độ đo được trên nhiệt kế, khi thấy nó lên tới con số 40 độ thì sắc mặt không khỏi trắng bệnh.
Thảo nào cư xử kì lạ như vậy.
Cô tỏ vẻ bất an nhìn amh: “Thầy Giang, anh có muốn đi bệnh viện không?”
“Không đi.” Anh nhàn nhàn đáp lại: “Uống thuốc, ngủ một giấc là đỡ rồi.”
Ôn Tư Ngộ lấy từ hộp thuốc ra mấy loại thuốc hạ sốt, đặt trong lòng bàn tay rồi bưng cốc nước qua, đưa đến tận miệng anh.
Giang Tự trầm mặc nhìn, rất muốn nói “em giúp tôi” nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ, tự mình uống thuốc.
Nước có hơi nóng, anh cau mày muốn nhổ ra nhưng động tác vừa làm được một nửa lại thấy cô gái nhỏ đang nghiêm túc nhìn mình.
Anh cố ý tỏ ra đáng thương: “Nóng.”
“Nóng mới đổ mồ hôi ra được, cốc này anh phải uống hết.” Ôn Tư Ngộ không hề dao động trước màn kịch của anh, ngữ khí nghiêm túc hơn thường ngày.
Giang Tự thấy không thể thương lượng được thì đem cốc nước đó uống sạch.
Trong khi đó, Ôn Tư Ngộ từ trong phòng tắm cầm chậu đi ra, bên trong có hai cái khăn lông.
Cô vắt khô một cái đặt trên trán anh. Người đàn ông vừa uống thuốc xong trông vừa gian nan lại vừa khổ sở, trên đầu còn đắp một cái khăn lông màu trắng yên tĩnh nhìn cô, dáng vẻ yếu ớt trông vô hại cực kì.
Cô gái nhỏ lại cúi xuống vắt một cái khăn lông khác, xắn tay áo lên lộ ra một vùng cánh tay trắng nõn, hàng mi dài rủ xuống, thoạt nhìn rất dày.
Cổ họng Giang Tự khi nói chuyện lại càng thêm khó chịu: “Tôi muốn cởi quần áo.”
Lời nói ra tự nhiên như chuyện đó rất bình thường vậy.
Ôn Tư Ngộ thiếu chút nữa thì sặc nước bọt, đôi mắt to tròn trừng qua chỗ anh.
“Quần áo rất dày.” Lông mi anh hơi chớp, bình tĩnh nói: “Mặc vậy rất khó chịu.”
Ôn Tư Ngộ hoài nghi, rốt cuộc có phải anh bị bệnh đến mức bây giờ cái gì cũng muốn huỷ bỏ rồi không?”
“Không được.”
“Tại sao lại không được?”
“Bởi vì em vẫn còn ở đây.”
“Tại sao em ở đây thì không thể cởi?”
“Bởi vì em là con gái.”
Giang Tự cảm thấy hành vi bây giờ của mình vừa ấu trĩ vừa buồn cười.
Nhưng anh cũng không muốn dừng lại.
Hôm nay bộ phim <Đừng quay đầu lại> đóng máy, anh lấy lí do bị ốm nên mới có thể từ chối buổi tiệc liên hoan tối nay.
Trước đó một ngày, có một cảnh quay trong mưa mà Giang Tự phải quay cả đêm, hứng mưa không biết mấy tiếng, NG mất bảy lần.
Nguyên nhân tất cả là tại bài đăng trên Weibo chiều hôm đó anh đọc được kia.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu cô gái, tất cả tình cảm trong mắt đều là cưng chiều.
Một khung cảnh vừa ngây ngô lại vừa hoà hợp, hai người trông rất xứng đôi.
Tâm trạng của Giang Tự hoàn toàn rối bời.
Một người đàn ông ba mươi tuổi lần đầu tiên biết hoảng sợ, ý nghĩa đầu tiên là muốn đi tìm cô.
Muốn gặp cô.
Muốn hỏi cô rằng tại sao lại thành ra thế này?
Muốn biết có thật là cô đã có người mình thích rồi không?
Muốn nghe thấy chính miệng cô nói, liệu cô có thật sự cần anh không.
Trong cần phòng tối yên tĩnh, Giang Tự đột nhiên trầm mặc một lúc lâu, chớp mi, sau đó một lần hỏi lại vấn đề trước đó đã hỏi: “Em có người yêu... là nam thần trường học trên Weibo kia sao? Em thích người đó?”
Ôn Tư Ngộ kêu lên một tiếng, vội vàng phủ nhận: “Không có, em không thích anh ấy.”
“Em không thích người đó...” Anh chậm rãi lặp lại, dừng một lúc rồi lại hỏi: “Vậy em thích tôi không?”
Ôn Tư Ngộ ngơ ngẩn, nói không nên lời.
“Thích không?”
Không gian thật an tĩnh, hơi thở của người đàn ông có chút nặng nề, âm thanh hơi run run, đôi mắt âm u nhìn cô.
Đợi một lúc không thấy câu trả lời, anh cười.
“Em thích tôi.” Anh liếm bờ môi nứt nẻ của mình.
“Nếu em thích tôi, tôi cũng thích em thì tại sao tôi lại không thể cởi quần áo?”
Cô nghe thấy anh nói vậy.
“Tôi không chỉ muốn cởi quần áo, tôi còn muốn làm em.”