Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 6: Chương 6: Nam thần toả ánh hào quang




Edit: Cẩm.

Ôn Tư Ngộ thấy Giang Tự cứ nhìn chằm chằm mình thì không khỏi sửng sốt, hơi đứng thẳng người, sau đó liền thấy anh tỏ vẻ kinh ngạc.

Giống như đều là ngoài ý muốn vậy.

Não bộ cô bắt đầu suy nghĩ đủ thứ trên trời dưới biển, liệu có phải anh thấy mình cố tình lôi kéo làm quen với anh không?

Qua mười mấy giây sau, anh lại trở về tư thế ngồi lúc trước, lười biếng cười cười với cô, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác của mình cô thôi vậy.

Ôn Tư Ngộ: “...”

Lại cười với cô rồi.

Hí hí hí.

Ôn Tư Ngộ vốn cho rằng Giang Tự sẽ làm cô mất tập trung. Nhưng không, công việc ở phim trường chẳng khác nào lâm trận đánh nhau, nhất là trợ lý của đạo diễn, việc gì cũng phải xông xáo vào làm hết.

Thời gian làm việc buổi chiều của cô không ít hơn thời gian làm việc buổi sáng là mấy, vẫn phải duy trì tốc độ làm việc với tần suất cao, căn bản cô không có thời gian chú ý Giang Tự đang làm gì. Thỉnh thoảng ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua chỗ anh vài lần đều thấy anh đang ngẩn người.

Mãi đến lúc trời chạng vạng tối, ráng chiều nổi lên trên bầu trời thì công việc mới kết thúc.

Đi cùng xe với đoàn phim trở về khách sạn, Ôn Tư Ngộ vừa về phòng đã nằm liệt trên giường, không thể cử động.

Cảm giác tay chân như không còn của chính mình nữa.

Ngày hôm sau cũng như thế, may mà hôm sau chỉ có cảnh diễn buổi sáng, quay đến chiều là kết thúc. Các nhân viên công tác la hét om sòm nói muốn ra ngoài đi chơi, đã làm việc với nhau hai ngày rồi nên họ rất thân thiết mà mời Ôn Tư Ngộ đi cùng, bởi các cô cũng chẳng hơn kém nhau mấy tuổi.

Bình thường ngày nghỉ cô chỉ ru rú trong nhà chơi game với cả livestream, nhưng cô cũng biết phụ nữ khi đi dạo phố nguy hiểm cỡ nào, hơn nữa cô cảm thấy hai ngày này lượng vận động của mình so với thời gian nghỉ hè trước đã tăng lên quá nhiều rồi, vì thế cô cũng không tính vận động thêm nữa.

Cô uyển chuyển từ chối lời mời của các cô gái, quyết đoán lựa chọn ở khách sạn nằm ngủ.

Xem lại toàn bộ lịch trình, thu dọn đồ đạc, sắp xếp bàn ghế rồi Ôn Tư Ngộ mới chuẩn bị rời đi.

Kết quả vừa mới ngẩng đầu, cô liền người đàn ông đứng trước mặt cô khoanh tay.

Cổ áo cẫn còn đeo lỏng lẻo cái cà cạt mà hôm qua cô không chọn, cảnh phục vắt trên cánh tay, lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống.

“...”

Ôn Tư Ngộ: “Thầy Cố?”

“Ừm.” Cố Hằng An không mặn không nhạt “ừm” một tiếng, chống cánh tay dài xuống, ngón tay để trên bàn gõ gõ: “Vừa rồi tôi để quên kịch bản ở đây.”

Ôn Tư Ngộ cúi đầu nhìn thoáng qua chồng giấy cô vừa mới sắp xếp gọn gàng, nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh thầy Cố, tôi không biết anh để quên kịch bản ở đây, để tôi tìm giúp anh cho.”

Sau đó cô bê một chồng giấy đến trước mặt: “Thầy Cố có viết tên mình lên kịch bản không?”

“Không viết.”

Ôn Tự Ngộ cười cười: “Vậy cũng không sao, kịch bản dày thế, tôi tìm chút là được.”

Cố Hằng An im lặng gõ gõ mặt bàn.

Cô nghiêm túc tỉ mỉ tìm từng tờ từng tờ một, một chồng giấy dày như thế chẳng mấy chốc đã tìm xong, mấy tờ cuối cùng là giấy ghi chú lịch trình, kịch bản vẫn chẳng thấy đâu.

Ôn Tư Ngộ ngảng đầu nhìn vào đôi mắt lãnh đạm của người nọ: “Thầy Cố, tôi không tìm thấy kịch bản của anh đâu cả, có phải anh để quên chỗ khác rồi không?”

Người đàn ông chậm rãi đáp: “Tôi không để ở chỗ khác, tôi để ở chỗ này.”

“... Anh thử nghĩ kĩ lại xem?”

Đuôi lông mày Cố Hằng An không nhịn được nhướng lên: “Cô nghĩ tôi ngu à? Tôi để kịch bản ở đâu chẳng lẽ tôi lại không biết?”

Lúc này người trong đoàn phim đã rời đi gần hết, giọng anh ta hơi lớn nên ở trong không gian yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng.

Ôn Tư Ngộ bắt đầu cảm thấy, vị Cố học trưởng này tìm kịch bản chỉ là phụ, mục đích chính là tới đây ăn vạ.

Cô nhíu mày, lấy kịch bản của mình rồi đưa cho anh: “Bây giờ còn chưa tìm thấy, hay là thầy Cố dùng tạm của tôi trước đi?”

Cố Hằng An theo bản năng muốn nói: “Không, tôi chỉ muốn kịch bản của tôi thôi.”

Cố Hằng An trước kia một thân một mình lập nghiệp nhưng thật ra chính là phú nhị đại, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi trác táng chẳng làm nên trò trống gì, loại này thường bị người ta gọi là phú nhị đại 250*.

(*250 = đồ ngốc.)

Nhưng vào lúc bố mẹ anh ta đã tuyệt vọng vào đứa con trai này rồi thì tên gia hoả này không biết bị ai bơm máu gà, đột nhiên quyết chí tự lập tự cường.

Bài bạc không đánh, không uống rượu bia cũng không gái gú nữa.

Anh ta toàn tâm toàn ý chú tâm vào việc học, dốc lòng muốn gia nhập đội ngũ siêu sao giới giải trí, hơn nữa còn tuyên bố không cần bố mẹ trợ giúp cái gì, cự tuyệt tất cả quan hệ đi bằng cửa sau, thề thốt lấy nhan sắc của mình đi chinh phục thế giới.

Đã thế anh ta đối với các loại quan hệ cùng thủ đoạn bẩn thỉu sâu trong giới giải trí đều không che giấu nổi sự khinh thường.

Nhưng mà cô gái Ôn Tư Ngộ này...

Cô Hằng An kịp thời phản ứng, cảm thấy vô cùng buồn bực.

Cô gái này không dựa dẫm, không nịnh nọt trèo cao, cũng không tham vọng bất cứ thứ gì, chỉ an phận làm trợ lý thực tập, trong suốt hai ngày nay bận bụi như chó, có làm điều gì khiến anh ta phải khinh thường đâu?

Nhưng mà không biết vì điều gì, cứ thấy cô là anh ta cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Đặc biệt là lúc thấy người khác làm gì cô làm theo, đã thế thái độ còn rất vui vẻ hoà đồng, anh ta càng muốn khó chịu hơn nữa.

Anh ta liền muốn ăn vạ.

Muốn cô bị anh ta chọc tức đến không còn gì để nói, muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn vội vội vàng vàng xin lỗi của cô...

Anh ta điên rồi...

Cố Hằng An trừng mắt nhìn cô từ nãy giờ vẫn không nói chuyện.

Với độ dày của kịch bản, cô cầm lên lâu như vậy cũng mỏi.

Thật lâu sau, người đàn ông giống như mới trút giận xong, đưa tay cầm lấy kịch bản của cô.

“Cô tên gì?”

“... Ôn Tư Ngộ.”

“Ừ.” Anh ta thất thần nhìn tập giấy trong tay, lại hỏi: “Cô với Lý đạo diễn có quan hệ gì?”

“... Ông ấy là bạn của bố tôi.”

“À.”

Cố Hằng An gãi gãi thái dương, kêu một tiếng sau đó ném kịch bản ở lại, bỏ của chạy lấy người.

Nhìn bóng dáng chạy ngược sáng của anh ta, chỉ mơ hồ thấy anh ta giơ tay lên: “Cảm ơn.” Giọng nói không giống như tính cách bình thường chút nào.

Ôn Tư Ngộ: “...”

Anh ta vậy mà biết nói cảm ơn, đúng là mới mẻ.

Cô âm thâm lắc đầu, cầm lấy túi xách rời đi. Bây giờ xe của đoàn phim khẳng định đã đi rồi, chỉ có thể bắt taxi quay về khách sạn.

Cô đứng ở ven đường nhìn dòng xe cộ qua lại, cảm thấy đợi taxi là vô vọng rồi, cúi đầu mở điện thoại ra, chuẩn bị mở phần mềm gọi xe thì bỗng nhiên một chiếc xe bảo mẫu dừng lại bên cạnh, cửa xe từ từ hạ xuống.

Bên trong hiện lên gương mặt tuấn tú của Giang Tự.

“Ôn tiểu thư, trùng hợp thật.”

Ôn Tư Ngộ: “...”

Không hiểu rõ hai từ trùng hợp này của anh là có ý gì, cô hơi cúi người, ngoan ngoãn gọi một tiếng thầy Giang: “Thầy Giang chưa về sao?”

Giang Tự “ừ” một tiếng: “Chờ người đại diện của tôi, mấy hôm nay anh ấy không ở đây, vừa đến mấy tiếng trước.”

Chu Diệc ngồi trên ghế phụ không nặng không nhẹ hừ một tiếng, lén lút trợn trắng mắt.

Giang Tự vờ như không nghe thấy, tiếp tục hỏi cô: “Về khách sạn à?”

Ôn Tư Ngộ gật gật đầu.

“Vâng, nhưng xe đi mất rồi.”

Cô lại giơ điện thoại trong tay ra: “Em đang định gọi xe đây.”

“Cạch” một tiếng, người đàn ông mở khoá cửa xe bảo mẫu, mở của ra: “Lên đi.”

“... Ơ?” Cô không kịp phản ứng lại.

“Đi lên đi, tôi cũng đang định về khách sạn, tiện đường.”

Chu Diệc lần này “xuỳ” mạnh một tiếng.

Ôn Tư Ngộ cảm thấy như thế không ổn lắm, theo bản năng định từ chối, nhưng lại nghĩ nếu từ chối cũng không ổn lắm.

Đã thế nam thần còn giúp cô mở của xe nha...

Trong lòng cô gái như có hàng đợt tiếng pháo hoa bùng nổ, ngoan ngoãn nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng lên xe.

Người lái xe chính là trợ lý của Giang Tự, người đàn ông ngồi trên ghế phụ thì Ôn Tư Ngộ chưa từng thấy qua, hẳn theo lời anh nói là người đại diện. Cô cùng Giang Tự ngồi ở phía sau.

Ô tô chạy đều trên đường bộ, trong xe không ai nói chuyện, không khí nhất thời trở nên yên tĩnh khiến người ta xấu hổ.

Giang Tự ngồi ở cạnh cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người thoạt nhìn thâm trầm.

Ôn Tư Ngộ càng thấy khẩn trương.

Giống như là phát hiện cô đang co quắp, người đại diện Chu Diệc xung phong đánh tan sự trầm mặc để giảm bớt không khí. Anh ta quay đầu cười xã giao với Khương Mịch: “Ôn tiểu thư là nhân viên công tác à?”

Ôn Tư Ngộ gật đầu, nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu giải thích: “Em còn chưa tốt nghiệp đâu ạ, bây giờ đang ở đoàn phim làm thực tập sinh trợ lý đạo diễn.”

Chu Diệc phối hợp làm bộ mình đã hiểu, đang muốn hỏi tiếp thì nhận được ánh mắt như có như không của Giang Tự, anh ta liền lập tức câm miệng... cái thằng hâm này.

Làm bộ như không thấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông ngồi phía sau, Chu Diệc tiếp tục tủm tỉm: “Ôn tiểu thư với A Tự nhà tôi có vẻ rất quen thuộc nhỉ? Cô không biết đấy thôi, thằng bé này mắc chứng bệnh thần tượng rất nặng, trước mặt người khác thì xây dưng hình tượng con người hoàn hảo, sau lưng thì đặc biệt tuỳ hứng, không thân tuyệt đối đừng đòi đi nhờ xe, ngay cả nói một câu từ chối cũng không.”

Giang Tự: “....”

Ôn Tư Ngộ giả bộ cười cười, thầm nghĩ A Tự nhà anh ở phim trường ngay cả tư thái thần tượng đều không có...

Người vừa bị đánh giá là “bệnh thần tượng rất nặng”, “hình tượng nam thần toả ánh hào quang bên ngoài”, “thật ra rất tuỳ hứng”, Giang Tự rốt cuộc không nghe nổi nữa, quay sang nhìn Ôn Tư Ngộ.

“Lần trước cô còn chưa nói xong.”

Cô chớp mắt nhìn anh, biểu tình có vẻ mờ mịt.

“Lần trước trong thang máy cô nói thích nhất phim.” Giang Tự nhẫn nại giải thích với cô, trong xe một mảng yên tĩnh, giọng nói của anh phảng phất rung động trong không khí: “Cô còn chưa giải thích tại sao.”

Ôn Tư Ngộ cũng vừa lúc nhớ tới, mấy ngày trước ở trong thang máy bọn họ có nói đến cái này.

Cô còn cho rằng anh sẽ không nhớ bọn họ từng nói qua chuyện gì, vốn là đi cùng thang máy, lễ phép nên mới nói chuyện cùng cô đôi ba câu.

Vì vậy cô có chút ngây ra, Giang tự cũng không vội, chống cằm chậm rãi hỏi lại một lần: “Rốt cuộc là tại sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.