Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 3: Chương 3: Thêm Wechat




Edit: Cẩm.

Anh sao lại đẹp như vậy chứ, so với người trên tivi còn đẹp hơn.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Ôn Tư Ngộ khi nhìn thấy Giang Tự.

Đẹp như thế chết cũng đáng.

Đó là suy nghĩ thứ hai.

Cô cố cướng chế trái tim đang nhảy bùm bùm loạn xạ của mình, đi qua bên đó cùng đạo diễn Lý. Khoảng cách cừa rồi hơi xa, bây giờ Giang Tự thật sự đứng ngay trước mặt mình, Ôn Tư Ngộ mới phát hiện anh thật sự rất cao, cao đến mức cô chỉ đứng đến cằm anh.

Người đàn ông nhìn thấy họ đi tới liền đem điện thoạt nhét vào trong túi, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Giống như vừa rồi ánh mắt họ giao nhau chỉ là ảo giác của cô thôi vậy.

Dẫn người qua bên này, đạo diễn Lý cười ha ha giới thiệu: “Đây là cô bé trợ lý tới đoàn làm phim chúng ta thực tập, bởi vì còn bận thi cuối kì ở trường nên hôm nay mới tới.”

Ôn Tư Ngộ cúi đầu, ngoan ngoãn chào hỏi từng người một.

“Chào các thầy ạ, trong thời gian này làm phiền các thầy rồi.”

Người ở đây không nhiều lắm, mọi người ai cũng tinh ý nên cũng dễ dàng nhận ra cô bé thực tập cùng đạo diễn Lý có quen biết, cười ha ha chào hỏi vài câu rồi cả đám rời khỏi khách sạn đi ăn khuya.

Ôn Tư Ngộ tạm đặt vali hành lý của mình ở sảnh rồi tung tăng đi theo đoàn làm phim.

Họ đi vào một nhà hàng Quảng Đông, bởi vì khu vực này gần với thành điện ảnh nên bình thường cũng có không ít các diễn viên tới đây, phục vụ cũng chẳng có mấy biểu hiện khác thường, đưa bọn họ vào phòng bao gọi thức ăn rồi đi ra ngoài.

Chờ khi mọi người ngồi xuống hết thì bấy giờ Ôn Tư Ngộ mới có cơ hội xem kĩ từng người một, ở đây tổng cộng có chín người, tất cả chưa từng thấy qua trên tivi nên cô đoán chắc là nhân viên công tác đoàn phim.

Ngẫm lại cũng hơi lạ, nào có diễn viên nào chỉ đóng phim tới chín giờ tối rồi còn đi ăn khuya đâu, chỉ e là ngày mai mặt sẽ sưng thành cái bánh bao mất thôi.

Tất nhiên ngoại trừ nam chính họ Giang nào đó có cơ thể ăn mãi không mập.

Quả nhiên trong lúc đợi thức ăn mang lên, đạo diễn Lý đã đem từng người một giới thiệu cho cô biết, từ phó đạo diễn đến nhiếp ảnh gia, cuối cùng là vị nào đó ngồi đang chống cằm ngồi đối diện cô.

Lý Hằng Nhất cười: “Người này chắc không cần giới thiệu nữa nhỉ?”

Ôn Tư Ngộ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Thầy Giang không ai là không biết, em từ nhỏ đã thích anh ấy rồi.”

Giang Tự nhướng mi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen tròn của cô, khoé miệng nở nụ cười, nói ra câu đầu tiên sau quãng thời gian im lặng: “Từ nhỏ đã thích, xem ra tôi đã già rồi.”

Thanh âm trầm thấp từ tính, giống như phát ra từ đàn cello.

Ngày thường chỉ biết nhìn ở tivi hay rạp chiếu phim nghe anh nói mấy lời trong kịch bản đã bị quật ngã rồi, bây giờ còn ngồi chung bàn với anh, nghe anh nói chuyện, cả người cô đều muốn sôi trào.

Giọng nói trầm thấp quyến rũ này tồn tại chính là hại người mà!

Cô nỗ lực ổn định tâm trí, nuốt một ngụm nước miếng, giải thích nói: “Lúc thầy Giang đóng phim thì em mới học cấp hai thôi.”

Ý nói thích từ nhỏ chính là như vậy á.

Đạo diễn Lý nghe xong những lời này thì cười ha hả, tiếp lời nói: “Đúng vậy, tôi còn nhớ lúc đó nha đầu Ôn còn là một cô bé, mỗi ngày mắt cứ dán vào cái tivi, còn nói về sau lớn lên muốn gả cho anh Chử Hàn. Bố con bé đây không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi con bé này. Nó cứ lấy đĩa nhạc của phim ra để nghe suốt, đến nỗi tôi đến nhà chơi cũng thấy hai ba lần.”

Nghe ông nói vậy, mọi người ngay lập tức liền hiểu ra. Cô bé này hoá ra là con gái của bạn của đạo diễn Lý.

Nhưng Ôn Tư Ngộ vô cùng xấu hổ, giống như kiểu lén viết thư tình cho nam sinh mình yêu thầm, kết quả lại bị cậu ấy phát hiện, mở thư ra đọc to trước lớp cho mọi người nghe. Khuôn mặt cô chín hồng chín đỏ, hận không thể chui cả người xuống gầm bàn trốn.

Vừa hay lúc ấy phục vụ mang thức ăn tới, đề tài xấu hổ này rốt cuộc cũng kết thúc.

Thời gian còn lại trong bữa cơm, Ôn Tư Ngộ nỗ lực biến mình trở thành người câm, mắt chuyên chú nhìn thức ăn trên bàn, thỉnh thoảng cũng nghiêm túc nghe người khác nói về tin bát quái trong giới giải trí, duy chỉ không dám liếc mắt nhìn Giang Tự ở đối diện.

Bởi vì hôm sau còn có cảnh quay nên các vị ở đây cũng không dám chè chén đến quá muộn, dù vậy lúc quay về khách sạn cũng đã hơn 10 giờ.

Cả ngày mệt mỏi ngồi trên máy bay khiến cô đã mệt nay càng thêm mệt, cô dựa vào bức tường đá cẩm thạch ở đại sảnh chờ lấy thẻ phòng, sau khi lấy được nói tiếng cảm ơn rồi đi đến thang máy.

Cô đứng bên cạnh hàng nút bấm của thang máy, nghiêng đầu dựa vào vách tường kim loại giống như con thằn lằn, tầm mắt uể oải nhìn vào cách cửa thang máy đang chậm chạp đóng lại.

Sau đó giây phút cửa sắp đóng lại thì bỗng nhiên có một bàn tay với vào giữa khe cửa. Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu lên thì thấy Giang Tự xách theo một cái túi ở cửa hàng tiện lợi bước vào.

Ôn Tự Ngộ liền giật bắn mình đứng thẳng dậy.

Giang Tự nhìn thấy cô dường như cũng hơi kinh ngạc một chút, qua một cái chớp mắt thì cười cười, đưa tay qua trước mặt cô, bấm số tầng.

Cổ tay áo sơ mi được gấp lên tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc khoẻ mạnh. Làn da anh trắng không tì vết, tay cũng to, khớp xương trên ngón tay rõ ràng, xương bàn tay hơi nhô lên, đầu móng tay được cắt tỉa sạch sẽ và gọn gàng.

Hộ hấp của Ôn Tư Ngộ tựa như ngừng lại rồi, cô sợ hơi thở của mình sẽ phả lên cánh tay của đối phương.

Thang máy chậm rãi nhích lên từng tầng một, con số màu đỏ tươi liên tục nhảy nhót trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp.

Ôn Tư Ngộ ho khan một tiếng, muốn phá bầu không khí xấu hổ này: “Vừa nãy thầy Giang không đi lên cùng mọi người sao?”

Cô hỏi xong liền hối hận. Anh ấy có lên hay không liên quan gì đến mày? Mày hỏi làm gì!

Giang Tự ngược lại không có phản ứng, anh giơ túi màu trắng của cửa hàng tiện lợi trong tay ra, giải thích: “Trong phòng hết nước uống.”

Anh vừa mới dứt lời, cả người Ôn Tư Ngộ như sắp đóng băng luôn rồi.

Nam thần đang giải thích với cô!!!

Anh ấy giải thích với cô đó!!!

Cái này liệu có phải như anh sắp cầu hôn với cô luôn rồi không?!

“Cô rất thích à?”

Ôn Tư Ngộ: “...”

Không những cùng cô giải thích mà còn chủ động cùng cô nói chuyện!

Còn hỏi cô có thích phim điện ảnh anh đóng không!

Kế tiếp có phải nên cùng anh tâm sự chuyện trên trời dưới đất không nhỉ?!

Ôn Tư Ngộ im lặng “vâng” một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình. Trong đầu cô lại đang tưởng tượng cảnh cô và Giang Tự quen nhau rồi yêu nhau, cô sinh cho anh những đứa con và cùng trải qua đám cưới vàng đám cưới bạc. Đợi đến khi nào tóc cả hai người bạc trắng thì sẽ cùng đi khiêu vũ ở quảng trường, một câu chuyện tình yêu vô cùng đẹp.

Sau khi nghĩ xong thì lòng dạ tiểu nhân bắt đầu rục rịch nhảy múa.

Nhảy được một nửa, cô bỗng nhiên lại thấy mình đáp lại nam thần một tiếng “vâng” có phải có lạnh lùng qua hay không, nhưng ngoại trừ nói thế cô còn có thể nói gì khác đây?

Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu lên nhìn Giang Tự, muốn nói lại thôi.

Giang Tự: “?”

Ôn Tư Ngộ buồn bã cau mày, tựa như đang suy sét nên mở miệng nói thế nào mới thích hợp: “Thầy Giang đóng phim điện ảnh nào em cũng thích...”

Anh cười: “Thế phim truyền hình không thích à?”

Cô lập tức lắc đầu như trống bỏi nói: “Phim truyền hình cũng thích, nhưng mà thích phim điện ảnh nhiều hơn một tí.”

Giang Tự “à” một tiếng kéo dài, tiếp tục hỏi: “Vậy bộ điện ảnh cô thích nhất là?”

“Vâng.”

Giang Tự nhíu mày, có vẻ như rất khó hiểu: “Khi đóng tôi còn là diễn viên mới, kỹ thuật diễn non nớt, tôi cho rằng bộ phim so với các bộ phim điện ảnh khác vẫn kém hơn một một chút.”

Đôi mắt tròn xoe của cô không nhịn được trợn tròn, chớp chớp mắt, đối với quan điểm của anh cô hoàn toàn không đồng ý.

Cô nghiêng nghiêng đầu, đang tính nói gì đó thì thang máy thang máy ngừng lại, “ting” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Ôn Tư Ngộ bấy giờ mới ý thức được cô lên tới nơi rồi, vội vàng kéo vali ra khỏi thang máy, trước khi rời đi còn xoay người nhìn lại. Giang Tự đứng bên trong cũng nhìn cô.

Cô hơi mấp máy môi, lại khép lại, có chỗ không tự nhiên cúi người: “Tạm biệt thầy Giang.”

Ánh sáng trong thang máy sáng hơn so với ánh sáng bên ngoài hành lang khách sạn, làm mờ nhạt đi gương mặt mềm mịn cùng mái tóc dài hơi rối của cô, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác muốn được sờ thử.

Hai cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại, thân ảnh đàn ông dần dần biến mất phía sau cánh cửa, cùng với giọng nói trầm thấp...

“Ừm, ngủ ngon.”

Ôn Tư Ngộ: “...”

Ừm?

Cái gì vậy?

Con số trong thang máy tiếp túc nhảy nhót, thẳng đến tầng 23 thì ngừng lại.

Trái tim Ôn Tư Ngộ cũng muốn ngừng đập theo.

Ừm, ngủ ngon.

Sau đó cô chẳng khác nào chiếc xe cứu thương nhấn ga chạy một phát như bay đến phòng 120 cả.

Ôn Tư Ngộ cả người lâng lâng đi vào phòng, cắm thẻ bật đèn, đem hành lý đặt ở cửa, bước đi như bay vào nhà, sau đó “bịch” một tiếng, ngã thẳng xuống chiếc giường mềm mại.

Bên tai vẫn cứ văng vẳng âm thanh trầm hấp dẫn của người đàn ông ấy, như tiếng nước suối chảy róc rách trên vách đá.

Ừm, ngủ ngon.

Ôn Tư Ngộ ngồi phịch dậy, cấp tốc lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho Cố Dao.

[Cô cợ xinh đẹp của Giang Tự: Hôm nay tớ ăn tối cùng với Giang Tự đấy.]

Cố Dao hồi đáp lại.

[Người lạnh lùng: Ừm, cậu vui là được.]

[Cô vợ xinh đẹp của Giang Tự: Vừa nãy trong khách sạn tớ còn đi chung thang máy với anh ấy.]

[Cô vợ xinh đẹp của Giang Tự: Chỉ có hai người thôi.]

[Người lạnh lùng:... Có phải bây giờ cậu cảm thấy hối hận vì đã không đặt phòng ở tầng 50 không?]

[Cô vợ xinh đẹp của Giang Tự: Anh ấy ở tầng 23.]

Cố Dao tỏ vẻ tán thưởng: [Sóng ở đấy rất ổn, tẹo nữa tớ có thể tập kích cậu vào ban đêm rồi.]

“....”

Ôn Tư Ngộ trợn tròn mắt, một tay chống lên giường, để điện thoại trên gối.

[Cô vợ xinh đẹp của Giang Tự: Anh ấy còn chúc tớ ngủ ngon.]

[Người lạnh lùng: Xem ra tên Wechat của cậu sắp biến thành sự thật rồi.]

Cố Dao vừa gửi xong tin tới, Ôn Tư Ngộ liền nhận được lời mời tham gia Wechat của đoàn làm phim.

Vừa bị bạn tốt nhắc nhở tên trên Wechat xong, cô run hết cả tay lên, việc đầu tiên chính là đổi tên Wechat của mình.

Cô hơi ngẫm nghĩ, sau đó đổi thành một cái tên tiếng Anh.

Việc làm thứ hai chính là nhấn vào góc trên cùng bên phải màn hình, xem thành viên trong nhóm.

Kéo tít xuống dưới, cô rốt cuộc cũng tìm được hai chữ mình cần tìm: Giang Tự.

Hình nền là một chữ X*

viết hoa màu đen trên phông nền trắng.

(* Phiên âm tên của Giang Tự là Jiang Xu.)

Ôn Tư Ngộ không có lấy nửa điểm do dự, nhấn vào tường cá nhân của anh.

Ảnh bìa là một ngọn núi bị tuyết bao phủ trắng xoá.

Sau đó không nhìn thấy gì nữa.

Phảng phất như có thể nghe thấy được âm thanh hệ thống nhắc nhở: “Bạn không thể xem trang cá nhân của người này vì hai người không phải bạn bè.”

Cô ném điện thoại trên giường, lật người lại, ngốc nghếch đối mặt với cái màn hình di động.

Nếu không thử thêm bạn bè xem?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.