Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 27: Chương 27




Edit: Arisassan

Toàn bộ cốt truyện của "Quân Lâm Đại Hoang" đều xoay quanh Dạ Minh Quân, nói đúng hơn là về quá trình giải quyết mấy chuyện phiền phức cho hậu cung của y, ở nhân gian giúp tỷ muội Dung gia diệt hoàng thất Bắc Thần, vì Tử Quy công chúa mà bình định các quốc gia xung quanh thống nhất Đại Hoang, sau khi phi thăng thì do muốn hồi sinh Thu Đông nên gây thù kết oán với Thái tử thiên giới, thu thêm một hậu cung mới là yêu nữ Hoán Tô, rồi vì nàng ta mà chinh chiến ở thiên giới thêm một trận... Lúc Mục Nhung chết, quyển truyện này chỉ mới đăng tới đoạn phi thăng thần giới, dựa theo mô típ ở mấy tập trước thì thế nào cũng lại thu hậu cung rồi tiếp tục sát phạt thôi.

Dạ Minh Quân trong truyện kỳ thật rất ít khi biểu lộ cảm xúc, dù gặp nhân vật phản diện đến tìm đường chết thì cũng chỉ lạnh mặt quét bay người ta, lúc trước hắn chỉ nghĩ đây là một hình thức giả ngầu của nhân vật chính, hiện giờ nghĩ lại, có khi lão Vương lo Dạ Minh Quân không thể nhập diễn nên mới cố ý không viết mấy cảnh tình cảm vào thôi, khó trách tuy hắn cảm thấy Dạ Minh Quân cũng coi như hữu cầu tất ứng với dàn hậu cung, nhưng vẫn không có cảm giác CP tí nào.

Hắn không hề biết lúc trước quỷ sai Vương thị đã thề thốt với Dạ Minh Quân rằng, chỉ cần gặp những nữ tử này thôi là về sau Dạ Minh Quân chắc chắn sẽ biết được việc độc thân đáng quý tới mức nào, trong vòng ngàn năm tuyệt đối không muốn động đến thứ phàm tục đó nữa, nên Dạ Minh Quân lập chí dốc lòng tu luyện mới chọn quyển sách này. Đương nhiên, chiếu theo bóng ma tâm lý mà Thu Đông đã để lại cho Mục Nhung, những lời kia thật sự không phải chém gió, ít nhất hiện tại mỗi khi hắn trông thấy cô nương nào có vẻ ngoài thanh tú động nhân, phản ứng đầu tiên của hắn là vòng sang đường khác.

Nói ngắn gọn là, tạm thời không đề cập tới chuyện nam chính Mục Nhung suýt bị nữ chính của tác giả dọa thành đoạn tụ nữa, trong truyện Dung Dực do muốn mang hai tỷ tỷ của mình đi khỏi Mục phủ nên mới bị bại lộ, sau đó một đường bị Thánh Văn đế phái người đuổi giết, trong quá trình chạy trốn thì vô tình ngã xuống vực núi rồi tìm được công pháp cực phẩm Thiên Ma công.

Sau khi sự kiện Tử Quy công chúa soán vị chấm dứt, y đã lên đến cấp nửa thánh nên quyết định vào Mục phủ khiêu chiến với Dạ Minh Quân, thực hiện lần phản bản quy nguyên đầu tiên, nổ chết trưởng công chúa; sau đó là sự kiện quốc sư Bắc Thần mưu phản, y lại nhảy ra tự bạo thổi bay luôn quốc sư và Thu Đông. Nhớ lại mấy sự kiện trong cốt truyện này, Mục Nhung quyết định dù cho phải lấy ra bất kỳ thủ đoạn gì cũng phải kéo Dung Dực tới cảnh giới Thần Thánh rồi mới trở về vương thành, không thể để y biến thành quả bom hạt nhân di động hình người Dung Tiểu Boss được.

Trong truyện cũng không miêu tả kỹ về vách núi mà Dung Dực ngã xuống, may là Mục Nhung đã ép hỏi lão Vương một phen, biết được đó chính là vách núi mà Thanh Châu lang quân Mạc Quy từng ngã xuống một lần, nơi đó vốn là nơi tiên nhân phong ấn thiên ma, Mạc Quy chỉ lấy đi truyền thừa của tiên nhân, chứ không tìm được Thiên Ma công bị phong ấn. Thanh Châu thuộc khu vực nằm ngoài rìa của Bắc Thần, hai người cưỡi ngựa chạy suốt đêm, đường chưa đi được một nữa đã phát hiện ra một vấn đề vô cùng đáng sợ – hình như bọn họ không có tiền.

Trên người Mục Nhung không hề mang theo ngân lượng, Dung Dực phải lo trốn tránh khắp nơi nên chỉ đổi được ngọc bội của mình lấy chút bạc, hiện tại đã cạn túi rồi. Ngày xưa hai người đều là công tử hào môn quen với cuộc sống giàu sang phú quý, đột nhiên phát hiện bản thân mình cả một cái màn thầu một văn tiền cũng không mua nổi thì chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Mục Nhung đành phải liếc mắt sang chiếc áo choàng lông hồ ly khoác trên người mình, cái ăn quan trọng hơn cái ấm, lập tức quyết đoán cởi ra đưa cho Dung Dực: "Ngươi đổi cái này lấy bạc đi."

Dung Dực nhớ rõ cái áo choàng lông hồ ly này là thứ Thánh Văn đế ban thưởng cho trưởng công chúa, trưởng công chúa không thích trang phục kiểu này nên mới đưa cho Mục Nhung, vật ngự ban đương nhiên bất phàm, đây là chiếc áo choàng được chế tác từ bộ lông của yêu thú Phong Vĩ Hồ ở Bắc cảnh, vừa trắng mượt không tỳ vết vừa ấm áp vô cùng, dù ở vương thành cũng có giá trị thiên kim, hiện giờ ở trấn nhỏ xa xôi này lại chỉ đổi được năm trăm lượng bạc, quả nhiên là minh châu bị kẻ ngốc đập hư.

Lúc y ở nghĩa trang sống nhờ vào việc săn thú, những tưởng đây đã túng thiếu lắm rồi, nhưng đến tận bây giờ y mới biết hóa ra phải dựa vào người khác mà sống mới thật sự khó chịu. Dung gia đã không còn, sau này mọi chuyện từ ăn, mặc, ở, đi lại của y đều phải tự mình giải quyết, y biết hành quân đánh giặc, thông hiểu điển tịch sách sử, nhưng lại không biết chút gì về chuyện kiếm tiền mưu sinh, cả việc đi cầm đồ cũng không biết phải trả giá với lão bản như thế nào.

Lúc ra khỏi tiệm cầm đồ, lòng y vô cùng nghẹn khuất, thầm nghĩ nhất định phải cố gắng tu luyện mạnh hơn rồi trở về vương thành, ánh mắt nhìn về phía Mục Nhung cũng trở nên kiên định, nói: "Sau này ta chắc chắn sẽ trả áo lông lại cho ngươi."

Đây chính là Dung Tiểu Boss mà Mục Nhung luôn tán thưởng, y không phải không biết ủy khuất buồn bực, nhưng khi gặp phải cảnh nghèo túng, thay vì ngồi đó than trời trách đất, người này sẽ luôn nghĩ cách để tình cảnh của mình trở nên tốt hơn. Tận mắt nhìn thấy người này thực hiện được mục tiêu của mình là chuyện khiến cho người ta phấn khích nhất, cho nên Mục Nhung mới thích ở bên cạnh Dung Dực, thế nhưng hắn biết lúc này thứ đối phương cần nhất không phải là mấy lời an ủi suông, chỉ đành vui đùa nói: "Không phải ngươi muốn giết ta sao? Đến lúc đó đốt nhiều tiền giấy cho ta là được."

Qủa nhiên, vừa nghe hắn nói xong câu này thì Dung Dực lập tức liếc mắt về phía này, tức giận nói: "Ta sẽ chuộc nó xong rồi mới giết ngươi sau."

Còn sức để giận là tốt rồi, Mục Nhung mỉm cười, không hề e sợ lệ khí trong giọng nói của y, chỉ mừng rỡ nói: "Được đó, ngươi với ta đúng là sinh tử chi giao mà."

Dung Dực phát hiện kể từ khi Mục Nhung lộ ra bộ mặt thật của mình, mỗi khi hai người đấu võ mồm thì y càng không thể nói lại người này nữa, đành phải tuân theo nguyên tắc im lặng là vàng lặng lẽ đi mua hai bộ y phục mà nhân sĩ giang hồ bình thường hay mặc, rồi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.

Nơi này là vùng sâu vùng xa nên không thể bắt bẻ gì được, dù là cơm ăn với rau thôi cũng ngon hơn tay nghề nướng thịt không ra gì của hai người rất nhiều, cho nên bữa ăn này cũng có thể coi như là ăn vô cùng vui vẻ. Trông thấy Dung Dực ngày xưa cẩm y ngọc thực giờ được ăn rau xanh đậu hủ trong một tiểu điếm tầm thường thôi mà cũng sung sướng đến thế, Mục Nhung chợt cảm thấy khó chịu, vừa vào phòng chưa đợi y mở miệng đã giành nói trước: "Ta là con tin, ngươi ngủ trên giường đi để ta nằm dưới đất."

Hiện giờ tiền bạc của bọn họ vô cùng thiếu thốn, Dung Dực nghĩ hai đại nam nhân ngủ chung một phòng cũng không có gì bất thường cả, nghe xong câu này cũng nhịn không được mà nhìn về phía cái người càng trở nên mỏng manh yếu ớt sau bao ngày bôn ba kia, lương tâm của y rốt cuộc vẫn không thể để hắn ngủ dưới sàn nhà được, nhưng quan hệ hiện tại giữa hai người lại khiến y không thể nói ra mấy lời săn sóc bình thường, đành phải nói một cách cứng nhắc: "Không cần, sao ta dám yên giấc ở bên cạnh ngươi được?"

Mục Nhung đã thuộc làu thiết lập tính cách của y từ lâu, sao có thể không hiểu được ý nghĩa ẩn sau câu nói này được, suy nghĩ một chút, bèn đề nghị: "Không thì, hai ta ngủ chung đi? Ta không có vũ lực gì, nếu ngươi không nghỉ ngơi cho thật tốt, có khi chúng ta còn không đánh lại nổi sơn tặc trên đường đâu."

Hồi trước bọn họ luôn ở chung một phòng, Dung Dực cũng từng nghĩ đến chuyện hai người đồng sàng đồng miên cầm đuốc soi dạ đàm, không ngờ ý định chưa thể thực hiện trong lòng lại bị Mục Nhung nói ra, thế nhưng hiện giờ cảnh còn người mất, sao y có thể không phòng bị gì mà trò chuyện với người này được.

Y không trả lời, không khí chợt trở nên im lặng đến mức xấu hổ, may là tiểu nhị đúng lúc mang nước nóng lên, lúc này Dung Dực mới bỏ qua đề tài vừa nãy, nói: "Ngươi tắm trước rồi thay đồ luôn đi."

Sau khi hai người ra khỏi vương thành thì chưa hề thay đồ lần nào, ở ngoài đường lâu nên vải đã rách lỗ chỗ, hơn nữa hiện tại tuy Mục Nhung đã chặn được Thu Sát, nhưng vẫn không thể chịu lạnh được, nghe xong câu này liền nhanh tay cởi áo ra rồi bước vào thùng nước. Khách điếm đương nhiên không có mấy thứ để che chắn như bình phong này nọ, Dung Dực nghe thấy tiếng nước ào ào, bản thân cũng xoay người không nhìn hắn, chỉ bưng một chậu nước nóng khác sang để lau người.

Lúc y bị tập kích thì đã cố hết sức chém giết, cơ thể không biết trúng phải bao nhiêu kiếm rồi, hiện giờ trên lưng trên vai vẫn còn rất nhiều vết thương, Mục Nhung chỉ cảm thấy mấy vết sẹo mới kết vảy kia vô cùng rợn người. Vết thương trên cơ thể còn có thể kết vảy, nhưng vết thương trong lòng thì không, hắn không biết phải nói gì để cho đối phương vui vẻ nữa, chỉ đành tựa vào thùng tắm dịu dàng nói với y: "Ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Dung Tịch, Mạc Quy chắc chắn có thể bảo vệ nàng."

Qủa nhiên vừa nghe đến tên nhị tỷ nhà mình, động tác của Dung Dực khựng lại một chút, nhưng y không dám quay đầu nhìn người đang tắm kia. Y không thể chịu được bộ dạng dịu dàng của Mục Nhung nhất, người này luôn có thể dễ dàng kích thích được ý muốn bảo hộ của y, nhưng y lại phải giết Mục Nhung.

Trước khi tìm được nhị tỷ, y phải để lại cho hắn một mạng. Đợi đến khi hai người ở cạnh nhau lâu rồi, người này chắc chắn sẽ lộ rõ bản tính ngoan độc của mình, lúc đó bản thân y nhất định có thể hạ thủ giết hắn để báo thù cho người thân.

Y không phải không đành lòng giết Mục Nhung, mà chỉ cần một ít thời gian để quên đi tình cảm giữa hai người thôi.

Tự nhủ vơi bản thân mình như vậy, y phiền não ném cái khăn đi, cuối cùng chỉ đáp lại một câu: "Tắm xong rồi thì đi ngủ sớm đi."

Sau bao ngày đào vong bôn ba, Dung Dực thật sự rất mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay. Y lấy lý do sợ Mục Nhung chạy trốn mà cho hắn ngủ bên trong, mình thì nghiêng người nằm bên ngoài giường, giường của khách điếm không lớn, Mục Nhung nhận ra lúc hai người ngủ chung với nhau mà hắn vẫn có thể nằm ngửa ra được, thầm nghĩ tâm địa của Dung Dực đúng là rất tốt, dù đã hắc hóa nhưng vẫn không thể làm chuyện xấu được. Cũng đúng, trong số các nhân vật phản diện của truyện, chỉ có y là gây sự với một mình Dạ Minh Quân thôi, vừa không giở trò với dàn hậu cung vừa không tham gia vào âm mưu quỷ kế của người khác, ngay thẳng đến mức khiến độc giả cũng phải đau lòng.

Năm nay Dung Dực mười chín tuổi, là độ tuổi thiếu niên tràn đầy ước mơ và hy vọng, nhưng ánh mắt của người đang nằm ở đây đã tràn đầy sương gió phong trần, chỉ khi nào không phục mới lộ ra nét trẻ con thôi. Vô thức giơ tay lên vuốt vuốt hai hàng mày đang nhíu chặt của y, Mục Nhung nhẹ giọng hỏi: "Dung Dực, ngươi ngủ chưa?"

Hình như y thật sự rất mệt, dù bị đụng vào mặt nhưng thiếu niên vẫn không hề có phản ứng, Mục Nhung thầm nghĩ: hồi nãy ai nói không thể yên giấc bên cạnh ta vậy? Kết quả lại ngủ một cách không phòng bị như thế này, sợ là có kêu cũng không tỉnh.

Tuy oán giận trong lòng như thế, nhưng khi nghe thấy tiếng thở khe khẽ của người bên cạnh, nỗi buồn bực khi bị Thu Đông quản chế ở vương thành cũng dần dần tiêu tán đi. Kỳ thật hắn cũng rất mệt, vốn nghĩ trọng sinh cũng là từ nhỏ lớn lên, không khác gì luân hồi, ai ngờ lại vướng phải một âm mưu như vậy. Nhiều ngày qua mỗi khi Dung Dực nói hắn tâm cơ thâm trầm, hắn chưa bao giờ phản bác, bởi vì hắn biết, bản thân hắn nếu muốn sống tốt trong thế giới này thì nhất định phải tính kế giỏi hơn tất cả, cũng nhất định sẽ có rất nhiều người do hắn mà chết, cái danh tâm ngoan thủ lạt này sớm muộn gì cũng bị gán lên thôi.

Hắn đã hóa thành lệ quỷ, sau này chắc chắn phải trở về thành Uổng Mạng tiếp tục chịu đựng nỗi tịch mịch vô tận kia, không thể thành Phật được nữa. Nhưng dù vậy, hắn vẫn nhẹ giọng thề với thiếu niên đang ngủ say: "Dung Dực, không chỉ Đại Hoang, sau này dù là thiên giới hay thần giới, ta cũng sẽ giúp ngươi trở thành người mạnh nhất ở đó, ta sẽ làm cho trên cõi đời này không ai có thể tổn thương được ngươi."

Mệt mỏi dựa lưng vào Dung Dực, độ ấm trên người thiếu niên khiến cho cơ thể tràn đầy âm khí của hắn thoải mái hơn rất nhiều, mãi đến khi hắn đã ngủ say, Dung Dực vốn đang nghiêng người bất động mới chậm rãi mở mắt, im lặng một hồi lâu, vẫn không đẩy người đang dựa vào mình ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.