Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 46: Chương 46




Edit: Arisassan

Trò hay trong khách điếm vừa xảy ra đã nhanh chóng được thám tử đưa đến trên án của các đại nhân vật, những lão cáo già trên quan trường kia đương nhiên nhận ra cuộc tranh đoạt giữa hai hoàng tử đã bắt đầu, không hẹn mà cùng nhau chờ đợi xem như thế nào. Dung Dực mười chín tuổi đã đạt đến Từ Thánh cảnh, tương lai chắc chắn sẽ tiến giai, thế nhưng, cường giả Thần Thánh dù có đáng quý đến mấy, cũng phải xem y có sống được đến lúc đó không. Quốc sư Bắc Thần chắc gì đã cho phép một thiên tài có thể đe dọa đến địa vị của mình sống sót được, hiện giờ thế lực gia tộc của bọn họ rất ổn định, không nhất thiết phải mạo hiểm đi lấy lòng Dung Dực làm gì.

Bây giờ cần thông qua Dung Dực để có được thế lực quân đội chống lưng, ngoại trừ Tôn gia thay Dung gia trở thành cái đinh trong mắt Thánh Văn đế, thì chỉ còn Tử Quy công chúa không có bất kỳ thế lực ổn định nào. Thế nhưng, lúc này chưa gia tộc nào trong vương thành chịu để nữ tử này vào mắt cả, chỉ vì giới tính mà bỏ qua tài năng hơn xa các huynh trưởng của Tử Quy công chúa, về sau chắc chắn sẽ trở thành sai sách duy nhất của không ít gia tộc trong trận tranh đoạt này.

Có lẽ là do lệnh bài kia thật sự có tác dụng, ngay ngày hôm sau, Nhị hoàng tử nhận được thiệp mời của Dung Dực. Vô số thám tử trông thấy xe ngựa tượng trưng cho hoàng tử chạy về hướng tửu lâu Vân Lai, các thế lực lớn biết Dung Dực đã chọn được phe cho mình, nhất thời cũng tính toán theo.

Thế nhưng, mặc dù vương thành gió nổi mây phun, phủ Đại hoàng tử vẫn vô cùng im lặng. Đại hoàng tử cũng biết tin tức bên phía Dung Dực, gã biết sau những gì xảy ra với Dung Dung thì mình chắc chắn sẽ không thể hợp tác với Dung Dực được, nên cũng không trông đợi gì vào y, hơn nữa gã biết Thánh Văn đế nhất định sẽ không bỏ qua cho Dung gia, nên chỉ trốn ở trong phủ chờ phụ hoàng ra tay. Thế nhưng không biết vì sao, từ đêm qua trở đi, gã cảm giác như trong phòng có thêm một vài thứ vậy.

Dù gã đang ở nơi nào, vẫn luôn có một đôi mắt tràn ngập hận ý chăm chăm dõi theo, phía trên xà nhà có vài hình bóng thoắt ẩn thoát hiện, thậm chí ngoài hành lang còn thường xuyên truyền đến tiếng bước chân không rõ nguồn gốc.

Gã phái thị vệ lục tung từ trong ra ngoài cũng không phát hiện được thân ảnh của bất kỳ kẻ nào, sau khi nghe ám vệ cam đoan rằng trong vương thành không ai có thể không tiếng động mà lẻn vào đây được, lúc này gã mới nửa tin nửa ngờ chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ mơ thấy một nữ tử cả người đầy máu dần dần hiện lên bên cạnh giường, những ngón tay đã thối rữa dính đầy bùn đất bóp lấy cổ gã, sau khi tỉnh dậy vì khó thở thì gã không dám ngủ tiếp nữa, chỉ có thể thắp sáng tất cả mọi ngọn đèn trong phủ, run rẩy trong từng luồng âm phong mà thức trắng đến bình minh.

Vốn gã tưởng rằng sau khi bình minh lên thì mọi thứ sẽ biến mất, không ngờ một ngày nọ ánh sáng vừa chiếu qua cửa sổ, gã liền trông thấy một thân ảnh đầy máu uốn éo như rắn chậm rãi bò ra khỏi gầm giường, gã kêu to gọi thị vệ nhưng không ai trả lời, đành phải kinh hãi nói với thân ảnh kia: "Ai?"

Tuy hỏi như vậy, nhưng gã cũng nhận ra đó là ai, thân ảnh của nàng quen thuộc như vậy, trên búi tóc của nàng thậm chí còn mang trâm cài gã từng tặng, cơ mà những đặc điểm khiến gã mê muội lúc trước hiện giờ chỉ mang đến sợ hãi cho gã. Gã điên cuồng đánh ra nguyên khí cũng không thể ngăn cản nữ tử đã chết kia đến gần, đành phải thê lương kêu lên: "Dung Dung! Ngươi đã chết rồi! Đừng đến gần đây!"

Mái tóc dài mượt của nữ nhân kia như một con rắn nhanh chóng trói chặt gã lại, khuôn mặt bị thối rữa đến mức không còn một mảnh da thịt hoàn chỉnh nào chậm rãi áp sát gã, nỗi sợ hãi lan đến tận đáy lòng, cuối cùng gã tâm thần thất thủ, khóc lóc kêu lên: "Ta không còn cách nào khác, ta thật sự không còn cách nào khác, quốc sư muốn mạng của cả nhà ngươi, ta không thể cứu ngươi được!"

Nhưng thanh âm của gã không có ảnh hưởng gì đối với nàng ta, gã chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng nâng tay lên, móng tay thật dài cứ thế mà đâm thẳng vào mắt gã, sau đó gã hoàn toàn mất đi ý thức.

Chỉ trong nháy mắt sau khi gã mất đi thần trí, một bóng trắng nhanh chóng vọt vào, âm phong chợt rút đi, thân thể gã vẫn nằm ngủ trên giường, trong phòng nào có bóng người gì đâu, thậm chí bên ngoài mặt trời cũng mới mọc, tất cả đều yên tĩnh như thường.

Ngay lúc này ở bên cạnh giường, Mục Nhung bọc trong áo choàng trắng như tuyết chậm rãi hiện ra, trong mắt đầy vẻ khinh thường: "Ta cứ tưởng Đại hoàng tử âm mưu tạo phản thì phải là một người hung ác lắm chứ, hóa ra cũng chỉ có thế thôi."

Lệ quỷ am hiểu thuật điều khiển linh hồn nhất, ảo giác này chỉ là kỹ xảo nhập môn, Mục Nhung hòa lẫn máu của mình vào thức ăn của Đại hoàng tử là có thể điều khiển cảnh mơ của gã, giúp cho quỷ hồn dưới ánh trăng nhân cơ hội nhập vào. Hiện tại thứ nằm trên giường tuy vẫn là thể xác của Đại hoàng tử, nhưng bên trong đã đổi thành quỷ huynh, hắn chậm rãi ngồi dậy, hoạt động hạ thân một chút rồi cười nói: "Bình sinh không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ quỷ đến nhà, những người làm đủ chuyện đuối lý như bọn họ, thứ sợ nhất là quỷ."

Chú thuật của lệ quỷ đều nhắm vào nhược điểm trong lòng người, người càng có tâm thuật bất chính thì càng dễ trúng chiêu, Đại hoàng tử hại chết Dung Dung nên trong lòng đã có lỗ hổng từ lâu rồi, hiện giờ tất nhiên bị bọn họ một chiêu đắc thủ, nở một nụ cười quỷ dị trong nắng sớm, Mục Nhung thản nhiên nói: "Qủy huynh, lâu lắm rồi mới được sử dụng thân thể, ngươi cảm thấy thế nào?"

Đây là lần đầu tiên trong hàng trăm năm qua quỷ hồn mới có được cơ thể, đương nhiên hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, vội vàng vận khí lại phát hiện kinh mạch bị ứ nghẹn, không khỏi nghi hoặc nói: "Lạ thật, kinh mạch của gã cứ như bị cái gì đó chặn lại vậy, hoàn toàn không thể tập hợp nguyên khí."

"Vậy thì ta đoán đúng rồi, quốc sư muốn khống chế hoàng thất trong tay thì không thể để hoàng đế sống lâu quá được, nên chắc chắn sẽ không cho phép hoàng tộc tu luyện nguyên khí."

Mục Nhung cũng không cảm thấy bất ngờ với đáp án này, trong lòng cũng đoán ra được quan hệ giữa hoàng thất với quốc sư, hắn ước lượng một chút, cảm thấy ở bên kia Dung Dực đã chuẩn bị tốt thì cười nói: "Đi thôi, trò hay mở màn rồi."

Lúc trước Nhị hoàng tử chưa từng có xung đột gì với Dung Dực, hiện giờ mặc dù không hiểu tại sao Dung Dực lại mời đến lúc sáng sớm, nhưng vẫn dẫn hạ nhân đến tửu lâu Vân Lai. Hắn nghĩ, tửu lâu Vân Lai nằm rất gần Dung phủ, từ cửa sổ nhìn ra còn có thể thấp thoáng nhìn thấy tàn tích của Dung phủ năm xưa, Dung Dực chọn chỗ này để gặp hắn xem ra cũng có ý muốn liên thủ báo thù.

Hắn biết chuyện Dung phủ do ai gây nên, đúng lúc người đại ca không có cốt khí kia của hắn đã sớm đầu phục quốc sư, hiện giờ người nọ có quốc sư chống đỡ, ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về hắn lại tràn đầy nguy cơ, sao hắn có thể ngồi yên chịu đựng được? Do vậy, việc lay động Dung Dực diệt trừ phụ hoàng đã nằm trong kế hoạch của hắn. Không ngờ sự kiên nhẫn của Dung Dực cũng khá tốt, rõ ràng đã gặp nhau cả rồi, nhưng vẫn không nhắc một chữ tới chuyện hợp tác, một mặt lạnh lùng nghiêm túc ngồi ăn, hắn cảm thấy hơi kỳ quái, đang định mở miệng liền trông thấy đại ca của mình dẫn người bước vào.

Hắn cũng đã nhận được tin tức về chuyện ma quái trong phủ Đại hoàng tử đêm qua, chỉ nghĩ người đại ca không có tiền đồ kia vẫn cảm thấy áy náy về chuyện xảy ra với Dung Dung nên tự dằn vặt bản thân mình, nên cũng không để trong lòng. Nhưng người vốn nên trốn trong phủ chờ đợi phản hồi từ quốc sư đột nhiên xuất hiện trước mặt mình và Dung Dực, thật sự rất kỳ quái. Hai người họ tuy thủy hỏa bất dung nhưng lễ nghĩa mặt ngoài vẫn phải giữ nguyên đầy đủ, Nhị hoàng tử thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng cũng đứng dậy nghênh đón, giả vờ nhiệt tình hỏi: "Hoàng huynh, sao ngươi lại đến đây?"

"Ta đến tìm ngươi."

Hôm nay thanh âm của Đại hoàng tử rất lạnh lẽo, Nhị hoàng tử không hiểu tại sao mà thấy lạnh cả lòng, bèn lên tiếng đuổi người: "Thần đệ đã hẹn trước với Dung tiểu tướng quân, nếu hoàng huynh không có chuyện gì quan trọng cần nói thì mời trở về."

Thế nhưng, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, Đại hoàng tử đã lạnh lùng ngẩng mặt lên, đột ngột rút ra một thanh chủy thủ, khoảng cách giữa hai người chỉ có vài bước, trong nháy mắt lưỡi dao sắc bén kia đã đâm thẳng vào ngực hắn. Nhị hoàng tử còn chưa cảm thấy đau đớn đã tuyệt khí rồi, trước khi chết bên tai còn vang lên thanh âm lạnh lẽo đến tận xương của người kia: "Không có gì, ta đến đây để tiễn ngươi xuống địa ngục."

Không ai ngờ rằng hai người vừa mới giả bộ huynh hữu đệ cung lại đột nhiên tạo ra một huyết án, lúc này thị vệ của hai vị hoàng tử đều sững người, bình dân trong tửu lâu thì thét lên trốn chạy khắp phía, chỉ có Dung Dực biết trước chuyện này sẽ xảy ra thuận thế đập bàn đứng dậy, quát lớn: "Người đâu! Đại hoàng tử công khai giết đệ trước mặt bàn dân thiên hạ, rõ ràng là có mưu đồ tạo phản!"

Qủy hồn thành công đâm một nhát xong liền thoát ra khỏi thân thể của Đại hoàng tử, hiện giờ đang bay giữa không trung cùng Mục Nhung xem kịch, Đại hoàng tử vừa khôi phục lại thần trí đã nghe thấy câu nói kia của Dung Dực, lập tức nổi giận nói: "Dung Dực, ngươi đừng có ngậm máu phun người!"

Nhưng hiện tại tất cả mọi người ở đây ai cũng nghĩ gã nói dối, Dung Dực có chuẩn bị mà đến, trực tiếp chỉ thẳng vào mặt gã: "Ngươi ám sát Nhị hoàng tử, cả tửu lâu tận mắt nhìn thấy còn giả vờ cái gì! Mau đền tội đi!"

Nghe y nói xong, đoàn hộ vệ của Nhị hoàng tử mới hoàn hồn lại, lý do là gì không quan trọng, sự thật trước mắt là Đại hoàng tử tự tay giết Nhị hoàng tử, nếu bọn họ không bắt được người thì chắc chắn sẽ bị diệt khẩu, lập tức rút kiếm ra. Người bên Đại hoàng tử tuy cũng bị hành động của gã làm bất ngờ, nhưng sao có thể để cho chủ tử bị bắt được, hai bên bắt đầu đánh nhau, tửu lâu vô cùng hỗn loạn. Đại hoàng tử đảo mắt nhìn một vòng, nơi này nào còn bóng dáng của Dung Dực, chợt nghe thị vệ kêu to: "Đại hoàng tử, người của nha môn đến!"

Lúc này gã vẫn đang hoang mang, nhưng sự thật là Nhị hoàng tử đã chết trước mặt gã, trong lòng biết lão phụ hoàng nhẫn tâm kia vẫn chưa muốn thoái vị, không biết sẽ dựa vào việc này để xử lý mình như thế nào, nên quyết định tạo phản luôn, lập tức ra lệnh cho tâm phúc: "Nhanh lên, thừa dịp phụ hoàng chưa nhận được tin tức, điều động nhân mã, giết đến hoàng cung!"

Nhị hoàng tử chết, Đại hoàng tử vội vàng tạo phản, kế hoạch của tất cả mọi gia tộc ở vương thành đều đổ vỡ hết cả, vô số người bởi vậy mà nổi trận lôi đình. Là thủ phạm gây ra những náo động này, Mục Nhung vẫn im lặng bay bay trên nóc tửu lâu, đôi mắt như nước hồ thu thản nhiên nhìn cảnh hoàng cung hỗn loạn, nhẹ giọng nói: "Phải cảm ơn Thánh Văn đế, lão đã dạy ta rằng nguyên nhân hành động không hề quan trọng, quan trọng nhất luôn luôn là kết quả."

Đúng vậy, giống như án diệt môn của Dung gia lúc trước, hiện giờ hành vi của Đại hoàng tử cũng khiến cho người khác khó hiểu vô cùng, thế nhưng, chuyện đã xảy ra rồi, dù cho người khác có nghi ngờ đến cỡ nào, thế cục vẫn phải đi theo hướng mà hắn đã định sẵn, đây là những gì hắn học được từ những chuyện xảy ra năm xưa.

Mục Nhung nhớ rõ trước kia hắn từng đọc được một câu trong một quyển sách nọ, phải cảm ơn kẻ thù của ngươi, bởi bọn họ đã giúp ngươi trở nên mạnh mẽ như bây giờ. Hắn nghĩ, câu này vẫn đúng được vài phần.

Nếu không có Thu Đông ép hắn đến đường cùng như vậy, có lẽ cả đời này hắn sẽ mãi mãi làm một tên hoàn khố ôm đùi Dung Tiểu Boss mà sống; nếu không có Thánh Văn đế diệt cả Dung phủ, có lẽ hắn cũng chỉ rời khỏi Mục phủ nhờ Dung Dực giúp đỡ rồi đợi thời thôi. Nếu hai người này không cho hắn sống một cuộc sống an yên, vậy hắn phải trả lại gấp đôi những gì đã học được từ họ, như thế mới không phụ lòng tiền bối đã dạy dỗ.

Thu lại tầm mắt nhìn về phương xa, hắn nhướn mày nói với quỷ huynh vẫn chưa hồi thần: "Dung Dực đã đến quân doanh ở ngoại thành, đợi đến khi y thuyết phục được các tướng lĩnh trở về thành bình loạn, quân quyền trong tay chúng ta chắc chắn sẽ không giao ra. Vở kịch chó cắn chó này, hay không?"

Mục Nhung nói nghe rất nhẹ nhàng, đây cũng là lần đầu tiên quỷ hồn trải qua chuyện trọng đại như thế, vừa rồi một nhát của hắn thế mà lại bắt đầu một hồi gió tanh mưa máu, đến tận giờ cũng chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, lẩm bẩm nói: "Ta làm lệ quỷ mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên phát hiện bản thân có thể liều lĩnh đến như vậy."

"Từ ngày bị Thu Đông quản thúc, ta đã hiểu được, đời người nếu không thể sống một cách sảng khoái, vậy thà chết đi còn hơn. Mục Nhung ta tuyệt đối không phải kẻ sa đọa đến mức có thể nhẫn nhịn cho người khác chèn ép, người ta muốn bảo vệ, cả thần tiên cũng đừng hòng tổn thương một cọng tóc của y; người ta muốn giết, dù có địa vị thân phận thế nào, cũng phải đúng giờ xuống gặp Diêm vương!"

Một oan hồn như quỷ huynh đương nhiên không thể rời khỏi rừng Nguyệt Kiến, Nguyệt Triêu mà hắn thù ghét đã sụp đổ từ lâu rồi, mặc dù vẫn tồn tại trên nhân thế, nhưng hung tính vẫn không bằng Mục Nhung ôm hận trong lòng. Đó là hận ý mà Mục Nhung đã kiềm chế từ lâu, hắn không hề nói cho bất kỳ ai biết, ngay cả trước mặt Dung Dực cũng vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục nói nói cười cười như bình thường.

Chỉ có bản thân hắn biết, vào ngày Thu Đông nói cho hắn Dung Dực đã chết, trong lòng hắn khó chịu đến cỡ nào. Hắn sống hai đời, cả lúc ở thành Uổng Mạng cũng không rơi lệ chút nào, đó là lần duy nhất hắn khóc, vì Dung Dực, cũng vì sự bất lực của bản thân. Hắn thề sẽ không để mình phải trải qua cảm giác bị người dẫm đạp dưới chân nữa, và giờ hắn đã làm được.

Nhìn đường chỉ tay tượng trưng cho sống lâu trong lòng bàn tay của mình, hắn ngẩng đầu nhìn vương thành đang máu chảy thành sông kia, khóe miệng nhếch lên cười khẽ: "Ta bỏ qua con đường phi thăng, buông tha cho tuổi thọ vô tận, mong muốn duy nhất là lúc này có thể muốn làm gì thì làm. Mục Nhung ta, sống chỉ vì hai chữ – sảng khoái!"

Hết chương 47

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.