Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 67: Chương 67




Edit: Arisassan

Quốc sư Bắc Thần rốt cuộc vẫn là yêu, luận âm mưu quỷ kế vẫn kém hơn con người rất nhiều, từ trước đến giờ biện pháp giải quyết mọi chuyện của y chỉ có một, tất cả đối thủ y từng gặp đều bị tu vi cường đại của y chèn ép, hiện tại gặp phải Mục Nhung không thể giết chỉ có thể tranh luận thì lại xuống hạ phong. Cơ mà ở trong mắt y, trước sau gì cũng giết, đến lúc đó người chết rồi là xong, nên cũng không để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt kia lắm, chỉ tiếp tục lên kế hoạch để thu thập được càng nhiều âm linh của cao thủ càng tốt.

Mục Nhung là chìa khoá để phi thăng nên sẽ không bị bạc đãi, chỉ là bị nhốt trong địa lao không cho ra ngoài thôi, đồ ăn nước uống không thiếu cái nào, nhưng mỗi ngày phải ở chung với các âm linh nên sắc mặt tái cả đi, trông như đang sợ hãi cùng cực. Tất nhiên, một lệ quỷ như hắn sao có thể bị một vài âm linh kia doạ sợ chứ, trên thực tế, hắn vừa bước qua cửa địa lao, các âm linh bên trong đã sợ đến mức co thành một nhúm run rẩy liên tục.

Năng lực của quỷ khác với con người, không xét theo tư chất cũng không xét theo thời gian tu luyện, chỉ quyết định bằng số oán khí quấn quanh thân. Mục Nhung rất ít khi động thủ, nhưng khi động thủ thì đối tượng đều là những kẻ có thân phận bất phàm, dù là một đời đế vương Thánh Văn đế hay đoạ tiên Thu Đông cũng không phải là người mà một lệ quỷ tầm thường mới tu được mấy trăm năm có thể đánh bại, lại liên tục bại dưới tay hắn chỉ trong vài tháng. Chưa kể đến những tiểu binh cùng người qua đường chết trong khi hắn thực hiện kế hoạch, sau khi Mục Nhung hoàn thành nhiệm vụ thí vua đồ tiên, hiện giờ cũng được xem là đại nhân vật cấp hoạ quốc ở giới lệ quỷ.

Có lẽ là do năm đó Kiến Mộc thần quân đổ hết âm linh vào hạt giống Kiến Mộc, cho nên hiện nay những quỷ hồn trăm năm như Nhạc Ân đã vô cùng hiếm thấy, nói chi đến một lệ quỷ hung thần như Mục Nhung. Trên thực tế, Mục Nhung khá là bất mãn với danh hiệu của mình, hắn tự nhận tuy mình không phải người tốt nhưng cũng không phải kẻ thích chủ động gây sự, vô duyên vô cớ nhận phải cái tên chẳng khác gì nhân vật phản diện kia đúng là oan uổng quá mà, ngoại trừ đôi khi chọc ghẹo Dung Tiểu Boss thuần khiết lương thiện thì hắn đâu có sở thích xấu xa nào đâu chứ.

Mặc dù oán thầm trong lòng như vậy, theo biểu hiện hiện giờ của quốc sư, hắn cũng tìm được không ít tin tức.

Thứ nhất, chỉ cần quỷ hồn không phóng ra oán khí chủ động hiện hình, quốc sư sẽ không thể nhìn thấy quỷ hồn, y chỉ lấy nguyên khí bày trận pháp nhốt linh hồn người chết ở chỗ này thôi, suy ra quy luật âm dương lưỡng cách vẫn có tác dụng đối với cường giả Thần Thánh.

Thứ hai, khác với dự đoán của hắn, đến tận bây giờ hạt giống Kiến Mộc vẫn chưa nảy mầm, có nghĩa là số lượng âm linh Kiến Mộc thần quân sử dụng để hoàn thành nhiệm vụ vượt xa Dạ Minh Quân.

Thứ ba, hình như quốc sư nhận nhầm Dung Dực là kiếp sau của Nhạc Ân, có thể có liên quan đến sinh thần bát tự của Dung Dực, hơn nữa với cái loại mệnh cách thiên sát cô tinh cực kỳ quỷ dị đó, có lẽ ngày sinh của Dung Dực thật sự có vấn đề.

Chỉ cần quốc sư không nhìn thấy quỷ hồn thì hắn vẫn còn đường lui, thế nhưng số lượng âm linh trong địa lao này cũng không nhiều, xem ra những âm linh trước đó đều đã bị ném vào trong hạt giống Kiến Mộc. Mục Nhung cho rằng cách hoạt động của hạt giống Kiến Mộc cũng giống như túi âm linh, có tác dụng chứa đựng quỷ hồn, và kế hoạch bây giờ là nhanh chóng nghĩ cách tìm ra hạt giống Kiến Mộc.

Đương lúc hắn suy ngẫm về tình huống hiện tại, bên ngoài hình như cũng đang xảy ra một trận chiến mới, Hồng Thiệu tướng quân lại đẩy một tốp âm linh mới vào địa lao, Mục Nhung ngẩng mặt lên, theo cách ăn mặc thì đây chắc là dân chúng và quan binh Hồng Thiệu quốc, biết Dung Dực không có giao chiến xong, hắn lui về ngồi xổm trong một góc, tiếp tục giả vờ bày ra vẻ mặt sợ hãi.

Kỹ năng diễn xuất của hắn đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hoá, Hồng Thiệu tướng quân cũng không nghi ngờ gì, tuy không nhìn thấy đám quỷ hồn này, nhưng buổi tối nghe tiếng âm phong thổi vù vù kia cũng rất đáng sợ, bèn lắc đầu nói với thiếu niên đang ngồi trong lao: "Ngươi xem lại ngươi đi, sao phải chọc giận lão quái vật quốc sư kia vậy."

Mục Nhung đã tìm hiểu về Hồng Thiệu tướng quân từ sớm rồi, sau khi người này tu đến cảnh giới Thần Thánh thì tự nguyện nâng đỡ hậu duệ lên ngôi, mấy năm nay cũng tìm đủ mọi cách để che chở hoàng thất Hồng Thiệu quốc, theo lý thuyết thì phải là một người rất trọng tình cảm. Mục Nhung vốn nghĩ người này rất quan tâm đến dân chúng, nếu nói tiến đánh Bắc Thần là để con cháu được thống trị đời đời, thì việc đánh ngã hậu duệ nghe lời quốc sư giết hại nhân dân Hồng Thiệu quốc thật sự rất khó hiểu. Hiện giờ thấy ông chủ động mở miệng, liền nhân cơ hội hỏi: "Ta cũng không bất ngờ khi quốc sư không quan tâm đến mạng người, nhưng tại sao đến cả tướng quân ngươi cũng lấy con dân của mình ra làm tế phẩm vậy?"

"Ngươi định khích ta à?"

Không ngờ thiếu niên rơi vào tình cảnh này rồi còn có tâm trạng để nói như thế, Hồng Thiệu tướng quân không khỏi tán thưởng, vẻ mặt lại không thay đổi chút nào, chỉ nói: "Ta đã thủ ở Hồng Thiệu quốc mấy trăm năm, từng trải qua rất nhiều biến động soán vị đoạt quyền, số người chết khi đó không ít hơn hiện tại là bao. Ngươi mà đạt được địa vị như ta là biết ngay thôi, để làm nên nghiệp lớn thì hy sinh một vài người cũng không sao cả, sở dĩ con người muốn tu luyện chủ yếu là để tránh trở thành loại người bị hy sinh kia thôi."

Lời của ông đã nói lên tiếng lòng của tất cả hoàng thất quý tộc, hoàng đế nào không đạp núi thây biển máu để thượng vị chứ, tính mạng của dân chúng đối với họ chỉ là một con số thôi. Qua cuộc đối thoại này, Mục Nhung đã biết rõ là không thể khuyên giải được, đành chậm rãi thở dài: "Thiên đạo luân hồi, sau này ngươi sẽ phải trả giá vì những hành động hiện tại của ngươi."

Đổi lại cũng chỉ là một câu trả lời không chút ngần ngại: "Cho nên ta mới dùng hết thủ đoạn tìm đường phi thăng, để bản thân bất tử."

Đây là cường giả Thần Thánh do thế đạo cường giả vi tôn bồi dưỡng ra, dù thời thiếu niên có bao nhiêu chí hướng to lớn, cũng dần dần phai mờ theo những cuộc tranh đoạt thiên tài địa bảo cùng quãng thời gian cố gắng nâng cao tu vi, cuối cùng ngoại trừ bản thân mình ra thì không còn quan tâm đến ai cả. Mục Nhung biết rõ, thế giới sau khi phi thăng cũng chẳng khác gì, tất cả mọi người vẫn tìm cách để thu thập thật nhiều nguyên khí, tìm cách để sống cho thật lâu, vì tranh đoạt thiên tài địa bảo mà có thể xuất ra rất nhiều thủ đoạn. Hắn cũng từng say mê một câu chuyện như vậy, nhưng khi thật sự đặt mình vào trong thế giới đó, mới nhận ra thế đạo như thế tàn khốc đến cỡ nào.

Khuynh quốc chỉ mong thành tiên thần, cưỡi mây cưỡi gió gạt chuyện xưa.

Từ xưa phi thăng bấy nhiêu chuyện, nhân tính nhất vẫn là phàm nhân.

Vào lúc này, Mục Nhung đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn theo Dung Dực đến tiền tuyến, khi đó bọn họ vừa mới thắng trận, Dung Dực không tham dự tiệc khánh công, chỉ dẫn hắn ra ngoài thành thu dọn chiến trường. Hắn nhìn thấy người thiếu niên tướng quân này thành thạo lấy ra di vật từ trong lồng ngực của một thi thể, từ đó lần lượt gỡ lấy di thư cùng bảng tên, rõ ràng vẻ mặt của mọi người rất bình thường, nhưng ánh mắt lại vô cùng bi thương.

Bọn họ tìm được rất nhiều đồ vật, có hà bao được thê tử thêu cho, có bùa bình an do cha mẹ thành tâm cầu đến, cũng có đôi giày vải nho nhỏ chuẩn bị mang về cho con...

Khi đó, Dung Dực bình tĩnh nói với hắn: "Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, tất cả mọi người không biết bao giờ mình sẽ ngã xuống, cho nên luôn viết sẵn di ngôn kèm theo di vật, nếu sau chiến trận mà chúng ta tìm được thi thể thì sẽ trả lại những thứ này cho người thân của họ. Từ ngày đầu tiên nhập ngũ ta đã bắt đầu việc thu dọn chiến trường rồi, đến bây giờ đã có thể nhớ kỹ được đa số tên họ của các tướng sĩ."

Lúc đó Mục Nhung mới biết được trí nhớ siêu phàm của Dung Dực được hình thành như thế nào, cũng cảm nhận được sự bi thương ẩn sau những lời nói đó, bình thường hắn cũng được coi là nhanh mồm nhanh miệng, nhưng hiện tại lại không biết phải nói cái gì, chỉ hỏi: "Ngươi có viết không?"

Dường như không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, Dung Dực cụp mắt, một hồi lâu sau mới trả lời: "Trước kia ta không viết, bởi vì ta là chủ tướng, nếu ta chết thì Bắc Thần chắc chắn sẽ bại, nên ta tuyệt đối không thể chết. Nhưng lần này không biết đối thủ mạnh cỡ nào, ta sợ không thể nói lời từ biệt với ngươi, nên mới viết vài lời đặt chung với kết tóc ngươi cho ta đó."

Mục Nhung nghĩ, có lẽ là từ khi đó, bản thân đã không thể nhẫn tâm với Dung Dực được. Hắn nhớ rõ lúc trước mình khiếp sợ đến mức tắt cả tiếng, Dung Dực cũng không để ý, chỉ lộ ra vẻ mặt hoài niệm dưới ánh hoàng hôn trên chiến trường, chậm rãi nói: "Trước đây ta vẫn không rõ, tại sao trong vương thành chỉ có mình ta phải ngày đêm khổ luyện, tại sao ta không thể ra ngoài chơi giống Vũ Thắng, khi đó ta có hơi oán trách phụ thân, thường thường cãi lời ông ấy, cãi xong rồi cưỡi ngựa định bỏ nhà trốn đi không bao giờ quay về vương thành nữa, cuối cùng đương nhiên vẫn bị bắt về đánh một trận, sau đó tiếp tục luyện công..."

Y thổn thức kể về thời thiếu niên nghịch ngợm của mình, hai người không cần nói cũng biết, Dung lão tướng quân từng bắt y về nhà đã biến mất, Dung phủ in dấu bao nhiêu hồi ức thời thơ ấu của y cũng đã theo biển lửa hoá thành tro tàn.

Khi đó, trông thấy vẻ mặt của Dung Dực, Mục Nhung kéo tay áo của y, lời an ủi còn chưa kịp nói ra, người này đã ngẩng đầu lên đối mặt với ánh chiều tà đỏ như máu, không chần chờ mà kiên định nói: "Sau đó khi lên chiến trường rồi ta mới phát hiện, hoá ra cái giá phải trả cho việc giữ gìn cảnh thái bình thịnh vượng trong đất nước là vạn cốt khô nguội lạnh nơi biên quan. Khi này ta mới cảm thấy may mắn, những thứ ta học từ nhỏ có thể giúp cho chiến sự ở biên quan chấm dứt sớm hơn, ta càng vất vả thì càng nhiều tướng sĩ có thể bình an trở về nhà. Hiện tại cũng vậy, ta rất biết ơn phụ thân vì đã giúp ta có được khả năng bảo vệ Bắc Thần, ta bị thương là để biên quan không còn thương vong, ta vất vả là để người trong thiên hạ không còn đau khổ, ta tin tất cả những thứ này đều đáng giá."

Mục Nhung nhớ có người từng nói rằng, khoảnh khắc một nam nhân trông hấp dẫn nhất là khi tập trung thực hiện mục tiêu của mình, hắn từng cười xuỳ trước những lời này, cho đến khi được tận mắt nhìn thấy Dung Dực như vậy, bỗng nhiên phát hiện bản thân thế mà lại không thể dời mắt. Hắn ngẩn người một hồi lâu, đến khi thiếu niên tuyên bố mục tiêu của mình dưới trời chiều quay đầu nhìn hắn, chờ mong hỏi: "Mục Nhung, nếu, ta nói là nếu, có một anh hùng bình định thiên hạ ở bên cạnh ngươi, ngươi có cảm thấy sùng bái y hay không?"

Khi đó hai người chưa tỏ lòng nhau, nhưng Dung Dực vẫn hy vọng có được sự ủng hộ của Mục Nhung, hắn không thể trả lời qua loa dưới ánh mắt nóng bỏng đó được, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Anh hùng, nam nhân nào mà không thích chứ."

Sau đó, tựa như tất cả tình cảm đều được châm lửa cùng một lúc, đôi mắt của Dung Dực như hội tụ tất cả ánh sáng trên thế gian, trịnh trọng hứa hẹn với hắn: "Ta cũng muốn trở thành anh hùng của ngươi."

Mục Nhung không biết tại sao mình lại nhớ tới chuyện đó, hắn chợt nhận ra, so với quốc sư Bắc Thần và Hồng Thiệu tướng quân đã đứng trên đỉnh Đại Hoang, quả nhiên hắn vẫn thích đi theo một Dung Dực như vậy.

Đây đúng là thế đạo một người có thể vì bản thân mình mà trở nên vô tình tàn nhẫn, nhưng trong số đó cũng có rất nhiều người vì thiên hạ thái bình mà không ngại hy sinh, tuy hắn là một lệ quỷ, nhưng cũng phụng mệnh của địa phủ đến đây để tịnh thế, cho nên, hắn không cho phép những người này phải uổng mạng như vậy.

Ngay lúc này, Mục Nhung lập tức quyết tâm diệt trừ hai cường giả Thần Thánh kia, cụ thể hơn là, đánh giá thị phi công tội của bọn họ là việc của phán quan, còn nhiệm vụ của hắn là tiễn những người này xuống địa phủ.

Đôi lời của tác giả:

Mục Nhung: Không có Dung Tiểu Boss để chọc, khó chịu quá, giết hai cường giả Thần Thánh cho đỡ bực thôi.

Nhân vật phản diện: Đm thế mà cũng được à?

Tác giả: Ai nói công không ở đây là không ngược cẩu được chứ, chúng ta có thể ngược bằng hồi ức mà!

Hết chương 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.