Edit: Arisassan
Với sự hiểu biết của Thu Hưng về Hiên Viên Tử Đô, vị tiểu thiên tôn này mà cứ gây chuyện như vậy thì thế nào cũng bị người khác đánh chết, cho nên từ khi cậu còn nhỏ hắn đã khổ luyện thuật phi hành, hòng cắp thằng nhóc này chạy trốn lúc nguy cấp. Hiện giờ, công sức khổ luyện đó rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Chỉ thấy hắn đột nhiên bay phắt lên cao từ đất bằng, một chốc sau đã bỏ xa đám thi nhân đằng sau, cả Hoán Tô cũng phải cố gắng lắm mới nhìn được loáng thoáng, đành phải cảm thán khả năng chém giết của người này xoàng xoàng mà sao lại bay nhanh hơn cả thiên long như vậy chứ? Cái chỗ rách nát như Hiên Viên Thiên cung thế mà cũng sinh ra được nhiều nhân tài ghê!
Mục Nhung vốn định nhân lúc sơ hở để hoá quỷ thoát khỏi hiện trường, ai ngờ Thu Hưng lại bị sự không đáng tin của Hiên Viên Tử Đô luyện ra một tuyệt kỹ như vậy, hắn biết thi nhân không có linh trí nên hành động cũng chậm chạp, chắc chắn không thể đuổi kịp họ, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ trong lòng, với chiêu này thì Thu Hưng hoàn toàn có thể giúp Hiên Viên Tử Đô trốn thoát, vậy tại sao trong tiểu thuyết gốc cậu ta lại biến thành một thi thể đây?
Cứ như muốn giải thích cho thắc mắc của hắn, lúc hai người vất vả lắm mới cắt đuôi được Hoán Tô, trong làn nước mờ mịt của hồ Thiên Diệp, phản chiếu xuống mặt nước ngay phía trước, là bóng của ngư ông thân mặc áo tơi đầu đội đấu lạp đang yên tĩnh ngồi chặn giữa đường.
Quỷ Soái này quả nhiên là một kẻ tính tình thất thường, theo lý thuyết nếu ông ta muốn lấy mạng Hiên Viên Tử Đô thì lúc Hoán Tô bao vây xe rồng chính là cơ hội tốt nhất, thế mà ông ta lại đợi đến khi họ tới chỗ hoang vắng mới ra tay, hiện giờ Thu Hưng sắp chạy khỏi rừng lá rụng Vô Biên rồi ông ta mới lặng lẽ xông vào.
“Cẩn thận, ông ta là Quỷ Soái.” . Truyện Xuyên Nhanh
Đều là quỷ hồn với nhau, Mục Nhung đã đoán được thân phận của ông ta từ lúc còn ở hồ Thiên Lý, nhưng Thu Hưng thì vẫn chưa biết nên hắn mới vội vàng nhắc nhở một câu, quả nhiên sau khi nghe vậy, Thu Hưng lập tức căng thẳng, tiên nguyên toàn thân đều tụ lại chuẩn bị nghênh chiến.
Thu Hưng là hộ vệ thiếp thân Thu Nguyệt Địch sắp xếp cho Hiên Viên Tử Đô, cũng tu luyện công pháp tuyệt đỉnh Hàn Thuỷ Tam Sát của Thu gia, chủ yếu tập trung vào các chiêu thức thả độc nhanh chóng. Độc của Thu gia không có thuốc giải, nếu dùng để đối phó tiên nhân thì đương nhiên sẽ có tác dụng vô cùng lớn, nhưng thi nhân đã tử vong từ lâu, không hề sợ độc, thân xác còn được luyện hoá vô cùng cứng cỏi, chỉ có công pháp nào có sát thương vật lý lớn mới đánh lui được, do đó có thể nói Quỷ Du thành cực kỳ khắc Thu gia.
Công pháp bị khắc, hai bên lại cách nhau một cấp bậc, mặc dù Thu Hưng đã đề cao cảnh giác, nhưng lúc Quỷ Soái kia giơ tay lên vẫn không kịp đỡ đòn, thoắt cái đã bị đánh bất tỉnh bay về phía sau. Thu Hưng có tu vi Đại La Kim Tiên, vậy mà lại bị đánh bại một cách đơn giản như vậy, e là tu vi của vị Quỷ Soái này chỉ cách Quỷ Vương một bước.
Thong thả giải quyết tên hộ vệ vướng víu kia, ngư ông chậm rãi đến gần Mục Nhung, cơ thể và hành động giống hệt người bình thường, cả ngữ khí cũng không chập trùng lên xuống, chỉ bình thản nói: “Hiên Viên công tử, lại gặp nhau rồi.”
Nếu ông ta xuất hiện ở hồ Thiên Lý, vậy thì hướng đi của Hiên Viên Tử Đô đã bị tiết lộ cho Quỷ Du thành từ đầu, đúng lúc đó Mục Nhung với diện mạo giống hệt Thu Nguyệt Địch cũng vừa đến Long Môn cảnh, còn sử dụng thân phận công tử Thu gia muốn đi du ngoạn khắp nơi, nên e là từ lần đầu gặp nhau tên Quỷ Soái này đã tưởng hắn là Hiên Viên Tử Đô rồi.
Cũng vì đoán được chuyện này, Mục Nhung mới đưa ra kế hoạch tráo đổi thân phận, hắn vốn nghĩ mình có thể hoá thành quỷ hồn để trốn thoát, chắc chắn sẽ không gặp trở ngại gì, cho đến khi Quỷ Soái chân chính đứng ngay trước mắt, hắn mới nhận ra việc tu vi chênh lệch nghiêm trọng đến mức nào.
Cái danh Quỷ Soái phệ hồn cũng không phải đặt ra cho vui, khi đến được cấp bậc Quỷ Soái là có thể cắn nuốt những quỷ hồn khác để nâng cao sức mạnh, nhất là lệ quỷ người đầy sát khí như Mục Nhung, đối với ông ta thì chẳng khác gì một thang thuốc bổ tốt nhất. Mục Nhung không biết mình có thể trốn thoát ngay dưới mắt ông ta hay không, tạm thời không dám giở lá át chủ bài của mình ra, vừa nghĩ cách đối phó vừa dùng lời nói để câu giờ: “Ta cứ tưởng ngươi là một thế ngoại cao nhân không bị ai điều khiển chứ.”
Quỷ Soái không hợp tác với Quỷ Du thành, cũng không nhận Hoán Tô làm chủ, Mục Nhung thật sự không nghĩ ra được lý do tại sao ông ta muốn ra tay với Hiên Viên Tử Đô. Thế nhưng, hắn không biết rằng, lúc hắn cụp mắt xuống, tròng mắt màu đỏ dưới đấu lạp của ngư ông chợt hiện lên vẻ hoài niệm.
Thứ quan trọng nhất trong việc luyện chế thi nhân không phải tu vi, mà là thi thể được chọn để luyện chế có bao nhiêu oán khí, hễ ai giết càng nhiều người lúc còn sống thì sau khi trở thành thi nhân sẽ càng mạnh mẽ bấy nhiêu. Cho nên, trước khi Kiến Mộc Thần Quân mở thông lục giới, đa số ma tu đều kiếm tướng soái từng dẫn quân ra trận về làm thi nhân, nếu may mắn vớ phải thi thể bạo quân thì có khi còn luyện ra được cả Quỷ Vương nữa. Cũng vì thế nên mới phân chia cấp bậc Quỷ Binh, Quỷ Tướng, Quỷ Soái, Quỷ Vương như bây giờ.
Tiếc là, từ khi hai giới tiên phàm bị ngăn cách, thiên giới do bốn thế lực lớn chia cắt không còn ai có khả năng dẫn quân nữa, Quỷ Du thành tốn hết công sức cũng chỉ tìm được vài ác đồ diệt môn, chế ra thi nhân cũng không thật sự vừa lòng.
Nhưng vào mười tám năm trước, thánh nữ Thi tông Hoán Tô không biết kiếm đâu ra một thi thể tướng quân mặc giáp bạc, dùng âm hồn dự trữ mấy trăm năm của Quỷ Du thành luyện chế, lập tức luyện ra một Quỷ Tướng luôn. Cơ mà như vậy vẫn chưa thể tận dụng hết oán khí trên người thi thể này, nàng bèn dùng chiêu hồn thuật trả lại linh trí cho ông ta, quả nhiên sau khi vị tướng quân mang theo vô vàn oán hận mà chết kia nhớ lại tất cả thì lập tức tiến giai Quỷ Soái, trở thành thi nhân mạnh nhất Quỷ Du thành.
Nàng tưởng rằng người này muốn báo thù nên sẽ chịu để nàng điều khiển, ai ngờ sau khi đau khổ chạy khắp Quỷ Du thành một đêm, nghe thấy một đứa trẻ bị mình doạ khóc thì ông dần dần bình tĩnh lại trong tiếng khóc nỉ non, rút hết oán khí trên người vào trong cơ thể, từ nay về sau không quan tâm đến thế giới bên ngoài nữa, chỉ ngồi yên trong Quỷ Du thành tĩnh dưỡng chờ chết.
Quỷ Soái vẫn nhớ rõ cảnh tượng Hoán Tô kích động hỏi mình, ngươi không hận sao? Vậy tại sao không đi giết nàng ấy?
Khi đó, ông lạnh lùng nhìn nữ tử còn phẫn hận hơn cả mình kia, biết rằng thật ra nàng cũng không bất bình vì cảnh ngộ của ông, nàng chỉ giận khi không thể thu về lợi ích gì từ cái xác này. Đúng thế, ở nơi được gọi là tiên cảnh đây, bản chất con người đều là như vậy.
Vì nguyên khí, vì tu vi, vì sinh tồn, vì phát triển thế lực, bọn họ rõ ràng có tuổi thọ vô ngần, nhưng vẫn nhọc nhằn lo nghĩ cho những thứ đó. Người phi thăng từng mang biết bao nhiêu chí tận trời cao, tới nơi tiên cảnh này, cũng trở thành một đám chim gãy cánh nằm yên dưới đất hoá thành cát bụi, bọn họ, đã sớm quên mất tự tôn của mình.
Thế nhưng, Quỷ Soái lúc còn sống vô cùng kiêu ngạo này vẫn không quên, mặc dù nỗi đau vào ngày ông chết đi khiến thần trí như nứt toác, ông vẫn nhớ rõ hình ảnh bản thân thời niên thiếu từng cùng bạn tốt ngồi trên tường thành trông về non sông rộng lớn, nói rằng – một ngày nào đó, ta sẽ khiến thiên hạ này không còn cảnh thê ly tử tán cốt nhục chia lìa nữa, ta muốn, trên đất Bắc Thần, chúng sinh ngừng khóc.
Cho dù sau này bản thân ông trải qua nhiều chuyện bi thảm như vậy, lòng kiêu ngạo của một danh tướng vẫn giữ nguyên, lòng ông oán hận là một chuyện, nhưng bắt ông trung thành thì là chuyện khác, ông tuyệt đối sẽ không dẫn quân chiến đấu chỉ vì tư tâm của một nữ nhân.
Thế nên, ông hờ hững nói với Hoán Tô: “Ta chỉ nguyện trung thành với đế vương tài đức sáng suốt lòng mang thiên hạ, nếu muốn ta thần phục ngươi thì ngươi phải dùng hành động để chứng tỏ trí tuệ và tài đức của mình.”
Tuy nhiên, cuối cùng Hoán Tô vẫn không thể làm được, trong mắt nàng chỉ có dung mạo của mình và địa vị của Thi tông ở Quỷ Du thành, thậm chí lý do muốn thống trị thiên giới cũng chỉ là để độc chiếm nguyên thạch thôi. Nông cạn, thật sự quá nông cạn! Cả một tên lính hậu cần chuyên sửa chữa tường thành cũng không bằng, người như vậy không có tư cách ra lệnh cho ông!
Ông chướng mắt tứ đại thế lực chuyên chèn ép người phi thăng, cũng chướng mắt người phi thăng chỉ biết chịu nô dịch không dám phản kháng, mấy năm nay người có thể làm ông dâng lên chút hảo cảm, cũng chỉ có thiếu niên không có tu vi gì, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mình không hề lùi bước trước mắt.
Ông nghĩ, nam nhân phải như vậy chứ. Con người vốn chỉ là một phần tử nhỏ bé trong thiên hạ, nhưng dù có nhỏ yếu cỡ nào, xương cốt trên người cũng không được gãy, nếu không thì chẳng khác gì một đống thịt biết đi mà thôi.
Tiếc thay, thiếu niên làm ông phải tán thưởng lại là con trai của nữ nhân kia.
Vươn tay vuốt ve đôi mắt của thiếu niên khiến ông cảm thấy hoài niệm, ông biết cả Đại La Kim Tiên cũng không thể động đậy dưới âm khí của mình, huống chi là một thiếu niên không có tu vi, đành nhẹ nhàng thở dài: “Trước giờ ta không quan tâm đến người thiên giới cho lắm, nhưng ngươi lại là một trong số ít tiên nhân khiến ta phải tán thưởng...”
Trên Tử Hoa Thượng Tiên còn có Hỗn Nguyên Thần Tiên, ông cũng không phải kẻ mạnh nhất thiên giới, thế nhưng mặc dù không thấy rõ mặt, qua giọng điệu của ông ta thì Mục Nhung lại cảm thấy cứ như người này chướng mắt tất cả tiên nhân. Niềm kiêu hãnh to lớn đến như vậy, khó trách Hoán Tô làm mọi cách cũng không thể thu phục ông, cơ mà, sao trên người kẻ thù của nhân vật chính lại xuất hiện cái loại vương bá khí này vậy???
Bất đắc dĩ nhận ra bản thân không thể thoát khỏi vòng vây âm khí của Quỷ Soái, Mục Nhung chỉ biết bình tĩnh dùng võ mồm để câu giờ: “Ta biết, nhưng có tán thưởng cỡ nào thì ngươi vẫn muốn giết ta.”
Qủa nhiên, vẻ mặt không hề sợ hãi khi đối diện với cái chết này lại khiến cho Quỷ Soái phải tán thưởng, ông thở dài một cách tiếc nuối, nói thêm: “Ta đã suy nghĩ lâu lắm rồi, Thu gia giết con ta, nó ở dưới địa phủ không cha không mẹ vô cùng cô đơn, ngươi lại sống sung sướng hưởng thụ bao nhiêu sủng ái như vậy, thật sự không công bằng. Ta có thể không tính toán cái chết của mình, nhưng mạng con ta, Thu gia các ngươi phải trả giá.”
Vốn ông không định ra tay, nhưng khi nhớ tới đứa con mình chưa kịp bế đã phải bỏ mạng chỉ để giữ gìn danh dự của tiên gia, lòng ông lại khó bình tĩnh nổi. Con của ông, nếu có thể sống sót và được ông dạy dỗ, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ không thua kém thiếu niên này.
Nghĩ vậy, ông không do dự nữa, móng tay sắc bén trên tay phải như một lưỡi dao kề lên cổ thiếu niên, chỉ cần cứa nhẹ một phát là đứt đầu, nhưng mà trước khi xuống tay, ông vẫn không nhịn được giơ tay kia lên che đôi mắt hồ thu của thiếu niên lại, nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không biết là đang nói với ai: “Kỳ thật, ta thật sự rất thích đôi mắt của ngươi...”
Đầu sắp nằm gọn trong tay kẻ địch, trong lòng Mục Nhung cũng cảm thấy bất ngờ, đứa con bị Thu gia giết? Thích đôi mắt của hắn? Cái thiết lập này thật sự rất giống một người... Đợi đã, hình như vẫn còn cách để thoát được đó!
Đúng lúc chỉ mành treo chuông lại phát hiện ra manh mối quan trọng, Mục Nhung quyết đoán mở túi âm linh ra, âm khí đựng trong lồng đèn giấy lập tức được thả, cơ thể hoá thành linh hồn trong suốt nhanh chóng xuyên qua móng tay của Quỷ Soái. Đầu hắn còn đang tự hỏi nên mở miệng giải thích như thế nào, Dung Dực đã vội vàng nhảy ra theo, giận dữ đứng chắn trước mặt hắn: “Ngươi đừng hòng ra tay với Mục Nhung!”
“Mục... Nhung?”
Thực tế đã chứng minh, bao nhiêu lời giải thích cũng không bằng trực tiếp vạch trần sự thật, nếu bản thân Mục Nhung nói thì có khi Quỷ Soái còn nghi ngờ một chút, nhưng hiện giờ Dung Dực đột nhiên phun ra câu kia, ánh mắt ông nhìn Mục Nhung lập tức ngơ ngẩn. Sau đó, thừa dịp ông không kịp đề phòng, Mục Nhung nhanh tay mở túi âm linh ném về phía Quỷ Soái, dứt khoát vẽ ra pháp quyết học được từ quỷ sai, hét lớn: “Thu!”
Mục Nhung dám một mình dẫn Hoán Tô rời đi, đương nhiên không phải hắn vĩ đại đến mức nguyện hy sinh thân mình để cứu người, mà do ở nơi tiên giới này, thứ hắn không sợ nhất là quỷ. Bởi vì, túi âm linh chính là pháp bảo quỷ sai chuyên dùng để bắt quỷ, đừng nói Quỷ Du thành, dù có ở trong phần mộ cực âm ở thần giới, quỷ nào chạm vào túi âm linh một cái là sẽ bị giam phòng tối ngay. Hiện tại cũng không ngoại lệ, tuy Quỷ Soái có tu vi nghịch thiên, nhưng vẫn bị hút vào túi âm linh ngay lập tức.
Nhanh chân nhặt lên rồi cột túi lại, Mục Nhung biết mình phải rời đi ngay trước khi Hoán Tô đuổi tới, thế nhưng, lúc cầm túi âm linh trong tay, mạch não của hắn vẫn không thể không tán loạn, khoé miệng giật giật vài cái, chỉ nghĩ đến một vấn đề – ừm, hình như hắn, vừa hố cha mình đúng không?
Đôi lời của tác giả:
Tác giả: Dung Tiểu Boss, cùng xuất thân nhà tướng mà sao cha vợ của ông còn công hơn ông nữa vậy.
Dung Dực: Ta sẽ cố gắng noi gương nhạc phụ!
Cha Mục: Ha ha, ngươi nghĩ ngươi là ai?
Dung Dực: Mục Nhung, hoá ra ánh mắt khinh người của ngươi được di truyền từ cha ngươi đó!
Mục Nhung: Ừm, ta tin rằng hai người có thể sống hoà thuận với nhau...
Hết chương 81