Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 90: Chương 90




Edit: Arisassan

Thu gia phát triển qua ngàn năm nên hiện giờ gia đại nghiệp đại, Mục Nhung đi theo Thu Nguyệt Địch bái phỏng một ngày cũng mới gặp được vài đệ tử trực hệ, còn rất nhiều quản sự và khách khanh* phía dưới chưa gặp, chỉ mỗi thế thôi mà tên với thân phận đã khiến hắn phải đau đầu rồi. Trong số đó, người hắn chú ý nhất là Thu gia chủ.

[*tên gọi những người làm quan, chức cao mà không phải người bản địa]

Thu gia chủ tên là Thu Thiên Sí, vốn là một học đồ bình thường ở tiệm thuốc, một ngày nọ đi hái thuốc vô tình cứu giúp Kiến Mộc Thần Quân khi đó vẫn là người thường, Thần Quân nhớ ân tình này nên dẫn lão theo, sau khi có thế lực nhất định thì giới thiệu lão tham gia môn phái y tu tốt nhất lúc ấy. Về sau, Kiến Mộc Thần Quân nhờ có thang trời Kiến Mộc mà thành thần, Thu Thiên Sí tu luyện xong cũng tham gia vào dưới trướng y, theo y vào tiên tịch. Khi đó lục giới chưa phân, tiên cùng lắm chỉ cao hơn người thường một cấp, Thu Thiên Sí không có tiềm lực để tu thành thần nên không lên được chiến trường mới, bị Kiến Mộc Thần Quân để lại tiên giới mới hình thành.

Thu Thiên Sí cũng không tham lam, tạm biệt Kiến Mộc Thần Quân xong thì một lòng cùng thê tử phát triển Thu gia của mình, sau ngàn năm rốt cuộc tu được tới tu vi Hỗn Nguyên Thần Tiên, chỉ tiếc thê tử từng bị thương nặng trong chiến tranh, lão dùng hết kiến thức cả đời cũng không thể cứu mạng bà ấy, từ đó trở đi chỉ biết dồn hết tình thương vào con gái Thu Nguyệt Địch.

Lúc hôn sự của Thu Nguyệt Địch và Hiên Viên Phong Ngâm vừa được bàn xong, Hiên Viên Thiên cung có rất nhiều người phản đối, nhưng chỉ trong một ngày, tất cả những ai chỉ trích Thu Nguyệt Địch đều bị trúng độc. Có tin đồn nói rằng, người phản đối hôn sự này nhất là con gái Thừa tướng Thiên cung Thượng Quan Kinh Hồng, nàng từng nhiều lần thể hiện sự khinh thường đối với việc Thu Nguyệt Địch tự hạ thấp bản thân đi yêu phàm nhân trên các yến hội, vào một đêm nọ, Thu Thiên Sí trực tiếp đánh giết vào trong phủ Thừa tướng, thả độc huỷ dung nửa khuôn mặt của nàng, uy hiếp nói với cô gái đã từng là mỹ nhân Thiên cung: “Tiện phụ nhà ngươi sau này mà dám lắm miệng thêm một câu, lão phu sẽ kê đơn cho ngươi sinh con cho mười tên phàm nhân ăn mày.” Từ đó trở đi Thượng Quan gia đóng cửa không tiếp khách, Thượng Quan Kinh Hồng không dám nói với ai một câu.

Cũng sau chuyện này, mọi người mới nhớ tới chuyện Thu gia chủ lần nào dự tiệc đều lấy tranh vẽ con gái mình ra khoe, ngàn năm trước từng đi theo một người ngoan cường như Kiến Mộc Thần Quân chống lại tất cả cường giả thống trị thế gian tự mình xây dựng tân giới.

Đúng là do Thu Thiên Sí nổi tiếng yêu thương con gái khắp thiên giới, nên khi Mục Nhung nghe Dung Dực nói lão ta là người giết Mục Nhiễm thì vô cùng kinh ngạc. Một lão già chỉ cần con gái bị người khác nói xấu một cái là điên lên, sao có thể để con mình chịu đựng nỗi đau mất con chứ? Tuy nhiên, nhìn từ hành động không giết Mục Nhung mà đưa hắn về Mục phủ nuôi lớn, đúng là giống những gì Thu Thiên Sí coi trọng hậu duệ huyết thống sẽ làm.

Thế nhưng, nếu lão giết cả Mục Nhiễm, vậy tại sao lại để quốc sư Bắc Thần từng làm Thu Nguyệt Địch bị thương sống chứ? Hơn nữa hạt giống Kiến Mộc là át chủ bài bảo mệnh Kiến Mộc Thần Quân để lại cho các thế lực lớn, lão lại để nó lưu lạc dưới nhân gian, chuyện này thật sự có vấn đề.

Tuy phía sau ẩn giấu rất nhiều bí ẩn, nhưng nếu là người chết tận mắt nhìn thấy thì đó là sự thật, do đó Mục Nhung đành phải chấp nhận thực tế rằng kẻ thù của mình là tiểu đệ của nhân vật chính đời trước. Cho dù là tiểu đệ của nhân vật chính, nhưng trên người chắc chắn có dính chút bàn tay vàng, nên lần này hắn không vội đi bái kiến Thu Thiên Sí, chỉ đi một vòng rồi lấy cớ nói mình mệt mỏi để về phòng nghỉ ngơi.

Sở dĩ hắn liệt Thu gia vào danh sách những nơi cần đến, một phần vì chuyện tình sặc mùi ngôn tình của cha mẹ, phần lớn là sự dị thường của hạt giống Kiến Mộc. Nếu đúng như lời đồn thì hạt giống Kiến Mộc là bùa hộ mệnh Kiến Mộc Thần Quân để lại cho các thuộc hạ, thiên giới ít nhất có ba hạt nữa, một khi những hạt giống này nảy mầm, e là lực sát thương sẽ hơn xa chiến tranh dưới thế gian. Đây là cơ hội để Mục Nhung tích luỹ công đức, công đức hồi ở thế gian đều tặng hết cho Nhạc Ân, sau khi đặt chân lên thiên giới rồi, hắn cũng nên lo lắng làm thế nào để giải quyết nhiệm vụ địa ngục của mình thôi.

Một đường vừa đi vừa suy nghĩ quay về phòng, Mục Nhung dùng não quá mức đang định nắn bóp Dung Tiểu Boss để bớt căng thẳng, ai ngờ vừa mở cửa liền thấy một con dê béo nhào về phía mình, ôm chặt thắt lưng hắn nói: “Đại ca ta sai rồi, ta không dám phá hỏng đồ của ngươi nữa, ngươi đừng ghét bỏ ta!”

Thanh âm của cậu gào lên vô cùng tê tâm liệt phế, Mục Nhung bị gào đến ù cả tai, một hồi sau mới nhớ ra chuyện này. Lúc đi trên đường hắn nghĩ rằng có hạt giống Kiến Mộc ở đây, sau này chắc chắn sẽ có nhiều người trên thiên giới muốn gây chuyện, với cái tính của Hiên Viên Tử Đô thì sớm muộn gì cũng tự tìm đường chết, do đó hắn cố ý lạnh lùng với cậu hơn để dạy cho cậu một bài học. Mà hình như hắn đánh giá cao chỉ số thông minh của con dê béo này quá rồi, tuy lúc bị hắn đối xử không mặn không nhạt thì sẽ hơi buồn một chút, nhưng chỉ một lúc sau lại hào hứng nhào lên bắt chuyện tiếp, quả nhiên không hổ là sinh vật có thể làm nền cho Dung Tiểu Boss.

Vốn Mục Nhung định sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi sẽ đối phó với cậu ta sau, không ngờ hôm nay thằng nhóc này thông minh đến lạ, nhìn cái kiểu ôm mình không buông kia, chút khó chịu còn lại liền tan mất, hắn nhướn mày nói: “Tại sao ngươi nhận ra được lúc trước ta ghét bỏ ngươi vậy?”

“Cái gì?”

Thấy người này mở to mắt như gặp đả kích gì to lớn lắm, Mục Nhung biết với chỉ số thông minh của cậu ta thì chắc nghĩ đó là thật, hắn nắm đầu cậu ta kéo ra, cười cười nói: “Hay nói một cách hài hước hơn là, sao tự nhiên ngươi thông minh dữ vậy?”

Đại ca bắt đầu ghét bỏ cậu rồi, vậy nghĩa là không giận nữa phải không?

Vui vẻ khi thấy Mục Nhung trở về như cũ, cậu vội vàng đáp: “Cha ta cắt túi thuốc mẹ tặng cho ta ra làm đôi, ta cảm thấy thương tâm muốn khóc nên mới hiểu, hoá ra có vài thứ mặc dù đổi sang cái tốt hơn lúc nào cũng được nhưng vẫn không thể làm hư nó.”

Thân ở thiên gia mà có thể dùng cách đó để dạy dỗ con trai, Tam Thái tử này quả nhiên không tầm thường.

Trong lòng cảm thán người có địa vị cao ở hoàn cảnh như thiên giới quả nhiên không ai dễ chơi, Mục Nhung thấy cậu ra đã ngộ ra rồi, nên cũng không cố ý làm vậy nữa, chỉ ngước mặt lên nói: “Được rồi, nhớ kỹ sau này không được lấy trộm đồ của người khác. Đường đường là tiểu thiên tôn của Hiên Viên Thiên cung, đừng có học theo mấy cái thói đầu đường xó chợ như vậy.”

Hiên Viên Tử Đô chưa từng nghe ai nói như vậy, lập tức ngạc nhiên nói: “Đại ca là người đầu tiên nói mấy thứ này với ta đó, trước đây đường huynh [*anh họ] từng nói với ta thiên hạ này đều là của Hiên Viên gia, chúng ta muốn gì là có cái đó.”

Đường huynh của Hiên Viên Tử Đô? Chẳng phải là pháo hôi dám trêu chọc lão bà của Dạ Minh Quân rồi bị nhân vật chính chém một kiếm thành thiểu năng luôn sao? Bên cạnh tiểu tử này toàn mấy người gì đâu vậy trời...

Hết biết nói gì mà hồi tưởng lại cốt truyện sau khi tiêu diệt Thu gia, hình như cũng có mấy nhân vật phản diện thiểu năng như vậy đi trêu chọc Dạ Minh Quân rước hoạ về Thiên cung, Mục Nhung càng quyết tâm cải tạo Hiên Viên Tử Đô hơn, lập tức nói: “Sau này đừng chơi với những người tâm thuật bất chính đó nữa.”

Hiên Viên Tử Đô thích ở bên Thu gia hơn, chưa kể chơi với đại ca vui hơn đường ca nhiều, nên cũng không thắc mắc gì thêm, gật đầu nói: “A, vậy đại ca còn giận không đó?”

Thế nhưng, Mục Nhung không phải người dễ dãi như vậy, hắn cười khẽ lấy một viên đan dược từ trong tay áo ra: “Vẫn chưa đâu, đây là đan được ta mới chế, ngươi chịu ăn thì ta tha thứ cho ngươi.”

“Được!”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.