Edit: Phong Lữ
Cao Hiên Thần mang thù quá nhiều, mỗi đêm ở ngoài núi bị thích khách truy sát, đến Linh Vũ sơn, cũng lại bị tiểu đệ tử thiên hạ luận võ đường đánh lén. Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh vốn còn nghĩ chỉ cần hắn không chạy thì không cần theo dõi hắn nhiều. Mà bây giờ bọn họ phát hiện, Cao Hiên Thần có chạy hay không không quan trọng, quan trọng là… bọn họ còn phải che chở Cao Hiên Thần, để tránh việc hắn bị người ta bắt mất hoặc ám sát.
Bất đắc dĩ, Kỷ Thanh Trạch không thể làm gì khác hơn là mang củ khoai lang bỏng tay Cao Hiên Thần này về phòng, cho hắn nằm nghỉ trên đất ở bên giường mình.
“Đổi giày.” Kỷ Thanh Trạch nói.
Cao Hiên Thần bất mãn: “Con người ngươi sao xét nét lắm thế. Trong phòng ngoài phòng cũng là đất cả thôi? Mà đất thì dùng để giẫm, coi như…”
“Đi ra ngoài.” Kỷ Thanh Trạch ngắt lời hắn.
Cao Hiên Thần: “…”
Ở nhà người ta, không thể không cúi đầu, hắn không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh mà cởi giày mình ra, cũng lười đổi giày sạch. Đất đai trong phòng Kỷ Thanh Trạch sạch sẽ đến không dính một hạt bụi.
“Trải đệm.”
Cao Hiên Thần bực dọc trải chăn đệm xuống đất.
“Ngủ. Không cho đụng vào bất cứ thứ gì trong phòng.”
Vừa dứt lời, Đa Lạp vốn đã ngủ bị đánh thức, đi tới cọ chân Cao Hiên Thần.
Gân xanh thái dương Kỷ Thanh Trạch giật giật: “… Mèo cũng không cho đụng!”
Cao Hiên Thần rất vô tội xòe tay, biểu thị hắn không có đụng thứ gì, là mèo chủ động tới đụng hắn.
Dường như Kỷ Thanh Trạch nghĩ tới chuyện bị mèo liếm ban ngày, có chút nôn nóng mà ôm lấy Đa Lạp ném lên giường. Đa Lạp thường ngày cũng không được phép lên giường, hôm nay đột nhiên nhận được vinh hạnh đặc biệt này, quả thực thụ sủng nhược kinh, lập tức làm ổ bất động ở trên giường.
Cao Hiên Thần nghe thấy Kỷ Thanh Trạch dùng giọng rất nhỏ khiển trách Đa Lạp “Vô lương tâm”.
Hai người tự nằm xuống chỗ mình, các thiếu niên bị đánh đuổi không tới quấy rối nữa, một đêm cứ như vậy tạm qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người đều tỉnh dậy, mèo còn đang ngủ.
Kỷ Thanh Trạch muốn đi ra ngoài làm việc, phỏng chừng là sợ sau khi Cao Hiên Thần đi ra ngoài gặp những thiếu niên kia lại gây chuyện, nói: “Không được ra ngoài, ta sẽ mang đồ ăn về cho người.” Đến khi đi tới cửa, vô cùng đặc biệt dặn dò một câu “Không cho đụng vào bất cứ thứ gì trong phòng “, lúc này mới đi ra ngoài.
Y vừa đi, Cao Hiên Thần sao lại có thể đợi đàng hoàng được. Thành thật mà nói, y vốn không có hứng thú với gian phòng sạch sẽ đến độ không có vật thừa gì của Kỷ Thanh Trạch này, nhưng mà Kỷ Thanh Trạch trước sau hai lần căn dặn không cho hắn làm loạn, ngược lại khiến cho hắn sinh ra chút hiếu kì.
Nếu như chỉ là lo lắng đồ đạc được xếp ngăn nắp bị bị người đụng rối, Kỷ Thanh Trạch y sẽ không sốt sắng như vậy —— năm đó đồ vật của y bị Cao Hiên Thần làm loạn vô số lần, y cùng lắm chỉ thở dài một hơi, không ngại phiền phức mà dọn lại. Y sốt sắng như thế, giống như là trong phòng giấu thứ gì quan trọng, sợ bị Cao Hiên Thần lấy đi hoặc đụng hỏng.
Bố cục trong phòng này, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu hết, nơi duy nhất còn có thể giấu đồ gì chỉ có tủ. Hắn mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy dưới đáy tủ có đặt một cái rương màu đen, trên cái rương có khóa.
Theo lí hắn vốn không nên tùy ý động đồ của Kỷ Thanh Trạch, nhưng hắn ở trước mặt Kỷ Thanh Trạch bá đạo quen rồi. Bản thân hắn giấu một bụng bí mật, nhưng lại không cho Kỷ Thanh Trạch có chuyện gì gạt hắn. Bởi vậy thấy cái rương này, sự tò mò thắng thế, cũng không kiêng dè, quyết đoán động thủ mở khóa. Hắn có kinh nghiệm khi bị giam cấm túc, kĩ năng cạy khóa bỏ trốn tích lũy thâm hậu, chút khóa này hoàn toàn không làm khó được hắn. Hắn lấy ra một cái que sắt tùy tiện chọt mấy lần đã mở được khóa.
Trong rương chứa rất nhiều tạp vật được xết chỉnh tề, một cái cung, vài con châu chấu bằng cỏ, một lồng nhỏ chứa ve giả, mấy cây bút và mấy bộ quần áo các loại. Trong này có vài thứ là hắn tặng cho Kỷ Thanh Trạch, có vài thứ là hắn làm hư đồ của Kỷ Thanh Trạch rồi bồi thường lại cho Kỷ Thanh Trạch.
Một hòm đồ vật, không có đồ gì khác, tất cả đều là từ tay hắn!
Cao Hiên Thần nhìn đồ vật trong rương, kinh ngạc, mờ mịt, vui mừng, chua xót… Nhất thời các loại cảm xúc xông lên đầu, phức tạp đến chính hắn cũng không rõ thứ đang gào thét, muốn từ trong lồng ngực dâng trào ra này rốt cuộc là cái gì.
Hắn đột nhiên nhớ tới một câu: Không phụ cảnh xuân, không phụ niên thiếu.
Lúc này Đa Lạp tỉnh ngủ, từ trên giường nhảy xuống, phát ra động tĩnh khiến Cao Hiên Thần hoàn hồn. Hắn vội muốn khép rương lại, nhưng mà Đa Lạp lại đột nhiên nhảy lại đây, nhảy ạch một cái vào trong rương! Nhất thời tạp vật được xếp chỉnh tề đã bị mèo trắng béo ị làm loạn thành một đống!
Cao Hiên Thần: “…”
Hắn vội vàng ôm Đa Lạp ra, Đa Lạp còn không vui, móng vuốt víu một bộ y phục trong rương không chịu buông, “Roẹt” một tiếng, quần áo bị nó móc ra một cái lỗ thủng to.
Cao Hiên Thần: “!!!”
Ôm mèo ra khỏi rương, Cao Hiên Thần vội vã chỉnh lại đồ vật bị làm loạn, nhưng mà Đa Lạp mắt lom lom vòng tới vòng lui quanh hắn, chuẩn bị tìm cơ hội lại nhảy vào trong rương bất cứ lúc nào. Hắn chỉ dám mở hé rương một khe nhỏ, một cái tay luồn vào chỉnh lại, như vậy Đa Lạp không còn gây thêm phiền cho hắn.
“Còn quậy nữa tao sẽ nhốt mày vào trong rương luôn!” Cao Hiên Thần uy hiếp nói. Nhưng mà hắn đột nhiên nghĩ. Đa Lạp cũng là hắn đưa cho Kỷ Thanh Trạch, nhốt ở trong rương thực thích hợp.
Sau một hồi lâu cùng Đa Lạp đấu trí đấu dũng, hắn cuối cùng cũng coi như đã chỉnh lại đồ vật trong rương gọn gàng trong khả năng cho phép, khóa rương lại. Sau đó hắn cũng không ở trong phòng chờ nữa mà chuồn ra cửa.
Hắn tối hôm qua ăn không no, bụng đói kêu ục ục, hiện là giờ ăn cơm trên núi, khói bếp lượn lờ bay lên, từng trận mùi thơm thu hút mũi người. Hắn men theo mùi thơm một đường mò tới trong phòng ăn luận võ đường.
“Ăn cái gì vậy? Thơm thế? Ôi, thức ăn Thiên hạ luận võ đường cũng không tệ nha, có đậu phụ để ăn nữa à?”
Một phòng thiếu niên vốn đều lặng yên ăn sáng, chợt thấy người này tiến vào, lập tức lạch cạch rút kiếm, không khí trong phòng ăn nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm.
“Làm gì làm gì thế, ta không cướp của các ngươi. Ăn phần mình đi, đừng nhìn ta!” Cao Hiên Thần không chút tự giác về việc mình không được hoan nghênh, bước thong thả đến trước mặt Ngụy Thúc: “Cô nương, đậu phụ là ngươi làm? Cho ta một bát nữa!”
Năm xưa các đệ tử luận võ đường khó cưỡng lại sức mê hoặc của mỹ thực, ngày nào cũng chuồn xuống núi ăn sáng, nhóm võ sư nhiều lần cấm không được. Từ Quế Cư dứt khoát ra tay, mời đậu phụ tây tử Ngụy Thúc lên núi, thay thế đầu bếp vốn chỉ biết làm cháo hoa. Kể từ đó, các đệ tử không phải mỗi ngày phải chuồn xuống núi ăn vụng từ tờ mờ sáng nữa, ai cũng vỗ tay khen Từ Quế Cư anh minh thần võ. Chỉ có đại nghiệp gậy quấy thị phi nửa đường đã chết – Cao Hiên Thần hận hắn đến nghiến răng.
Ngụy Thúc nghe thấy tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ, tựa hồ bị giật mình, cả người khẽ run, cúi đầu không dám nói lời nào.
Kỷ Thanh Trạch mang theo hộp thức ăn chuẩn bị mang về, lạnh lùng nói: “Không phải không cho ngươi ra khỏi phòng sao?”
“Ngươi đi nửa ngày không trở lại, bụng ta sớm đói rỗng rồi.” Cao Hiên Thần bĩu môi, “Đi ra ăn một chút thì sao, ta cũng không giết người phóng hỏa.”
Kỷ Thanh Trạch lại sợ những thiếu niên này không kiềm chế nổi, không chịu để hắn ăn, tiện tay cầm hai cái bánh bao kín đáo đưa cho hắn, nắm tay hắn lên, kéo hắn đi. Cao Hiên Thần vừa đi vừa nói với Ngụy Thúc: “Những người này thật đáng ghét, không cho ta ăn đậu phụ của ngươi. Ngày mai ta trở lại a! Nhớ chừa cho ta một phần nha!”
Hắn vừa đi, các thiếu niên lao nhao xông lên vây quanh Ngụy Thúc, phỏng chừng đều đang thương lượng ngày mai phải hạ gì vào đồ ăn sáng của Cao Hiên Thần mới có thể giải hận.
Kỷ Thanh Trạch mang Cao Hiên Thần về phòng, sợ hắn lại chạy loạn, cũng không đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng nhìn hắn. Cao Hiên Thần buồn bực ngán ngẩm, vô cùng bất đắc dĩ chỉ có thể ở trong phòng y đọc sách. Kỷ Thanh Trạch có thể có sách gì thú vị? Cái gì mà “đệ tử huấn”, “mẫu mực lão sư” “khuyến tiến”, khiến Cao Hiên Thần mới chốc đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đang ngủ lại nghe bên ngoài có người kêu: “Từ đường chủ trở về rồi!”
Cao Hiên Thần trở mình bò dậy, cùng Kỷ Thanh Trạch đồng thời xông ra ngoài.
Từ Quế Cư một đường về tiến độ cũng không chậm, chỉ trở lại Linh Vũ sơn chậm một ngày so với bọn Kỷ Thanh Trạch họ. Y không chỉ trở về một mình, còn mang theo Kỷ Chính Trường. Kỷ Chính Trường cũng là đệ tử Thiên hạ luận võ đường, theo lý thuyết hắn vốn nên ở lại trên núi luyện công cho tốt, không nên đi tham gia đại hội võ lâm gì. Nhưng mà Kỷ Bách Vũ nhất định phải để tiểu nhi tử lộ diện ở đại hội võ lâm. Vì vậy đại hội võ lâm kết thúc, Từ Quế Cư mang Kỷ Chính Trường cùng về.
Một già một trẻ còn ở trên đường núi đã bị ba người Kỷ Thanh Trạch Cao Hiên Thần Tưởng Như Tinh cản lại. Bọn họ hiển nhiên không ngờ tới ba người đi tra án lại tra tới luận võ đường.
Kỷ Chính Trường đầu tiên là liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch, sau đó lại như bỏ quên Kỷ Thanh Trạch, nói: “Tưởng tỷ tỷ, sao các ngươi…”
Y lời còn chưa nói hết, dã bị Cao Hiên Thần quái gở cắt lời: “Tưởng Như Tinh, người này là ai vậy? Là người nhà ngươi sao?”
Tưởng Như Tinh nói: “Không phải.”
Kỷ Chính Trường cả giận nói: “Ma giáo yêu nhân! Ta chính là Du Long kiếm Kỷ gia Kỷ Chính Trường, ta…”
Hắn lại còn chưa nói hết đã bị Cao Hiên Thần cắt ngang: “Người nhà họ Kỷ? A, Kỷ Thanh Trạch, người này là người nhà ngươi à? Là con người hầu nào với thôn phụ hương dã sinh ra à? Sao gặp mặt lại không hành lễ với thiếu chủ của mình trước, mà lại gọi cô nương nhà người khác là tỷ tỷ?”
Cao Hiên Thần sao lại không nhận ra Kỷ Chính Trường, đã không vừa mắt tiểu tử này rồi, lúc này cũng là cố ý muốn chọc tức hắn: “Ta còn tưởng rằng danh môn chính đạo đều là người quy củ cứng nhắc, tiểu tử ngươi không giống thế nha. Thế nào, có muốn cân nhắc đi vào Thiên Ninh giáo ta không? Chúng ta rất thích thu nạp tạp chủng dã chủng đó.”
“Ngươi!!!” Kỷ Chính Trường giận tím mặt, nói thì nói không lại hắn, gấp đến độ rút kiếm muốn chém người.
Bội kiếm của hắn là một cái đại kiếm tinh luyện, chính là bảo kiếm đặc chế thích hợp nhất để triển khai Du Long kiếm pháp. Cao Hiên Thần liếc kiếm của hắn một cái, sắc mặt lạnh xuống, rục rịch muốn sờ Thanh Tuyết kiếm của mình, cho tiểu tử này một chút giáo huấn.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Câm miệng.” Là nói với kẻ không ngừng tưới dầu lên lửa – Cao Hiên Thần.
Tưởng Như Tinh lại khá là kinh ngạc mà liếc nhìn Cao Hiên Thần.
Nhưng mà còn Từ Quế Cư ở đây, mọi người cũng không dám kinh động. Từ Quế Cư nhấn tay Kỷ Chính Trường: “Các ngươi vì sao lại ở đây?”
Cao Hiên Thần cà lơ phất phơ nói: “Tìm ngươi hỏi chút chuyện.”
“Hỏi gì?”
“Chúng ta tra án, những người không có liên quan ở bên cạnh nghe chẳng phải không được tốt sao? Nhỡ đâu vừa quay đầu lại để lộ tin tức thì làm sao bây giờ?”
Kỷ Chính Trường thấy hắn nhắm vào mình, tức giận đến sôi máu lên, nhào tới muốn động thủ, lại bị Từ Quế Cư giữ lại. Từ Quế Cư nói: “Chính Trường, ngươi đi về nghỉ trước. Thanh Trạch, Như Tinh, Cao giáo chủ, các ngươi đi theo ta.”
“Đường chủ!”
“Trở về.”
Kỷ Chính Trường không thể làm gì, đành phải hung hăng liếc Cao Hiên Thần một cái, rồi rời đi.
Từ Quế Cư đưa bọn họ đưa vào nghị sự đường trên núi, nơi đây u tĩnh, không có người quấy rối. Bốn phía trống trải, không có người ẩn nắp được, cũng không sợ có người nghe trộm.
Từ Quế Cư nói: “Cao giáo chủ có chuyện gì cứ nói đi.”
Nhưng Cao Hiên Thần lại kéo ghế ra ngồi, làm giá không nói lời nào.
Nội đường trầm mặc chốc lát, cuối cùng Tưởng Như Tinh là người đầu tiên không chịu được, mở miệng: “Đường chủ, Tạ ân sư có phải là càn khôn đao Tạ Cảnh Minh không?”
Từ Quế Cư vốn đang ngồi ngay ngắn nghiêm trang bát phong bất động, nghe lời ấy, trên mặt hiện ra mấy phần thần sắc kinh ngạc.
Tưởng Như Tinh thấy sắc mặt y, hơi thở không khỏi gấp gáp, tiến lên một bước tiếp tục truy hỏi: “Đường chủ, cánh tay trái Tạ ân sư từng chịu qua thương tổn có phải không?”
Từ Quế Cư liếc mắt tới trên người Cao Hiên Thần.
Không phủ nhận, chính là ngầm thừa nhận. Lúc này suy nghĩ của Cao Hiên Thần mới có cơ sở, rốt cục cười tủm tỉm mở miệng: “Từ đường chủ chẳng lẽ không biết, trong quan tài là một bộ hài cốt giả?”
“Ngươi nói cái gì?!” Từ Quế Cư đột nhiên đứng lên, lúc này mới thật sự kinh ngạc!
Y đột nhiên xuất hiện phản ứng mãnh liệt cũng làm cho ba người trẻ tuổi trong đường sợ hết hồn. Cao Hiên Thần nói: “Đường chủ nếu biết Tạ Lê chính là Tạ Cảnh Minh, cũng biết cánh tay trái hắn từng chịu qua thương tổn. Lúc khám nghiệm thi thể lẽ nào đường chủ chưa từng xem qua? Xương cánh tay trái Tạ Cảnh Minh từng bị người ta đánh nát, xương cánh tay thi thể lại hoàn hảo không chút tổn hại,” Nói tới hoàn hảo không chút tổn hại, hắn có chút chột dạ sờ sờ cằm, “Đây không phải là giả thì là gì?”
Từ Quế Cư nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần, nửa ngày mới nói: “Ta chỉ biết là cánh tay trái hắn từng bị thương, cho nên mới bỏ song đao dùng trường đao. Nhưng cụ thể là thương thế gì thì ta không rõ, cũng không hỏi kỹ.”
Lời này hơi có chút kỳ quái, nếu biết cánh tay trái Tạ Cảnh Minh bị thương, vì ở sao không hỏi rõ thương thế? Nhưng mà nghĩ lại, có lẽ là Từ Quế Cư không đành lòng chọc vào nỗi đau người khác, hoặc là Tạ Lê không chịu tự bóc trần vết sẹo cho nên không nói rõ, kể ra cũng hợp tình hợp lý.
Từ Quế Cư nói: “Sao ngươi lại biết hắn… Đúng rồi, hắn bị thương lúc Phạt Ma đại chiến, chính là được các ngươi ban tặng. Ngươi nói thi thể là giả? Vậy hắn hiện giờ đang ở đâu?!”
“Người ở đâu không phải nên do ta hỏi ư?” Cao Hiên Thần nói: “Trên đại hội võ lâm chẳng phải các ngươi nói năng hùng hồn là ma giáo sát hại võ sư cùng đệ tử Thiên hạ luận võ đường sao, còn muốn dùng chuyện này để mượn cớ làm Phạt Ma đại chiến gì nữa mà!”
Từ Quế Cư không có gì để nói, rơi vào trầm tư.
Nghị sự đường lần thứ nữa rơi vào vẻ yên lặng chết chóc, mấy người hai mặt nhìn nhau, đều là một mảnh mờ mịt.
Nhưng kỳ quái là, xem phản ứng Từ Quế Cư, y dường như thật sự không rõ. Không dễ gì mới tra được thi thể Tạ Lê bất thường, nhưng sự tình cũng rất khó tiến triển tiếp. Cao Hiên Thần không cam lòng để manh mối cứ như vậy đứt đoạn mất, hỏi tới: “Từ đường chủ, ngươi đã biết những gì? Nếu như Tạ Lê không có chết, hắn có chỗ nào có thể đi không? Hoặc là hắn có chuyện gì muốn làm?”
Từ Quế Cư còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe ngoài đường truyện đến tiếng bước chân dồn dập. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Chính Trường lo lắng chạy tới.
Cao Hiên Thần không thích, đang muốn răn dạy, lại nghe Kỷ Chính Trường hoang mang nói: “Đường chủ, không xong rồi, mọi người bị trúng độc rồi!”