Edit: Phong Lữ
Lời Ngưu Đại Đầu vừa nói ra, vô số ánh mắt nhìn về phía Văn Nhân Mỹ, ngay cả một ít người đang đánh đấu trên sân cũng phân tâm. Mà bán kính cách người Thẩm Phi Kỳ lại trở nên lớn ra.
Văn Nhân Mỹ không chút hoang mang, lại tung một mũi ám khí, đánh mở xích sắt. Nàng vẫn kề sát ở bên người Thẩm Phi Kỳ, không chịu cách xa hắn ba bước.
Thiên Ninh giáo cùng Phong Hoa Thập Nhị lâu đều là tà ma ngoại đạo: tuy rằng tiếng tăm Thiên Ninh giáo thối hơn, nhưng đó là bởi có lịch sử trăm năm hình thành, những năm gần đây Thiên Ninh giáo đã rất ít hoạt động ở trên giang hồ, chỉ toàn tồn tại bên trong các loại tin tức ngầm của giang hồ —— “Ma giáo yêu nhân giết người rồi!” “Ma giáo yêu nhân đoạt kiếm rồi!” “Ma giáo yêu nhân trộm bí kíp rồi!”
Nhưng mà Phong Hoa Thập Nhị lâu những năm gần đây lại hết sức sinh động, chỉ cần sát thủ Thập Nhị lâu ra tay thì nhất định có người đầu một nơi thân một nẻo. Đặc biệt là mười hai vị đoạt mệnh Diêm La bên trong Thập Nhị lâu, bọn họ võ công cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn, dường như không bao giờ thất thủ. Danh hiệu của bọn họ chỉ cần được nhắc đến cũng đủ để làm người nghe sợ mất mật.
Ngưu Đại Đầu thân là lão đại của Thập Tam tông –Thủy Vận bang, tin tức vô cùng linh thông, nghe nói qua không ít lời đồn liên quan tới “Đoạt mệnh Diêm La”. Lúc nãy vừa mới thấy Văn Nhân Mỹ ra tay, hắn mới nhận ra thân phận người này.
Cao Hiên Thần kinh ngạc nhìn Văn Nhân Mỹ, chỉ thấy khóe miệng Văn Nhân Mỹ nhếch cười, cũng không mở miệng phản bác, đúng là đã thừa nhận.
Thiết cảm lãm hay còn gọi là hạt nhân đinh, là một loại ám khí có ngoại hình tựa quả ô liu. Toái Diệp đao cũng giỏi, Đoạt Mệnh Thiết Cảm Lãm cũng giỏi, những người này xuất thân là sát thủ, công phu của họ đều là công phu ám sát một đòn trí mạng. Bản thân thiết cảm lãm không độc địa như củ ấu nhỏ, nhưng thứ này giống như theo đạo lý ‘bảo kiếm danh đao không được ngâm độc’, Văn Nhân Mỹ võ công rất cao cường, nàng dựa vào một tay công phu ám khí là có thể giết người trong vô hình, không cần giở trò bên trong ám khí, hai chữ “Đoạt mệnh” chính là khẳng định to lớn nhất cho nàng.
Cao Hiên Thần động não, nhắc nhở: “Thẩm Phi Kỳ, ngươi tự cẩn thận nhá!” Dứt lời liền không thèm quan tâm tới Văn Nhân Mỹ, trường kiếm tung ra, lần nữa đâm về phía Ngưu Đại Đầu!
Thẩm Phi Kỳ tuy bị danh hào nổi tiếng xấu của Văn Nhân Mỹ này làm kinh hãi, nhưng trong lòng lại không hề sợ sệt. Hắn thấp giọng nói: “Tiểu mỹ cô nương, ngươi thực sự là ‘Đoạt mệnh Thiết cảm lãm’?”
Văn Nhân Mỹ gắt giọng: “Cái gì mà Thiết cảm lãm hả, cái tên này thật là khó nghe. Người ta chỉ thích được kêu là ‘Mỹ mỹ tiểu bảo bối’. Thẩm công tử kêu một tiếng cho ta nghe một chút xem?”
Thẩm Phi Kỳ: “…”
Thanh Tuyết kiếm đâm thẳng tới chỗ hiểm của Ngưu Đại Đầu, xích sắt trong tay Ngưu Đại Đầu đón lấy Thanh Tuyết kiếm, hai tay đan xen, xoắn lấy Thanh Tuyết kiếm! Hai cánh tay hắn kéo ngang vào bên trong, dự định cướp đi Thanh Tuyết kiếm, nhưng tới đó đã thấy hai tay Cao Hiên Thần đột nhiên ép xuống một chút, mũi kiếm càng từ lỗ rỗng trong xích sắt đâm ra, đâm về phía ngực hắn!
Ngưu Đại Đầu không thể không rút lui lùi về sau, để Cao Hiên Thần thuận lợi cầm lại bảo kiếm.
Sau khi Ngưu Đại Đầu bị rớt khăn che mặt, tình thế trên sân nhanh chóng phát sinh biến hóa. Toàn bộ người Thập Tam tông tụ lại đây, vây quanh Ngưu Đại Đầu, để tránh để hắn bị người khác vây công. Nhưng cho dù bọn họ không hộ chủ, người những môn phái khác cũng chủ động lui ra, không muốn dây tới đám hỗn độn này.
Trước mắt Ngưu Đại Đầu thân phân bại lộ, những người ngoài muốn đục nước béo cò đương nhiên thích làm ngư ông ngồi xem trai cò cắn nhau, bất kể là Ngưu Đại Đầu giết Thẩm Phi Kỳ và Cao Hiên Thần, hay là Ngưu Đại Đầu bị giết, đối với bọn họ mà nói đều là chuyện tốt, thậm chí còn có thể mang tất cả tai họa hôm nay đẩy hết lên trên người Thập Tam tông.
Thập Tam tông đệ tử hình thành vòng vây ngăn cách Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh ở ngoài, Kỷ Thanh Trạch vặn người bay lên, đạp lên mấy đầu người thoải mái đột phá vòng vây, đi đến bên người Cao Hiên Thần. Tưởng Như Tinh không có khinh công giỏi như vậy, múa đao xung phong, muốn xé đoàn người ra một cái lỗ hổng đi vào giúp đỡ, lại nghe Cao Hiên Thần nói: “Như Tinh, ngươi bảo vệ Thẩm Phi Kỳ đi!”
Đây đã là lần thứ hai sau khi thân phận Văn Nhân Mỹ bị vạch trần, hắn lo lắng cho Thẩm Phi Kỳ, đừng nói Thẩm Phi Kỳ không hiểu, ngay cả Tưởng Như Tinh cũng không hiểu sự lo lắng của hắn từ đâu mà tới.
Trước mắt Thẩm Phi Kỳ bị Văn Nhân Mỹ giữ vững bên người nàng, có nàng che chở, Thẩm Phi Kỳ không mất một sợi lông. Vốn không cần thêm Tưởng Như Tinh “Che chở hộ hoa sứ giả”. Có điều các đệ tử Thập Tam tông đang ra sức vây công, muốn trước tiên bắt giữ Thẩm Phi Kỳ.
Tưởng Như Tinh do dự một chút, rốt cuộc vẫn là lựa chọn nghe theo Cao Hiên Thần chỉ huy, lui về bên người Thẩm Phi Kỳ, một thanh trường đao ngăn người Thập Tam tông lại.
Theo lý thuyết, có giao tình với Diệp Vô Dục, Cao Hiên Thần hẳn là nên yên tâm hơn với Phong Hoa Thập Nhị lâu, nhưng thực tế lại đang ngược lại. So với những người khác, hắn đều hiểu rõ hơn tác phong làm việc của Thập Nhị lâu. Mười hai vị đoạt mệnh Diêm La là sát thủ, hơn nữa chỉ là sát thủ. Bọn họ một khi nhận lệnh hành động, ngoại trừ giết người thì không có mục đích thứ hai. Cho dù ngày đó ở Vương Gia Bảo, ba người bọn họ được Diệp Vô Dục dẫn người giúp đỡ mới thoát được ‘người cổ’, nhưng ngay từ đầu, Diệp Vô Dục cũng là tới vì mục đích “giết bọn họ”, chỉ là sau khi nhận ra hắn mới khó giải thích mà cải biến mục tiêu.
Hành động Văn Nhân Mỹ từ đầu đến giờ đều là chứng minh với họ nàng không phải kẻ địch, nhưng cũng không phải bằng hữu. Nàng nếu như thật sự có lòng trợ giúp Thẩm gia cùng Thẩm Phi Kỳ, thì sẽ không chỉ là đánh đuổi kẻ địch, mà cần phải “giết chết” kẻ địch. Thậm chí Ngưu Đại Đầu hai ba lần dùng xích sắt tấn công nàng, nàng đều dùng Thiết cảm lãm đánh dây xích chứ cũng không đánh Ngưu Đại Đầu, động tác này cũng không phải tác phong đoạt mệnh Diêm La.
Vậy thì chỉ có một khả năng: người Văn Nhân Mỹ muốn giết không có ở nơi này, cái người kia còn chưa có xuất hiện. Còn những người khác, Văn Nhân Mỹ có lẽ cho là còn dùng được bọn họ, có lẽ là do thích nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, bởi vậy mới lười ra tay. Chờ nàng đạt được mục đích, nàng mặc dù không tự mình động thủ giết Thẩm Phi Kỳ, chắc chắn cũng sẽ không che chở hắn nữa.
Trong nháy mắt tâm tư Cao Hiên Thần đã xoay chuyển mười tám vòng tròn, nhưng hắn không cách nào nói ra. Vừa sợ vạch trần Văn Nhân Mỹ trái lại làm cho nàng sớm bỏ đi, thứ hai do điều này tuyệt đối không phải hai ba câu nói là có thể giải thích rõ ràng. Hắn không có khả năng làm, cũng chỉ có thể nhắc nhở, sau đó mau chóng giải quyết Ngưu Đại Đầu rồi tự mình trở lại viện trợ.
Hắn một kiếm rút ra, đâm về phía yết hầu Ngưu Đại Đầu.
Ngưu Đại Đầu vừa quấn xích sắt vài vòng ở trên cánh tay, xích sắt liền thành thiết giáp bao cổ tay. Hắn xoay tròn cánh tay ngăn trường kiếm Cao Hiên Thần, tay trái một quyền đánh tới trong lòng Cao Hiên Thần!
Cao Hiên Thần nương theo lực đẩy kiếm của hắn mà nhẹ nhàng đổ ra phía sau, tránh khỏi nắm đấm của hắn, nhưng lòng bàn tay phải lại tê dại. Cánh tay sắt thực sự cứng muốn chết, nếu không có Thanh Tuyết kiếm đủ cứng, không thì e là đã bị xích sắt làm cho gãy tung. Nhưng mà kiếm chịu nổi, thân thể máu thịt của hắn lại không chịu nổi, cánh tay mềm nhũn của hắn không có biện pháp đối phó với xích sắt của Ngưu Đại Đầu.
May là Kỷ Thanh Trạch đã chạy tới, một kiếm bổ về phía Ngưu Đại Đầu, khiến cho Ngưu Đại Đầu lui về sau hai bước. Y lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Cao Hiên Thần vẩy vẩy tay đang tê: “Không sao.”
Ngưu Đại Đầu vung xích sắt ra, quăng về phía Cao Hiên Thần, bị Kỷ Thanh Trạch vung kiếm ngăn lại.
Kỷ Thanh Trạch lạnh lùng nói: “Muốn chết.”
Ngưu Đại Đầu kinh ngạc trợn to hai mắt. Thập Tam tông cùng Du Long kiếm mặc dù không có bao nhiêu giao tình, nhưng hắn cùng vãn bối “Đoan Phương kiếm” Kỷ Thanh Trạch này có chút quen qua hai ba lần tỉ thí. Kỷ Thanh Trạch không thẹn với biệt danh “đoan chính”, không vui không giận không cáu, thận trọng cứng nhắc đến độ là người lớn như hắn đã sống nhiều hơn mấy chục năm cũng hoài nghi y rốt cuộc có phải là người bằng xương bằng thịt hay không. Thế mà bây giờ, y lại vì che chở một ma giáo yêu nhân mà nổi giận!
Ngưu Đại Đầu mắng: “ Đoan Phương kiếm chó má gì chứ, ở trước mặt chúng ta nguỵ trang đến mức không giống người, quay đầu đi lại liếm dư*ng v*t ma giáo yêu nhân!”
Hắn là một đãi lão thô kệch luôn không giữ mồm giữ miệng, toàn văng tục chửi thề. Còn thích nhìn chằm chằm vùng tam giác người khác mà mắng (vùng tam giác bên dưới ý). Nhưng một câu thô tục mà hắn thuận miệng nói lại làm cho Kỷ Thanh Trạch và Cao Hiên Thần đồng thời sững sờ. Kỷ Thanh Trạch trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên, phẫn nộ quát một tiếng, vung kiếm bản to lên phủ đầu bổ tới hắn!
Cao Hiên Thần cũng đỏ mặt, thầm nghĩ: Ngưu Đại Đầu này làm sao có thể nghĩ ra câu mắng người như thế này? Ông đây là ma giáo giáo chủ mà chỉ có thể mắng “Đm ngươi” “Đm hắn”, thiệt là không bằng hắn mà! Tiểu đoan chính làm sao lại liếm… Liếm… Mẹ! Ta đang miên man suy nghĩ cái gì đây!
Kỷ Thanh Trạch tới trợ trận rồi, Thập Tam tông đệ tử cũng không phải lũ ăn hại, mọi người vây lên tấn công, muốn trong ngoài giáp công mà thủ tiêu Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch. Nhưng mà đám người hỗn tạp này, ngoại trừ Ngưu Đại Đầu, thì có được bao nhiêu cao thủ đâu, sự công kích của bọn họ chỉ có thể gọi là “Quấy rầy”, không đến nỗi tạo thành phiền phức quá lớn cho hai người.
Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch phối hợp ăn ý, nếu một người tiến lên so chiêu cùng Ngưu Đại Đầu, người còn lại ở phía sau áp trận cho người kia, giải quyết tiểu lâu la nỗ lực tập kích sau lưng.
Kỷ Thanh Trạch một kiếm bức lui Ngưu Đại Đầu, Cao Hiên Thần nhìn như nhào ra đánh Thập Tam tông đệ tử bên ngoài, đột nhiên tựa nước chảy mây trôi mà quay người lại, nghiêng đâm một kiếm đột xuất về phía dưới sườn Ngưu Đại Đầu!
Ngưu Đại Đầu đột nhiên không kịp chuẩn bị nên bị hắn đâm trúng, gầm lên vung quyền đập về phía mặt của hắn! Cao Hiên Thần khó khăn lắm mới đắc thủ, không nỡ lui, nghiêng đầu né, kiếm trong tay tiếp tục hướng về phía trước, lại đâm đến xương sườn Ngưu Đại Đầu nhưng không có cách nào tiến vào nữa. Hắn không khỏi thầm hận tay mình vô lực, cơ hội tốt như vậy, lại không thể một lần đánh dứt điểm!
Mắt thấy nắm đấm Ngưu Đại Đầu sắp đập vào trên mặt Cao Hiên Thần, hắn không thể không vội vội vàng vàng thu chiêu, nhưng cũng đã không còn kịp rồi!
Nắm đấm xích sắt chỉ cần tiến thêm mấy tấc, là có thể đánh nát xương Cao Hiên Thần, nhưng hắn không chỗ mượn lực, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ. Trong thời khắc nguy cấp, một cái tay tóm chặt sau cổ hắn, đột nhiên kéo hắn về phía sau một cái! Xích sắt lạnh lẽo mang theo gió lạnh nguy hiểm lướt qua chóp mũi hắn, cọ rơi mất một mảng da nhỏ.
Sống sót sau đại nạn, Cao Hiên Thần sợ hãi không thôi mà chép chép miệng.
Kỷ Thanh Trạch còn tức mình hơn hắn, ném hắn ra phía sau, trừng mạnh hắn một cái, cướp công đi lên, quát: “Đừng cậy mạnh!”
Cao Hiên Thần nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý. Lần sau sẽ không như vậy.”
Kỷ Thanh Trạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Ngưu Đại Đầu bị Cao Hiên Thần đâm một kiếm, lại không bị thương đến chỗ hiểm. Hắn đơn giản quăng xích sắt dài lên, quấn lấy ngực bụng chính mình, che chở chỗ hiểm. Đã như thế, hắn bỏ qua cách dùng xích sắt đánh xa, lại mặc vào cho mình một thân thiết giáp và thêm một cánh tay sắt. Hắn một quyền đánh qua, Kỷ Thanh Trạch không dám gắng đón đỡ trực diện nên lập tức rút đi.
Hai người Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đã luân phiên thay phiên đánh với Ngưu Đại Đầu qua mấy chiêu, lại chỉ chiếm được một chút hời nhỏ. Ngưu Đại Đầu mặc dù không thể coi là cao thủ tuyệt đỉnh gì, nhưng mà sau khi hắn mặc lên một thân “Thiết giáp”, cố tình lại vô cùng khắc chế đấu pháp do mất đi nội lực của Cao Hiên Thần. Dù có bảo kiếm trong tay, Cao Hiên Thần vẫn không thể chém được mớ sắt kia, không biết phải làm gì mới được.
Sau khi đánh đuổi hai tên đệ tử Thập Tam tông xong, Cao Hiên Thần đột nhiên nói: “Ngươi lên trước.”
Kỷ Thanh Trạch không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Được.”
Ứng phó đám hỗn tạp Thập Tam tông, Cao Hiên Thần còn dư lực, đánh giá từng chiêu từng thức của Kỷ Thanh Trạch và Ngưu Đại Đầu. Hắn vừa xem, vừa ở trong đầu cưỡi ngựa xem hoa mà chợt lóe vô số chiêu thức.
Từ sau khi mất đi nội lực, hắn chỉ có thể dựa vào chiêu thức. Đúng là được này thì mất nọ, trong những ngày an dưỡng ở Thiên Ninh giáo, hắn nằm ở trên giường không thể lộn xộn, rỗi rãnh đến phát chán, cũng chỉ có thể tưởng tượng ra chiêu thức ở trong đầu. Hắn càng nghĩ càng nhanh, càng nghĩ càng nhanh, cuối cùng chỉ cần trong nháy mắt có thể ở trong đầu trải qua mấy trăm chiêu. Thậm chí tưởng tượng lâu, tay chân hắn cũng sẽ ê ẩm, giống như chính mình đã luyện thật nhiều chiêu thức như vậy.
Vào giờ phút này, hắn nghĩ nát óc về những chiêu thức hắn luyện qua, hắn đã gặp, hắn đã chống đỡ qua. Rốt cuộc chiêu nào thích hợp nhất để phá giáp đây?
Kỷ Thanh Trạch một kiếm bổ về phía ngực Ngưu Đại Đầu, Ngưu Đại Đầu chặn cũng không chặn, mở rộng ngực, dẫn quân vào cuộc! Kiếm bản to va vào xích sắt, tinh sắt chế được tạo tỉ mỉ va chạm nhau, phát ra tiếng nổ vang, bắn kiếm Kỷ Thanh Trạch trở về! Cùng lúc đó, cánh tay Ngưu Đại Đầu đánh tới cổ Kỷ Thanh Trạch!
Kỷ Thanh Trạch thấy xích sắt khó phá, vội vàng thu tay lại, thân thể đột nhiên ngã về phía sau, kiếm bản to vội vã chống đỡ một chút. “Ầm” một tiếng, kiếm bản to lại bị nắm đấm thép đánh nứt một vết!
Nhưng vào lúc này, Cao Hiên Thần đột nhiên giống như thần trợ giúp, phi kiếm đâm tới Ngưu Đại Đầu!
Ngưu Đại Đầu nghe thấy động tĩnh, giở lại trò cũ, ỷ vào thiết giáp hộ thân, lần nữa mở rộng ngực, nắm đấm thép đã chờ sẵn một bên.
Kỷ Thanh Trạch thất thanh kêu lên: “Cẩn thận!”
Nhưng mà Cao Hiên Thần lại như đã ngăn hết mọi ảnh hưởng từ bên ngoài, hết sức chăm chú, hai mắt thẳng nhìn chằm chằm mũi kiếm Thanh Tuyết kiếm, quên mình chém một cái, không chừa cho mình đường lui nào. Mũi kiếm của hắn va vào xích sắt, nhẹ nhàng “Xẹt” một tiếng, cùng lúc đó, nắm đấm thép của Ngưu Đại Đầu đã phất lên, đánh tới cổ của hắn.
Thanh Tuyết kiếm thẳng tắp đâm tới, lúc va vào xích sắt lúc bắt đầu run rẩy, linh hoạt đẩy ra lớp sắt, tạo một đường chỗ hổng rất nhỏ. Chỉ nghe một tiếng “Phốc” một tiếng, mũi kiếm sắc bén đã đâm vào kẽ hở xương sườn của Ngưu Đại Đầu, chuẩn xác đâm vào bên trong trái tim của hắn!
Lúc nắm đấm thép sắp đập vào cổ Cao Hiên Thần, toàn thân Ngưu Đại Đầu đã cứng lại. Sức mạnh của hắn biến mất, nắm đấm chỉ còn dựa vào quán tính, không nhẹ không nặng đánh vào cần cổ Cao Hiên Thần, sau đó vô lực tuột xuống.
Cao Hiên Thần nhanh chóng rút bảo kiếm ra, xích sắt vẫn quấn chặt ở trên người Ngưu Đại Đầu, thậm chí không có ai nhìn ra được vết thương ở nơi nào. Máu tươi không ngừng tuôn ra từ giữa dây xích, Ngưu Đại Đầu thẳng tắp ngã xuống.
Văn Nhân Mỹ ở cách đó không xa, đang say sưa mà xem cuộc vui đột nhiên “Ồ” một tiếng, không thể tin được nói: “Toái Diệp đao pháp?”