Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 34: Chương 34




☆ Chương 33 – Bạch Tiểu Tả là tả hộ pháp mẫu mực ☆

Đan Khuyết mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Kỷ Thư, đoạn vươn tay ra, gằn từng chữ một: “Giải dược cho ta, ta sẽ đi theo ngươi.”

Kỷ Thư có chút kinh ngạc mà nhíu mày. Y hiểu thái độ đối nhân xử thế của Đan Khuyết, biết Đan Khuyết sẽ không dễ dàng đi theo mình, sau khi phát hiện Hàn Cẩm trúng độc sẽ bỏ chạy suốt đêm, cho nên mới đặc biệt đứng ở đây đợi. Nhưng vốn y cho rằng Đan Khuyết sẽ bỏ Hàn Cẩm lại một mình, không ngờ y lại dẫn Hàn Cẩm theo, càng không ngờ, y lại đồng ý đi theo mình.

Rất nhanh, lực chú ý của Kỷ Thư bị Hàn Cẩm thu hút.

Tình huống của Hàn Cẩm có vẻ không tốt lắm, đã đau đến trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Kỷ Thư vội vã đi tới kiểm tra tình hình hắn, kiểm tra xong liền kinh hãi: Tốc độ độc tố lan tràn trong cơ thể Hàn Cẩm vượt xa dự liệu của y, dựa vào bộ dạng này của hắn, căn bản không chống đỡ được bao lâu nữa, cũng khó tránh tâm Đan Khuyết nguội lạnh như vậy. Y liền vội vàng lấy một viên thuốc ra đưa cho Hàn Cẩm uống.

Một lát sau, sắc mặt Hàn Cẩm dần khá hơn, tiếng rên rỉ cũng nhẹ đi rất nhiều.

Kỷ Thư cười nói: “Ma sứ Sí Diễm, không biết tại sao lệnh đệ lại trúng một loại độc tên là Thanh Hoa, vừa hay ở chỗ thuộc hạ có giải dược có thể áp chế loại độc này. Chỉ là loại độc này khó có thể giải sạch, cứ nửa tháng lại giải một lần, mấy tháng sau sẽ khỏi hẳn. Nhưng ma tôn yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ nghĩ biện pháp tốt nhất để chữa cho lệnh đệ.”

Đan Khuyết đã sớm đoán ra Kỷ Thư sẽ không giải độc cho Hàn Cẩm, thấy Hàn Cẩm bớt đau đớn hơn, liền nghiêm mặt ôm lấy Hàn Cẩm đi lên xe ngựa. Kỷ Thư ngăn bọn họ lại: “Ma tôn, lệnh đệ bị trúng kịch độc, để thuộc hạ chăm sóc sẽ tốt hơn. Thuộc hạ đã chuẩn bị rất nhiều xe ngựa, không bằng ma tôn lên một chiếc, để thuộc hạ ngồi chiếc này cùng lệnh đệ.”

Đan Khuyết lạnh lùng nhìn Kỷ Thư, ôm Hàn Cẩm không buông tay: “Không cần, ta chăm sóc hắn là được rồi.”

Kỷ Thư hơi nhíu mày, nhưng vẫn duy trì nét cười trên khuôn mặt: “Thuộc hạ chỉ sợ như vậy sẽ làm trễ nãi bệnh tình của lệnh đệ.”

Đan Khuyết giễu cợt mà nhìn hắn. Sự sống chết của Hàn Cẩm hôm nay nằm trong tay bọn họ, bọn họ muốn Hàn Cẩm sống thì sống, muốn Hàn Cẩm chết thì chết, chẳng liên quan gì tới việc y có ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Hàn Cẩm hay không. Y nói: “Không, cần.”

Hai người giằng co một hồi, vẫn là Kỷ Thư lui một bước, đoạn nói: “Vậy được rồi, mời ma tôn lên xe.”

Lúc Đan Khuyết ôm Hàn Cẩm đi qua người Kỷ Thư, Hàn Cẩm ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Thư. Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Thư hơi sững sờ —— nét mặt của Hàn Cẩm rất kỳ lạ, khiến y không khỏi căng thẳng trong lòng.

Thật ra ban nãy Đan Khuyết sợ độc tố lan tràn trong cơ thể Hàn Cẩm, cho nên phong kinh mạch hắn lại, đến khi gặp chuyện bất đắc dĩ Hàn Cẩm vận công giải khai, trong nháy mắt nội lực kích thích, chợt cảm thấy thần trí rõ ràng lên nhiều. Dọc đường Đan Khuyết ôm hắn đi tới cổng thành, hắn dần nhớ lại rất nhiều chuyện, trong khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Thư, đột nhiên hắn nhớ ra toàn bộ mọi chuyện về “Tiểu mỹ nhân” này, bao gồm cả chuyện “Tiểu mỹ nhân” mời hắn ăn xâu kẹo hồ lô có độc.

Vốn là lúc này chưa tới thời điểm Cao Thông Minh thông minh, tâm trí hắn vốn chỉ bảy tám tuổi, cũng không biết đến tột cùng là vì bị trúng độc, hay là do xung động thần kinh, suy nghĩ đột nhiên thông minh lên rất nhiều. Hắn biết là mình trúng độc, cũng biết mình có thần dược Nguyệt Kiến Thảo có thể giải bất cứ loại độc nào, nhưng thuốc kia vô cùng trân quý, hắn chỉ mang theo hai viên, không phải thời điểm quan trọng thì không cần dùng. Trong lòng hắn cũng rất tò mò đến tột cùng Kỷ Thư là ai, bắt bọn họ theo làm gì, thế nên yên lặng theo dõi chuyển biến, chỉ khe khẽ rên rỉ, để Đan Khuyết ôm mình đi vào buồng xe.

Hai người lên xe ngựa, Kỷ Thư đi theo muốn ngồi cùng, Đan Khuyết lại ngăn buồng xe lại không cho Kỷ Thư tiến vào. Y lạnh như băng mà nói: “Xe này quá nhỏ, nếu các ngươi đã có nhiều xe ngựa như vậy, vậy chia nhau ra, không cần phải chen với ta.”

Kỷ Thư vịn cửa xe do dự, cũng không lập tức đáp lại.

Đúng lúc này, đột nhiên xa xa truyền tới tiếng vó ngựa và tiếng bước chân ồn ã, một nhóm nhân mã từ trong thành trùng trùng điệp điệp xông ra cổng thành. Tất cả mọi người đang đứng ở cổng thành đều sửng sốt: Đã đến giờ giới nghiêm vào buổi đêm, tuy rằng đội tuần tra trong thành đã bị người của Xích Hà Giáo giải quyết, nhưng theo đạo lý nửa đêm đáng lẽ ra không có người đi lại bên ngoài mới phải, những người tới đây là ai?

Chẳng mấy mà nhóm người kia xông lên trước mắt, hóa ra là nhóm nhân sĩ võ lâm tụ tập trong thành mấy ngày nay, lúc này họ cầm vũ khí trong tay, mặt đằng đằng sát khí, xông về phía nhóm người Xích Hà Giáo đứng ngoài cổng thành.

Đệ tử Xích Hà Giáo hoảng hoảng hốt hốt chạy tới bên người Kỷ Thư: “Ma.. làm sao bây giờ?”

Chân mày Kỷ Thư nhíu chặt lại: “Để một nhóm người ở lại chặn bọn họ, ta dẫn người đi trước!”

Lúc này, Kỷ đại ma tôn Kỷ Thư thật sự vô cùng sầu não. Y đúng là ma tôn Linh Ngọc mới nhậm chức ở Xích Hà Giáo, lần này đặc biệt tới đây là vì chuyện của Đan Khuyết. Thế nhưng tin tức y ở Nhạn Thành vô cùng bí mật, ngay cả trong Xích Hà Giáo cũng không có mấy người biết. Thế nhưng không hiểu tại sao tin y ở Nhạn Thành lại truyền ra ngoài, người trong giang hồ hầu như đều biết, nhân sĩ võ lâm chính đạo bốn bề xung quanh tụ họp tới đây bắt y. Nếu không phải đám người này gây phiền phức, y đã ra tay với Hàn Cẩm và Đan Khuyết từ lâu rồi, cũng không đến mức phải chờ tới ngày hôm nay. Y nghi ngờ bên cạnh mình có nội gian để lộ tin tức, nhưng người y dẫn theo đều là thuộc hạ tín nhiệm nhất, y đã tra xét tới tới lui lui rất nhiều lần, nhưng đều không thể tra ra kẽ hở. Chuyện này thì thôi đi, hôm nay y hạ độc Hàn Cẩm là bởi đột nhiên nảy ra ý nghĩ, cũng đợi tới khi Nhạn Thành tối đen mới dẫn theo tất cả thủ hạ ra ngoài, không ai có cơ hội truyền tin cho đám nhân sĩ võ lâm chính đạo, rốt cuộc ai đã gây trở ngại cho y?!

Kỷ Thư hoài nghi nhìn về phía Đan Khuyết. Lẽ nào Đan Khuyết dẫn người của võ lâm chính đạo tới?

Đan Khuyết cũng rất giật mình, bởi y nhìn thấy bốn đệ tử phái Vân Sơn bị Hàn Cẩm điểm huyệt trong Từ Ký. Kỷ Thư nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Đan Khuyết, cũng cảm thấy kỳ quái: Những người này không phải Đan Khuyết dẫn tới, không có lý do gì để làm như vậy. Nếu như Đan Khuyết không muốn đi với mình, cũng sẽ không mượn sức mạnh của võ lâm chính đạo. Như vậy rốt cuộc là ai đã gây trở ngại cho y? Ai hiểu rõ nhất cử nhất động của y như vậy?!

Ma tôn Linh Ngọc có nghĩ nát óc cũng không thể ra, tất cả những chuyện này đều bởi Hàn Cẩm nhất thời hứng trí.

Mà ở đây không ai khiếp sợ hơn Hàn Cẩm: Quai quai long địa động[1]! Người cầm đầu nhóm người kia, mặc y phục đệ tử phái Vân Sơn, không phải Bạch Tiểu Tả thì là ai?!

Kỷ Thư vội vã thúc giục: “Mau! Đi mau!” Y cũng không kiên trì chen cùng xe ngựa với Đan Khuyết và Hàn Cẩm nữa, vội lánh sang một chiếc xe ngựa khác.

“Ui…” Hàn Cẩm ôm bụng rên rỉ một tiếng, ‘không cẩn thận’ mà lăn xuống khỏi xe ngựa, ngã xuống đất.

Kỷ Thư vừa xoay người và Đan Khuyết ngồi trong xe ngựa đều lấy làm kinh hãi, hai người vội vã tiến lên ôm lấy Hàn Cẩm, bốn cánh tay đưa ra, tất cả đều sửng sốt, Kỷ Thư buông tay trước. Hàn Cẩm nắm lấy vạt áo Đan Khuyết rên rỉ nói: “Ca ca, Cẩm Cẩm sợ lắm.”

Lúc này đám nhân sĩ võ lâm chính đạo đã xông lên trước mặt, không kịp chạy nữa rồi, Kỷ Thư phức tạp nhìn Hàn Cẩm, rút đao xông ra ngoài, giao thủ với đám võ lâm chính đạo kia.

Lúc này Từ Tiểu Miêu ở trong đám đông chỉ về phía xe ngựa của Đan Khuyết và Hàn Cẩm mà hét lớn: “Ma đầu chính là cái tên đội hắc sa kia! Bọn họ còn hạ độc cha ta!!”

Mọi người nhìn sang, những người khác đều xông lên giao thủ, chỉ có Đan Khuyết và Hàn Cẩm đứng một bên như chuyện không liên quan tới mình, lập tức tin hai người họ là nhân vật tối cao. Bạch Tiểu Tả trong nhóm người quát to một tiếng: “Ma đầu đứng yên đấy!” Nói rồi khéo léo vụt qua đám đệ tử Xích Hà Giáo, đánh về phía Hàn Cẩm.

Hàn Cẩm giãy giụa đứng lên: “Ca ca đừng sợ, Cẩm Cẩm bảo vệ ca ca!” Không đợi Đan Khuyết phản ứng, cầm kiếm nghênh đón Bạch Tiểu Tả.

Bởi võ công Từ Tiểu Miêu quá yếu, đệ tử Xích Hà Giáo không để nàng vào mắt, cũng bị nàng chen qua hàng phòng thủ, đánh về phía Đan Khuyết.

Hàn Cẩm và Bạch Tiểu Tả vừa đánh, vừa giao lưu bằng ám ngữ.

Hàn Cẩm nói: “Đừng quấy rối, ngươi đi mau đi!”

Bạch Tiểu Tả cả kinh nói: “Tiểu giáo chủ thông minh rồi?!” Đồng thời cảm thấy rất oan ức: Hắn quấy rối Kỷ Thư, quấy rối Đan Khuyết, quấy rối tất cả mọi người để mọi người không quấy rối giáo chủ! Hoàn toàn bởi vì nghĩ cho tiểu giáo chủ không đáng tin cậy, hôm qua vẫn là giúp hắn, đến hôm nay lại thành gây phiền hà cho hắn rồi!!

Hàn Cẩm nói: “Nói nhảm, bổn giáo chủ vẫn luôn thông minh.”

Bạch Tiểu Tả nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng hôm nay mới là mùng sáu mà.”

Hàn Cẩm nói: “Chuyện rất dài dòng. Dù sao thì bổn giáo chủ tự có tính toán riêng, ngươi cứ yên tâm.”

Bạch Tiểu Tả nói: “Tiểu giáo chủ có tính toán gì? Thuộc hạ thật sự rất thấp thỏm.”

Hàn Cẩm nói: “Cứ yên tâm đi. Đám nhân sĩ võ lâm chính đạo này là ngươi gọi tới à? Sao lại thế?”

Bạch Tiểu Tả rất ủy khuất: “Tiểu giáo chủ bảo thuộc hạ quấy rối cổ áo cao, thuộc hạ không còn cách nào, nhất thời cũng không thể gọi người Thiên Ninh Giáo tới, sợ bại lộ thân phận của tiểu giáo chủ, đành phải làm cho thế cục càng loạn càng tốt.”

Hàn Cẩm lại nói: “Chuyện ma tôn Linh Ngọc cũng là ngươi truyền đi? Rốt cuộc hắn có phải Linh Ngọc hay không?”

Bạch Tiểu Tả tranh thủ liếc mắt nhìn Kỷ Thư: “Thuộc hạ cũng không biết có phải người này hay không, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”

Hàn Cẩm nói: “Ngươi làm rất tốt, đi đi, chuyện tiếp theo ta tự biết xử lý.” Nói xong đột nhiên kêu ‘ui da’ một tiếng, ngã nhào xuống đất, lăn tròn ba vòng, đoạn ỉu xìu chạy về bên chân Đan Khuyết. Lúc này Đan Khuyết đã đuổi Từ Tiểu Miêu chạy, mấy sư huynh Từ Tiểu Miêu muốn qua cứu người, lại bị đệ tử Xích Hà Giáo chặn lại, cả đám người đánh nhau, Đan Khuyết liền nhàn rỗi.

Bạch Tiểu Tả cũng cố ý để đệ tử Xích Hà Giáo ngăn lại, vừa đánh vừa lui, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Hàn Cẩm liều mạng chui vào lòng Đan Khuyết: “Ca ca, đi đi, đi nhanh thôi, ở đây nhiều người, Cẩm Cẩm sợ lắm.”

Đan Khuyết cắn răng, ôm ngang người Hàn Cẩm, đỡ lên xe ngựa, cưỡi xe ngựa chạy ra ngoài. Kỷ Thư thấy thế, cũng không để ý đám người này, chỉ vài người đi theo mình, những người còn lại ở lại, bọn họ nhảy lên xe ngựa đuổi theo Đan Khuyết.

[1] Quai quai long địa động: Tiếng địa phương Dương Châu, đại biểu là Giang Hoài, thể hiện sự kinh ngạc vô cùng, vô cùng kinh ngạc, vô cùng khó lường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.